Thiên Ma

Chương 11




Hạ Thần Hi nói: "Được rồi, đi lên đi, ngày mai đừng phụng phịu đi ra tảo mộ mẹ."

Hạ Thanh le lưỡi: "Phiền chết,chuyện này vốn chính là một chuyện nhỏ thôi, có gì phải tức giận."

"Nếu như An Tiêu Dao nói hôm nay ra ngủ với một nữ nhân, trở về nói cho em biết nữ nhân kia kỹ thuật thật tốt, tâm tình em sẽ như thế nào?" Hạ Thần Hi hỏi lại.

Não bộ Hạ Thanh hiện một chút hình ảnh này, rên lên một tiếng, trái lại không nói chuyện, xoay người đi lên lầu.

Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, nha đầu này được lúc nào thông suốt?

Thời gian Hạ Thanh lên lầu, một mảnh hắc ám, may mắn cô thị lực không tệ, căn phòng bày biện cũng quen thuộc, đi từ từ cũng đến phòng ngủ, trái lại trong phòng ngủ sáng một ngọn đèn nhỏ, An Tiêu Dao ngủ. 

Hạ Thanh nghĩ thầm, được, cũng không dùng hống( la mắng).

Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm, lấy áo ngủ đi tắm, cọ xát nửa giờ mới ra, hôm nay tuyết rơi, nhiệt độ chợt giảm xuống, trong phòng lò sưởi đốt trong tường, trái lại rất ấm áp, Hạ Thanh lên giường, lại không thế nào ngủ được.

Mười giờ, là thời gian đi ngủ của Hạ Thanh.

Hạ Thanh lại cảm thấy không ngủ được, ép buộc chính mình đi ngủ, cũng có một chút bóng mờ.

Hạ Thanh nhịn không được nghiêng đầu nhìn An Tiêu Dao, hô hấp bằng phẳng, hình như ngủ say, Hạ Thanh tin mới là lạ, Hạ Thanh rầu rĩ không vui nghĩ, mất hứng liền ra đánh một giá bái, thật muốn cùng lão tử chiến tranh lạnh sao?

Hạ Thanh ghét nhất lãnh bạo lực gì gì đó,.

Không như thật bạo lực.

"Này, anh ngủ sao?" Hạ Thanh hỏi.

An Tiêu Dao không phản ứng, Hạ Thanh mếu máo, đá đá chân của An Tiêu Dao, mùa đông tay chân Hạ Thanh rất lạnh đá vào một quả cầu hỏa, lập tức sẽ không tiếc xuống, lão công nhà cô thật là một lò sưởi. 

Hạ Thanh cọ cọ, liền không nhịn được cọ đi lên, sau đó quỷ dị dừng lại một chút.

Hạ Thanh cô thực sự là thảm hại, chẳng lẽ lão công sinh khí, cô phải liều mình quát mắng, lời của chị cô tuyệt đối là tuyên ngôn ác ma, nghe không được, Hạ Thanh quyết đoán lại lui trở về, trong lòng dị thường quấn quýt.

Giả bộ ngủ không muốn giả trang như chết vậy được không?

An Tiêu Dao ngủ được mới lạ.

"Này, tôi sai rồi, tôi không nên ở trước mặt anh khoe khoang kinh nghiệm phong phú, mặc dù đó là sự thực." Hạ Thanh trước thái độ tốt đẹp nhận lỗi, cô là hán tử, sao có thể ủy khuất, "╮(╯▽╰)╭, thế nhưng, anh cũng quá hẹp hòi, tự nhiên như vậy liền cùng tôi chiến tranh lạnh, chuyện đó cũng không cần tức giận lớn như vậy."

Còn là không để ý tới cô??

Chuyện này liền quá phận,cô cũng đã nhận lỗi.

Hạ Thanh cũng bất mãn, cô quả nhiên không có kinh nghiệm hống với nam nhân, cô xem nam nhân này sẽ hống không tốt, thực sự quá nghiệp chướng.

"Mẹ khiếp, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, ai sợ ai." Hạ Thanh giận, rống hai câu, vị gia này còn chưa có phản ứng, cô sẽ không kiên nhẫn, cô nguyên bản chính là người không có kiên trì, trực tiếp trở mình lấy cái ót với anh.

Đột nhiên cảm giác bị người trở mình, vừa muốn kháng nghị liền bị An Tiêu Dao đè nặng, Hạ Thanh phụng phịu, không phải là không nói lý với lão tử sao, đè lên như thế là có ý gì? Muốn ăn thịt a, nghĩ đến mỹ cũng không có.

"Anh làm gì?" 

An Tiêu Dao cười, có chút nhìn không ra dáng vẻ phẫn nộ, trong bóng đêm trái lại có vài phần tà mị, Hạ Thanh lần đầu tiên thấy An Tiêu Dao cười thành hình dạng này, trong lòng báo động, đây là muốn động phòng sao?

"Lão bà, em có kinh nghiệm phong phú nhìn không ra anh đang làm gì sao?" An Tiêu Dao cúi người xuống, hôn môi Hạ Thanh, thuận tiện ở trên đùi sờ soạng một cái.

Hạ Thanh da đầu tê dại, ai tới nói cho cô, nam nhân tà ác này không phải An Tiêu Dao a???

"Uy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.