Thiên Mộc Sắc Kiếm

Chương 5




Nhìn cử chỉ thẹnthùng của tiểu cương thi này, Thẩm Khấu Đan đánh mắt trêu trọc, đứng một bên phe phẩy quạt khẽ cười. Thấy vậy, mặt Vũ Thần càng đỏ hơn, dườngnhư hận không thể đem đầu mình nhét vào trong bánh bao cho rồi.

Giang Lưu cũng phát hiện ra gì đó nhưng cũng không trách, chỉ ôn hòa gật đầu: “Tôi có chút việc ở đây, đây là bạn tôi, Thẩm…..” Anh định giới thiệutên, nhưng lại nhận ra bản thân mình cũng chưa biết.

“Tôi là Thẩm Khấu Đan.”

Vũ Thần ngẩn người, sao lại là tên con gái?

“Lâu rồi không thấy cô, dạo này bận gì vậy?”

“Em, em đi học ở trường….”

“Học thêm gì đó cũng tốt, lúc nào rảnh tới tiệm chơi nhé.” Giang Lưu chàohỏi khách sáo xong thì không nói gì thêm, xoay người rời đi thì di độnglại vang lên, nhìn thấy là điện thoại của Giang Tiểu Tư thì anh bất giác mỉm cười.

Thẩm Khấu Đan khẽ nhướn mày, tuy lúc nào anh cũng cười, nhưng chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy nụ cười này là chân thật.

“Alo, Tiểu Tư.”

“Ba.”Tiếng Giang Tiểu Tư sốt ruột hét tới, sau đó trong di động có tiếng vù vù, điện thoại trên tay nổ tung.

Giang Lưu nhớ tới việc xảy ra trong khu vui chơi hôm trước thì nhíu mày: “Quỷ Anh đang ở nhà của tôi.”

“Cái gì?” Thẩm Khấu Đan và Vũ Thần cùng trợn mắt nhìn anh.

Thẩm Khấu Đan lập tức phản ứng lại: “Ngồi xe của tôi đi.”

“Tôi cũng đi.” Vũ Thần cũng vội vàng đi theo.

Bề ngoài Giang Lưu cũng không có biểu hiện kinh hoảng, tốt xấu gì GiangTiểu Tư cũng là nửa cương thi, còn có viên ngọc hộ thân, chắc chắn không dễ dàng bị thương, nhưng trong nội tâm anh vẫn rất lo lắng.

“Tiểu miêu, mở cửa.”

“Hôm nay có thật nhiều người, meo~”

“Đây là ông chủ Giang của Thoát Cốt Hương, còn đây là bạn anh ấy, Vũ Thần, bây giờ chúng tôi phải đến Thoát Cốt Hương ngay.”

“Meo~, hiểu rồi.”

Vũ Thần tò mò nhìn quanh: “Công nghệ thật hiện đại nha.”

Thẩm Khấu Đan cười lắc đầu: “Làm gì có nhiều tiền như vậy, tiểu Miêu là quỷ, chuyên lái xe giúp tôi.”

“Thẩm, Thẩm công tử là quỷ sao?” Vũ Thần nhìn đối phương thật lâu, nhìn sao cũng không giống a.

“Không phải, tôi là đạo sĩ.”

Sắc mặt Vũ Thần lập tức tái nhợt, sợ tới mức im bặt luôn.

“Giang Lưu, bây giờ ở nhà anh đang có ai vậy?”

“Con gái tôi, Tiểu Tư.”

“Anh có con gái?” Thẩm Khấu Đan thật giật mình. “Cô bé bao nhiêu tuổi, có thể đối phó được không?”

“Học cao trung năm nhất, chắc không vấn đề gì, nhưng con bé rất nhát gan.”

“Không ngờ một đứa trẻ cũng dùng chiêu điệu hổ ly sơn.”

“Có thể vì nó bị tôi đả thương nên muốn trả thù.”

“Trong tiệm của anh cũng không dán cái bùa hay đặt vật gì bắt quỷ sao?”

“Vậy còn làm ăn kiểu gì nữa.”

“Quỷ cũng không cần mua máu để uống.”

