Thiên Ma

Chương 50: Đại ma vương thỉnh thoảng cũng sẽ rất ấm lòng




Một cái gai gieo xuống trong lòng Chân Tịnh, không nói đến việc thái độ với Trân Trân từ đó trở về sau càng trở nên xoắn xuýt, Chân Diệu thì nhận được tin tức Chân Thái Phi truyền đến, yêu cầu nàng tiến cung gặp mặt.

Thật ra Chân Diệu vẫn có chút ngoài ý muốn.

Lẽ ra dựa vào thân phận nửa tông thất của nàng, lại có quan hệ thân thích với Chân Thái Phi, ngày lễ ngày tết muốn vào Cung bái kiến thì rất dễ dàng, nhưng kỳ lạ là trước đây Thái Phi lại nói rõ thái độ bảo nàng ít chạy đến đó đi.

Chân Diệu vào cung, dọc theo thành cung mà đi, tuy là đầu xuân, nhưng đến khi vào cánh cửa hậu cung kia, cảnh trí đột nhiên trở nên rực rỡ sắc màu.

Nàng không có tâm tình quan sát, cầm lễ vật nhỏ đã chuẩn bị đến thẳng tẩm điện của Chân Thái Phi.

Vốn là các phi tử đồng lứa với Thái Hậu, trước đây sau khi Tiên Hoàng đi, người có con cái thì xuất cung đi theo sống cùng con cái, không có con cái thì tất cả đến ở từ đường.

Hôm nay Thái Hậu vừa chết, thế hệ trước còn ở lại trong cung chỉ còn một lão Thái Phi thạc quả cận tồn (*). Đại khái là nể mặt tình cảm bà với Thái Hậu, mà Chiêu Phong Đế đãi ngộ bà coi như không tệ.

(*) thạc quả cận tồn: cây còn lại quả to, ở đây ý chỉ người có địa vị như Thái Phi

Cho nên lúc Chân Diệu nhìn thấy Chân Thái Phi, lão Thái Phi vẫn là vẻ vang xinh đẹp.

Cái vẻ vang xinh đẹp này không phải nói là mặc quần áo tươi đẹp gì, mà Thái Hậu vừa mới chết, cũng không ai dám mặc.

Chân Thái Phi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa văn đám mây màu vàng tối, lười biếng tựa nghiêng trên bình phong ở đầu giường, thế đã cảm thấy tao nhã vô hạn rồi.

“Thái Phi.” Chân Diệu cảm thấy an tâm một chút, tư thái chào hãy còn tính là ưu nhã.

Chân Thái Phi ngồi thẳng lên, ánh mắt đầu tiên đảo qua mặt Chân Diệu, sau đó một đường xuống phía dưới, rơi vào bộ ngực cao ngất của nàng, không khỏi gật đầu: “Không tệ, xem ra đơn thuốc nở ngực ta dạy cho cháu vẫn có chút hiệu quả, hiện tại còn dùng chứ?”

Mặt Chân Diệu nóng rần lên, thật nhanh quét mắt nhìn đám cung nga đang đứng một cái.

Không biết là những cung nga kia nghe quen lời nói của Thái Phi hay sao, mà vẻ mặt của mọi người đều không hề bận tâm, khiến cho Chân Diệu cho rằng mình nghe lầm rồi.

Thấy Chân Diệu không trả lời, Chân Thái Phi cau mày: “Chớ có biếng nhác, cháu đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi, thì lại càng không thể lười biếng, bằng không sau này chảy xệ có muốn khóc cũng không kịp!”

Chân Diệu......

Đề tài này vẫn có thể bình thường một chút không? Thái Phi lão nhân gia bà đây là nhẫn nhịn bao lâu rồi?

Chân Thái Phi hiển nhiên cũng cảm thấy các cung nữ chướng mắt, không tiện phát huy, tay nhấc lên: “Các ngươi lui xuống trước cả đi, đưa đến chút hạt dưa.”

