Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 4: Chuyến cắm trại toàn trường (1)




Hình như Nhạc Xương đã vỡ lẽ nói :

- Nhưng tại sao tiền bối cũng định đến Hồi Đầu Giáp?

- Nhạc thiếu hiệp! Kể ra cũng hổ thẹn thật, đêm qua Tiếu Diện Âm Ma xâm nhập tệ phái cũng đoạt mất tượng thờ lịch đại sư tổ của bần đạo!

Chẳng những chỉ có hai phái Hoa Sơn và Võ Đang thọ nạn, ngay cả tượng thờ sư tổ của chư phái ở xa tận Thiên Sơn, Nga Mi cũng thảy đều bị gã đoạt vào tay hết.

Nhạc Xương kêu ồ một tiếng nói :

- Dụng tâm ma đầu này cũng hiểm ác gớm.

- Chính vì nguyên nhân này võ lâm đại hội đã tổ chức tại Cửu U Đế Quân miếu vừa rồi đến nửa chừng xảy ra biến cố, đồng thời cũng vì thế khiến các bang phái khác không thể đến tham dự.

- Thế còn đạo nhân râu quai nón thì sao?

- Chỉ có y là ngoại lệ! Y là Kim Thiềm chân nhân, Chưởng môn nhân phái Không Động.

- Chẳng lẽ Kim Thiềm chân nhân lại câu kết với Tiếu Diện Âm Ma ư?

Thái Chân Tử gật đầu nói :

- Thiếu hiệp đoán chẳng sai chút nào, Kim Thiềm chân nhân trợ hổ tác ác, đã đến các phái thuyết, định bảo chư phái Chưởng môn quy thuận Tiếu Diện Âm Ma!

- Có lẽ tiền bối cũng như Thiết Phất thiền sư quyết phải sống mái với ma đầu đến cùng rồi?

- Bần đạo sẽ lập tức sử dụng chim câu truyền thư liên lạc các bang phái và võ lâm chính nghĩa chi sĩ, cùng nhau đến dự Hồi Đầu Giáp kết thúc dứt khoát.

Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :

- Tiếu Diện Âm Ma đã đến quý đền đánh cắp được linh bài sư tổ vậy thì xin tiền bối chỉ giáo cho chân diện mục và hành tung của gã?

Thái Chân Tử cau mày nói :

- Xin thiếu hiệp chớ chê cười, mặc dù gã đã đại náo bản phái đến long trời lỡ đất, thế nhưng bần đạo và đệ tử các đời vẫn không một ai trông thấy rõ diện mục của gã? Còn hành tung của gã... À! Đi và đến như luồng gió thoảng, quỷ quyệt khó lường, chỉ có thể ví như rồng uốn khúc thấy đầu mà chẳng thấy đuôi.

Nhạc Xương nghe nói thế, bất giác ngẩn người nghĩ bụng :

- “Hỏng rồi! Kỳ hạn nửa tháng đã trôi qua năm ngày, bây giờ cả Thái Chân Tử cũng không biết chốn ẩn thân của Tiếu Diện Âm Ma, ta biết đi đâu cầu Độc Long hoàn đây?”

Hắn suy nghĩ đến đây, mặt mày ủ rũ nói :

- Nói thế vãn bối không thể nào tìm ra Tiếu Diện Âm Ma rồi.

Thái Chân Tử thở dài một tiếng nói :

- Có lẽ giữa Nhạc thiếu hiệp và Tiếu Diện Âm Ma ắt có thâm thù, nhưng xin thiếu hiệp hãy nhớ cho kỹ, công lực ma đầu nọ chẳng những cao cường, hơn nũa mưu trí gã rất giảo quyệt.

Nhạc Xương cảm động nói :

- Xin đa tạ tiền bối! Nhưng vãn bối ngoại trừ báo thù cho cha, ngoài ra còn cậy vào ma đầu nọ cứu sống hai mạng người.

