Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 32: Bắn




“Linh Nhi ngoan, há miệng ra.”

“Ừm…” Với bản tính ngoan ngoãn vốn có, chiếc miệng xinh nhưng khá nhợt nhạt khẽ mở ra.

Ngồi trên ghế, nam nhân đang ôm cô nhóc trước ngực kia cảm thấy vô cùng xót xa, cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng, rồi bón thìa canh gà đã được thổi cho bớt nóng vào miệng nàng.

“Ca ca, Nguyệt ca ca…” Đôi mắt to nhắm chặt, bàn tay nhỏ xíu ôm chặt eo Thu Hàn Nguyệt, khuôn mặt xinh xắn nép sát lồng ngực rắn chắc của hắn, miệng lẩm bẩm thì thầm gọi.

“Nguyệt ca ca ở đây, Linh Nhi đừng sợ, uống xong bát canh gà này, Nguyệt ca ca sẽ đưa Linh Nhi đi tắm.”

“Nhưng…” Đôi mi dài run run yếu ớt, “Nhưng… Nguyệt ca ca giết người…”

Cơ thể Thu Hàn Nguyệt khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó gạt phăng những phiền não trong lòng, lại bón thêm một thìa canh gà nữa, “Đấy là người xấu, Nguyệt ca ca giết người xấu.”

“… Người xấu?”

“Rất xấu rất xấu nữa là đằng khác, chúng… chúng bắt nạt các tỷ tỷ của Linh Nhi.”

“Bắt nạt các tỷ tỷ?”

“Đúng!” Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, cuối cùng Thu Hàn Nguyệt cũng đã tìm ra lý do để giải thích. “Nếu ca ca không giết chúng, chúng sẽ giết các tỷ tỷ của Linh Nhi, Linh Nhi có muốn tỷ tỷ chết không?”

“… Không muốn!”

“Có sợ Nguyệt ca ca không?”

“Nguyệt ca ca giết người xấu… giết người xấu muốn làm hại các tỷ tỷ, Nguyệt ca ca là người tốt, Linh Nhi không sợ!”

“Ngoan, mau uống hết canh gà đi, lát nữa Nguyệt ca ca sẽ đưa Linh Nhi đi tắm nhé?”

“Ừm, Linh Nhi ngoan, Linh Nhi uống canh gà.” Đôi mắt to vẫn nhắm chặt, nhưng sự sợ hãi trên khuôn mặt đã dần dần tan biến, đợi nàng uống xong chung canh gà, đôi môi đã bắt đầu hồng hào trở lại.

Thu Hàn Nguyệt lấy chiếc khăn bông lớn quấn chặt người Linh Nhi, giữ đúng lời hứa đưa nàng đi tắm.

Từ Quan Nguyệt lâu đến suối nước nóng có một con đường nhỏ, hắn bước đi trên con đường ấy, mỗi bước chân đều toát ra vẻ kiên định chắc chắn, nhưng trong đôi mắt đẹp, lại thoáng có chút hoang mang, buồn bã.

Linh Nhi, chỉ cần nàng không sợ Nguyệt ca ca, Nguyệt ca ca sẽ chẳng sợ gì hết.

Gần đây phủ thành chủ không được yên ổn cho lắm.

Đầu tiên là bị đám Hàn Diệp Song Điệp ác danh khét tiếng tập kích ban đêm, cũng may thành chủ kịp thời quay về, giết chết hai tên ác tặc ấy, bảo vệ được sự trong sạch của nữ quyến trong phủ.

Tiếp đến là, ba vị phu nhân trải qua đêm kinh hoàng ấy đã vô cùng sợ hãi, thành chủ bèn chuyển họ tới viện tử hẻo lánh nhất trong phủ, ngoài Kính Phi, không một ai khác được phép lại gần.

Lại nữa, thành chủ và hai vị huynh đệ vốn có thâm tình từ xưa không hiểu vì chuyện gì mà đã lớn tiếng cãi cọ, thậm chí suýt nữa ra tay đả thương nhau. Khi hai vị huynh đệ kia phủi áo bỏ đi, sắc mặt đen sì, hoàn toàn không có vẻ cười cượt thân thiết thường thấy.

