Thiên Ma

Chương 48: Không sai, ta chính là gây chuyện với An Lạc Thành




Dịch giả: nila32

Chiếu bạc gần đó.

“Đến đây, bắt đâu rồi, bắt đầu rồi! Thạch Mục, đệ tự mới nhập môn đã thắng ba trận liên tục, khiêu chiến Lăng Phong, thượng vị đệ tử xếp hạng hai. Tỷ lệ đặt cược một ăn ba! Cơ hội khó được, đặt xong rời tay!” Khuôn mặt Đoan Mộc Quang đỏ bừng, giọng nói tràn ngập hưng phấn.

Trận chiến bất phân thắng bại giữa Triệu Tiễn và Long Chiến Dã, bởi vì đánh bạc chỉ đặt một bên chiến thắng nên hòa cũng có nghĩa là nhà cái ăn sạch, giúp y bội thu.

Thi đấu đến lúc này đã gần kết thúc. Dù có không ít đệ tử táng gia bại sản nhưng cũng có nhiều kẻ giàu lên nhanh chóng.

Lúc này, lượng người bu quanh chiếu bạc nhiều như nêm cối. Kẻ vừa mới thắng lớn muốn thuận tay vét nốt ván này còn người thua bạc tự nhiên không cam lòng mất trắng.

“Ta đặt Lăng Phong sư huynh chiến thắng! Nói thế nào cũng là cao thủ Thiên Vị, nắm ngôi Bảng Nhãn hơn trăm năm qua!”

“Long Chiến Dã chẳng phải cũng đứng đầu bảng mà chỉ đánh ngang tay với Triệu Tiễn đấy sao! Ta thấy những đệ tử mới nhập môn đều không đơn giản, đặt cho Thạch Mục!”

“Đúng rồi! Thạch Mục thoạt nhìn vẫn chưa phát huy toàn bộ thực lực, biết đâu lại có kết quả bất ngờ?”

“Vị sư huynh này nói đúng! Thắng bại một lần ra tay, liều mạng!”

Không ít người trong lúc thảo luận thỉnh thoảng lại nhìn sang Mã Lung. Trước đó, nàng từng vài lần đặt cho Thạch Mục, hiển nhiên đã khiến không ít người chú ý.

Nào ngờ Mã Lung chỉ nhìn về phía lôi đài chứ không có ý đặt cược.



Trên sàn đấu, Lăng Phong đứng đối diện Thạch Mục. Y phục xanh biếc phất phới bay, khuôn mặt tuấn lãng mang theo nụ cười ấm áp.

“Thạch Mục cả gan khiêu chiến Lăng sư huynh, kính xin sư huynh chỉ điểm một hai.” Thạch Mục chắp tay nói ra.

“Võ đạo vốn cần phải không ngừng ma luyện trong chiến đấu mới có thể duy trì sự sắc bén của bản thân. Vi huynh vốn lo lần thi đấu này không thú vị, Thạch sư đệ ngược lại vừa khéo thành toàn cho ta.” Lăng Phong lạnh nhạt đáp lời, lời nói mang theo phong độ tự nhiên.

“Đã vậy sư đệ sẽ không khách khí.” Thạch Mục nói ra.

Lăng Phong mỉm cười, một tay đưa tới trước làm tư thế mời. Khí tức Thiên Vị sơ kỳ súc mà không phát.

Thạch Mục cũng không nhiều lời, hào quang màu đỏ quanh người bừng sáng, đôi cánh lửa giang rộng sau lưng.

Tiếp đó, hắn phun Như Ý Tấn Thiết Côn ra, nắm chắt trong tay tạo thành thủ thế.

Lăng Phong thấy vậy, hai ngón tay phải chụm lại. Ngón giữa ẩn ẩn lam mang, trong miệng tụng niệm chú ngữ. Nương theo âm thanh vang lên, một hư ảnh trăng tròn màu lam từ từ hiện ra sau lưng.

“Võ pháp song tu, Mãn Nguyệt thuật sĩ!” Thạch Mục âm thầm cả kinh.

Chỉ thấy Lăng Phong vạch trước người một vòng tròn. Những nơi ngón tay đi qua đều lưu lại một tàn ảnh màu xanh da trời.

“Thạch sư đệ, cẩn thận nhé!”

Dứt lời, hai mắt Lăng Phong đại thịnh lam quang, tay phải biến đổi pháp quyết, trong miệng nhẹ nhàng thốt lên: “Vạn Kiếm Quyết!”

Tiếp đó, một luồng kiếm bàng nhiên không cách nào diễn tả từ trong vòng sáng bắn ra.

Vút vút vút!

Theo từng hồi âm thanh vang dội truyền đến, vô số kiếm quang xanh da trời hiện ra, không ngừng lao thẳng về phía Thạch Mục.

