Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 7: Lạc




Ta hít vào một hơi khí lạnh, đứng không vững nên ngồi xuống: “Ngươi nói… Hoàng Thượng đã chết?”

“Đúng vậy!” hai mắt Thẩm Thái Sư rưng rưng, “Hoàng Thượng chết trận nơi sa trường…”

Hai tay ta run run, nói: “Điều này sao có thể…”

Thẩm Thái Sư tới gần ta, nói: “Hoàng hậu không thể quá mức bi thương…”

Ta tiện tay cầm lấy cái bắt đặt ở bên cạnh chiếc gối, chuẩn xác không chệch hắt về phía trán Thái sư, Thẩm Thái Sư thảm kêu một tiếng, ngã quỵ gối xuống, ở giữa trán bắn ra một con sâu đỏ au còn đang giãy giạu, đồng thời một con sâu màu đỏ tương tự vẫn đang nắm chặt trong tay ông ta cũng rơi xuống, hai con sâu rơi vào trong nước dược, cùng giãy dụa một lúc, sau đó thì chết đi

Vỗ vỗ tay, ta kéo Lưu Lương ở dưới giường ra, không lưu tình chút nào cho hắn hai bạt tai: “Còn dám giả bộ bất tỉnh? Thật không sai, tay ta còn chưa chạm tới đầu ngươi, ngươi xem thường ngã xuống… định tạo ra một kết cuộc liên hoàn sao. Đáng tiếc, rất giả.”

Lưu Lương mở to mắt, lần này thật sự lộ ra sắc mặt khẩn trương, hắn nói: “Ngay cả ‘Khống hồn’ ngươi cũng biết sao? !”

Ta nói: “Vốn dĩ là không biết, ít nhiều có người cho ta một quyển sách.”

Tư Đồ Hữu Tình cho ta quyển sách kia, kỳ thật căn bản không có cái gì, chỉ nói Nam Văn quốc bên kia có một thuật cổ độc, trong đó có một thuật dưỡng thi, còn có một nữa là khống hồn.

Thuật khống hồn, cũng như tên gọi, nghĩa là khống chế hồn phách người khác, người bị khống chế kỳ thật đều không phải là hoàn toàn bị khống chế, bình thường người bị khống chế hoàn toàn giống với người bình thường, chỉ khi người khống chế điều khiển mới có thể nói ra những lời bị khống chế, làm ra việc mà trí nhớ bị bóp méo không nhớ ra.

Mà người bị khống chế có đặc điểm lớn nhất là trên người sẽ xuất hiện một điểm đỏ giống như nốt ruồi đỏ, vết đó là khi cổ trùng xuyên qua làn da làm lộ ra dấu vết. Loại cổ trùng này chỉ có thể khi một người đang thương tâm cực độ, thương tâm đến muốn chết, hoặc là vào thời điểm có cảm xác cực đoan mới có thể thành công xâm nhập vào cơ thể.

Giống như Thẩm Thần, ông ta bị xâm nhập lúc Thái sư chết, mà Hồng Liên là khi bà ngoại mất, còn về phần Lưu Á là do suýt nữa bị gả cho không phải người trong lòng… Về phần Bạch Thái y, đại khái cũng là có nguyên nhân khác.

Bên cạnh ta có bốn người mang cổ như bọn họ nên mới có thể hợp tác khăng khít như vậy —— gạt ta nói ta mang thai .

Kỳ thật đây là sơ hở lớn nhất, bởi vì căn bản ta không có khả năng mang thai.

Đêm đó ta với Vô Mẫn Quân, cái gì cũng không làm, ta đến tháng nên hai người cái gì cũng chưa làm. Lần đầu tiên ta ở cùng Vô Mẫn Quân là lúc đại hôn, do cắt ngón tay Vô Mẫn Quân, cũng chính là tay ta để che giấu, nhưng… Khụ, nghe nói mùi máu không giống nhau, vì thế có một mama còn ám chỉ riêng cho ta. Có lẽ việc này người Nam Văn quốc cũng biết, bởi vậy không dám xác định ta với Vô Mẫn Quân rốt cuộc có thực hiện vợ chồng chi lễ hay không —— dù sao đại hôn hôm đó không thực hiện lễ vợ chồng, thân mình cũng rất khả nghi . Mà lần đó Hồng Liên tới thu dọn chăn đệm ngày hôm sau đoán chừng cảm thấy đây là lần đầu tiên ta cùng Vô Mẫn Quân sinh hoạt vợ chồng, có thể hành động , vì thế Nam Văn quốc bắt đầu tấn công Tây Ương …

Kỳ thật, nếu tối nay bọn họ hành động, vậy không có việc gì …

Đáng tiếc bọn họ hành động quá sớm, tháng của ta còn chưa qua, ta với Vô Mẫn Quân chưa hề phát sinh cái gì… Ta mang tha như thế nào … Chẳng lẽ là cảm ứng sao…

Ngay từ đầu ta có chút không hiểu nổi vì sao bọn họ lại muốn gạt ta là ta mang thai, nhưng dược mà ta uống một tháng kia sau khi ta tra xét một chút cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nóng khiến cho tính tình hay thay đổi, sau đó ta nhìn thấy khống hồn, lại nhìn thấy hàng giả Vô Mẫn Quân kia đối với ta như thế, hiểu được bọn họ là muốn làm cho trong lòng ta lâm vào cực độ thương tâm… Đối một mẫu thân mà nói, so với việc bị trượng phu phản bội, thật ra việc không còn đứa bé mới là đả kích lớn nhất với nàng.

