Thiên Mộc Sắc Kiếm

Chương 17




“Tôi có phải sắp, sắp chết hay không?” Mặt búp bê sợ hãi, giọng nói khàn khàn run rẩy, thoạt nhìn bị dọa không nhẹ.

“Không có không có!” Phúc Nhạc không nghĩ tới y phản ứng lớn như vậy, vội vàng giải thích: “Sẽ không chết ! Tôi nhất định có thể trị khỏi cho cậu!”

Bán hạ dùng quá liều quả thật sẽ gây ra mất giọng hoặc là tử vong, cũng may Jin không ăn nhiều, hơn nữa thân thể giống cái cũng mạnh hơn người bình thường một ít, may mà cổ họng không hoàn toàn bị hỏng, chỉ là giọng nói biến thành như vầy.

Hơn nữa mặc dù có độc tính, nhưng bán hạcũng là 1 phương thuốc chữa bệnh hay, có thể táo thấp tiêu đàm, cùngtrung kiện vị, chỉ cần dùng đúng liều đúng cách là được.

“Loạithực vật này có độc tính, về sau nhất định phải chú ý.” Phúc Nhạc cúiđầu kê đơn cho mặt búp bê: “Tôi bốc cho cậu ít thuốc, mỗi ngày một lần,không cần uống nhiều.”

“Có thể, có thể trị được sao?” Jin thật cẩn thận hỏi han, lòng vẫn còn sợ hãi với lời Phúc Nhạc vừa nói.

“Đương nhiên có thể.” Phúc Nhạc cười, nếu do ngoại vật gây ra thương tổn, nóikhông chừng cậu thật không có biện pháp, không có cách nào phẫu thuật,nói không chừng còn hại người ta, chẳng qua do ngộ độc thì dễ hơn nhiều. Cậu học nhiều năm thuốc cổ truyền như vậy cũng không phải để làm cảnh.

“Gần đây chú ý 1 chút, cố gắng không cần mở miệng nói chuyện.” Phúc Nhạcnhất nhất dặn dò những hạng mục ăn uống cần chú ý nói cho Jin, dặn ychịu khó tĩnh dưỡng.

Jin gật đầu như gà mổ thóc, cảm động đến rơi nước mắt khiến Phúc Nhạc có chút quẫn bách, loại cảm giác được ngườitrịnh trọng cho là ân nhân cứu mạng thật sự là ‘áp lực như núi đè’…

Lo lắng mặt búp bê không biết sắc thuốc, Phúc Nhạc còn đặc biệt tìm ấm ởtrong sân làm mẫu một lần, cẩn thận nói kỹ xảo sắc thuốc nói cho y, “Nếu không sắc được thì tới tìm tôi, tôi giúp cậu. ”

“Cám ơn ngài, tế ti đại nhân.” Jin nhìn Phúc Nhạc vội trước vội sau mà giúp mình sắcthuốc, cảm động đến tột đỉnh, lúc này đứng lên hành 1 đại lễ với PhúcNhạc khiến cậu sợ tới mức tí nữa đặt mông ngồi xuống đất, đây chính làlễ tiết cao nhất trong bộ lạc, dành cho trưởng bối mình kính trọng nhất. Cậu còn trẻ, cũng không lớn hơn mặt búp bê là bao, không, nói khôngchừng còn không lớn hơn người ta đâu!

“Thật sự không có gì đâu.”Phúc Nhạc xấu hổ mà vuốt đầu giải thích: “Nếu không có tộc trưởng đạinhân và Joe thu lưu tôi, còn có chú Kanya và chú Casar… Nếu như không có mọi người trợ giúp, tôi cũng không sống đến ngày hôm nay, tôi chỉ làmuốn vì mọi người làm một chút việc mà thôi.” Nếu mình có năng lực này,tất nhiên muốn hết sức hồi báo những người đã từng giúp đỡ mình, PhúcNhạc là nghĩ như vậy .

Bởi vậy Jin trịnh trọng thế này khiến cậu không biết làm sao, cảm giác hổ thẹn.

“Cậu cứ gọi tôi là Phúc Nhạc đi. Chắc là tuổi 2 ta không chênh nhau lắm.”Phúc Nhạc khẩn trương mà cười cười, kết bạn… Hẳn là nói như vậy đi?