Thái Chân Tử trông thấy vẻ mặt âu sầu của hắn, nghĩ mình là nhất phái chi trưởng cũng bất tiện thám thính tư ẩn đối phương, thế rồi lão trầm ngâm giây lát nói :

- Nếu thiếu hiệp quyết phải tìm kiếm Tiếu Diện Âm Ma, cứ thử đến Thảo Điếm tìm Kim Thiềm chân nhân xem sao?

Nhạc Xương cả mừng nói :

- Kim Thiềm chân nhân biết trú xứ của ma đầu nọ chăng?

Thái Chân Tử gật đầu nói :

- Ta tin rằng gã biết, thế nhưng...

- Tiền bối có điều chi xin cứ việc nói?

- Lòng dạ Kim Thiềm chân nhân độc ác chẳng thua gì Tiếu Diện Âm Ma, nếu khi thiếu hiệp gặp gã, thiếu hiệp phải đề phòng quỷ kế của gã, nhất là chiếc Kim Thiềm gã...

Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :

- Kim Thiềm là vật gì thế?

- Đó là chiếc ám khí hình con cóc ba chân.

Thái Chân Tử nói tới đây, dừng lại suy nghĩ giây lát sau đó nói tiếp :

- Đường kính Kim Thiềm nọ khoảng ba tấc, được chế tạo bởi một loại ngũ kim hổn hợp có thể tấn công địch cũng có ba mươi lỗ kim, mỗi lỗ kim chứa đựng ba cây Táng Môn Đinh, một khi Kim Thiềm chạm đến thân địch, lay động tới lò so, tức thì Táng Môn Đinh sẽ tuôn ra như mưa bụi bắn trúng kẻ địch, nếu không có thuốc giải độc môn của Kim Thiềm chân nhân, chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ ắt phải độc phát mà chết.

- Đa tạ tiền bối chỉ giáo, thế nhưng tiền bối vừa bảo rằng đến Thảo Điếm tìm Kim Thiềm chân nhân, vậy thì Thảo Điếm nọ ắt là một thị trấn, nhưng đến đâu tìm vậy?

Thái Chân Tử trầm tư giây lát nói :

- Quả thật đây là vấn đề mới đắng nói, nhưng lúc Kim Thiềm chân nhân ở tại bán đền, từng nói rằng đã nghĩ một đêm trong Thảo Điếm, ngày hôm sau mới lên đường sang nơi khác.

Nhạc Xương nói :

- Có lẽ gã ở trong khách sạn thị trấn Thảo Điếm thì phải?

- Đây cũng là đường dây để tìm gã.

- Vãn bối xin cáo từ!

- Khoan đã!

Thái Chân Tử dang tay cản Nhạc Xương lại, nghiêm sắc mặt nói :

- Nhạc thiếu hiệp còn nhớ sự kiện ngươi xuất thủ giết chết nhóm cao thủ bị Tiếu Diện Âm Ma khống chế tại Cửu U Đế Quân miếu chăng?

Nhạc Xương khẽ gật đâu nói :

- Quả thật đến bây giờ vãn bối vẫn lấy làm bất an, vãn bối vẫn biết họ là số võ lâm đồng đạo bị Tiếu Diện Âm Ma dùng độc dược gây mê.

Thái Chân Tử than thở nói :

- Quả thật đây đúng là tạo hóa đùa nghịch con người, số võ lâm đồng đạo hết oan này thảy đều là nhân vật bạch đạo, Tiếu Diện Âm Ma mượn dao giết người đã đổ món nợ này lên đầu thiếu hiệp.

- Tiền bối muốn nói rằng...

- Hiện giờ hắc bạch lưỡng đạo đang bí mật kết hợp đại phát võ lâm thiếp, quyết giết thiếu hiệp cho bằng được, nên từ rày về sau thiếu hiệp đi đứng phải cẩn thận tối đa.

Nhạc Xương thở dài một tiếng rất não nùng nói :

- Quả thật không ngờ sự việc lại xảy ra nghiêm trọng đến thế!

Dứt lời hắn chấp tay xá một xá lẳng lặng khỏi núi Võ Đang.

