Thiên Ma

Chương 29: Lửa giận nhịn một bụng




Editor: Gà

“Minh thương dễ tránh, tiểu thư phải cẩn thận hơn đó.” Ngâm Cầm mím môi nói.

“Muốn hạ độc thủ trên người ta, thời cơ động thủ tốt nhất đã là lần kia rồi, nếu Nhị di nương thật sự đến, ta sẽ cho nàng một kinh hỉ lớn, ngộ nhỡ ngay cả chỗ nàng ta dung thân như am ni cô cũng không có, cũng không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt được.” Đáy mắt Vân Lãnh Ca thoáng qua ánh sáng lạnh, khẽ hừ một tiếng, gương mặt đột nhiên đổi thành dáng vẻ nói cười thản nhiên, cười nói: “Hôm nay còn có khách quý tới cửa, Ngâm Cầm đi pha trà đi.”

Ngâm Cầm theo ánh mắt tiểu thư nhìn lại, cách ăn mặt của Vân Thu Ca hoàn toàn đổi mới, mặc áo Ngân Vân thêu trăm điệp quần thêu hoa, trên tóc đang cài một cây trâm hồ điệp nhiều màu lắc lư dưới ánh mặt trời chiếu sáng, xa xa liền lóe kim quang.

Ngâm Cầm có chút không chịu nổi ánh sáng chói mắt ngẫu nhiên thoảng qua, cười nhạo nói: “Nhìn bộ dáng kia, đầu đầy châu ngọc, hận không thể đeo đầy kim sức trên đầu, nàng không sợ làm mù mắt người khác à.”

Vân Lãnh Ca bật cười, khoát tay bảo Ngâm Cầm dừng giúp nàng xoa bóp bả vai, xoay người đoan trang ngồi ở trên nhuyễn tháp.

“Tiểu thư, Tứ tiểu thư cầu kiến.” Vận Nhi đi vào bẩm báo.

“Cho nàng vào đi.” Vân Lãnh Ca gật đầu.

“Tam tỷ.” Toàn thân Vân Thu Ca có mùi thơm son phấn ưu nhã vào cửa hành lễ.

“Tứ muội, có chuyện tìm ta sao?” Vân Lãnh Ca cười, không vòng vèo trực tiếp nói. Nàng và Lý Ngọc Nhi đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn, hiện tại Vân Thu Ca tới đây, tính toán điều gì, nàng rất rõ ràng, nhìn gương mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, Vân Lãnh Ca đột nhiên tò mò vì sao da mặt của nàng ta dày như vậy.

“Sắp tới chính là đại thọ sáu mươi của ông ngoại, không biết Tam tỷ đã chuẩn bị lễ thọ chưa?” Ánh mắt Vân Thu Ca hàm chứa trêu tức, đánh giá nàng, Tả tướng tại vị nhiều năm, danh vọng quyền thế Hữu tướng phủ đều không thể so sánh được, quan viên đi tham gia thọ yến đều có địa vị cao quý hoặc là trụ cột vững vàng trong triều, bái thiếp đã sớm được người đưa tới phủ, tên trên bái thiếp trừ lão phu nhân Tướng gia, cũng chỉ có mỗi Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca là ngoại tôn nữ ruột thịt của Tả tướng phủ, còn không phải chỉ một câu nói là có thể dẫn thêm người tới thọ yến sao, nếu giữa các nàng vẫn là mối quan hệ hài hòa như trước, Vân Thu Ca đã sớm tới đây năn nỉ rồi, nhưng ít ngày trước mẫu thân nói cho nàng biết, các nàng cùng Vân Lãnh Ca đã hoàn toàn đoạn tuyệt, mẹ con tất nhiên đồng lòng, nàng ta cũng không chút do dự biến Vân Lãnh Ca trở thành địch nhân cho thống khoái, nhưng nàng ta thật sự không nhịn được sự hấp dẫn của thọ yến, vẫn cố ưỡn ngực nghiêm mặt tới cầu xin.

“Không nhọc Tứ muội lo lắng, đương nhiên đã chuẩn bị tốt rồi.” Vân Lãnh Ca thật sự chán ghét loại người ngươi tới ta đi thử thăm dò này, sắc mặt lạnh tanh vẻ mặt không hoan nghênh, lạnh giọng lãnh khí nói.

