Thiên Kim Trở Về

Chương 14: Biết rõ




- Tối hôm qua tôi cũng suy nghĩ về vấn đề này, không sai, tôi thật sự thích anh. Tôi biết rõ anh phong lưu, bên ngoài có vô số phụ nữ, nhưng không biết vì sao, cuối cùng tôi lại cảm thấy anh không giống vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy rằng anh sẽ biết cái gì là tình yêu, hơn nữa còn là một người rất đơn thuần.

Nói tới chỗ này, Trần Vũ Tịch ngừng một chút, Ngạo Dạ Phong nhìn ánh mắt quả quyết của cô, quay đầu tránh né, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

- Em nói nhảm gì đó, anh nào có vĩ đại như em nói, tình yêu chính là giao dịch của tiền bạc và cơ thể, anh chưa bao giờ thay đổi cái nhìn đối với tình yêu. - Ngạo Dạ Phong thản nhiên nói, cũng không để Trần Vũ Tịch nhìn thấy vẻ mặt anh.

- Không sai. . . . . . - Trần Vũ Tịch lớn tiếng nói - Trước kia tôi còn tưởng rằng anh có mặt khác, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, đời này nhân cách của anh mãi là vậy, tôi rút lại những lời hôm qua đã nói, người như anh hoàn toàn không đáng để tôi thích, trái tim tôi quá mù quáng.

Trần Vũ Tịch xoay người muốn đi, ngay sau đó lại quay trở lại:

- Ngạo Dạ Phong anh nghe cho kỹ, tình yêu không phải dùng tiền bạc để so đo, tình yêu của anh tôi mua không nổi. - Nói xong cũng không quay đầu lại sải bước đi về phía trước.

- Em. . . . . . - Ngạo Dạ Phong còn muốn nói điều gì, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Trần Vũ Tịch.

Sau đó Ngạo Dạ Phong đánh một quyền vào tay lái, hôm qua lúc Trần Vũ Tịch nói những lời đó, anh thật sự động lòng, có điều có nhìn đôi mắt chân thành của Trần Vũ Tịch, anh lại tin vào tình yêu, tin tưởng trên cái thế giới này còn có tình yêu chân thật không vì vật chất.

Nhưng đối mặt với câu hỏi của Trần Vũ Tịch, anh không dám đồng ý, anh không dám dây vào tình yêu, vì anh hiểu rõ, mình đã không còn sức để gánh lấy nâng phần chân tình kia.

Không biết vì sao, nói ra lời nói đẹp đẽ như vậy, phóng khoáng rời khỏi Ngạo Dạ Phong như vậy, Trần Vũ Tịch không có cảm giác vui mừng chút nào, cả người ủ rũ, từ từ đi về phía trước.

- Vũ Tịch, sao cô lại ở đây? Ngạo Dạ Phong không đưa cô đi học sao? - Đột nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu tên cô, Trần Vũ Tịch nhất thời ngừng lại, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Thiên Dật nhô đầu ra từ bên trong cửa sổ xe.

Trần Vũ Tịch khẽ thở dài một cái, đang chuẩn bị nói chuyện, nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh tài xế là một đại mỹ nữ, căng thẳng trong lòng – Anh ta nói công ty có chuyện, bảo em tự đến trường học. - Sau đó xoay người bước đi.

- Vũ Tịch, lên xe đi tôi đưa cô đến trường. - Thẩm Thiên Dật lái xe đến bên cạnh cô, chậm rãi đi theo bước chân của cô.

- Không cần, cô có thể tự đi. - Trần Vũ Tịch cúi đầu, thật ra thì hôm nay cô không muốn đến trường.

- Có phải lại cãi nhau với Ngạo Dạ Phong không?

- Kông có. – Mặc dù ngoài miệng Trần Vũ Tịch nói như vậy, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã hoàn toàn bán đứng cô rồi.

Thẩm Thiên Dật liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh:

- Lục giai, cô chờ tôi một chút, tôi đi dỗ dành tiểu nha đầu này.

Lục giai khẽ mỉm cười, Thẩm Thiên Dật xuống xe đuổi theo Trần Vũ Tịch kéo cô lại:

- Tôi không hỏi cô có chuyện gì, nhưng tôi có thể nhìn ra, Ngạo Dạ Phong lại ức hiếp cô rồi, đi thôi, quay lại tôi giúp cô hả giận.

Trần Vũ Tịch nhất thời cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Dật:

- Không phải các anh cùng một giuộc sao? Anh sẽ giúp tôi trừng trị anh ta?

- Cô không tin tôi có thể đánh thắng được cậu ta?

- Không phải là không tin, tình cảm của anh và anh ta so với tôi thì nhiều hơn. Anh không giúp anh ta ức hiếp tôi, tôi đã cảm ơn rồi. - Trần Vũ Tịch miễn cưỡng nói, lắc lắc đầu nhỏ tiếp tục đi, lại bị Thẩm Thiên Dật kéo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.