Nhìn kỹ sẽ thấy vô số kiếm quang rực rỡ sắc xanh tỏa ra chấn động pháp lực mạnh mẽ như được thuật pháp nào đó gia trì!

Lăng Phong có thể đồng thời thúc giục vũ kĩ cùng với thi triển thuật pháp tăng phúc cho mỗi đạo kiếm quang. Cảnh tượng này khiến cho đệ tử vây xem há mồm trợn mắt!

Vô số kiếm quang tụ lại một chỗ tạo thành vệt sáng màu xanh da trời, khí thế như cầu vồng vọt tới Thạch Mục. Những nơi mà nó đi qua, kiếm khí tỏa ra băm nát lôi đài bên dưới thành mảnh vụn.

Thạch Mục nhắm hai mắt lạ. Thân thể đại phóng kim quang. Kim lân bao bọc cả người. Hai tay múa côn tạo nên khí trắng hiển hiện quanh người.

“Hổ Hủy Xuất Hiệp!”

Hắn quát khẽ một tiếng, trường trong tay đập mạnh xuống đất. Khí trắng tựa như mãnh thú xổng chuồng, nghênh chiến kiếm quang đầy trời.

Từng hồi âm thanh đì đùng truyền đến. Đám hổ, tê huyễn hóa kia không chịu một kích của kiếm quang, nhao nhao kêu thảm, tán loạn!

Trong nhất thời, vô số khí lưu màu trắng nổ tung giữa không trung. Kiếm quang màu xanh da trời thế như chẻ tre vọt tới Thạch Mục.

Họ Thạch thấy tình thế không ổn bèn vỗ mạnh hai cánh bay lên cao.

Nào ngờ đám kiếm quang kia tựa như có mặt, đuổi theo sát nút như hình với bóng.

Tốc độ lưu chuyển chân khí trong cơ thể Thạch Mục càng thêm mãnh liệt. Hai tay vung múa, côn ảnh đen kịt theo đó phủ xuống hàng dài kiếm quang.

“Linh Xà Xuất Động!”

“Thương Ưng Cái Đỉnh!”

“Phách Giao Thiên Giang!”

“Cuồng Long Loạn Vũ!”

“Tiềm Long Đằng Uyên!”

Năm thức liên tiếp tạo nên côn ảnh khí thế ngập trời, hóa thành mạng lưới khổng lồ màu đen chụp xuống.

Ầm ầm!

Kiếm quang màu xanh da trời đụng phải lưới đen khổng lồ rốt cuộc không thể tiến thêm nửa bước. Từng dòng khí lưu hai màu xanh đen tản ra bốn phương tám hướng.

Tiếng oanh minh nổi lên!

Mặt đất chung quanh lôi đài liền bị khí lưu chẳng chịt cắt nát. Ngay đến màn sáng màu xanh xung quanh cũng phải run rẩy bất định.

Không chờ côn ảnh cùng kiếm quang hoàn toàn tan biến, Lăng Phong đã biến đổi bộ pháp dưới chân, thân hình lập tức trở nên phiêu hốt.

Chỉ trong nháy mắt, y đã xuất hiện bên phải Thạch Mục. Song chỉ phát tay từng đạo kiếm quang đâm tới ngực, bụng của đối thủ.

Thạch Mục âm thầm hoảng sợ, lập tức thu côn tiếp kiếm, nương nhờ phản lực bay ngược về sau.

Lưng hắn mồ hôi lạnh toát, không biết Lăng Phong sư huynh sử dụng thân pháp gì mà còn nhanh gấp mấy lần so với Thanh Trường Thiên!

“Ta nhận thua!” Thạch Mục vừa đáp xuống đất liền ôm quyền tuyên bố.

Hắn vừa dứt lời, mũi kiếm nơi tay Lăng Phong đã dừng lại cách mi tâm của hắn chừng hơn một tấc.

“Lăng Phong sư huynh tu vi cao thâm!” Thạch Mục nhìn qua đối phương sau đó mỉm cười bổ sung.

“Ha ha, Thạch sư đệ lần đầu thi đấu mười năm đã đạt được chiến tích như thế, so ra đã mạnh hơn sư huynh năm đó rất nhiều. Tin rằng qua một thời gian, mười vị trí đầu tiên nhất định có chỗ cho ngươi.” Lăng Phong thu lại kiếm mang, vừa cười vừa nói.

“Đa tạ cát ngôn của sư huynh.” Thạch Mục chắp tay nói ra.

Khác với không khí hòa thuận trên sàn đấu, dưới đài lúc này ồn như vỡ chợ.

Những người hy vọng chứng kiến trận đấu đặc sắc cảm thấy vô cùng thất vọng. Có kẻ còn nhịn không được mắng um lên.