Lão thành chủ Thu Lai Phong đi du ngoạn quay về, cảm nhận được không khí khác thường trong phủ, không thể không tới gặp người con trai khiến ông ta vô cùng đau đầu này.

“Không có chuyện gì cả, chỉ là họ bị bọn Hàn Diệp Song Điệp làm cho sợ hãi quá mức, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.” Thành chủ đương nhiệm giải thích qua loa.

“Nói bọn người hầu trong phủ bị dọa thì còn nghe được, nhưng Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân tại sao lại gây hấn với con?”

“Bất đồng quan điểm trong một vài vấn đề, nên khó tránh được xảy ra tranh cãi.”

“Nhưng ta nghe nói các con không chỉ tranh cãi, mà suýt chút nữa còn động thủ?”

“Cha chỉ là nghe nói thôi.”

“Vậy còn ba người Như Yên kia thì là thế nào?”

“Họ làm sao?”

Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại chính là phúc. Thu Lai Phong nuốt nước miếng, “Tại sao lại giam họ?”

“Đêm đó họ bị bọn chúng sỉ nhục, nên đã vô cùng kinh hãi, thần trí không còn tỉnh táo nữa, nói năng lộn xộn, chuyển về trong viện tử yên tĩnh hơn để tĩnh dưỡng mà thôi.”

“… Chỉ có thế?” Thu Hàn Nguyệt trả lời vô cùng kín kẽ, chẳng tìm được sơ hở mà bắt bẻ.

“Không lẽ phụ thân đại nhân còn muốn thế nào nữa?”

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh là đức. Thu Lai Phong cố ép mình phải cười, “Làm cha vốn mong muốn con cháu đầy nhà, con đàn cháu đống.”

Thu Hàn Nguyệt nghe vậy, lập tức dừng bút lại, đôi mắt chăm chú nhìn cha: “Con cháu đầy nhà, con đàn cháu đống?”

“… Đúng, đúng, đúng!” Lương tâm của thằng con bất hiếu trỗi dậy rồi sao?

“Có cần con đánh tiếng giúp phụ thân đại nhân không?”

“Việc này…” Vì ta?

“Nếu cần con đánh tiếng thì phải thật nhanh, nhân lúc phụ thân đại nhân vẫn còn khả năng làm việc đó, phụ thân sinh thêm mấy đứa nữa đi.”

“…”

Thu Lai Phong bị đả kích nặng nề sau cuộc trò chuyện với con trai, buồn bã đi đi lại lại trong hoa viên, vô thức ngẩng đầu nhìn, người ngồi trong đình phía trước kia, chẳng phải nha đầu nhà họ Ngụy ư?

Lão thành chủ mắt sáng rực, sự buồn bã u sầu vừa rồi chỉ còn lại vài phần, nhanh nhẹn bước về phía đình hóng mát: “Nha đầu họ Ngụy.”

“Bá phụ?” Ngụy Di Phương cũng ngẩng đầu lên, duyên dáng nhún mình thi lễ: “Bá phụ vẫn khỏe chứ ạ?”

“Khỏe, khỏe lắm.” Thu Lai Phong vội vàng đi vào trong đình rồi ngồi xuống, “Gần đây cháu thường xuyên ở lại trong phủ, chưa đi sao?”

“Trong phủ của bá phụ có hoa có cỏ lại có suối nước nóng, mỗi lần con đến, đều thấy thích thú vô cùng.”

“Vậy, những chuyện xảy ra gần đây, cháu có biết không?”

Ngụy Di Phương cười, rót một chén trà dâng cho Thu Lai Phong: “Còn phải xem là chuyện gì đã.”

Lại gặp một tiểu hồ ly! Thu Lai Phong thầm nghiến răng trèo trèo, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười: “Chi bằng nói chuyện cháu và Thu Hàn Nguyệt đi.”

“Con và Thu Hàn Nguyệt…” Đôi mắt quyến rũ đầy ý cười, ngập ngừng định nói lại thôi.

“Sao, làm sao?” Thu Lai Phong hai mắt lại phát sáng, “Cháu và Thu Hàn Nguyệt làm sao?”

Ngụy Di Phương cúi đầu cụp mắt. “Tình sâu như biển.”

Đã… tình sâu như biển rồi ư? Thu Lai Phong vui sướng: “Vậy bao giờ hai đứa thành thân?”