Chẳng qua đáng tiếc, từng bước sai, từng bước sai, mưu kế của bọn họ ta đã biết được ngay từ đầu, ta không phải rất thông minh, nhưng bởi vì ta đã từng hoán đổi cơ thể với Vô Mẫn Quân lúc trước, hơn nữa giữa chúng ta vốn vẫn vô cùng trong sạch, đây là hai điểm mấu chốt khiến cho bọn họ hoàn toàn thất bại, những chuyện sau đó ta rất dễ dàng đoán ra.

Mà cái gọi là thuốc dưỡng thai đó kỳ thật chỉ có mục đích duy nhất là khiến cho tháng của ta không tới, tạo thành biểu hiện mang thai giả dối.

Loại cổ trung Khống hồn này sợ nhất là cỏ xa tiền thảo, là một loại thực vật rất dễ dàng tìm thấy. Bởi vậy ta lấy cái này thử Bạch Thái y, lại cho thêm một chút loại cỏ này ở trong thuốc mình tự chế ra, quả nhiên Bích Vân không có cảm giác gì, nhưng Hồng Liên bị hạ cổ lại cảm giác rất thối… đó là vì có cổ trùng quấy phá.

Thẩm Thần không cho ta ra khỏi nội cung, vì hoàn toàn phong tỏa tin tức của ta, làm cho ta không biết Vô Mẫn Quân rốt cuộc thế nào, Thẩm Thần có thể dễ dàng gạt ta nói Vô Mẫn Quân đã trở lại, cũng có thể gạt ta nói Vô Mẫn Quân đã chết…

Vừa rồi Lưu Lương không bị ta đánh vào đầu mà giả vờ ngất đi, là để nhân dịp loạn mà khống chế Thẩm Thần, để cho ông ta nói cho ta biết việc Vô Mẫn Quân chết, hy vọng ta không phát hiện, rồi sau đó thương tâm muốn chết, có thể trực tiếp hạ cổ với ta.

Nhưng… Ta thật sự là rất nghi hoặc , Lưu Lương quả thật là không có đầu óc, vì sao cổ trùng lại toàn ở chỗ có thể dễ dàng thấy được? Bạch Thái y làm rất tốt, là ở trên tay, khi đó bắt mạch cho ta ta mới phát hiện, những người khác đều ở trên mặt, Thái Sư cùng Lưu Á ở ngay giữa trán… Lưu Lương còn khống chế “Vô Mẫn Quân” nói ra giữa trán Lưu Á có nốt ruồi mỹ nhân, quả thực chính là giấu đầu hở đuôi…

Dù sao nếu Tư Đồ Hữu Tình chưa đưa cho ta quyển sách kia, ta cũng quả thật không có khả năng biết, càng chưa nói tới phát hiện việc này, có lẽ vừa mới bắt đầu đã bị che mắt —— nhiều nhất cho rằng bạch Thái y là bị mua chuộc mà thôi.

Ta nói: “Ngươi muốn hạ ‘Khống hồn’ với ta, đơn giản là muốn lợi dụng ta lừa gạt Vô Mẫn Quân mà thôi.”

Lưu Lương nói: “Đúng. Nếu đã khống chế ngươi, trên cơ bản, có thể làm được phần lớn chuyện, ví dụ như giết chết Tây Hoàng hoặc những thứ linh tinh khác.”

“… Còn muối mặt không biết xấu hổ? Cái gì mà linh tinh … Giết chết Tây Hoàng cũng đủ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của các ngươi rồi.” Ta không thể nói gì, “Kỳ thật các ngươi vì sao không trực tiếp nghĩ biện pháp hạ ‘Khống hồn’ với Tây Hoàng?”

Lưu Lương nói: “Tây Hoàng người này ta biết được là hắn quá mạnh mẽ , mặc kệ là phương diện nào. Hơn nữa ý chí rất cao, ta cảm thấy ta không có khả năng tạo ra kết cục khiến cho hắn khổ sở đến muốn chết, càng không thể nói tới hạ cổ .”

Ta thẹn thùng đề nghị nói: “Các ngươi có thể giết chết ta thử xem xem.”

Lưu Lương nói: “Ta cảm thấy, hẳn là hắn sẽ không phản ứng gì.”

Ta: “…”

“Muốn chết sao hả?” Ta tức giận đến đòi mạng, thiếu chút nữa hạ sát Lưu Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.