Chung quanh chiếu bạc, đám người đặt cho Thạch Mục không nói cũng biết đều đang nổi giận lôi đình.

“Vô liêm sỉ, lại dám nhận thua! Uổng công lão tử coi trọng ngươi! Mười khỏa Linh Thạch của ta xem như trôi theo dòng nước rồi!” Nam tử hèn mọn không ngừng mắng chửi.

“Ôi, Linh thạch của ta!”

“Ta không cam tâm…”

Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên cùng chửi ra vang lên. Mã Lung không tỏ thái độ gì nhưng Thải Nhi lại đứng ngồi không yên, truyền âm hỏi:

“Thạch Đầu, sao lại nhận thua nhanh vậy?

“Sao nào, ngươi không thoải mái sao?” Thạch Mục hỏi lại.

“Đám cờ bạc thua cược đều đang mắng ngươi, ta nghe đương nhiên phải khó chịu rồi.” Thải Nhi đáp lại.

“Kệ bọn chúng đi, dù sao ta cũng không đặt cược. Trận này ta chỉ muốn kiểm tra thực lực bản thân mà thôi. Kết quả phát hiện nếu không sử dụng huyền công, căn bản không có khả năng thủ thắng nên đành nhận thua.” Thạch Mục giải thích.

“Thì ra là vậy, ta đã nói Thạch Đầu ngươi không thể kém như vậy!” Thải Nhi nói ra.

Sau khi Lăng Phong cùng Thạch Mục trở về vị trí cũ. Thanh niên mày đỏ lần nữa ra mặt dò hỏi mọi người.

Qua một nén nhanh, không ai khiêu chiến.

Thanh niên mày đỏ thấy vậy bèn xin chỉ thị của cao tầng tông môn trên đài sau đó quay người tuyên bố: thi đấu mười năm một lần của khu vực Hoàng giai chính thức kết thúc.

Trong đại viện, Thanh Lan bảng lần nữa được công bố.

Mười thứ hạng đầu ngoại trừ Triệu Tiễn tiến vào vị trí thứ chín thì không có gì thay đổi.

Từ Lăng vẫn xếp hạng mười chín trong khi Thạch Mục giữ vững vị thứ ba mươi bảy.

Ngoài ba người bọn họ, số thượng vị đệ tử tạm thời lúc trước đều trở thành hạ vị đệ tử.



Sau khi kết thúc thi đấu, Thạch Mục lập tức quay về động phủ.

Đám quản sự Tề Phong tựa hồ đã sớm nhận được tin tức lúc này đều thành thật đứng chờ ở cửa phủ, thần sắc hưng phấn. Thấy Thạch Mục trở về, bọn họ đồng loạt thi lễ.

“Chúc mừng Phủ chủ chính thức trở thành thượng vị đệ tử!”

“Được rồi, cái này không tính là gì, các ngươi về sau làm việc cho tốt.” Thạch Mục nhàn nhạt nói ra.

Một lát sau, trong phòng khách nhà chính.

Tề Phong dẫn Mã Lung vào, sau đó thi lễ với Thạch Mục rồi tự giác lui xuống.

“Mã cô nương, ngươi đến rồi, ngồi đi.” Thạch Mục ngồi ở trung tâm, chỉ về một cái ghế gần đó.

“Thạch đại ca, tại sao không thấy Thải Nhi đâu vậy?” Vừa mới ngồi xuống, Mã Lung đã hỏi.

“Tiểu quỷ ham ăn đó vừa dẫn theo người hầu đến hỏa tuyền bắt hỏa tinh phách, lúc này còn chưa trở về.” Thạch Mục trả lời.

“Ha ha, thì ra Thải Nhi thích ăn những thứ đó! Thạch đại ca, đây là Linh thạch của ngươi, mời kiểm tra một chút.” Dứt lời, Mã Lung cởi chiếc nhẫn trên ngón tay ra, đặt trước mặt Thạch Mục.

Thạch Mục cầm lấy chiếc nhẫn, cũng không đếm lại lập tức lấy ra mấy trăm khỏa đưa trả lại cho Mã Lung.

“Lần này làm phiền Mã cô nương rồi, những thứ này xem như thù lao.” Thạch Mục nói ra.

“Thạch đại ca không cần khách khí như vậy. Không giấu gì huynh, lúc đó tiểu muội cũng dã kiếm được không ít.” Mã Lung khoát tay từ chối.

Thấy đối phương không phải giả vờ, Thạch Mục cũng không cưỡng cầu nữa mà nói:

“Được. Mã cô nương, nếu ngày sau cần tại hạ giúp đỡ xin cứ nói ra. Nếu là chuyện trong khả năng, ta nhất định sẽ không từ chối.”

“Thật chứ?” Mã Lung tỏ ra vui vẻ.

“Tất nhiên là thật.” Thạch Mục tươi cười gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.