Thiên Môn

Chương 27




Trong phòng hơi yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ phương Tây ở góc tường phát ra tiếng “Ca ca ca ca“. Phó Dư Sâm ngửa đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Bảo Trần An dẫn thêm người đi theo ta, dặn bọn họ phải thay đổi y phục.

Phó Quế đáp “vâng” một tiếng rồi lui xuống chuẩn bị.

Từ khi đến Từ phủ ở biện kinh vào mùa xuân, Từ Xán Xán giống như một con chim nhỏ bị nhốt vào lồng sắt, ngoại trừ lần tham gia yến tiệc mừng sinh nhật Lục cô nương tại phủ Định Quốc Công, nàng chưa từng ra khỏi Từ phủ, đã sớm cực kỳ buồn bực. Hôm nay có thể đi ra ngoài chơi, mặc dù chỉ là dâng hương nhưng nàng cũng rất vui vẻ.

Đêm qua nàng cùng Bích Vân và Tiểu Hương thu thập hành lý. Bích Vân làm việc rất thoả đáng, nhanh chóng thu thập xong y phục, đồ dùng hàng ngày và đồ trang sức cần thiết khi ra ngoài cho Từ Xán Xán, lại cho một ít bạc vụn vào mấy chiếc hà bao mà nàng và Tiểu Hương thêu, chuẩn bị thưởng cho người làm khi đến Đông Lâm tự. Từ khi Từ Xán Xán đến Từ phủ đã bắt đầu có bạc tiêu hàng tháng, đều được ba lượng bạc giống như Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng, cũng chỉ vừa đủ để nàng khen thưởng cho người làm, còn ngân phiếu nàng mang tới thì để dành khi cần dùng gấp. Bích Vân nhắc nhở Từ Xán Xán nói:

- Cô nương, còn phải cầm theo một chiếc ô nhưng chúng ta không có. Hay là nô tỳ đi đến chỗ Tam cô nương hoặc Tứ cô nương mượn một chiếc nhé?

Từ Xán Xán không chút nghĩ ngợi liền nói:

- Đến chỗ Tam cô nương đi!

Từ Nghi Đồng rất xảo quyệt, không mượn của nàng thì tốt hơn. Bích Vân đang muốn rời đi, Từ Xán Xán vội hỏi:

- Bảo Tiểu Hương theo ngươi đi!

Tiểu Hương năm nay mười ba tuổi, nhưng vẫn không quá thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, lại thích thăm dò, tán gẫu, truyền bá tin tức, Từ Xán Xán cho rằng phải cho nàng theo Bích Vân học một ít. Lúc này Tiểu Hương đang không vui vì cô nương đi Đông Lâm tự chỉ mang theo Bích Vân mà không mang nàng theo, nghe thấy thế thì chậm rì rì đi tới. Từ Xán Xán liếc mắt nhìn Tiểu Hương, thấy mắt nàng vẫn còn hồng hồng, lại giả vờ như không biết, nói với Bích Vân:

- Trước hết ngươi dẫn nàng đến sương phòng phía Tây, nói cho nàng nghe lý do vì sao ta không dẫn nàng theo!

Thời gian gần đây, thói xấu của Tiểu Hương rất nhiều, phải cẩn thận dạy dỗ nàng mới được! Nhưng Từ Xán Xán lười nói nàng, bèn kêu Bích Vân chỉ bảo cho nàng; nếu như còn không hiệu quả, Từ Xán Xán lại dạy bảo nàng sau! Cũng không lâu lắm, Bích Vân dẫn Tiểu Hương trở lại từ Liên Hương viện. Nàng bẩm báo lại sự việc cho Từ Xán Xán, lấy ra một hộp gỗ, bên trong là bốn chiếc hộp nhỏ:

- Khi nô tỳ đến, Lưu Huỳnh trong phòng của Tam cô nương đang mang theo nha hoàn đi chuẩn bị một ít thuốc viên, nô tỳ liền cả gan thay cô nương lấy một ít ạ!

Nàng mở từng hộp nhỏ ra cho Từ Xán Xán xem thuốc viên bên trong:

- Cái này là hoắc hương chính khí hoàn dùng khi bị cảm nắng, cái này là hương sa dưỡng vị hoàn dùng khi đau dạ dày, còn đây là ngân kiều giải độc hoàn dùng để thanh nhiệt giải độc!