“Cám ơn cậu, Phúc Nhạc.” Jin sụt sịt nói, mắt rưng rưng, phỏng chừng là hôm nay tâm tình phập phồng rất nghiêm trọng .

“Không có gì.” Phúc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, âm thầm lau mồ hôi.

Nấu thuốc xong đưa cho Jin uống, Phúc Nhạc lại giúp y châm cứu, cũng maybản thân với thuật châm cứu vẫn rất tâm đắc, ngay cả sư phụ cũng khenmình có thiên phú.

Jin hiện giờ sùng bái Phúc Nhạc vô cùng, chodù là Phúc Nhạc trực tiếp cắm châm lên người y, y cũng sẽ không nháy mắt mà ngoan ngoãn ngồi bất động, giờ phút này mặt búp bê đã tin tưởng vững chắc tế ti đại nhân tuổi không khác mình là bao trước mắt là con traicủa thần minh, tuyệt đối sẽ không hại mình. (raw k có phẩy đâu nhá)

“Phúc Nhạc, cậu… có thể không cần nói cho Haren, tôi trộm… đi…” Jin bị cắmmấy cây châm ngồi trên băng ghế nhìn Phúc Nhạc giúp mình phối dược, đôimắt trông mong hỏi han.

Phúc Nhạc quay đầu nhìn y, có chút nghi hoặc: “Cũng được, nhưng … Không phải cậu có chuyện tìm cậu ta sao?”

“ừm… Không có gì.” Jin đỏ mặt nói: “Chính là muốn nhìn xem, người mà anh Whorf thích là dạng gì thôi .”

“Whorf?” Phúc Nhạc sửng sốt: “Cậu cũng quen anh ta à?”

“Ừ, anh Whorf là hàng xóm.” Jin ngại ngùng mà cười cười: “Chú Hasen nói anh Whorf quá ngu ngốc, thích người ta cũng không theo đuổi, tôi liền…Muốnđến xem. Kissin cũng thích Whorf.”

“Kissin… Tôi nhớ cậu và Kissah quan hệ hình như không tồi?” Phúc Nhạc cười: “Tính toán giúp Kissin thăm dò đối thủ hả?”

“Không có không có!” Jin lắc đầu như trống bỏi: “Giúp anh Whorf thôi! Kissahbọn họ… Mới không cần giúp.” Jin nhăn mũi nhỏ giọng nói, hơn nữa cái mặt búp bê này trông thế nào cũng giống trẻ con.

“Sao thế?” Phúc Nhạc suy nghĩ phân lượng thảo dược, thuận miệng hỏi.

“Kissah bọn họ nói giọng của tôi quá khó nghe, không muốn nói chuyện với tôinữa.” Jin khổ sở mà nắm đầu ngón tay mình, cứ tưởng là bạn tốt, lại vìgiọng nói khó nghe mà không thèm nói chuyện? Hơn nữa, chính mình cũngrất hay nói tốt cho Kissin trước mặt anh Whorf, nhưng anh Whorf vẫnkhông thích Kissin, y biết làm sao đây? Tại sao lại mắng y chứ?

Jin nhỏ giọng nói hoang mang của mình cho Phúc Nhạc nghe, biểu tình thực bị thương, Phúc Nhạc líu lưỡi, mới bị thương có hai ngày, đã thay đổinhiều như vậy?

Nhìn biểu tình trông mong cầu an ủi của mặt búpbê, Phúc Nhạc 囧 囧 mà cảm thấy mình đang hoá thân làm “anh trai tri tâm”, bản thân cậu đã là 1 đứa không giỏi giao tiếp, làm sao khuyên người tađây?

“… … Không có việc gì.” Phúc Nhạc nghẹn nửa ngày, mặt đều nghẹn đỏ, chỉ khô cằn mà phun ra được một câu.

Ngẫm lại cảm thấy rất không thành ý, nhìn Jin đang sụt sịt, thử thăm dò cẩnthận mà bồi thêm một câu: “Không bằng… Cậu đồng ý làm bạn với tôi nhé?”

Nói xong Phúc Nhạc đã nghĩ mình miệng rộng, ngộ nhỡ người ta không thích chẳng phải rất xấu hổ sao?