Vân Thu Ca mặc dù phách lối nông cạn, nhưng trên mặt Vân Lãnh Ca âm thầm ra lệnh đuổi khách rõ ràng như thế nàng ta sao lại không nhìn ra, nụ cười lấy lòng treo nửa ngày nhất thời biến mất, ánh mắt u ám  gắt gao chăm chú nhìn nàng, tựa như đang tố cáo nàng ác độc, không nể mặt.

Vân Thu Ca đoán được Vân Lãnh Ca có lẽ sẽ nhã nhặn từ chối, thậm chí có thể động một tí là lớn tiếng chỉ trích, mặc kệ là loại nào mình cũng có biện pháp đối phó, nhưng trăm triệu lần không ngờ nàng lại vô tình như vậy, phun ra một cái đinh mềm cho nàng ta đụng vào, nói không lại cũng tìm không được khe hở nào để mở miệng cầu xin.

“Ta còn phải chuẩn bị lễ thọ cho ông ngoại, không có thời gian tiếp đón Tứ muội.” Vân Lãnh Ca liếc thấy Vân Thu Ca đang trừng mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy bị trừng nhiều hơn thôi, hiện tại không có chút cảm giác gì nữa, hoàn toàn miễn dịch rồi.

“Tam tỷ, ngươi sẽ hối hận.” Vân Thu Ca cười lạnh, tức giận rời đi.

Mẹ nào con nấy, Vân Lãnh Ca cảm khái thật lâu, quan hệ huyết thống đúng là không chỉ nói suông, lời nói uy hiếp của hai mẹ con này đều giống nhau như đúc, thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

“Ngâm Cầm.” Vân Lãnh Ca nhỏ giọng bên tai phân phó một phen.

Hiểu rõ gật đầu một cái, Ngâm Cầm cười ra khỏi nội thất.

Mộ Dung vương phủ, Xích Ngôn và Xích Ngữ canh giữ ở ngoài thư phòng bàn luận xôn xao.

Đêm khuya yên tĩnh, vốn là vương phủ lạnh tanh không có ai tức giận lại càng thêm yên tĩnh ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng vang, ở trong ám thất Xích Ngôn gần như đã bị bóc một lớp da, xem như trở về an toàn tiếp tục tẫn chức tẫn trách trông chừng cho Mộ Dung Diệp.

Xích Ngôn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời tản ra tia sáng, đêm đã khuya rồi, chủ tử còn ở thư phòng, gần đây có rất nhiều công sự cần xử lý sao? Nhưng Vương gia bên kia gió êm sóng lặng, biên cương cũng rất an ổn, kinh đô cũng không còn xảy ra chuyện gì, chủ tử càng được hoàng thượng miễn xá mỗi ngày lâm triều, cũng không đến mức mỗi ngày đều bận đến lúc gà gáy sáng mới đi nghỉ ngơi chứ?

Cửa, Xích Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Ngữ, ngươi biết mỗi ngày chủ tử bận rộn gì không?”

Nghe vậy, Xích Ngữ quay đầu liếc hắn một cái, lời nói chính nghĩa trả lời: “Chủ tử chính là chủ tử, điều ta có thể làm là phải làm tốt chức trách của hộ vệ, việc không liên quan đến mình ngươi bớt quản đi.”

Mới thoát ra khỏi cuộc sống trong ám thất một ngày như một năm cách đây không lâu, Xích Ngữ quyết định chú ý về sau nhất định phải nói ít, làm nhiều.

“Ngươi không tò mò sao? Chủ tử rõ ràng rất rãnh rỗi, nhưng hơn nửa tháng nay mỗi ngày cũng chỉ sống ở trong thư phòng, thuộc hạ như chúng ta đây nhất định phải ân cần hỏi han mới đúng đó.” Xích Ngôn càng suy nghĩ càng thấy trong đó nhất định có mờ ám, không nhịn được muốn đem suy đoán của bản thân chia sẻ với Xích Ngữ, cùng nhau phân tích.

“Không tò mò.” Xích Ngữ trả lời rất lạnh nhạt.

“Ngươi...chẳng lẽ ngươi không quan tâm chủ tử một chút sao? Chủ tử bị thua thiệt đối với ngươi không là gì à, ngươi thật không xứng đáng với sự coi trọng của chủ tử.” Xích Ngôn cắn răng nói.