* * * * *

Trên đường đi Nhạc Xương cứ suy nghĩ lung tung :

- Với hành vi của Thái Chân Tử quả thật chẳng hổ thẹn với hai chữ “nghĩa hiệp”!

Trông tình hình mình khó thực hiện điều nghĩa bá Khô Lâu Tẩu bảo mình giết sạch tám Đại chưởng môn nhân rồi.

Từ điểm này hắn lại liên tưởng tới việc tìm kiếm Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga, Khô Lâu Tẩu bảo rằng nếu chẳng cắt tóc được thì cứ xách cả chiếc đầu của y về, ta không thể làm cho nghĩa bá thất vọng nơi chín suối nữa.

Hắn chạy thêm vài dặm đường, đã thấy tiểu trấn Thảo Điếm hiện ra trước mắt.

Thảo Điếm là một tiểu trấn có tiếng tại Hồ Bắc, cách xa núi Võ Đang khoảng hai mươi mấy dặm đường. Bấy giờ vào lúc giờ hợi, hắn nghĩ bụng :

- “Hãy xem qua vị trí các khách sạn trước, đêm tối mới tùy cơ tìm kiếm Kim Thiềm chân nhân vậy!”

Thế rồi hắn dạo trong tiểu trấn một vòng, sau đó vào Cao Đài khách sạn nghỉ ngơi, điếm tiểu nhị xếp đặt chỗ ở cho Nhạc Xương xong, liền lên tiếng nói :

- Thưa khách quan! Rượu của Thảo Điếm rất nổi tiếng, có cần dùng vài ly giải khuây chăng?

Nhạc Xương trông sắc trời còn sớm, gật đầu nói :

- Được! Uống vài ly rượu giải sầu cũng tốt thôi.

Thế rồi tiểu nhị mang rượu tới, hắn đóng cửa ngồi trong phòng uống rượu một mình, hắn uống rượu cho đến khi có ba tiếng kẻng từ phố vang vào.

Nhạc Xương thấy đêm đã khuya lập tức nhẹ tay mở cửa sổ và phi thân nhảy vọt ra ngoài.

Với khinh công quỷ khóc thần sầu của hắn, chỉ trong bỗng chốc đã lục soát hết tất cả những khách sạn trong tiểu trấn Thảo Điếm.

Thế nhưng Nhạc Xương đã thất vọng chẳng thấy hành tung của Kim Thiềm chân nhân đâu cả.

Nhạc Xương buồn bã quay trở về phòng nghỉ, bồng thấy trên bàn có ánh sáng vàng kim thấp thoáng một cái, hắn giật mình trố mắt nhìn kỹ, thì ra là một đồ chơi hình con cóc có đường kính to khoảng ba tấc.

Nhạc Xương bất giác thò tay định bốc lên xem, nhưng hắn sực nghĩ ra rằng con cóc sắc vàng óng ánh này chẳng phải chính là ám khí của Kim Thiềm chân nhân mà Thái Chân Tử từng cảnh giác với mình đó ư?

Chẳng lẽ Kim Thiềm chân nhân đã vào đây?

Chẳng hay đối phương đặt ám khí này trên bàn với mục đích gì?

Vì Nhạc Xương đã cảnh giác nên hắn không dám tiếp cận ám khí hình con cóc, đồng thời nghĩ bụng :

- “Kim Thiềm chân nhân định ám hại ta ư? Gã ắt phi ẩn mình đâu đây...”

Hắn đang còn suy nghĩ cửa sổ hậu bỗng không gió tự mở tung ra, kế đó thấy một đạo nhân râu quai nón phi thân nhảy vào phòng.

Nhạc Xương phóng mắt nhìn sơ qua chính là Kim Thiềm chân nhân mà mình từng trông thấy tại núi Võ Đang, bất giác giật mình lùi ra sau hai bước liền vận công thủ thế phòng bị.

Kim Thiềm chân nhân chớp nháy đôi mắt lạnh lùng một cái, ngang nhiên ngồi trên chiếc ghế đối diện hắn, lên tiếng nói :

- Họ Nhạc kia! Ngươi có muốn gặp Tiếu Diện Âm Ma không?