Chờ người nên lui ra đã lui ra, người bưng hạt dưa nước trà lên cũng đi ra ngoài. Vẻ mặt Chân Thái Phi càng thêm nhàn tản: “Tán gẫu đi.”

“Thái Phi, ngài...... có khỏe không?” Chân Diệu đánh giá chân thần sắc Chân Thái Phi.

Mặc dù Thái Hậu đối với nàng chưa từng hòa nhã, nhưng cảm tình với Thái Phi cũng không tệ. Hôm nay Thái Hậu mất rồi, sợ rằng trong lòng Thái Phi không dễ chịu.

Chân Diệu cố gắng muốn tìm ra cảm xúc khổ sở từ trên vẻ mặt Chân Thái Phi, nhưng cuối cùng thất bại. Nghĩ thầm, không hổ là Thái Phi, hỉ nộ thật đúng là không biểu hiện trên mặt.

“Khá tốt, chỉ là có một mình nên khó tránh khỏi không có hứng thú. Ta trồng một gốc mặc lan, nở rất đẹp, cháu đến xem xem.”

Chân Thái Phi dẫn Chân Diệu đến nhà ấm trồng hoa xem hoa lan bà tỉ mỉ nuôi dưỡng, cầm kéo bạc tu bổ một phen, còn gọi nàng cùng uống trà ăn điểm tâm.

Ngón tay non mịn hệt như thiếu nữ của bà chỉ vào điểm tâm bày thành hình cánh hoa, cười nói: “Từ năm đó cháu nói cho ta biết cách trừ đi mùi gây của sữa dê, ta đã để phòng bếp nhỏ nghiên cứu ra mấy món điểm tâm, hôm nay đúng lúc cho cháu nếm thử.”

Chân Diệu cầm lấy một khối điểm tâm cho vào miệng, lập tức gật đầu.

Chân Thái Phi không hổ là nữ nhân tinh tế từng chỗ, đối với con đường ẩm thực quả thật là kẻ đến sau lại ngồi trên!

Nàng còn tưởng rằng lâu rồi không gặp, lại là thời điểm nhạy cảm lúc Thái Hậu qua đời không lâu, Chân Thái Phi có đại sự gì muốn nói với mình chứ, không ngờ lại kéo mình đến ngắm hoa, ăn điểm tâm, và còn cười tủm tỉm nói nàng qua vài ngày lại đến, rồi gọi nội thị tiễn nàng về.

Mãi cho đến lúc trở về Thanh Phong Đường, Chân Diệu còn có phần khó hiểu, không nhịn được nói với  La Thiên Trình: “Chàng nói xem, Thái Phi có ý gì vậy?”

Biết Chân Diệu tiến cung, trong lòng La Thiên Trình không mấy vui vẻ, có điều Chân Thái Phi là trưởng bối bên nhà mẹ đẻ nàng, tất nhiên không tiện để lộ ra, nói: “Đại khái chính là một mình buồn chán, nên muốn tìm một hậu bối đến cùng tâm sự.”

Chân Diệu nghĩ lại cũng đúng, thở dài nói: “Thái Phi và Thái Hậu tình cảm rất tốt, hiện tại chỉ còn một mình bà ở trong thâm cung, quả thật rất tịch mịch.”

La Thiên Trình không nhịn được cười lạnh.

Chỉ sợ lão yêu bà kia chết rồi, Chân Thái Phi mới gọi Kiểu Kiểu tiến cung!

Hắn đã từng nghe Kiểu Kiểu đề cập tới việc Thái Hậu ẩn ẩn có vẻ không thích nàng, vốn tưởng rằng do chuyện rơi xuống nước để lại ấn tượng xấu cho Thái Hậu, bây giờ nghĩ lại mới thấy nào có đơn giản như vậy.

Chỉ sợ là vì nhìn thấy sức mạnh mỹ mạo của Chân Thái Phi, mặc dù duy trì hữu hảo bề ngoài với Thái Phi, nhưng lại rất kiêng kỵ nữ tử trẻ tuổi có khuôn mặt tương tự bà ấy tiến cung lắc lư?

