Thiên Môn

Chương 23




Lúc này đầu óc Từ Xán Xán suy nghĩ quay cuồng, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp thích hợp, cuối cùng đành phải thi triển bản năng của mình. Đầu tiên Từ Xán Xán cúi đầu nhìn mặt bàn, một lát sau mới khẽ ngẩng đầu nghiêng mặt giọng khàn khàn nói:

- Ngày hôm qua trên tay tỷ và Tam muội muội đều bưng tách trà, gặp một vị nam tử đang nôn mửa trong vườn hoa, không biết tại sao nam tử kia đột nhiên đoạt đi tách trà có nắp trong tay tỷ...”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt bởi vì ủy khuất mà ươn ướt:

- Tỷ sợ đến nỗi choáng váng...

Từ Nghi Bằng nghe thấy đường muội bị kinh hoảng như vậy, lập tức quan tâm hỏi:

- Bây giờ Nhị muội đã tốt chưa?

Thấy vành mắt Từ Xán Xán đỏ hoe, hắn lập tức làm chỗ dựa cho muội muội:

- Không phải sợ, sau này nếu là thiệp mời của phủ bọn họ, muội cũng không cần đi nữa; hễ là trong phủ chúng ta mời khách, cũng tuyệt đối không đưa thiếp mời cho hắn.

Từ Đình Hòa và Từ Hàn thị: “...”

Hài tử này thành thật quá rồi, bình thường cũng có như vậy đâu! Từ Hàn thị liếc mắt nhìn Từ Đình Hòa, lại nhìn sang Từ Nghi Đồng, Từ Đình Hòa biết ý tứ của thê tử, hắn nghiêm nghị nhìn Từ Nghi Đồng:

- Nhiều lời gièm pha, Tứ cô nương về phòng suy ngẫm một đêm, buổi sáng ngày mai tới thỉnh an tổ mẫu!

Thấy phụ thân luôn luôn yêu thương mình giờ lại đối với mình như vậy, vành mắt Từ Nghi Đồng lập tức đỏ lên:

- Phụ thân...

Từ Đình Hòa trừng mắt nhìn nàng, không có chút ý tứ thương lượng. Từ Nghi Đồng đành phải giậm chân một cái rời khỏi chỗ ngồi chạy ra ngoài. Từ Đình Hòa mệt mỏi thở dài. Từ Xán Xán ở một bên bất bình hành vi của Từ Đình Hòa: Cả ngày hôm nay trong phủ tấp nập chuẩn bị lễ vật để Hàn thị về nhà mẹ đẻ, thanh thế lớn như vậy Từ Nghi Đồng lẽ nào không nhìn ra? Từ Đình Hòa trước hết bảo nàng suy ngẫm một đêm, ngày mai vẫn có thể theo Hàn thị đi Hàn phủ làm khách, người làm cha này suy tính chu toàn cho con gái quá nhỉ? Nếu Từ Hàn thị mở miệng, Từ Nghi Đồng nhất định phải ở trong phòng suy nghĩ ba ngày! Lúc này Từ lão thái thái căn bản không quan tâm phản ứng của mọi người trong phòng, mà trong lòng đang tính toán. Tính toán xong, Từ lão thái thái mới mở miệng:

- Đình Hòa, năm nay Hoàng thượng bao nhiêu tuổi rồi?

Từ Đình Hoà thuận miệng đáp:

- Ngô Hoàng thánh thọ năm mươi chín.

Từ lão thái thái lại hỏi:

- Công tử Định Quốc Công kia năm nay bao nhiêu tuổi?

Lúc này Từ Nghi Bằng trả lời:

- Bẩm tổ mẫu, người nọ năm nay mười tám tuổi ạ!

Mắt Từ lão thái thái sáng lên:

- Nghe nói đời thứ hai Phó thị, ngoại trừ Hoàng thái tử bị bệnh nằm liệt giường thì chỉ còn vị này?

Từ Đình Hòa và Từ Hàn thị đều hiểu ý tứ lão thái thái, không khỏi liếc nhau, Từ Đình Hòa lập tức mở miệng ngăn cản mẫu thân nói năng lung tung:

- Mẫu thân!

Mặt Từ lão thái thái cười thành một đóa hoa cúc:

- Phó công tử và Xán Xán có cơ ——

Từ Nghi Liên thấy phụ thân không ngăn cản được tổ mẫu, cũng bất chấp, kêu “Ai nha” một tiếng. Xưa nay lão thái thái luôn cưng chiều cháu gái này, thấy thế vội hỏi:

- Nghi Liên, cháu làm sao vậy?

