Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 18: Hắn là ai vậy?




“Thành chủ, ngài quay về thật đúng lúc, Nguyên đại hiệp và Mạch thiếu hiệp vừa tới hôm qua, nếu ngài còn không về, hai vị nói sẽ lên núi tìm ngài.” Chủ nhân đi vắng lâu ngày hồi phủ, tổng quản phủ Thành chủ Nam Trung ra ngoài tận cửa lớn nghênh đón, đón lấy dây cương trong tay chủ nhân, ngay lập tức lại phát ra âm thanh như cái loa rè: “Thuế đất ở huyện Nam Hà đã thu về, rất khá, năm nay tăng gấp đôi năm ngoái. Cầu qua sông ở huyện Bắc Cốc đã sửa xong, hôm nay công nhân tới lĩnh tiền công. Huyện Đông Dương…”

Những lời báo cáo lê thê dài dòng của tổng quản đại nhân bỗng dưng khựng lại khi thấy thành chủ ôm một vật gì đó kín như bưng từ trong xe ra, “Thành chủ, công việc tay chân này sao phải phiền ngày đích thân làm? A Tam, A Tứ, hai người còn không mau đỡ đồ cho thành chủ…”

“Lui ra!”

Thành chủ đại nhân hét lên một tiếng nghiêm nghị, khiến hai tên tráng đinh vừa sán lại đã bị dội ra cách đó mười bước chân, đồng thời tiếng thét ấy cũng khiến Nam Trung tổng quản giật nảy mình: Chủ nhân thời thiếu niên đắc chí, thời thanh niên đã có nhiều chiến tích, nhưng cư xử xưa nay vẫn ôn hòa, ít nghiêm giọng thế này, hôm nay làm sao vậy? Lẽ nào mới ra ngoài có vài ngày đã bị trúng tà?

“Kính Phi, thành chủ ra ngoài có tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ không? Liếc nhìn bóng chủ nhân đi xa dần, Nam Trung túm lấy Kính Phi đang mặt ủ mày chau truy hỏi.

“Thứ không sạch sẽ…” Cái kia, có tính là không sạch sẽ không? Nhưng nếu nói “nàng ta” không sạch sẽ, thì Kính Phi hắn từ nhỏ tới lớn chưa thấy thứ gì sạch sẽ hơn, đẹp đẽ hơn… Nhưng, “nàng ta” không phải là người mà là…

“Kính Phi!” Thu Hàn Nguyệt hét lên, “Còn không mau cút nhanh về Quan Nguyệt lâu bảo bọn nha đầu chuẩn bị đi, lằng nhằng ở đấy làm gì?”

“Có nô tài, có nô tài, nô tài đến đây!” Nô bộc trung thành Kính Phi đi nhanh như bay, vội vàng lao tới để hầu hạ chủ nhân.

Thành chủ, rất khác thường. Nam Trung sờ cái cằm không râu của mình, thầm nghĩ.

Nguyên đại hiệp, Mạch thiếu hiệp. Người trước là đại sư huynh Nguyên Dã, kẻ sau là sư đệ Mạch Tịch Xuân của Thu Hàn Nguyệt, ba người bọn họ có tình cảm tốt đẹp nhất trong đám sư huynh đệ cùng tầm sư học nghệ năm đó, sau khi tài nghệ tinh thông xuống núi rồi thì mỗi người đều có tiền đồ riêng của mình, nhưng xưa nay chưa từng mất liên lạc. Mỗi năm cũng có tới tám chín mười ngày gặp gỡ, uống rượu trò chuyện.

Nhưng lần này, Nguyên Dã thân là danh bổ của Bác Phong môn đến đây vì công sự, còn Mạch Tịch Xuân với thân phận của kẻ săn tiền thưởng nổi danh khắp giang hồ, cũng không phải vô cớ mà tìm tới.