“Cậu không chê giọng tôi khó nghe sao?” Jin thút tha thút thít mà nhỏ giọngnói, khiến Phúc Nhạc có loại ảo giác mình đang dỗ dành trẻ nhỏ…

“Đừng lo .” Phúc Nhạc nhịn không được sờ sờ mái tóc màu nâu của Jin: “Giọngnói rất nhanh có thể khôi phục mà. Cho dù không thể khôi phục, cũngkhông ghét bỏ cậu.” cậu cũng không phải thanh khống (luyến thanh, thíchgiọng nói), để ý đến giọng người ta khó nghe hay không làm cái gì.

“Cậu thật tốt.” Jin hít hít cái mũi hai mắt đẫm lệ nói.

Phúc Nhạc bật cười, thật là 1 đứa nhỏ đơn thuần… …

Phúc Nhạc thu châm cho Jin, y liền đi theo Phúc Nhạc xung phong nhận hỗ trợruộng thuốc. Hoàn toàn hóa thân làm người hầu nhỏ của Phúc Nhạc,khiến Phúc Nhạc có chút không thích ứng, nhanh như vậy cậu đã có bạnmới rồi?

Haren đang cần giúp đỡ đây, Phúc Nhạc một khi có ngườibệnh liền vội vàng, qui mô ruộng thuốc dần mở rộng, cậu ta một người qua hỗ trợ đã thấy hơi vội.

Bởi vì chuyện rình coi, Jin nhìn thấyHaren vẫn có chút ngượng ngùng, giống như nàng dâu nhỏ mà đi theo Harennhận biết cỏ dại và thảo dược, Haren kỳ quái mà nhìn bộ dáng chột dạ nétránh của Jin, nghĩ thầm mình có bắt nạt người này hồi nào sao?

Chẳng qua Jin thoạt nhìn mơ mơ màng màng, nhưng làm việc lại ngoài ý muốn cẩn thận đáng tin, Haren nói qua những điều cần chú ý y đều cẩn thận mà nhớ kỹ, nghiêm nghiêm túc túc mà làm, không hề oán giận hay mất kiên nhẫn.

Haren nhìn hồi lâu, ấn tượng với y cũng tốt hơn nhiều, cứ tưởng y hay đi cùng Kissah thì tính tình cũng không ra gì, không ngờ lại là 1 giống cái như vậy.

“Cổ họng không có việc gì chứ?” Haren hỏi.

Jin cả kinh, lắp bắp nói: “Không, không có việc gì, Phúc Nhạc nói có thể chữa khỏi.”

“Vậy là tốt rồi.” Haren cười: “Cảm ơn cậu đến hỗ trợ, một mình tôi làm chỉ sợ còn lâu mới xong. ”

Haren bộ dạng cũng rất tuấn lãng, anh khí hơn nhiều giống cái, cho nên cườirộ lên rất dễ nhìn, Phúc Nhạc hay nói, chính là có thể khiến người takhông phòng bị.

Jin cũng đích xác thả lỏng rất nhiều, thử cười lại với Haren: “Không sao, tôi thích Phúc Nhạc.”

“Vậy thường đến hỗ trợ đi!” Haren cười sang sảng: “Sẽ không mệt đâu, TiểuNhạc nấu cơm ngon lắm, chẳng qua thịt nướng coi như xong.”

“Haren, cậu nói xấu tôi!” Phúc Nhạc ới đi qua đã nghe thấy Haren bôi bác mình, vẻ mặt lúng túng nói.

Haren trộm cười, Jin thì há hốc miệng, thì ra tế ti cũng có sẽ có thứ không biết làm!

Phúc Nhạc thấy Jin vẻ mặt khiếp sợ không thể tin không khỏi nghẹn đắng,không biết nướng thịt thì sao, cậu cũng không phải thập hạng toàn năng…

“Không, không sao, tôi có thể dạy cậu.” Jin thấy Phúc Nhạc có chút buồn bực,vội vàng nói: “Tuy rằng tôi nướng cũng không phải tốt nhất… …”

“Cám ơn Jin.” Phúc Nhạc cảm động mà cười cười, thuận tiện trừng mắt Haren đang vui sướng khi người gặp họa.

Jin chậm rãi trầm tĩnh lại, nhìn Phúc Nhạc và Haren thỉnh thoảng cãi nhau, có chút vui vẻ, hai người… đều là người rất tốt.