Từ Nghi Liên giả vờ đau bụng, lúc này mới chuyển hướng chú ý của Từ lão thái thái. Thời gian còn lại, mỗi người đều rất trầm mặc. Một bữa gia yến tan rã trong không vui. Từ Đình Hòa đang trong thời gian phải nhờ cậy Từ Hàn thị, cũng không cố ở bên ngoài để Ngụy di nương hầu hạ, lưu lại Từ Nghi Liên đối phó lão thái thái, còn mình theo Từ Hàn thị đi Thanh Tâm viện.

Vào Thanh Tâm viện, phu thê hai người ngồi trên tháp, Mai Tuyết bảo tiểu nha hoàn pha hai chén trà, tự mình bưng lên, lúc xong việc, thấy Từ Hàn thị không sai bảo gì nữa, vì vậy đứng thẳng một bên. Từ Đình Hòa có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Từ Hàn thị, thấy Mai Tuyết vẫn đứng thẳng như trước, bèn khoát tay áo bảo Mai Tuyết đi ra ngoài canh giữ. Mới vừa rồi trên gia yến, bởi vì Từ Xán Xán mà rối loạn, lúc này hắn mới nhớ tới Từ Nghi Liên sắp mười lăm tuổi rồi, cũng nên làm mai, bởi vậy muốn cùng Từ Hàn thị thương lượng chút. Hắn trực tiếp hỏi Từ Hàn thị:

- Nàng có ý định gì về việc hôn nhân của Nghi Liên chưa?

Kỳ thực Từ Hàn thị đã quan tâm chuyện này rất lâu rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp, nàng cúi đầu, xoay xoay đồ trang sức phỉ thúy mà Từ Xán Xán trả lại trong tay, suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu nhìn Từ Đình Hòa, nghiêm túc nói:

- Thiếp nghĩ trong vòng một hai năm tới, biết đâu lão gia lại có thể thăng quan, bởi vậy còn chưa lo lắng chuyện này!

Từ Đình Hòa bây giờ là chính nhị phẩm Lại bộ thị lang, nếu có thể lên chức, ví dụ như thăng làm Thượng thư, hôn sự của con gái có thể được nâng cao một bước. Từ Đình Hòa vừa nghe, vuốt râu nói:

- Trước tiên làm tốt chuyện đưa Xán Xán vào cung đã!

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói:

- Chỉ là không biết bây giờ long thể thánh thượng thế nào...

Từ Hàn thị hiểu ý, lập tức thấp giọng nói:

- Để thiếp về hỏi Tam tỷ phu xem thế nào!

Tam tỷ của Từ Hàn thị gả cho viện phán thái y viện Phong Địch, hắn vẫn chuyên môn phụ trách bắt mạch cho Vĩnh Yên đế. Từ Đình Hòa vui mừng, đứng dậy kéo tay Từ Hàn thị đi về phòng ngủ, Từ Hàn thị hơi xấu hổ:

- Còn chưa rửa mặt đâu...

Từ Đình Hòa cười:

- Làm xong lại tắm!

Thời gian sáng sớm thỉnh an lão thái thái, đợi những người khác đều đi khỏi, lúc này Từ Hàn thị mới nói chuyện về nhà thăm phụ mẫu, dùng lý do Hàn lão thái thái bị bệnh. Trên thực tế Hàn lão thái thái cũng bị bệnh liệt giường từ lâu, như vậy cũng không tính là nguyền rủa lão nhân gia. Từ lão thái thái vừa nghe Hàn lão thái thái bị bệnh, lập tức có chút hả hê, muốn cười nhưng không dám cười, mặt hơi co quắp:

- Con đi đi, bảo Nghi Bằng, Nghi Liên và Nghi Đồng đi cùng con!

Từ Hàn thị không dám trễ nải việc học tập của con trai, vội nói:

- Tạ ơn lão thái thái, nội vụ sắp tổ chức cuộc thi tuyển chọn người lên thư phòng bồi đọc, Nghi Bằng phải ở nhà chuẩn bị chút. Để Nghi Liên theo con là được rồi!

Từ lão thái thái không chịu để cho Từ Hàn thị như ý, lập tức nói:

- Nghi Đồng chỉ nhỏ hơn Nghi Liên một chút thôi, cũng phải sắp xếp việc hôn nhân, mang theo nàng đi ra ngoài cũng tốt!