Bích Vân mở một hộp nhỏ cuối cùng, mím môi cười nói:

- Nô tỳ nghĩ nguyệt tín của cô nương sắp tới rồi, vì vậy nô tỳ lấy riêng cho người mấy viên ích mẫu thảo hoàn!

Từ Xán Xán kinh ngạc nhìn Bích Vân, cặp mắt đào hoa hơi ướt át, một lát sau nàng mới cầm tay Bích Vân, nói:

- Bích Vân, cám ơn ngươi!

Mỗi lần nguyệt tín tới, nàng lại bị đau bụng gần chết, không nghĩ tới Bích Vân lại ghi tạc trong lòng. Ngoại trừ phụ mẫu và đệ đệ của nàng, vẫn chưa có người nào đối xử tốt với nàng, lo lắng cho nàng như thế. Bích Vân cũng có chút cảm khái, nói:

- Nếu đã đưa nô tỳ cho cô nương, nô tỳ sẽ suốt đời theo cô nương, chiếu cố cô nương!

Từ Xán Xán gật đầu, lại bảo Tiểu Hương qua đây, nói:

- Sau này hãy đi theo Bích Vân tỷ tỷ học tập cho thật tốt! Nếu làm tốt, tương lai ta sẽ không bạc đãi ngươi; nếu không tiến bộ, ta cũng sẽ không quản ngươi nữa!

Tiểu Hương vội vàng quỳ xuống nhận sai:

- Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không bao giờ... truyền lời lung tung nữa, không bao giờ...lười biếng nữa...

Từ Xán Xán thấy nước mắt nàng rơi như mưa, lúc này mới nói:

- Vậy ta sẽ xem biểu hiện của ngươi!

Tiểu Hương đáp vâng, lại dập đầu một cái. Từ Xán Xán lấy ra một đôi trâm hoa mai bằng vàng mà tháng trước trong phủ làm cho các cô nương, một chiếc cho Bích Vân, một chiếc cho Tiểu Hương. Bích Vân vẫn bình tĩnh, còn Tiểu Hương hơi kích động, vừa cảm ơn, vừa nhận lỗi, còn phát lời thề độc sau này nhất định sẽ sửa đổi lúc này mới thôi. Từ Xán Xán hơi đói bụng, Bích Vân cầm ít tiền lẻ đi đến phòng bếp bảo người làm cho nàng ít bánh trôi nấu rượu nếp, Tiểu Hương ân cần làm cho Từ Xán Xán chút nước trái cây. Sau khi hai người bọn họ rời đi, Từ Xán Xán ngồi trên giường, dùng tấm vải mỏng như cánh ve màu xanh biếc che khuất khuôn mặt, im lặng nở nụ cười —— đây chính lần đầu tiên nàng lập uy dạy dỗ nha hoàn, hiệu quả hình như cũng không tệ lắm thì phải! Nàng cảm giác mình đã bắt đầu từ từ thích ứng với xã hội cổ đại!

Trời vừa mới sáng Tiểu Hương lập tức đánh thức Từ Xán Xán dậy, lúc này Bích Vân đã đến phòng bếp lấy bữa sáng. Ngày hôm qua, lão thái thái đã nói sáng sớm hôm nay không cần thỉnh an, ở tại phòng mình dùng cơm, sau đó mới đến Xuân Huy viện tập hợp. Bích Vân và Tiểu Hương dẫn theo hai bà tử tráng kiện mang hành lý xếp vào bên trong xe ngựa đậu ngoài cửa, Từ Xán Xán đang ở trong chính đường cùng Từ lão thái thái. Một lát sau, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng cũng tới.

Phía Tây chính đường bày bốn cái ghế, mặt trên trang trí bằng thanh trúc mảnh. Thỉnh an lão thái thái xong, tỷ muội ba người chào hỏi lẫn nhau, sau đó ngồi xuống ghế. Từ Nghi Đồng và Từ Nghi Liên ngồi xuống, đầu tiên là nhìn y phục và đồ trang sức của Từ Xán Xán.