Nhạc Xương buột miệng kêu một tiếng nói :

- Tại hạ đang muốn gặp Tiếu Diện Âm Ma, nhưng làm thế nào ngươi lại biết điều này vậy?

Kim Thiềm chân nhân lạnh lùng nói :

- Chớ hỏi lôi thôi làm gì nếu ngươi muốn gặp Tiếu Diện Âm Ma cứ cầm tín vật này mà đi!

Dứt lời, chỉ tay vào con cóc sắc vàng óng ánh trên bàn.

Nhạc Xương sa sầm nét mặt nói :

- Tại hạ và tôn giá chẳng có thù hận gì cả, tại sao ngươi định sử dụng ám khí này hại ta?

Kim Thiềm chân nhân bỗng đứng phắt dậy mặt hơi biến sắc, nhưng sau đó gã cười một tiếng rất giảo quyệt lại ngồi xuống nói :

- Có lẽ chính lão bất tử Thái Chân Tử nọ nói hết cho ngươi nghe thì phải?

Nhạc Xương nghiêm túc nói :

- Bất kể ai nói cho ta nghe cũng được, nhưng ta biết bên trong con cóc sắc vàng của ngươi có cất giấu vô số Táng Môn Đinh.

Kim Thiềm chân nhân bỗng nói giọng ôn tồn :

- Này Nhạc thiếu hiệp! Há há! Hãy mời ngồi xuống đã, có việc chi chúng ta từ từ thương lượng nào.

Nhạc Xương nhủ thầm :

- “Phải cẩn thận chớ trúng kế gã!”

Nhưng hắn sực suy nghĩ kỹ lại, quả thật mình nhát gan quá thế, ngồi một chút có sợ gì gã nào?

Thế rồi Nhạc Xương ngồi trên chiếc ghế đối diện với gã, nhưng hắn luôn luôn vận khởi “Thủy Hỏa Ký Tế thần công” hộ thân, chẳng dám mảy may khinh suất.

Kim Thiềm chân nhân gật đầu mỉm cười nói :

- Có lẽ ngươi cho rằng bần đạo đến rất đột ngột thì phải?

Nhạc Xương lạnh lùng nói :

- Tôn giá có điều chi cứ việc nói?

Kim Thiềm chân nhân chớp nháy đôi mắt một cái, nói tiếp :

- Lúc ở Cửu U Đế Quân miếu thiếu hiệp giết một hơi vài chục võ lâm cao thủ, phải nói rằng nhất cử lừng danh! Há há!

- Ngươi đã nhất cử lừng danh...

- Thưa đạo trưởng, ngài nói thế có nghĩa là...

Kim Thiềm chân nhân dùng giọng mũi kêu hứ một tiếng nói tiếp :

- Ngươi có biết số đệ tử biến tướng của phái Không Động cũng chết trong tay tiểu oa nhi ngươi chăng?

- Cũng tại bọn nó bị Tiếu Diện Âm Ma dùng thuốc mê đánh mất bản tánh, không thể trách cứ tại hạ được?

- Nói thì dễ nghe, ngươi có biết nợ máu phải trả bằng máu chăng?

- Chẳng lẽ ngươi tìm ta để báo thù ư?

- Chẳng những chỉ có mỗi một mình phái Không Động tìm ngươi trả thù! Cả thiên hạ võ lâm cũng quyết phải tìm giết ngươi cho bằng được. Thế nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.

Nhạc Xương ngạc nhiên nói :

- Đạo trưởng nói sao mà tại hạ chẳng hiểu gì hết.

- Hắc hắc!

Hai mắt Kim Thiềm chân nhân bỗng tia ra luồng sát khi nói :

- Có Tiếu Diện Âm Ma tìm ngươi thanh toán món nợ này, như thế có phải không cần đến bản Chưởng môn nhân và nhân vật hắc bạch lưỡng đạo xuất thủ nữa ư?