Nàng cũng không thật tình thương Từ Nghi Đồng, nhưng chỉ cần chuyện gì làm cho Hàn thị không thoải mái thì nàng rất vui sướng mà làm. Tay Từ Hàn thị giấu trong tay áo dài dùng sức nắm chặt, đáp một tiếng “vâng”. Từ lão thái thái nhìn sắc mặt, bèn bỏ thêm một câu:

- Ta nghĩ Phong Anh, con trai Tam tỷ phu con cũng rất tốt đấy!

Trong lòng Từ Hàn thị cô cùng căm hận, nhưng vẫn lặng lẽ nói:

- Vâng.

Phong Anh là con một nhà Tam tỷ nàng, luôn luôn được Tam tỷ nâng niu trong bàn tay như bảo vật, làm sao có chuyện xứng đôi với Từ Nghi Đồng? Từ Nghi Đồng mua chuộc được tiểu nha hoàn Phấn Vân bên cạnh lão thái thái, rất nhanh đã biết được tin tức, không đợi Từ Hàn thị phái người đến gọi, lập tức muốn ăn mặc đẹp đẽ đứng chờ trong phòng. Nàng thử vài bộ y phục đều không hài lòng, nhớ lại bộ áo lụa thêu hoa ngọc lan và váy màu xanh biếc có trăm nếp gấp giống như đuôi phượng hoàng mà Từ Xán Xán đã mặc, lập tức ra lệnh cho tiểu nha hoàn đi mượn. Từ Xán Xán nguyện ý cho mượn, nhưng để đảm bảo, nàng tự mình dẫn theo Bích Vân cầm vài món y phục đi gặp Từ Nghi Đồng, trước hết nói:

- Bộ y phục này ba cô nương Hàn gia đều nhìn thấy rồi!

Thấy Từ Nghi Đồng nhíu mày vắt óc suy nghĩ, Từ Xán Xán bèn nói:

- Tỷ mang tới cho muội muội xem mấy bộ mới, tỷ còn chưa mặc lần nào, Tứ muội muội xem thử đi!

Nàng cầm tới một chiếc áo đơn thêu hoa hồng đỏ và váy màu quả lựu, trước đây không lâu Từ Hàn thị bảo người may cho mỗi vị cô nương Từ phủ một bộ y phục mùa hạ. Từ Nghi Đồng đã sớm mặc qua nhưng của nàng vẫn chưa mặc. Ánh mắt Từ Nghi Đồng sáng lên, nàng đã cực kỳ ao ước bộ y phục này từ lâu. Từ Nghi Đồng phải thay quần áo, Từ Xán Xán lên tiếng chào rồi sang chính phòng của Từ Nghi Liên. Từ Nghi Liên cũng đang trang điểm thay y phục, trên giường trong phòng ngủ bày đầy y phục, vẫn đang thương lượng với Lưu Huỳnh xem mặc bộ nào! Thấy Từ Xán Xán, Từ Nghi Liên lập tức vui vẻ lôi kéo Từ Xán Xán:

- Nhị tỷ tỷ giúp muội chọn đi!

Mặc dù Từ Xán Xán xuất thân nông thôn, nhưng phong cách ăn mặc lại rất có con mắt thẩm mỹ, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng không thể không thừa nhận điểm này. Từ Xán Xán mỉm cười đáp ứng. Lúc Từ Hàn thị phái người đến, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng đều ăn mặc chỉnh tề đi ra. Ánh mắt Từ Hàn thị chậm rãi nhìn sang Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng. Hôm nay Từ Nghi Liên chải loa kế đơn giản, ngoại trừ hồng ngọc đính bên ngoài búi tóc cũng không cài chiếc trâm nào. Trên mặt trang điểm nhàn nhạt, trên môi thoa ít son. Trên người mặc áo ngắn hẹp tay màu đỏ, quần dài màu đỏ thướt tha, trên quần dài màu đỏ đeo một dải lụa màu xanh ngọc, càng làm tôn thêm vẻ nhã nhặn lịch sự bình thản của nàng. Từ Hàn thị không khỏi nở nụ cười:

- Hôm nay Nghi Liên không tệ!

Từ Nghi Liên hơi xấu hổ, vội vàng hờn dỗi kêu một tiếng “Nương“. Từ Xán Xán bảo nàng ăn mặc như thế, có vẻ trang nhã tươi tắn rất nhiều, so với trước đây mỗi khi ra ngoài nàng luôn luôn trang điểm rực rỡ thì thích hợp hơn. Lại nhìn cách ăn mặc của Từ Nghi Đồng, Từ Hàn thị biết nàng mặc chính là bộ đồ mới của Từ Xán Xán, cũng không nói gì, chỉ gật đầu, nói:

- Tứ cô nương cũng đẹp lắm!