Nghĩ lại Chiêu Phong Đế gần gặp đại nạn buông xuống trong cung, mặc dù La Thiên Trình ghét hậu cung vũng nước đục kia, nhưng không ngăn cản, chỉ dặn dò: “Sau này Thái Phi lại triệu nàng tiến cung, thì phái người báo cho ta một tiếng, để ta khỏi lo lắng.”

Chân Diệu cười đồng ý.

Quả nhiên, sau đó Chân Thái Phi còn gọi Chân Diệu tiến cung nói chuyện một lần.

Rất nhanh đã đến ngày tế thiên, Quế Vương mặc lễ phục long trọng, phong quang vô hạn cầu phúc thay thiên tử, lúc lên đài còn nhìn lướt qua bại tướng dưới tay – Lục Hoàng tử, thuận tiện tỏ vẻ ngang ngược liếc xéo La Thiên Trình một cái.

Nói đến thì, hắn bất mãn La Thiên Trình đã lâu, tiểu tử này xảo trá không nắm bắt được, nhìn như không đứng về bên nào, nhưng hắn lại được lòng phụ hoàng

Với tư cách một hoàng tử có phần được Phụ hoàng sủng ái từ nhỏ, Quế Vương vô cùng ghen tỵ.

Hoàng Thượng tương lai chỉ có một, về phần tướng tài, chỉ cần hắn muốn, chẳng lẽ còn lo không có người sao? Dựa vào cái gì lại để tiểu tử này phong quang đắc ý? Hắn càng muốn hắn ta cả đời bị ghẻ lạnh!

Quế Vương hăng hái đi lên đài cao, kết quả chưa đọc xong một bài chúc văn từ ngữ trau chuốt hoa lệ thâm ảo thì trời đột nhiên tối đi.

Từ tối này, là tối đúng nghĩa, gần như trong nháy mắt, trong thiên địa không có một tia sáng, tất cả mọi người trợn tròn mắt, chỉ có thể nghe được tiếng kêu sợ hãi từ nhân dân bốn phía, còn có tiếng bước chân lộn xộn.

Rất nhanh, có vài tiếng kêu sợ hãi biến thành la thảm thiết, lọt vào tai mọi người đang không nhìn thấy gì thì đặc biệt kinh hãi, sự khủng hoảng nhanh chóng lan tràn.

Một chốc tối tăm này, đã trở thành ác mộng không rét mà run trong trí nhớ sau này của những người ở đây, chỉ cảm thấy dài như cả một đời, kỳ thực thời gian chưa tới nửa chén trà nhỏ.

Chờ đến lúc trời cuối cùng đã sáng rõ, người ở đây không khỏi hoảng sợ khi thấy rõ ràng tình cảnh tước mắt.

Dưới đất vô số thứ rơi xuống, còn có cả giày bị rơi và mũ quan, mà khiến người ta không đành lòng nhìn nhất là mấy chục thi thể bị dẫm đến huyết nhục mơ hồ.

Có người sợ hãi kêu một tiếng: “Quế Vương!”

“Bổn vương...... ở đây!”

Thì ra trong lúc bối rối, Quế Vương hụt chân rơi xuống đài cao, may là đài không quá cao, chỉ ngã gãy chân. Hắn cũng nhanh trí, biết trong trong tối này ai còn nhận ra ngươi là long tử long tôn chứ, bị đạp chết thì chết uổng phí, vì vậy lập tức dựa vào vách đài không dám nhúc nhích chút nào, thậm chí không dám kêu đau, sợ gọi độc thủ trong bóng tối đến.

Nhật thực này, người đương thời cho rằng là điềm rất xấu, Quế Vương xám xịt đi dưỡng thương, Chiêu Phong Đế gắng gượng hơi tàn lập Thần Vương làm Thái tử, rồi xuôi tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.