“Đừng có dùng phép khích tướng, lạc hậu rồi, không có gì mới mẻ.” Xích Ngữ hung hăng liếc hắn một cái.

“Ách.” Xích Ngôn gãi gãi đầu, chiêu này đối với hắn không phải lần nào cũng đúng sao, vì sao hôm nay không có tác dụng?

“Chỉ là để chứng minh ta trung thành với chủ tử, nói cho ngươi một chút thôi đấy.” Xích Ngữ ngu ngơ cười.

Tay Xích Ngôn đang vò đầu cứng đờ, tim vui lên, thật là không có cốt khí, cũng biết chiêu này vẫn rất hữu dụng mà, ngay sau đó cũng không thừa nước đục thả câu, thần bí nói: “Ngày đó chủ tử nghe được Ngũ hoàng tử giống như có ý muốn cưới Vân nhị tiểu thư, ngươi không nhìn thấy đâu, lúc ấy mặt chủ tử liền tối lại, cho nên ta đoán, khẳng định lần này chủ tử cũng có liên quan với Vân nhị tiểu thư.”

“Nội bộ Đông Dương quốc lẫn triều đình đại sự, nhỏ như lông gà vỏ tỏi, sao có thể lừa gạt qua mặt chủ tử, Ngũ hoàng tử muốn mượn Vân nhị tiểu thư để đạt được sự trợ giúp của hai phủ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, chủ tử để ý có gì ghê gớm đâu?” Xích Ngữ xem thường.

“Ngươi thì biết cái gì, nếu như chỉ là đơn giản như vậy ta đương nhiên cũng sẽ không phỏng đoán lung tung rồi.” Xích Ngữ trợn to hai mắt, đáy mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, để sát vào tai Xích Ngôn, nhỏ giọng nói: “Mặt đen của chủ tử ngày đó, ta vốn muốn đi ám thất lãnh phạt, nhưng ta lười, muốn nghỉ ngơi một phen rồi ngày thứ hai lại đi, buổi tối đi tiểu đêm thì ta nhìn thấy chủ tử dùng khinh công ra khỏi phủ, liền len lén theo đuôi sau lưng chủ tử, sau đó...”

Còn chưa có nói xong, liền bị Xích Ngữ vội vàng cắt đứt: “Ngươi lại dám đi theo sau lưng chủ tử, không muốn sống nữa hả?”

Xích Ngôn đang nói đến chỗ kích động, hai mắt đều phát sáng, thấy lời nói bị hắn đánh gãy, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng ầm ỹ, bộ dáng chủ tử giống như u sầu, nên không phát hiện ra ta...ta đi theo một đường, phát hiện chủ tử đi.... khuê phòng của Vân nhị tiểu thư!” Mấy từ cuối cùng, lời của Xích Ngôn cũng kích động khẽ run lên.

“Cái gì?” Xích Ngữ không thể bình tĩnh nổi, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói thật?”

Chủ tử võ công cao cường, nội lực thâm hậu, Đông Dương không ai bì nổi, nhưng ngay cả Xích Ngôn theo dõi cũng không bị phát hiện, cái này biểu thị điều gì?

“Thiên chân vạn xác (Hoàn toàn chính xác).” Xích Ngôn khẳng định gật đầu một cái, ngược lại tiếp tục phân tích nói: “Chủ tử chưa từng để tâm đối với bất kỳ một cô gái nào, nhưng hắn cự tuyệt Vân nhị tiểu thư, đêm tối chuồn êm vào khuê phòng của nữ tử, không thể không nói, phương thức chủ tử thích nữ nhân thật đúng là có phong cách riêng nha, nói không chừng Vân nhị tiểu thư cho rằng chủ tử là hái hoa tặc đấy.”

“Bản Thế tử lại không biết ta còn có danh xưng đặc biệt này, Vân Lãnh Ca thì bản Thế tử không rõ lắm, nhưng người khác đối với các ngươi ta nhận thức rất rõ ràng.” Giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên, ngay sau đó lên giọng: “Ám Nhất, Ám Nhị, đưa Xích Ngôn, Xích Ngữ đi thanh lâu, niêm phong huyệt đạo của bọn hắn, phải chờ đủ ba ngày rồi mới cho trở về.”