Từ Nghi Đồng phúc thân cảm ơn:

- Tạ mẫu thân khen ạ!

Sau khi Từ Hàn thị mang theo Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng rời khỏi, Tần ma ma đã tới gọi Từ Xán Xán đi học. Từ Xán Xán nghỉ ngơi hai ngày, nghĩ bản thân chắc cũng bị rớt lại phía sau, bởi vậy rất nghiêm túc học ngày học đêm, ngay cả bữa trưa cũng chỉ dùng chút ít giản đơn. Dạy nàng nữ nghi là Âu Dương đại gia, chương trình học hôm nay rất đặc biệt —— cách trang điểm để quyến rũ nam tử. Âu Dương đại gia lấy ra mấy món trang sức bên trong của phụ nữ đã có chồng cho Từ Xán Xán nhìn, sau đó nói:

- Nữ nhân ăn mặc thật xinh đẹp, cũng vì làm cho nam nhân thích, muốn cho buổi tối nam nhân sủng ái nàng. Nhưng hết thẩy phụ nhân trên đời, đều chỉ biết trang điểm lộng lẫy xinh đẹp vào lúc sáng sớm, ngược lại đến buổi tối lại tẩy trang sạch sẽ, tóc cũng không gọn gàng, phụ nhân như vậy ở trên giường hầu hạ nam tử, liệu nam tử có thích hay không?

Nàng liếc mắt nhìn Từ Xán Xán:

- Cho dù là nữ nhân rất đẹp, làm như vậy cũng sẽ dần dần thất sủng! Phải biết rằng, trang điểm vào buổi tối cũng quan trọng như trang điểm vào buổi sáng, nữ nhân ăn mặc thiên kiều bá mị ôn hương nhuyễn ngọc dưới ánh nến, nam nhân được ôm vào trong ngực sẽ vui mừng biết bao nhiêu!

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Từ Xán Xán đã đỏ bừng. Nàng đợi cho đến khi mặt bớt nóng mới lấy dũng khí hỏi Âu Dương đại gia:

- Nhưng trang điểm vào buổi tối lúc đi ngủ chẳng phải sẽ không tốt cho làn da sao ạ?

Âu Dương đại gia liếc nhìn nàng:

- Lẽ nào cô nương cho rằng lúc tiến cung ngày nào cũng sẽ được sủng hạnh à?

Mặt Từ Xán Xán càng đỏ hơn, ngay cả ánh mắt cũng long lanh. Âu Dương đại gia nhìn mị thái của Từ Xán Xán, cảm thán nàng là vưu vật trời sinh, rất hài lòng, lại nói:

- Trang điểm trên mặt quan trọng, nhưng y phục và trang sức dùng hàng ngày cũng quan trọng!

Nàng lại mở mấy bức tranh cho Từ Xán Xán xem. Bức thứ nhất vẽ một nữ tử trang điểm xinh đẹp, thân hình nở nang nhưng trên người chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, một đôi chân ngọc khẽ nhếch lên, trên chân chỉ mang một đôi giày mềm thêu hoa màu đỏ thẫm. Bức thứ hai vẫn là nữ tử này, nhưng chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu đen nửa trong suốt, thân thể đầy đặn có thể thấy được mờ mờ. Từ Xán Xán chỉ nhìn hai bức tranh đã cảm thấy trên mặt nóng ran... Âu Dương đại gia nói:

- Nhiều khi mặc ít một chút so với không mặc gì thì càng mê người hơn!

Từ Xán Xán nhìn nàng, khẽ hỏi:

- Có phải tất cả những tú nữ được chọn đều phải học chương trình này không ạ?

Âu Dương đại gia kinh ngạc nói:

- Làm sao có thể? Sợ là chỉ có Từ phủ các ngươi thôi!

Lại nói:

- Ta được các ngươi mời từ Giang Nam tới để dạy riêng trong phủ!

Từ Xán Xán nhìn sắc mặt nàng lộ ra một tia thẫn thờ, liền hỏi:

- Đại gia người ——

- Năm đó ta cũng cực kỳ nổi danh đấy!

Âu Dương đại gia ngắt lời Từ Xán Xán, sau khi cảm thán một câu lại nói:

- Những thứ ta dạy cô nương, bình thường cũng đừng nói cho người khác!

Sau khi chương trình học kết thúc Âu Dương đại gia nói:

- Ngày mai ta lại dạy người thế nào gọi là phóng túng ở trên giường!

Từ Xán Xán: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.