“Có lý, sau này tôi sẽ xem xét.” Giang Lưu nghiêm túc trả lời, Vũ Thần không kìm được che miệng cười.

Về tới cửa hàng, tìm khắp nơi cũng không thấy Quỷ Anh kia, cũng không thấy Tiểu Tư đâu, tầng trên tầng dưới đều không thấy.

“Chẳng lẽ cô bé bị bắt đi rồi?” Vũ Thần sốt ruột nhìn quanh.

“Không, vẫn ở trong tiệm.” Giang Lưu dựa vào tín hiệu của viên ngọc để tìm vịtrí của Giang Tiểu Tư, từ từ lên lầu, vào phòng mình, sau đó mở nắp quan tài ra, quả nhiên thấy Giang Tiểu Tư cuộn mình nằm trong quan tài ngủsay.

“Tiểu Tư.” Anh lay cô bé tỉnh dậy.

“Ba, ba về rồi?” Giang Tiểu Tư khẽ dụi mắt. “Vũ Thần, chị cũng tới sao, còn đây là?”

“Tôi là Thẩm Khấu Đan.”

“A? Khấu Đan. Là cô sao.”

“Cô là?”

“Tôi là Giang Tiểu Tư, nói điện thoại với cô lần trước đó.” Giang Tiểu Tư tỉnh hẳn, bật dậy khỏi quan tài.

Thẩm Khấu Đan cũng nhớ ra, bảo sao giọng nói quen như vậy.

“Sao cô lại biến thành nam?”

“Tôi dịch dung.”

Giang Tiểu Tư cảm thấy thật tò mò, chạy tới sờ sờ mặt Thẩm Khấu Đan.

Giang Lưu vội vàng kéo tay cô: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Quỷ Anh tới đây sao?”

“Đúng vậy, con vừa ngủ dậy đã thấy nó chui cùng con trong chăn, nhìn con khúc khích cười, làm con sợ muốn chết luôn, liền vội vàng gọi ngay cho ba.”

“Nó không làm con bị thương chứ?”

“Không ạ, nó vừa chạm vào con đã bị viên ngọc làm văng ra.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì nó lại đuổi theo, con bỏ chạy. Con cũng thử vài phương pháp bắtquỷ, nhưng tại con học nghệ không tinh nên chẳng đuổi nó đi được, ngượclại nó còn coi như đang chơi trò chơi với con, chơi đùa rất vui. Vậy nên con mới trốn vào trong quan tài, nó không vào được nữa, chắc thấy mọingười đã về nên chạy rồi.”

Giang Lưu gật đầu, quỷ đeo bám rất dai dẳng, tiểu quỷ kia chắc còn tới nữa.

Thẩm Khấu Đan chau mày nhìn Giang Lưu hạ giọng hỏi: “Sao trong phòng anh lại có quan tài? Chẳng lẽ….”

Giang Lưu gật đầu, Thẩm Khấu Đan thực kinh ngạc: “Còn Tiểu Tư thì sao?” Có lẽ do mình đạo hạnh thấp, không phát hiện ra Giang Lưu thì thôi, nhưng nếu Tiểu Tư cũng là cương thi, chẳng lẽ chú lại không phát hiện được, saocòn để cô ấy đi cùng, chú ghét nhất phi nhân loại, nhất là cương thi.

Ngập ngừng hai giây, Giang Lưu mới lắc đầu nói: “Con bé không phải ….”

Tiễn Thẩm Khấu Đan và Vũ Thần, Giang Lưu đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tiểu Tư, sao mấy hôm nay con đều không đi học vậy?”

Chân Giang Tiểu Tư gác lên bàn, miệng gặm táo: “Bởi vì con chuyển trường, hắc hắc.”

Như thường lệ, Thẩm Mạc đi vào giảng đường dạy học cho sinh viên cao họckhoa khảo cổ. Cả phòng chật ních toàn người là người, rất nhiều học sinh khoa khác đến dự thính, hơn nữa, đa số là nữ sinh. Dù gì thì tìm khắptrường học này cũng chẳng tìm nổi một giáo sư thứ hai vừa đẹp trai lạicó tài hoa như vậy.