Nhạc Xương nghe nói thế liền buông tiếng cười lạnh lùng nói :

- Chớ nói Tiếu Diện Âm Ma tìm ta làm gì? Cho đù gã không tìm ta thì thiếu gia đây cũng phải thiên lý tầm thù, thề rằng quyết chém đầu gã cho bằng được!

- Này tiểu oa nhi!

Kim Thiền chân nhân cười châm biếm nói :

- Ngươi ngạo nghễ quá thế?

Nhạc Xương ưỡn ngực nói :

- Cùng lắm là chữ “chết” bản thiếu gia quyết chẳng để hư danh của gã làm cho hoảng sợ đâu?

- Há há há! Ngươi có chí khí có can đảm đấy! Thế nhưng ngươi nên biết rằng Tiếu Diện Âm Ma đã quăng ra thiên la địa võng, e rằng ngươi và Tiếu Diện Âm Ma chỉ gặp mặt một lần thì đã chết dưới tay y rồi!

Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :

- “Tiếu Diện Âm Ma này lợi hại gớm? Thì ra gã đã chú ý đến mình rồi...”

Hình như Kim Thiềm chân nhân đã đọc được tâm ý của Nhạc Xương, lập tức bồi thêm một câu nói :

- Tiếu Diện Âm Ma có phải là nhân vật đơn giản như ngươi tưởng đâu?

Ngài không thể dung túng ngươi sát hại thủ hạ của ngài tại Cửu U Đế Quân miếu dễ dàng như vậy được hết? Hơn nữa ngươi lại cầm cờ hiệu ngang nhiên dạo phố...

Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :

- Gã đã biết tất cả những việc này ư?

- Chớ nói tai mắt của Tiếu Diện Âm Ma rãi đầy thiên hạ làm gì, ngay cả đệ tử bản môn cũng quyết không buông tha tiểu oa nhi ngông cuồng, ngươi đã bị họa hình này...

Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :

- Họa hình ư?

- Hắc hắc! Phàm những võ lâm bằng hữu đã kết minh với Tiếu Diện Âm Ma thảy đều có một bức họa trong tay, thừa cơ bắt người!

- Vậy thì lỗ mũi trâu ngươi cũng vì việc này mà tìm đến đây chăng?

- Bản Chưởng môn nhân vừa nói lúc nãy, đã có Tiếu Diện Âm Ma ra mặt, chẳng cần làm phiền tới lão nhân gia ta nữa!

- Thế thì ngươi đến đây với mục đích gì?

- Dẫn tiểu oa nhi ngươi đến gặp Tiếu Diện Âm Ma!

- Đi! Trúng ý của bản thiếu gia vậy.

- Khoan đã!

Kim Thiềm chân nhân cười một tiếng rất giảo quyệt, nói tiếp :

- Ngươi cũng nên vị tình bản chưỡng môn một chút nào!

Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :

- Vị tình ngươi bằng cách nào?

- Tự trói buộc hai tay, sau đó bản Chưởng môn sẽ áp giải ngươi đi!

- Há há...

Nhạc Xương buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài nói :

- Chớ mộng tưởng! Ngoại trừ...

- Hắc hắc!

Kim Thiềm chân nhân lạnh lùng tằng hắng hai tiếng, ngắt lời Nhạc Xương, nói :

- Bản Chưởng môn nhân sớm đã biết võ công của ngươi chẳng tầm thường cho nên ta phải đích thân xuất mã.

- Chẳng lẽ bản thiếu gia sợ ngươi sao?

- Ngươi muốn động thủ chăng?

- Bản thiếu gia vốn không muốn giết người thế nhưng đã bắt buộc ta phải xuất thủ?

- Hắc hắc! Muộn màng rồi!

- Muộn màng ư?

- Xem nào...

Kim Thiềm chân nhân vừa nói vừa chỉ tay vào con cóc sắc vàng trên bàn, Nhạc Xương giật bắn người lên, thì ra con cóc sắc vàng nọ đang từ từ di chuyển sang phía hắn.

Hắn sực cảm thấy không ổn, kêu xoẹt một tiếng, con cóc sắc vàng nọ đã bay vọt tới nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.