Xích Ngôn, Xích Ngữ cứng ngắc xoay người, nhìn Thế tử nghiêng người dựa vào khung cửa bên cạnh tùy ý cười tà, lời cầu xin tha thứ còn ở khóe miệng, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, trong nháy mắt cảnh tượng chung quanh đều biến đổi.

Mộ Dung Diệp nghe tiếng lá cây khẽ vang lên xào xạt, đôi tay ôm ngực, ánh sáng trong con ngươi xẹt qua một chút nhớ nhung.

Giờ Tuất hai khắc, Vân Lãnh Ca thanh thản cắn hạt dưa câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Ngâm Cầm, Ngâm Thư.

“Tiểu thư, Lục Ý muốn cầu kiến ngài.” Vận Nhi đi vào bẩm báo.

“Cho vào.” Lông mày Vân Lãnh Ca nhăn nhẹ, Lục Ý? Là ai, ngẫm nghĩ một hồi, mới nhớ tới chính là nha đầu đã đụng vào nàng sau lại được nàng phóng thích, nàng còn khen tên này rất hay.

“Nô tỳ bái kiến Nhị tiểu thư.” Lục Ý cúi thấp đầu hành lễ.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Vân Lãnh Ca nhìn nàng một cái, một tháng không thấy, gương mặt Lục Ý vốn có mấy phần thùy mị nhưng đã hoàn toàn biến mất, xanh xao vàng vọt, xương gò má cũng nổi lên thật cao, đôi môi đỏ thắm trở nên giống như vỏ cây khô héo.

“Nô tỳ muốn báo cho Nhị tiểu thư một tin tức lớn quan trọng.” Ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của Lục Ý lóe lên giãy giụa, cuối cùng hóa thành vẻ một quyết tuyệt.

Vân Lãnh Ca “Ừ” một tiếng, chờ đợi đoạn sau của nàng.

“Nhị di nương cùng Tam di nương thương nghị tạm thời hợp lại muốn hại ngài, họ quyết định tối nay lập tức động thủ.” Trên người Lục Ý đều là không khí trầm lặng.

“Sau đó thì sao?” Đáy mắt đen của Vân Lãnh Ca óng ánh trong suốt thoáng hiện ra chút gì đó, nhàn nhạt hỏi: “Biện pháp gì.”

“Nhị tiểu thư có phải đưa cho lão phu nhân một đôi vòng tay hay không?”

“Đúng, mấy ngày trước đây quả thực đã đưa qua.” Vân Lãnh Ca gật đầu.

“Trong sân của ngài có phải có một nha hoàn gọi là Thủy Lục hay không, là thân tín của Nhị tiểu thư."

“Không sai, là nhị đẳng nha hoàn, qua ít ngày sẽ được nâng lên làm nhất đẳng.” Vân Lãnh Ca nhận lấy khăn Ngâm Thư đưa đến, xoa xoa bụi hạt dưa dính trên tay, nâng mí mắt lên, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

“Thủy Lục đã bị Tam di nương mua chuộc, nàng đã động tay chân bên trong vòng tay.” Lục Ý cúi đầu thật thấp nói.

“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi, Thủy Lục là nha đầu của ta, mà ngươi là người của Nhị di nương.” Vân Lãnh Ca nói ra một cách rõ ràng, mặt không chút thay đổi, làm cho người ta nửa phần cũng tìm không ra suy nghĩ trong lòng nàng.

“Nhị tiểu thư không so đo sai lầm của nô tỳ còn phát thiện tâm thả nô tỳ rời đi, nô tỳ cảm kích trong lòng, kể từ ngày nô tỳ trở lại viện của Nhị di nương, nàng ta thấy nô tỳ bình yên vô sự trở lại, cho là đã phản bội nàng ta, nô tỳ bị nàng ta đày đi trong sân làm những công việc nặng nhọc nhất bẩn thỉu nhất, cuộc sống như thế trôi qua vốn không phải là của con người, tối nay nô tỳ tình cờ nghe Tam di nương đuổi hết hạ nhân lui xuống, đi tới Tích Ngô Uyển, không cẩn thận nghe được những lời đó, dưới sự kinh hãi nô tỳ cảm thấy rốt cuộc có cơ hội báo đáp ngài.” Lục Ý đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng chân thành cùng ân cần.