‘“Hàn Diệp Song Điệp’ đã giết hại cả nhà Vương đại phú kinh doanh dược liệu ở Cống Nam, hai mươi mấy mạng người, giết người cướp của tạm thời không nói, còn…” Nguyên Dã chau mày, trên khuôn mặt thô lỗ hằn lên sát khí, “Còn cưỡng hiếp tất cả nữ quyến trong nhà, thậm chí đến đứa trẻ cũng không tha… Loại người đồi bại độc ác như thế, để ta gặp được, ta không ngại tiền trảm hậu tấu ngay!”

“Mấu chốt là, rõ ràng hai kẻ đồi bại biến chất còn không bằng cầm thú ấy lại lấy danh ‘Hàn Diệp Song Điệp’ thật quá sỉ nhục sự trong sáng của ngôn ngữ!” Khuôn mặt căng tròn như búp bê của Mạch Tịch Xuân cũng hằn vẻ căm tức.

Hàn Thu Nguyệt nhướng mày, “Ý hai người là, hiện tại hai tên đó có khả năng ở trong địa giới của thành Phi Hồ?”

Nguyên Dã gật đầu: “Theo tin tức đưa về thì đúng là như thế. Ta đuổi theo bọn chúng từ Cống Nam tới Mạc Bắc, rồi lại đuổi tới đây, các dấu vết đều cho thấy chúng đã đến đây.”

“Có khả năng giữ chân một trong ‘Tam đại thần bổ’ hiện nay lâu như thế, thì hai tên kia mặc dù là loài cầm thú, cũng không phải đồ bỏ đi.”

“Đồ bỏ đi cũng không làm những việc độc ác khiến người khác căm hận như thế!” Mạch Tịch Xuân bẻ đốt ngón tay răng rắc.

Thu Hàn nguyệt cầm chén trà lên, thổi thổi những lá trà màu xanh đang lênh đênh nơi miệng chén, “Phú thương Giang Bắc không tiếc bỏ ra ngàn vạn lượng bạc để mời hai kẻ săn tiền thưởng hét giá cao chót vót như hai người lộ diện, là có ý muốn đuổi chúng khỏi Giang Bắc đúng không? Hay muốn dụ chúng tới để giết?”

Mạch Tịch Xuân hừ một tiếng, “Dù không ai trả ngân lượng cho tiểu gia, thì loại đê tiện đó đệ cũng không ngại giết chúng trăm nghìn lần!”

Nguyên Dã làm việc thận trọng, suy nghĩ chu toàn, đáp: “Hàn Nguyệt, a hoàn tỳ nữ trong phủ của đệ rất nhiều, cần phải tăng cường phòng bị, không thể khinh suất.”

“Nam Trung, ngươi nghe thấy chưa?” Thu Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn tổng quản đang đứng một bên, “Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường cảnh giới ở mức cao nhất.”

“Vâng.”

Nguyên Dã lại dặn dò thêm: “Còn phải điều tra nghiêm ngặt người ra kẻ vào trong phủ, khả năng cải trang và khinh công của ‘Hàn Diệp Song Điệp’ đều rất giỏi, nhất định không để sơ sẩy.”

“Vâng.” Nam Trung tiếp nhận lệnh, lập tức cáo lui ra ngoài thu xếp, đường đường là phủ đệ của thành chủ, sao dám khinh suất?

“Được rồi.” Mạch Tịch Xuân vương vai, nằm ườn ra ghế, mặt cười nham hiểm: “Nói xong việc chính, giờ nói sang việc phụ, thế nào?”

Thu Hàn Nguyệt cụp mắt uống trà, không đáp.

“Nghe kẻ dưới trong phủ của huynh nói, Nguỵ Di Phương đã đến đây ở hơn một tháng, hơn nữa còn đến là vì muốn bàn chuyện hôn sự với huynh, kết quả thế nào?”

Thu Hàn Nguyệt liếc hắn, “Đệ muốn ta trừng phạt bọn kẻ dưới lắm chuyện sao?”