Bởi vì có Jin hỗ trợ, giữa trưa liền làm xong chuyện trên ruộng thuốc, buổi chiều lại đến châm cứu thường lệ cho chú Hasen, quan sát tình hình saukhi dùng thuốc, phát hiện thân thể thú nhân biến thái đã bắt đầu cóchuyển biến tốt đẹp rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ người thường một hai năm mới chữa khỏi, y chỉ cần ba tháng là có thể khang phục, PhúcNhạc nhìn mà thổn thức một trận.

Bản thân trung y hiệu quả cũngrất chậm, khuyết điểm này lại được tố chất thân thể của cư dân nơi đâybổ khuyết, ít nhất sẽ không bởi vì hiệu quả chậm mà khiến bệnh bộc phát nặng hơn khiến trung y bó tay. Hơn nữa tác dụng phụ rất nhỏ, hoàn toànlà lựa chọn tốt nhất đối với thú nhân và giống cái.

Bởi vì đạihội sắp cử hành, dọc theo đường đi đều có thể đụng tới không ít người,rất nhiều gương mặt xa lạ, nhưng có vẻ ai cũng biết Phúc Nhạc, phần lớnđều mỉm cười gật đầu với cậu, biểu đạt thiện ý của mình. Phúc Nhạc thụsủng nhược kinh, bởi vì có rất nhiều người cậu căn bản chưa thấy qua,cho dù là người bệnh chỉ ghé qua một hai lần xử lý ngoại thương cậu cũng sẽ có chút ấn tượng, cơ mà rất nhiều người chào hỏi đều là lần đầu tiên gặp mặt, khiến cậu có chút mơ hồ.

Casar cùng Joe đều vội vàng đi săn bắt càng nhiều con mồi chuẩn bị cho đại hội, cho nên mấy ngày nayđều rất bận, Phúc Nhạc liền thường xuyên cùng Haren và Jin ở chung.

Lúc phòng khám không có chuyện, Phúc Nhạc liền cùng hai người đi lên núi,đi khắp nơi tìm lúa mì. Khối lúa mì mà Phúc Nhạc phát hiện ngay từ đầuđã thu gặt toàn bộ, làm thành hạt giống.

Bởi vì số lượng quá ít,Phúc Nhạc đành phải tiếp tục tìm kiếm, hy vọng có thể lại tìm được chúthạt giống, tuy khối lúa mì kia cũng gần một mẫu diện tích, nhưng tínhtoán lại số dân cư và hộ gia đình trong bộ lạc, mỗi nhà đều phải tự cấptự túc, lại không có phân hóa học và nông dược, chỉ trông vào nhân lựcthủ công thì cũng phải có trên 1 mẫu hạt giống mới đủ, mỗi nhà 15kg, sản lượng hiện có hoàn toàn không đủ để cung cấp cho toàn bộ bộ lạc.

Phúc Nhạc đành phải tiếp tục tìm kiếm, Jin nghe được cũng đi theo đến hỗtrợ, vốn y cũng chẳng có chuyện gì làm, ngoại trừ giúp ma phụ xử lý mộtchút da thú, hái chút rau dưa hoặc là trái cây linh tinh thì rảnh rỗi,hiện giờ vừa lúc cùng Phúc Nhạc lên núi.

3 người mặc quần áo dathú ống tay dài Kanya đặc chế trong tay đều cầm gậy, Phúc Nhạc đi phíatrước mở đường, cẩn thận xua đuổi côn trùng cùng rắn cỏ.

“Ốngquần nhất định phải buộc chặt, nếu không bị sâu cắn sẽ rất ngứa.” PhúcNhạc quay đầu nói với Haren cùng Jin còn chưa quen loại trang phục này,trên người cả ba đều 1 gói thuốc nhỏ do Phúc Nhạc làm, có thể đuổitrùng. Nơi này không có kem cũng không có tinh dầu, Phúc Nhạc lại sợngứa, hàng năm cuối thu đều làm chút thuốc đuổi trùng, hơn nữa còn cóthuốc mỡ chống ngứa, vạn vô nhất thất.

“Quần áo này thật kỳquái.” Jin cúi đầu nhìn bản thân được bọc đến nghiêm nghiêm thực thực,cảm thấy có chút không được tự nhiên, chẳng qua rất ấm.