“Cái này chỉ chờ Hàn Nguyệt thôi, dù chàng sắp xếp thế nào, con cũng vui vẻ chấp nhận.”

“…Ừm?” Nói vậy, lão thành chủ lại phải suy nghĩ rồi. Nha đầu họ Ngụy trở thành kẻ ăn nói lấp lửng, tam tòng tứ đức như thế này từ bao giờ?

“Haizz ~ ~” Ngụy Di Phương buồn bã buông tiếng thở dài, “Trước kia, con tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bị vướng vào lưới tình, sẽ không chịu khuất phục nhún mình trước bất kỳ người đàn ông nào, nhưng đến nay mới nhận ra, khi đã gặp chữ ‘tình’ rồi, phụ nữ đều bất lực giống nhau, haizz ~”

Nói vậy nghe cũng có lý, người phụ nữ cho dù có mạnh mẽ tới đâu, gặp được người đàn ông mình yêu sẽ trở nên dịu dàng thuần phục, chịu nhún mình cúi đầu… “Nha đầu họ Ngụy này, đừng giận dỗi, phải nỗ lực, Thu bá bá ủng hộ cháu bằng…lời nói!”

Trên khuôn mặt xinh đẹp mỗi lúc cúi mỗi thấp của Ngụy Di Phương, khóe miệng khẽ co giật.

Lão thành chủ sợ con trai tới mức ấy, thật còn ra thể thống gì nữa? Cũng may bổn cô nương đây chẳng có hứng thú với tên khốn nho nhã kia, nếu không, gặp được vị bố chồng như ông, không giày vò cho ông sống đi chết lại há chẳng phải sẽ hổ thẹn với trời cao đất dày ư?

Hai người, mỗi người đeo đuổi tâm tư riêng. Đôi mày liễu của vị khách vô tình đi ngang qua đình hóng mát dựng lên, cơn giận lan khắp mặt hoa: Thu Hàn Nguyệt, ngươi thật to gan!

Sau nhiều ngày được Thu Hàn Nguyệt an ủi dỗ dành, chiều chuộng, Linh Nhi cũng dần dần thoát khỏi nỗi ám ảnh đầy mùi máu tanh kia, khôi phục lại vẻ hoạt bát ham chơi trời sinh. Từ bướm cho đến bồ câu trắng, các loại chim muông, còn cả một con mèo vàng lớn đều trở thành bạn của nàng. Mỗi ngóc ngách trong phủ, chỉ cần có bóng dáng tinh nghịch màu hồng phấn kia xuất hiện, là đều nghe thấy những tràng cười vui vẻ, tinh khiết, khiến con người ta quên đi mệt nhọc, u sầu.

***

Phủ thành chủ nhờ có những tiếng cười ấy, mà không khí căng thẳng bất an tích tụ từ mấy hôm trước cũng dần dần tiêu tan, ngoài việc tăng cường cảnh giới phòng vệ đặc biệt trong phủ, tất cả trở lại hoạt động bình thường.

“Linh Nhi… cô nương, đến giờ dùng bữa trưa rồi.”

“Lát nữa Linh Nhi mới muốn ăn!”

Người của nhà bếp có chút bất ngờ: Cô nàng này hôm nay lại chê cơm sao?

“Nguội rồi ăn sẽ không ngon đâu, dùng bữa trước đã, lát nữa chơi sau.”

“… Nhưng, mãi mới thả được diều bay lên.” Lúc này, thứ thu hút sự chú ý của Linh Nhi là một con diều giấy hình bướm, đương nhiên lại là do Thu Hàn Nguyệt mua về lấy lòng người đẹp.

“Thả diều có gì là khó đâu, ăn cơm trước đã!”

“… Minh Thúy tỷ tỷ giận ư?” Tiểu hồ ly tính tình ngốc nghếch nhưng cái tai không ngốc chút nào, nghe thấy người kia bắt đầu cao giọng, lập tức quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt tức giận, hai tay khẽ run lên, chiếc diều giấy bay luôn theo gió: “Á, diều bay mất rồi…”

“Mau ra ăn cơm cho ta!” Người mang cơm bước tới trước một bước, túm lấy cổ áo nàng, kéo quay về phòng, “Ăn cơm, ăn cơm xong chuẩn bị ăn đòn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.