Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 20: Văn cảnh tâm




Vì xuất thân hoàng thân quý tộc, lại có diện mạo anh tuấn hoàn hảo, nên mọi ngưởi liền xưng tụng Thu Hàn Nguyệt là một chàng công tử đa tình, phong lưu phóng khoáng, tình yêu rải khắp nơi, còn trên thực tế, vị thành chủ trẻ tuổi này thời kỳ niên thiếu từng đi khắp thiên hạ, đúng là đã có rất nhiều hồng nhan tri kỷ. Năm hai mươi tuổi, sau khi tiếp nhận chức thành chủ, những tháng năm tự do tiêu dao ấy cũng chính thức chấm dứt. Mặc dù trong giao tế cũng có liên quan tới thanh lâu kỹ nữ, nhưng hiếm ai có thể lôi thành chủ đại nhân vào làm khách nơi phòng kín. Hắn còn là đối tượng để người khác tranh giành được xe tơ kết tóc, trong phủ của Hàn Thu Nguyệt sớm cũng đã có vài thiếp thất do người khác mang tặng làm quà. Còn những vị quan cao chức trọng tự nhận là gia thế hiển hách đủ để ngồi vào vị trí thành chủ phu nhân, lại càng ra sức tìm người nhờ mai mối, nườm nượp kéo đến, giẫm nát cả thềm cửa phủ đệ thành chủ. Chỉ có điều, vị trí thành chủ phu nhân vẫn còn đang bỏ trống, chưa có giai nhân nào được ngồi vào.

Người dân thành Phi Hồ buồn phiền ủ rũ, trống rỗng thất vọng. Thu Lai Phong – thành chủ thành Phi Hồ tiền nhiệm cũng chính là cha của thành chủ đương nhiệm càng buồn bã hơn. Đối với người dân thành Phi Hồ mà nói, một ngày mà thành chủ anh tuấn hơn người kia chưa lấy vợ, thì họ cũng chưa mất hứng nghe ngóng bàn tán. Còn đối với lão thành chủ Thu Lai Phong mà nói, một ngày con trai còn chưa kết hôn, thì giấc mộng ngày ăn no đêm ngủ kỹ tay ôm cháu nội của ông cũng sẽ chỉ là giấc mộng vô vọng. Vốn ông ta cũng còn hy vọng vào mấy vị tiểu thiếp của con trai, tốt xấu gì thì ông già là ta đây cũng đã chuẩn bị tinh thần, dù là con của tiểu thiếp hay con của chính thê cũng sẽ yêu thương hết mình, nhưng đợi mãi đợi mãi, chẳng chút động tĩnh.

Như thế, bảo sao Thu Lai Phong không oán giận? Lúc này, Thu Lai Phong lòng đầy oán hận đang thở vắn than dài, đi đi lại lại giữa rừng hoa thu rộ nở, cảnh sắc như trong tranh trong hậu hoa viên của phủ nhà, tay vuốt râu, trong lòng ngoài ảo não ra vẫn là ảo não. Haizz, Nam gia bốn đời đơn truyền, chỉ mong nam đinh hưng thịnh.

“Ta đến phủ này hai ba năm rồi, còn chưa thấy công tử mang bất kỳ ai về.”

“Đừng nói ngươi, ta ở trong phủ cũng hơn mười năm rồi, cũng chưa từng thấy công tử cưng chiều ai như vậy.”

“Huynh đã thấy dung mạo của tiểu cô nương ấy chưa? Mặt trắng hồng, miệng chúm chím, mắt long lanh, vừa nhìn đã khiến người ta hồn xiêu phách lạc.”

“Huynh cũng thấy rồi à? Giống như tinh chất được chiết ra từ cánh hoa đào, quyện với tuyết, tạo ra một người con gái như thế…”

“Xin hỏi, các ngươi đang nói ai thế?” Kẻ đang dỏng tai nghe trộm tiến tới trước, không biết xấu hổ cất tiếng hỏi.