“Vậy ngươi nói các nàng đã động tay chân như thế nào? Ta cũng nên chuẩn bị cho tốt.” Vân Lãnh Ca cười khẽ một tiếng, có ý tán thưởng nói: “Nha hoàn biết tri ân đồ báo, rất tốt.”

....

“Tiểu thư, ngươi thật tin lời hồ đồ của nha đầu này sao?” Ngâm Cầm nhìn mặt Lục Ý tươi cười cầm phần thưởng rời khỏi nội thất, không hiểu hỏi.

“Tại sao lại không tin?” Vân Lãnh Ca yên lặng chốc lát, giọng nói nhạt nhẽo mang theo một chút đông lạnh.

Đêm khuya, Vân Lãnh Ca một thân quần áo tinh tế đầy đủ, mái tóc đen nhánh không rối loạn, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi lên, khoanh chân ngồi ở trên giường tu luyện.

“Tiểu thư, Vân ma ma tới bẩm báo nói thai khí của Nhị di nương có chút không ổn, xin ngài mang theo Ngâm Thư đi Tích Ngô Uyển chẩn bệnh cho nàng ta.” Ngâm Cầm vừa nhanh chóng thắp nến sáng lên, vừa nói.

Vân Lãnh Ca vén màn che, mặc xong giày thêu, vuốt nếp nhăn trên xiêm áo, phân phó Ngâm Cầm và người trong viện an tâm chờ tin tức, nàng đứng dậy kêu Ngâm Thư chạy đến viện của Nhị di nương.

Mới vừa đi tới gần Tích Ngô Uyển, nhìn thấy Trần Tố Lan mặc la quần có chút xốc xếch được nha hoàn dìu đến cửa viện, ánh mắt nhìn chung quanh, rõ ràng là đang đợi nàng.

Thấy Vân Lãnh Ca liền bước nhanh đi lên trước, sắc mặt Tứ di nương nhanh chóng thoáng qua vui mừng, nhỏ giọng bên tai nàng nói một phen, nghe xong, Vân Lãnh Ca liếc thấy vẻ mặt nàng có chút bất an, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, chậm rãi hiện lên một nụ cười vui thích cực kì nhạt.

Thấy nét mặt Nhị tiểu thư trấn định, trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn không thấy chút hốt hoảng nào, Trần Tố Lan lập tức ổn định tâm thần, tâm đang treo cao chậm rãi buông xuống.

“Không cần lo lắng.” Vân Lãnh Ca khẽ nâng môi, mỉm cười an ủi.

Hai người đi vào viện, đi tới nội thất, lão phu nhân cùng Vân Bá Nghị đang ngồi ở trên ghế thái sư uống trà không nói tiếng nào, Nhị di nương cong người khuôn mặt vặn vẹo, trên trán toát ra nhiều mồ hôi lạnh cỡ hạt đậu, trong miệng gào thét rất thê lương, giống như một con sói bị thương ở trên giường lăn lộn không ngừng, tay kia che bụng cách lớp y phục móng tay càng thêm khảm vào thật sâu trong da thịt, Liễu ma ma cau mày cầm một cái khăn nóng ẩm ướt ngồi ở trước giường, vừa thay Nhị di nương lau mồ hôi trên trán, vừa an ủi: “Di nương, phủ y lập tức tới ngay, ngài tạm thời chịu đựng một chút.”

“Gặp qua tổ mẫu (lão phu nhân), phụ thân (Tướng gia).” Vân Lãnh Ca cùng Trần Tố Lan vén rèm hành lễ, không dấu vết quan sát vẻ mặt của hai người, vẻ mặt lão phu nhân không kiên nhẫn, ước gì chuyện này sớm kết thúc một chút, cũng đúng, lão phu nhân thạo nhất là giả nhân giả nghĩa, bất luận là chuyện của kẻ nào cũng không quan trọng bằng  an nguy của bà, Nhị di nương dùng vu cổ nguyền rủa bà, bà chịu tới Tích Ngô Uyển là đã nể mặt Vân Bá Nghị lắm rồi.

Vẻ mặt Vân Bá Nghị xem như bình tĩnh, nhưng dư quang nơi khóe mắt không ngừng quét về phía Nhị di nương bên kia, tay cầm tách trà nổi đầy gân xanh, cũng có thể thấy được nội tâm của ông nhất định là sóng lớn mãnh liệt, phập phồng lợi hại.