“Nhưng mà rất tiện.” Haren nâng đưa tay chân, thuận tiện làm vài động tác phảnkích thông thường khi giống cái bị công kích, lưu loát uy vũ sinh phong, thoạt nhìn cực kỳ đẹp trai, Jin ôm mặt, hai mắt lóe sáng sùng bái mànhìn Haren, hoàn toàn bị chinh phục !

“Tiểu Nhạc, cái này bọn tôi cũng có thể học làm không?” Haren càng xem càng thích, chú Kanya hoàntoàn dựa theo thân hình bọn họ mà làm, lớn nhỏ cực kì thích hợp, khiếnHaren càng mặc càng thích, hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Phúc Nhạc vừa nhìn chung quanh, vừa đáp: “Chú Kanya khẳng định đồng ý dạy mọi người.”

Haren cùng Jin nhìn nhau mỉm cười, quả nhiên, Phúc Nhạc có cái thứ tốt mới mẻ gì chưa bao giờ giữ riêng, hai người trong lòng cũng quyết định, nhấtđịnh phải đối tốt với người bạn này.

“A, tìm được rồi!” Phúc Nhạc mắt tinh, lượn lờ hơn một tiếng, rốt cục lại thấy được lúa mì vàng óngả, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Có lẽ là bởi vì đất được bảo vệrất khá, cho nên Phúc Nhạc cảm giác phần lớn đất trong thôn đều rất phìnhiêu, mảnh ruộng lúa trước mắt này bông nào bông nấy nặng trịch, hạtcũng rất mẩy, không hề giống lúa mì dại 1 chút nào.

“Chính là cái này?” Jin còn không chưa thấy qua lúa mì và bột mì, nháy mắt mấy cáihỏi, sao không thấy chúng nó có cái gì đặc biệt nhỉ.

“Chính là mấy thứ đồ chơi này.” Haren nghiêm túc mà vỗ vỗ vai Jin: “Bắt đầu làm việc đi!”

Nhiệm vụ của bọn họ, chính là mau chóng thu gặt. Nếu trời mưa xuống, lúa mì nẩy mầm , đến lúc đó lại uổng.

Mỗi người bên hông đều treo một cái liềm bằng xương thú sắc bén to bằng hai bàn tay, là Kanya mài giúp bọn họ , chuyên dùng để thu gặt, vốn Kanyacũng muốn đến hỗ trợ, nhưng hai ngày này có rất nhiều người đến tìmKanya học làm quần áo, Kanya cũng vội đến đầu óc choáng váng, Phúc Nhạccũng không muốn chú ấy quá mệt mỏi, nên không gọi chú ấy đi cùng.

Tuy rằng chỉ trông vào 3 người bọn họ thì không cắt được bao nhiêu, nhưngPhúc Nhạc cũng không có cách, thời gian các thú nhân đi săn ngày càngdài, những giống cái khác cũng không quen, không tiện nhờ vả, bọn họcũng chỉ đành tự túc đi làm .

Ba người đều chưa làm việc này baogiờ, Phúc Nhạc khi còn bé cũng chỉ là sờ qua liềm chơi cho vui thôi,chân chính xuống đồng gặt lúa thì chưa bao giờ, chẳng qua hiện tại cũngkhông cần để ý, chỉ cần cắt xuống là được, dù sao về sau gieo trồng cũng không ở mảnh đất này, không cần suy xét gốc rạ quá dài năm sau sẽ khóxới đất.

Phúc Nhạc gập gập ghềnh ghềnh cắt 1 hồi mới nắm giữ được kỹ xảo cầm liềm, không đến mức không chú ý thì sẽ cát vào tay hay đùi,ngẩng đầu lên nhìn thấy Haren và Jin, không khỏi há to miệng, ba ngườicùng gặt mà 2 người kia đã chạy tuốt ở đằng trước, dùng liền bằng xươngthú rất thuận tay, tư thế cũng không giống những bác nông dân Phúc Nhạcđời trước gặp qua trên đồng mà là nghiêng người vung liềm, thoạt nhìnrất không tự nhiên, nhưng động tác lại rất nhanh, cắt sát gốc, khôngchừa lại gì.

Phúc Nhạc yên lặng lau mồ hôi, cậu đã quá coi thường sức chiến đấu của giống cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.