“Ai dà, còn nói gì nữa?” Người bị vỗ vai không kịp nghĩ ngợi, vung tay nói: “Còn không phải là tiểu mỹ nhân mà hôm qua thành chủ đại nhân mới mang về sao… Lão thành chủ?”

Năm ba gia đinh đang túm tụm lại bàn luận hết sức sôi nổi bỗng dưng thất sắc hoảng hốt.

“Ai có thể nói cho ta biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết không?” Thu Lai Phong ôn hòa hỏi.

Lúc này, Thu Hàn Nguyệt giam mình trong thư phòng xử lý công vụ giấy tờ cũng đang trong trạng thái buồn bực.

Nghĩ Thu Hàn Nguyệt hắn là ai chứ? Thiếu hiệp phong lưu, đường đường là thành chủ Phi Hồ, là đối tượng của bao nhiêu giang hồ hiệp nữ, là tình lang trong mộng của không biết bao nhiêu nữ nhi. Hắn chưa từng tự xưng phong lưu chủ động trêu ghẹo con gái nhà người ta, nhưng cũng nhất quyết không phải là dạng Liễu Hạ Huệ ôm hồng nhan trong lòng mà không động tà tâm. Thế mà tối hôm qua, hắn đã làm thánh nhân như thế đấy.

Tiểu nha đầu kia vừa tắm vừa nghịch bong bóng nước. Tiểu nha đầu thích tắm, phủ đệ của hắn vừa khéo lại được xây dựng trên mạch nước nóng của thành Phi Hồ, có suối nước nóng tự nhiên, nàng mặc sức vui vầy thỏa thích, tới chán thì thôi. Nhưng, tiểu nha đầu đó thật chẳng có sự phòng bị giữa nam và nữ, hay căn bản không coi hắn là đàn ông đây?

Trên cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết chỉ khoác một tấm lụa mỏng, vui đùa tận hứng trong suối nước nóng, hắn đứng bên nhìn mà máu nóng bừng bừng, lửa bốc ngùn ngụt, nhưng khi xuống nước, ôm thân hình mềm mại kiều diễm kia vào lòng, nhìn đôi mắt to tròn thuần khiết như trẻ con của nàng, máu vẫn chảy, lửa vẫn cháy, nhưng lại bị cảm giác tội lỗi giày vò, không dám ăn tươi nuốt sống thứ hàng cực phẩm đó… Khó chịu quá, không ngờ Thu Hàn Nguyệt hắn cũng có lúc phải chịu sự khó chịu như thế này.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, cái đáng nói hơn ở phía sau.

Sau khi tắm suối nước nóng xong, làn da ngọc ngà của tiểu nha đầu lại ở nên hồng hào, căng bóng mịn màng, khoác chiếc áo lụa mỏng như cánh ve sầu, lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng phủ ga màu tím sẫm của hắn, tiếng cười lanh lảnh như chuông, xinh đẹp yêu kiều tới mức thánh nhân cũng muốn thất lễ. Còn hắn lại ôm nàng ngủ say cả đêm.

Chỉ là ôm thôi, không làm gì khác.

Bức bối quá, rất bức bối, vạn phần bức bối, vạn phần vạn phần vạn phần… bức bối!

“Ca ca, Nguyệt ca ca, huynh ở đâu?”

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía phát ra tiếng nói ngọt như mật kia, “Linh Nhi, sao nàng lại tìm đến đây?”

Tối qua, hắn thật sự chỉ chợp mắt được một canh giờ khi trời đã tờ mờ sáng. Sáng nay tỉnh dậy vào giờ Mão, tiểu nha đầu vẫn đang ngủ rất say. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy rất lâu, rồi khẽ khàng hôn lên đôi má bầu bĩnh trắng hồng kia một cái, nhẹ nhàng ngồi dậy, buông rèm, dặn dò a hoàn phải phục vụ chu đáo, sau đó ra ngoài luyện kiếm. Sáng dậy luyện kiếm là thói quen thường ngày của hắn, không sai, nhưng hôm nay ngoài dậy vì thói quen còn có ý muốn “giải tỏa” một chút. Sau đó, tắm nước lạnh, thay y phục, đến thư phòng xử lý công văn được đưa tới phủ đệ ngày hôm qua. Vốn định tới giờ Thìn, giờ dùng bữa sáng đi gọi nàng dậy, nhưng tiểu nha đầu đã tự mình chạy tới.