“Làm vậy thì không còn thú vị nữa, phải không nào?” Mạch Tịch Xuân nổi hứng tò mò, “Nói nghe xem, Tứ sư huynh, rốt cuộc huynh và nữ nhân Ngụy Di Phương kia có khả năng gì không?”

“Đệ có hứng thú với nàng ta à?”

“… Tứ sư huynh đừng đùa nữa, huynh thừa biết từ xưa tới nay đệ không thích những cô gái quá tinh ranh thông minh. Đặc biệt là Ngụy Di Phương, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại không làm cho đàn ông thấy động lòng. Kiểu mà đệ thích ấy hả, phải là những cô gái có nụ cười ngọt lịm tận tim, mà khóc thì phải khiến người ta đau buốt tận xương, vừa ngọt ngào vừa thuần khiết vừa nũng nịu lại vừa xinh đẹp…”

“Vậy thì chi bằng đệ tự thích chính mình đi.” Nguyên Dã lên tiếng.

“Tam sư huynh sao lại nói vậy?” Tam sư huynh từ xưa tới nay tính tình nghiêm túc, không thích nói mấy chuyện phong hoa tuế nguyệt, nay lại chịu lên tiếng, Mạch Tịch Xuân lại càng thấy hứng thú hơn.

“Bởi vì người mà đệ tả trên thế giới này không có. Vừa muốn người ta cười, lại muốn người ta khóc, lại muốn thuần khiết, còn phải xinh đẹp, thế thì đệ hãy tuyển chính mình, tự mình diễn cho mình xem, chẳng phải rất thích hợp sao?”

“Ai bảo thế giới này không có? Thế giới rộng lớn, không gì là không thể, chỉ cần đệ kiên trì không bỏ cuộc, đợi mãi, rồi cũng sẽ đợi được người vừa ý đệ. Tứ sư huynh, huynh nói xem có đúng không?”

Thu Hàn Nguyệt hừ mũi, “Cho dù là có, thì dựa vào cái gì mà người ấy lại thuộc về đệ?”

“Không thể nói thế được. Người đẹp như vậy, cũng chỉ có Thất sư đệ của các huynh mới biết cách thưởng thức, bởi vì phẩm vị của đệ hơn người! Ai như tam sư huynh, lại đi thích một mỹ nhân băng, còn quyến luyến mười mấy năm trời…”

“Mạch Tịch Xuân!” Đôi lông mày rậm của Nguyên Dã dựng ngược, ngũ quan anh tuấn nhất thời cau lại đầy hung dữ.

“Được, không nói, không nói nữa!” Mạch Tịch Xuân thuận gió đẩy thuyền, không dám thử thách giới hạn của Tam sư huynh, “Không thể nói tới mỹ nhân bảo bối của huynh, vậy chúng ta lại bàn tới Ngụy Di Phương của Tứ sư huynh đi, người con gái này, nói thế nào nhỉ, vừa thông minh lại vừa xảo quyệt, ai dám lấy nàng ta? Chẳng trách nàng ta phải tới chỗ Tứ sư huynh tìm sự an ủi, sự thực thì…”

“Tịch Xuân.” Thu Hàn Nguyệt lại hét lên lần nữa, “Nếu có một ngày nào đó đệ phơi xác đầu đường, thì chắc chắn là do cái miệng thối của đệ đã gây họa lớn.”

“Tứ sư huynh quá khen, tiểu đệ sẽ không ngừng cố gắng, miệt mài cố gắng. Lại nói tới Ngụy Di Phương kia, cô gái này…”

Nguyên Dã tính bộc trực, nhưng một khi sự thật bị chọc giận, cũng không ngại lên tiếng giáo huấn người khác, hắn tiếp lời Thất đệ bằng giọng hết sự lạnh nhạt: “Đệ thích người ta, thì cứ thẳng thắn tới mà cầu thân. Cái miệng thối vô đức của đệ sẽ không giúp đệ ôm được người đẹp về đâu, còn ngồi đây mà nói tiếp, thì chỉ có nước ngồi đây trợn mắt mà nhìn người ta lấy chồng sinh con thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.