Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 41: Hữu dũng vô mưu




“Cám ơn!” Vân Hi ngón tay lạnh như băng chạm đến chiếc ly thủy tinh nóng ấm, nàng mới cảm giác được trong phòng này nhiệt độ rất thấp, mà nàng cũng nhận thấy được thân thể truyền đến một trận mát lạnh, nắm lấy chiếc ly thật chặt, sau đó người đàn ông xoay người rời đi là lúc Vân Hi mới nhớ tới muốn hỏi một vấn đề, nhưng là lời nói đã đến bên miệng mà nàng vẫn không thể lên tiếng.

Đêm nay, là đêm tân hôn của nàng sao? Đối với nhận thức này làm nàng có vài phần sợ hãi!

Ly sữa đã được uống hết, nhất thời thoải mái rất nhiều, Vân Hi trong lòng ấm áp ngồi ngay ngắn ở một bên giường, đợi “cậu chủ” trong miệng của người vừa rồi, chồng của nàng sẽ là một người đàn ông như thế nào?

Đối với hắn một chút thông tin là hoàn toàn không biết gì, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không biết, nàng chỉ biết là khi nàng gật đầu đáp ứng Chung Mỹ Cầm, bà ta cùng Lăng Nhã Nhược trong mắt đều tràn ngập khoái cảm trả thù!

Đàn ông đối nàng mà nói chính là xa xỉ phẩm, mà ở trước kia nàng căn bản là không cần……

“Thiên Hợp, anh làm sao có thể…!” Mẫn Thiên Hữu giật mình nghe yêu cầu Mẫn Thiên Hợp đưa ra, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp nhìn hai chân không thể nhúc nhích của anh trai, rất nhanh trở nên âm lãnh. Là đàn ông, có thể đổ máu, chính là không thể mất đi tự tôn!

“Đó là không thể, anh tự biết rõ chính mình!” Mẫn Thiên Hợp lạnh nhạt cười, nhìn lên đôi mắt đen thẩm của Mẫn Thiên Hữu, trong ánh mắt hắn có một chút cầu khẩn, bởi vì hắn biết, chỉ cần là yêu cầu của hắn, Mẫn Thiên Hữu sẽ không từ chối.

“Như vậy cũng không được, đối với anh là không công bằng!” Mẫn Thiên Hữu rất nhanh phủ định ý nghĩ của mình, không, không thể, thật hoang đường rồi, khi hắn nghe đến tên là Lăng Vân Hi, trong lòng hắn là có chút do dự nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

Phụ nữ so với anh trai, hắn cũng biết bên nào khinh bên nào trọng!

“Tuyệt không công bằng hẳn là cô ấy, anh là một phế nhân, Thiên Hữu, anh không nghĩ làm cho ba thất vọng, em có biết ông ấy sẽ chú ý! Em giúp anh một lần đi!” Mẫn Thiên Hợp ngửa đầu nhìn người đàn ông anh tuấn đứng ở trước mặt hắn, trong lòng chua xót nói không nên lời, một bên là cha, một bên là anh em, hắn đều không muốn ai khó xử, mà lúc này đây, Mẫn Bác Luân là đã hạ quyết định, quyết tâm muốn cho hắn, một người tàn phế có cuộc sống như người đàn ông bình thường, cho dù là thân thể có thể, hắn cũng không tưởng sẽ đụng đến người con gái này!

Nếu hôm nay đổi lại là người khác, có lẽ Mẫn Thiên Hữu sẽ phủ định hoàn toàn, nhưng cô ấy là Lăng Vân Hi, lần đầu tiên hắn phát hiện chính mình đối với người con gái đặc biệt này có ngạt niệm, mà nàng cũng là cô gái gả cho anh trai hắn……

Mẫn Hiếu Triết một thân quần áo ở nhà màu trắng đứng ở một góc trong khu vườn, hắn ngẩng đầu nhìn toàn bộ căn phòng tối đen kia, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười sâu không lường được, bất đồng với khí chất âm trầm của hắn, nhìn lên ánh trăng sáng tỏ, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm một khoảng không tối đen vô hạn……

Trong lúc nhất thời, trong không khí lạnh như băng ngưng tụ một cảm giác nóng cháy, Vân Hi cảm giác được trong thân thể càng lúc càng khô nóng khác thường, nàng vươn tay xoa chiếc cổ trắng nõn duyên dáng, yết hầu như có nham thạch chảy qua, nóng cháy như sắp bùng nổ, nàng hai mắt mê ly nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tay nhỏ bé nhu nhược không xương phủ lên hai má nóng bỏng, nàng rõ ràng nhận biết được nhiệt độ cơ thể mình không bình thường.

Đầu hỗn loạn nàng tự hỏi, Vân Hi thân mình nhẹ nhàng ghé vào trên giường lớn, có khi hơn hai thước, hai tay bất an sờ soạng, nàng cũng không biết nàng muốn gì!

Trước khi nàng ý thức mơ hồ, nàng tinh tường cảm giác được một khối ngực nam tính nóng bỏng áp trên thân thể nàng, mà căn phòng vốn đã âm u bây giờ cũng trở nên tối đen một mảnh……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.