Hôm nay, Từ Xán Xán trang điểm rất đơn giản, trên đầu chải kiểu đọa kế, chỉ dùng hạt ngọc trai vây quanh búi tóc. Tuy rằng những hạt ngọc trai này chỉ nhỏ như hạt đậu, nhưng màu sắc và kích thước rất đều đặn. Trên tai lại càng đơn giản hơn, chỉ dùng hai đóa hoa lài xuyên qua lỗ tai, nhưng mùi hương thơm ngát rất hợp lòng người. Màu sắc y phục cũng cực kỳ thanh nhã, trên áo đơn màu trắng thêu hoa lài, váy bên dưới là màu xanh da trời, trên cổ tay chỉ đeo một vòng ngọc màu xanh trong suốt, ngoài ra không còn trang sức nào khác. Từ Nghi Liên gật đầu tán thưởng, nói:

- Cực kỳ thanh nhã tươi mát, thích hợp với hôm nay lắm!

Từ Nghi Đồng nghiêng mắt nhìn từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, chỉ cảm thấy phong lưu thanh nhã, trong lòng chua chát, nói:

- Nhị tỷ tỷ suy nghĩ thực không chu toàn, thời tiết hôm nay nóng như thế này, tỷ lại xuyên hoa lài vào lỗ tai, sẽ bị héo rất nhanh, đến lúc ấy chắc trông rất khó coi đấy!

Từ Xán Xán giảo hoạt cười, cầm một cái hộp nhỏ màu bạc trên chiếc ghế bên cạnh bàn con lên cho Từ Nghi Đồng xem. Từ Nghi Đồng ghé mắt nhìn, thấy bên trong hộp nhỏ màu bạc có mấy bông hoa lài, bên dưới còn có nước. Nàng khẽ “hừ” một tiếng, quay đầu lớn tiếng quát tiểu nha hoàn:

- Còn không dâng trà, muốn cho ta chết khát sao hả!

Chuẩn bị hơn một canh giờ, hai chiếc xe ngựa Từ phủ mới ra khỏi cửa chính, đi về hướng cửa Tây. Từ Nghi Liên và lão thái thái ngồi trên chiếc xe ngựa ngũ sắc đi phía trước, Từ Xán Xán và Từ Nghi Đồng mang theo nha hoàn lên chiếc xe ngựa lộng lẫy phía sau. Lúc này đang là giữa trưa, sắp đến thời gian nóng nhất trong ngày, trên mặt Từ Xán Xán không thoa son phấn, mặc dù chảy nhiều mồ hôi cũng chỉ cần dùng khăn lau là được; nhưng hôm nay Từ Nghi Đồng trang điểm rất đậm, trên mặt kẻ mi thoa phấn hơi dày, lúc này theo mồ hôi tan ra chảy xuống, nhìn rất quái dị. Nha hoàn của nàng không ngừng dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, nhưng vẫn chật vật như cũ. Trong lòng Từ Nghi Đồng không thoải mái, lại càng không ngừng quát nha hoàn rót nước cho mình. Từ Xán Xán thấy nàng uống hết chén này đến chén khác mới khuyên nhủ:

- Tứ muội muội, nếu uống nước quá nhiều, trên đường đi sẽ không tiện đâu…

Từ Nghi Đồng nhìn khuôn mặt nàng vì đổ mồ hôi mà càng thêm trong suốt, trong lòng càng không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng. Thấy thái độ nàng ta như thế, vốn còn muốn khuyên nàng ta không cần tô son điểm phấn, nước da khỏe mạnh thế này trông cũng rất đẹp mắt rồi, Từ Xán Xán bèn không nói thêm nữa.

Đông Lâm tự ở Quan Độ, chính là nơi diễn ra trận chiến Quan Độ những năm cuối thời Đông Hán. Từ Xán Xán vừa nghĩ tới Đông Lâm tự nằm ở Quan Độ, mà bản thân mình lại phải ở trên chiến trường cổ đại này ở mấy ngày thì có một cảm giác khó tả. Ra cửa Tây, xe ngựa Từ phủ chạy dọc theo quan đạo được một lúc, thì chuyển sang đi trên một con đường nhỏ về hướng Tây Bắc, đường đất quanh co khúc khủy, điểm cuối của con đường này chính là Quan Độ. Hai bên đường là rừng cây dương bạt ngàn, vào mùa hạ lá cây dương dài rộng xanh biếc, mặt đất được rừng cây rậm rạp che kín làm cho ánh nắng cũng không thể xuyên qua. Lúc này quản gia trong phủ là Từ Sâm lớn tiếng chỉ huy gia đinh và người đánh xe, nói:

- Tiến vào rừng rậm rồi, bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận hơn chút!