Tuy rất nhiều người, nhưng phòng học lại antĩnh dị thường, các sinh viên đều biết anh là người lãnh khốc, tính tình lại kì lạ, hơn nữa, còn bị khí thế kinh người của anh tạo áp lực, không ai dám nói lung tung gì.

Bỗng trong lúc này, những tiếng thở nhẹ đều đều rất không phù hợp lại vang lên. Mọi người tuy không nghe thấy,nhưng với thính lực của Thẩm Mạc thì đương nhiên nhận ra, anh lập tứcngẩng đầu không vui.

Dường như đều cảm nhận được lực sát thươngtừ ánh mắt của “giáo sư mặt đen”, người đó đổi tư thế khác tiếp tục ngủ, cuối cùng không phát ra tiếng vang gì nữa.

Thẩm Mạc xoay người lại tiếp tục giảng bài, vừa nói được hai chữ liền quay phắt đầu lại nhìn sinh viên đang ngủ khò khò kia.

Anh không bị hoa mắt chứ?

Giang Tiểu Tư?

Sao cô ta không đi học lại chạy đến đây ngủ?

Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, cơn tức liền lớn lên, kiềm chếlại xúc động muốn xách cô lôi ra khỏi phòng học, Thẩm Mạc dùng một nửathời gian để giảng hết bài hôm nay. Mọi người giải tán, cũng đuổi điđược những nữ sinh to gan lên hỏi này hỏi nọ, anh vẫn thấy Giang Tiểu Tư còn đang nằm úp sấp trên bàn ngủ thật ngon.

Như cảm giác đượcmột ánh mắt giết người đang nhìn mình chằm chằm, cuối cùng Giang Tiểu Tư ngốc nghếch cũng duỗi duỗi eo, mở to mắt.

“Hello, giáo sư Thẩm.” Giang Tiểu Tư dương dương tự đắc vẫy tay, cười tủm tỉm chuẩn bị nghênh đón bão nổi từ Thẩm Mạc.

“Sao cô lại ở đây, không phải tôi đã nói đừng để tôi thấy cô sao?”

“Tôi là sinh viên của đại học T, đương nhiên phải ở đây.”

“Sinh viên đại học T? Không phải cô mới học cao trung năm nhất sao?” Thẩm Mạc cảnh giác nheo mắt lại.

“Tôi nhảy lớp, anh chưa từng nghe thấy trên đời này có một loài sinh vật gọi là thiên tài sao?”

“Nhảy lớp?” Thẩm Mạc cao giọng.

“Đúng vậy, tôi đã nghe chán ngấy chương trình học của trung học rồi, nhảy lớp cũng tốt, đổi hoàn cảnh mới, nhưng cũng hơi lưu luyến thầy cô bạn họctrước kia.”

“Dù nhảy lớp, đại học T làm sao có thể gọi một học sinh trung học vào chứ.”

“Không có gì là không thể, chẳng phải lúc trước anh cũng được hiệu trưởng đặcbiệt mời tới sao? Ngay cả điện thoại di động và máy tính đều không biếtdùng. Vì muốn vào được đại học T, tôi đã cố ý viết mấy bài ở tạp chíchuyên nghiệp nước ngoài, lấy được vài lá thư đề cử của mấy chuyên giatrong nước, lại quyên tặng cho đại học T một cái ‘bình phượng mặc mẫuđơn của Thanh Hoa, hiệu trưởng đại nhân mới phê chuẩn cho tôi làm họcviên đặc biệt được nhập học đó.”

Thẩm Mạc tức tới khóe miệng runrẩy, việc cuối cùng mới là trọng điểm đi? Cái lão già thích sưu tầm đồcổ thành bệnh kia, ngày trước ba lần đến mời mọc anh tới dạy học, thựcra đều chỉ vì muốn có một chuyên gia thẩm định đồ cổ riêng mà thôi.

“Chỉ cần tới học đầy đủ, tôi có thể chọn khoa nào cấp nào cũng được. Vì vậytôi đã chọn hết các môn của anh, còn chọn học nghiên cứu sinh. Hơn nữa,tôi cũng đã nói với hiệu trưởng muốn anh làm thầy hướng dẫn của tôi, sau này xin nhờ thầy giúp đỡ nhiều a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.