Lão phu nhân thấy Lãnh Ca đến đây, trên mặt lộ ra một nụ cười không kiên nhẫn: “Các ngươi đã tới rồi, nhanh ngồi xuống đi.”

Vân Lãnh Ca cùng Trần Tố Lan ngồi xuống ghế đối diện hai người, Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn Nhị di nương trên giường đau lăn qua lăn lại, quan tâm hỏi: “Tổ mẫu, phủ y chưa tới sao? Nhị di nương hình như đang cực kỳ đau.”

“Đã đi mời rồi, chắc cũng sắp tới, nha đầu biết y thuật bên cạnh cháu có đến không, trước tiên thay nàng ta nhìn một chút là được, trước kia cũng không phải không mang thai hài tử, sao thân thể còn như vậy, hơi đụng một chút liền động thai khí.” Lão phu nhân giận tái mặt, ngay cả tục danh của Nhị di nương cũng không muốn nhắc tới, lạnh lùng nói.

Lời nói lão phu nhân nghe như vô tâm, Vân Bá Nghị cũng nghe ra được, chỉ thấy ông theo lời lão phu nhân nhìn Vân Lãnh Ca gấp giọng nói: “Lãnh Ca, nha đầu kia đâu rồi, dẫn tới chưa?”

“Vâng, có đến đây.” Vân Lãnh Ca câu môi đáp, ngay sau đó khẽ đề cao giọng nói: “Ngâm Thư đi vào giúp nhìn xem Nhị di nương nàng như thế nào rồi.”

Ngâm Thư đang canh giữ ở phòng ngoài nghe tiểu thư gọi, vội vàng vén rèm đi vào, hành lễ xong liền đi tới bên giường.

Trên giường Nhị di nương cố sức khẽ mở mắt, hoảng hốt nhìn thấy một nha đầu đang ngồi ở bên người nàng ta nắm cổ tay của nàng ta, hai mắt lo lắng của Liễu ma ma nhìn nàng ta, ánh mắt phủ sương mù nhìn hồi lâu, Nhị di nương đột nhiên nhận ra người nắm cổ tay nàng chính là đại nha hoàn Ngâm Thư bên cạnh Vân Lãnh Ca, mắt tròn của Vạn Phượng Ngô giãy giụa, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng hồi hộp, không để ý bụng truyền tới cơn đau tê tâm liệt phế, cũng không biết hơi sức từ đâu tới, cả người dịch chuyển vào bên trong giường, vừa kêu to: “Ngươi là do Vân Lãnh Ca phái tới hại ta phải không, biến đi, cút ngay.”

Tay Ngâm Thư để lên mạch của Vạn Phượng ngô bị đập phải bỏ ra, bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng quan sát Nhị di nương tóc tai bù xù, như chim sợ ná, sắc mặt tái nhợt dường như không nhìn thấy một chút huyết sắc nào, đôi môi khô héo như vỏ cây sắp nứt ra, bỗng nhiên phát hiện hạ thân nàng ta thậm chí có vết máu, trong lòng Ngâm Thư trầm xuống, liền vội vàng xoay người bẩm báo: “Lão phu nhân, Tướng gia, Nhị di nương đã thấy đỏ, đây là điềm báo đẻ non, nếu không cứu kịp, chỉ sợ thai nhi khó giữ được.”

Ngâm Thư vừa mới nói xong, Vân Bá Nghị đột nhiên đứng thẳng lên, sắc mặt lo âu nhất thời thay đổi, mặt mũi nặng nề, càng làm mất đi khí độ của bản thân, không để ý đến thể diện quát: “Vậy ngươi còn không đi cứu Phượng Ngô, đứng lì ở đây làm gì?”

Lão phu nhân thấy nhi tử mình vì một tiểu thiếp dùng vu cổ nguyền rủa mẹ con bà mà sinh khí lớn như vậy, không vui liếc Vân Bá Nghị: “Bá Nghị, an tâm một chút chớ vội nóng nảy.” Nhắc nhở ông đừng quên thân phận của bản thân.

Vân Bá Nghị bị lời nói hàm chứa ý lạnh của lão phu nhân kéo về, thấy bên trong phòng vẻ mặt mọi người nhìn ông đầy khác thường, ho khan một tiếng giấu vẻ lúng túng, không lên tiếng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.