Lịch sử Đại Lương và Bắc Tống hơi giống nhau, Từ Xán Xán lập tức nhớ lại truyện《 Thủy Hử 》các hảo hán Lương Sơn chặn đường cướp của! Nàng nàng vội vàng dặn dò Bích Vân:

- Nghìn vạn lần không được vén màn trúc, không được thò đầu ra ngoài đấy!

Bích Vân cực kỳ cẩn thận, nàng truyền đạt lại cho cả Từ Nghi Đồng và nha hoàn Lưu Kim của nàng ta. Bích Vân đáp một tiếng “vâng”, Lưu Kim len lén liếc mắt nhìn cô nương nhà mình, thấy cô nương cố ý để lộ gò má ra ngoài cửa sổ, cũng không để ý tới Nhị cô nương, nàng cũng cúi đầu không lên tiếng. Vừa mới bắt đầu còn khá tốt, nhưng không bao lâu Từ Nghi Đồng cũng có chút đứng ngồi không yên. Từ Xán Xán đoán được nàng uống nhiều nước như vậy, sợ là muốn đi ngoài. Nàng cách màn trúc nhìn ra bên ngoài —— bên ngoài vẫn là rừng rậm mênh mông—— Từ Xán Xán âm thầm thở dài, không nói chuyện. Từ Nghi Đồng rốt cục không nhịn được nữa, vén màn trúc lên gọi Từ Sâm:

- Từ Sâm, bảo bọn họ dừng một lát!

Từ Sâm thấy mặt Từ Nghi Đồng đỏ bừng, biết nàng muốn đi ngoài, đành phải lệnh xe ngựa dừng lại ở ven đường. Từ Nghi Đồng vừa muốn xuống xe lại vừa sợ, nàng dứt khoát dùng sức kéo tay của Từ Xán Xán:

- Nhị tỷ tỷ, tỷ đi cùng ta đi!

Từ Xán Xán bị nàng kéo xuống xe, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Bích Vân cùng Từ Nghi Đồng và Lưu Kim đi đến bên cạnh cánh rừng. Bên trong rừng cây dương đều là cây bồ công anh, cây ngải và các loại cỏ dại, Từ Nghi Đồng thật vất vả mới tìm được một khoảng đất trống ngồi xổm xuống. Bởi vì Từ Xán Xán sợ trên đường đi không có nhà cầu nên không uống ít nước nào, lúc này bèn đứng ngoài trông chừng. Gió thổi qua rừng cây phát ra tiếng “Ào ào ào ào”, lại xen lẫn tiếng dế mèn kêu trong bụi cỏ, tiếng chim hót trong rừng cây, toàn bộ khu rừng cũng không phải quá tĩnh lặng. Sức tưởng tượng của Từ Xán Xán khá phong phú, nhanh chóng liên tưởng đến rất nhiều thứ dọa người gì đó, khuôn mặt trở lên trắng bệch. Thật vất vả Từ Nghi Đồng mới giải quyết xong, Từ Xán Xán kéo tay Bích Vân định đi ra ngoài, Từ Nghi Đồng thấy nàng đi, vội vàng chạy đuổi theo, vượt qua cả Từ Xán Xán. Từ Nghi Đồng nhảy vọt qua khe rãnh giữa đường đất và khu rừng rậm, Từ Xán Xán ngược lại không gấp, vững bước đuổi theo. Đúng lúc này, Từ Nghi Đồng phát ra một tiếng thét chói tai, Từ Xán Xán vội vàng nhấc váy đuổi tới. Vừa ra cánh rừng, Từ Xán Xán đã hiểu được vì sao Từ Nghi Đồng lại hét lên. Đứng trước Từ Nghi Đồng là một nam tử mũi to, ăn mặc hoa lệ ngồi trên lưng ngựa cười hì hì nhìn nàng, mười mấy gia đinh vây quanh phía sau hắn. Từ Sâm mang theo mấy người gia đinh chạy tới.

- Nhị tỷ tỷ!

Trong lúc kinh hoảng, Từ Nghi Đồng xoay người gọi Từ Xán Xán. Nam tử y phục hoa lệ kia nhìn theo hướng nàng ta gọi, liền thấy một tiểu mỹ nhân da thịt trắng mịn như tuyết mặt mày như vẽ. Hắn không khỏi cười ha ha, thúc ngựa tiến lên:

- Ở đâu lại chui ra một tiểu nương tử xinh đẹp thế này? Lại đây cho gia thưởng thức một phen nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.