Thiên Ma

Chương 17




Edit: Thảo My

"Học Trưởng, sau này anh không cần tới đón em đi ăn cơm."

"Học muội, em sai rồi, anh không tới đón em đi ăn cơm, " Long Thiếu Tôn cố làm ra vẻ huyền bí, khom lưng tiến đến bên tai nàng, môi đỏ tươi khẽ mở:" Anh tới đón em trở về nhà chúng ta nấu cơm."

"..."

Hai người chế nhạo lẫn nhau, ở trước mắt bao người thể hiện ân ái, sau đó nghênh ngang mà đi.

"Thật hâm mộ!"

Có người ngửa mặt lên trời thét dài, vì sao bản thân không có mệnh tốt như vậy?

"Ah." Trong đám người một cô gái vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường nhìn phương hướng xe thể thao biến mất: " Chờ khi từ thiên đường ngã vào địa ngục, nhìn cô còn làm sao mà cười được!"

Xe chạy vào khu nhà ở Ngự Cảnh, cây bách trên đường lớn phủ kín một tầng lá mềm mại.

Một mảnh vàng óng ánh kia trong ánh chiều chiếu rọi cả một vùng.

"Học Trưởng, anh không cần đặc biệt đi đón em, anh có thể tìm một người bảo mẫu, chăm sóc ăn uống hằng ngày của anh."

Đường Dĩ Phi ngồi trên xe, tựa hồ xoắn xuýt một lúc lâu mới dám nói với hắn như thế.

Đáy mắt Long Thiếu Tôn kín đáo ngưng tụ lại một đám ánh sáng, còn muốn mê người hơn ánh nắng chiều rực rỡ kia.

"Học muội, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (nước phù sa không chảy ruộng ngoài), đạo lý này em không hiểu sao?"

Cái gì?

Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền?

Sở dĩ, hắn nói bóng gió nói là muốn mình làm tiểu bảo mẫu của hắn?

Đường Dĩ Phi do dự nhìn ánh mắt của hắn, vẫn là đôi mắt xinh đẹp như vậy, chỉ cần nhìn là biết đáp án trong lòng hắn.

"Hơn nữa, vết thương trên người anh còn chưa lành, em, yên tâm sao?"

"..."

Đường Dĩ Phi ảo não cắn môi, muốn phản bác lại thôi.

Vào biệt thự phát hiện đồ dùng bên trong cũng rực rỡ hẳn lên, lúc trước nhà trọ nhỏ có vẻ chật chội lập tức lại rộng rãi hơn.

Màu sắc chủ đạo không còn là trắng thuần, ngược lại là nhiễm một tầng tình cảm ấm áp.

Ghế sa lon màu trắng bằng da thật trước kia cũng đổi thành màu nâu, trên sàn nhà cũng trải thảm màu nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ cua trên tấm thảm thêu bức tranh hoa mẫu đơn màu vàng.

Trên vách tường có nhiều hơn đồ trang trí cổ điển, khoảng tường trống vây quanh TV nạm rất nhiều đá cuội, cùng căn phòng này hòa làm một thể, không chút nào không lộ vẻ bất ngờ.

Nơi này, thực sự giống một ngôi nhà.

"Thật xinh đẹp!"

"Em thích là tốt rồi."

Đôi mi thanh tú của Đường Dĩ Phi hơn nhéo lại, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng có chút bồn chồn, đang êm đẹp, sao lại đổi lại vật dụng gia đình?

Kết cấu phòng bếp cũng được đổi lại, nhìn qua so với trước kia càng thêm đơn giản trang nhã.

Tất cả đều rất cổ quái!

Lúc ăn cơm, Long Thiếu Tôn vẫn như trước ung dung thưởng thức bữa tiệc lớn, chỉ là trên lầu nhiều lần truyền đến âm thanh khoan gõ khiến cho tính tình vốn là không bình tĩnh của Đường Dĩ Phi càng thêm phiền táo!

"Trên lầu đang lắp đặt thiết bị sao? Làm sao lại chọn lúc này, ồn ào chết được!"

Nhìn cô bất mãn chu mỏ oán giận, Long Thiếu Tôn đang im lặng khóe môi xuất hiện nụ cười.

Ăn cơm xong Long Thiếu Tôn nằm nửa trên ghế sa lon xem tin tức tài chính và kinh tế, còn Đường Dĩ Phi lại như người hầu nhanh nhẹn đi thu thập chén đũa.

"Phỉ Phỉ." Anh bỗng nhiên lên tiếng gọi cô, xưng hô thân mật như vậy làm Đường Dĩ Phi suýt nữa đánh rơi khay trong tay.

Vẫn là lần trước anh uống say mới kêu mình như vậy.

Bình phục nội tâm kích động, thế nhưng giọng nói vẫn run rẩy: "Ừ?"

"Mấy ngày nữa em dời tới đây ở đi, đừng ở trường học, bất tiện."

"À?"

Cái này làm Đường Dĩ Phi hoàn toàn không hiểu được!

Dời tới ở?

Cùng ~~ ở?

Ý Học Trưởng là muốn cùng ~~ ở?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.