“Linh Nhi ngửi thấy mùi trên người ca ca!”

Ca ca, hắn cười khổ. Thật không hiểu mình có chỗ nào giống ca ca, tên đẹp như thế nàng không gọi, lại cứ thích gọi hắn là “ca ca”, cùng lắm khi hắn kiên quyết thì nàng lại thêm chữ “Nguyệt” trước “ca ca”. Hắn nghĩ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn không thể nổi thú tính “ăn tươi nuốt sống” nàng, làm gì có ai nhẫn tâm “hủy hoại” cả muội muội của mình chứ? Nhưng, rõ ràng tiểu nha đầu này mới chính là một con thú nhỏ cơ mà.

“Mùi gì? Trên người ca ca có mùi gì?” Thôi được, hắn thừa nhận, hai từ “ca ca” khi được thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đào của nàng, nghe rất động lòng, khiến tim hắn ngứa ngáy, ngực hắn bồn chồn…

“Ừm.” Linh Nhi dụi cái đầu nhỏ với mái tóc được buộc bằng dây lụa đỏ và trắng vào ngực hắn, mái tóc thả dài phía sau đổ xuống người hắn tim hắn. “Trên người ca ca có mùi rất dễ chịu, Linh Nhi thích.”

“Linh Nhi của ta là chú chó nhỏ hay sao?” Hai cánh tay hắn luồn xuống dưới nách nhấc bổng nàng lên, cúi đầu áp mặt vào mặt nàng cọ cọ, cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại giữa hai làn da, miệng lại nói với Kính Phi đứng bên cạnh: “Bảo nhà bếp mang bữa sáng lên.”

“Vâng.” Kính Phi sa sầm mặt, cúi đầu chạy đi.

Ái đồng Kính Phi vẫn tưởng mình là đang lo lắng cho chủ nhân, nhưng hoàn toàn không biết rằng cái vẻ mặt hắn lúc này, sớm đã bị đám gia đinh, nha hoàn trong phủ lý giải thành bộ dạng u uất buồn chán của kẻ bị thất sủng. Dù sao, trước khi tiểu mĩ nhân đến, thì tiểu đồng Kính Phi vẫn là “Tiểu Phi Phi” được yêu quý nhất trong lòng thành chủ, bây giờ không như thế nữa, thật khiến người ta cảm thông.

“Thích ăn gì cứ ăn, ta phê duyệt xong những công văn này, sẽ đưa nàng đi cưỡi ngựa.” Bữa sáng chuẩn bị xong, Thu Hàn Nguyệt đặt tiểu nha đầu trên tay xuống chiếc ghế tròn, nhìn thân hình nhỏ bé của nàng trong chiếc ghế rộng lớn lại càng thêm nhỏ, hắn cuối đầu xuống vạn phần yêu thương, vuốt đôi má phúng phính của nàng: “Nhà bếp làm đùi gà, thử xem có hợp với khẩu vị của nàng không?” Liệu hắn có cần dán bảng cáo thị, chiêu mộ thêm vài đầu bếp giỏi chuyên làm gà về phủ không?

“Linh Nhi muốn ăn gà, Linh Nhi cũng muốn cưỡi ngựa!” Trước kia theo ca ca và các tỷ tỷ xuống núi, nàng đã từng nhìn thấy người ta cưỡi ngựa, bộ dạng đắc ý cũng rất vui vẻ, khi đó nàng rất muốn cưỡi, đại ca đã đồng ý sau này nàng lớn sẽ cho nàng thử. Nguyệt ca ca giờ lại muốn đưa nàng đi cưỡi ngựa, ca ca rất tốt, còn… tốt hơn cả đại ca nữa! Nàng thích Nguyệt ca ca!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.