Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 17: Muốn chết




Bách Linh Nhi ăn no, ngủ một giấc say sưa, sau khi giấc mơ trưa kết thúc, nàng mở mắt nhìn quanh, không thấy đám kì hoa dị thảo mà đại ca đi khắp nơi tìm về dỗ dành nàng, cũng không phải san hô vỏ sò mà các tỷ tỷ thu thập ở long cung của thái tử mang về cho nàng trang trí giường, đỉnh trướng màn xanh này rất lạ. Đang do dự đảo mắt suy tư không hiểu, thì eo lại bị ai đó siết chặt, vòng tay ấm áp kéo nàng sát lại.

“Hử?”

“Hử gì?” Thu Hàn Nguyệt nhìn nàng đang cuộn tròn lại trong lòng mình, “Ngủ đủ rồi chứ?”

“Lò sưởi của Linh Nhi là ngươi?”

Lò sưởi? Thu Hàn Nguyệt nhướng mày.

“Không đúng không đúng, người còn ấm áp hơn cả lò sưởi?” Linh Nhi lại nhích nhích về phiá người kia, “Thích, Linh Nhi rất thích!”

“… Thích thì tốt!” Thu Hàn Nguyệt chẳng để phí thời gian, lập tức khóa chặt đôi môi hồng đào, bắt đầu tìm tới cái lưỡi nhỏ tham ăn trong miệng nàng, trêu đùa nó.

Đồ ngon dâng tới miệng, phải cố gắng mà tận hưởng chứ. Đương nhiên, thành chủ thành Phi Hồ cũng rất “kén ăn”, nếu không phải loại cực phẩm, chắc chắn không thể khiến cái miệng tôn quý của hắn cử động.

Còn Linh Nhi, đầu tiên còn hân hoan đón nhận, nhưng khi cái miệng ấy chiếc lưỡi ấy tấn công nàng liên tiếp, miệng nàng lưỡi nàng đã bắt đầu mệt tới tê cả đi, mãi vẫn không thấy có thứ hợp khẩu vị mà mình muốn, nàng không kiềm được mà khẽ bật khóc rấm rứt.

“Khóc gì chứ?” Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, kỹ thuật hôn môi của hắn đã thụt lùi rồi sao? Hay là tốt quá, tiểu nha đầu này không thể chịu đựng được?

“Không có gà ăn.” Nàng nói trong tiếng nấc.

“…” Hắn nghệch mặt.

“Ngươi lừa Linh Nhi, không có gà ăn!”

“… Tiểu hồ ly ngốc nghếch, không phải lần nào cũng đều có gà ăn.”

“Ngươi lừa Linh Nhi.”

“…” Hắn “ăn” chỗ khác là được chứ gì? Tai nàng, đôi má phúng phính của nàng, chiếc cổ thon nhỏ, mỗi tấc trên người nàng đều mịn màng căng mượt khiến người ta lưu luyến không rời, yêu không nỡ rời…miệng. “… Nàng là Linh Nhi?”

“Linh Nhi là Linh Nhi.” Đôi mắt hiền dịu mở to tò mò nhìn gã đàn ông đang ôm mình rất ấm áp và có khuôn mặt vô cùng anh tuấn đó. “Ngươi tên là gì?”

Bách Linh Nhi, cái tên rất hợp với dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp lại vô cùng thướt tha của nàng, chỉ là tướng mạo thông minh, bụng dạ lương thiện, đích thực là một tiểu hồ ly ngốc nghếch, một tiểu hồ ly ngốc nghếc mà hắn muốn “ăn thịt”.

“Thu Hàn Nguyệt.”

“Thu Hàn…”

Ngón tay thon dài chỉ vào cái miệng xinh xinh màu hoa anh đào của nàng: “Gọi một tiếng ‘Nguyệt’ ta nghe xem nào!”

“Nguyệt?”

Thu Hàn Nguyệt ngẩn người. Mặc dù đã sớm dự liệu rằng khi giọng nói dễ nghe của nàng gọi tên mình, chắc chắn sẽ vô cùng hay, nhưng không ngờ, chỉ một tiếng gọi mềm mại dịu dàng ấy, lại khiến hắn có cảm giác tê dại tới tận xương tủy, tiểu yêu tinh, quả nhiên là một tiểu yêu tinh, hơn nữa còn là một tiểu yêu tinh thuần khiết không lẫn bụi trần! “Linh Nhi, theo ta về nhé!”

“Về đâu?”

“Về nhà ta, cũng chính là nhà của nàng…”

“Nhà?” Linh Nhi lập tức muốn nhảy lên, “Á á, tam tỷ! Tam tỷ không tìm thấy Linh Nhi sẽ lo lắng lắm, Linh Nhi phải về!”

Sao có thể? Hắn ôm chặt tiểu hồ ly của mình hơn, “Nàng không được đi đâu hết!”

“Linh Nhi muốn về!”

“Không cho phép! Không được! Không thể!”

Nhìn khuôn mặt ưa nhìn bỗng trở nên sắc lạnh nghiêm nghị, Bách Linh Nhi bỗng thấy sợ, đôi mắt dịu dàng lại rưng rưng: “Hu hu hu, ngươi hung dữ với Linh Nhi, người xấu, hu hu hu…”

Những giọt nước mắt đó rơi xuống tay của Nam đại thành chủ, hắn dùng môi hút cạn chúng, “Được rồi, đừng khóc nữa, về thì về…” “Vậy Linh Nhi đi nhé?” Nói là đi, nhưng cũng có chút không nỡ. Vòng tay này còn ấm hơn cả lò sưởi, nàng thích. Mùi gỗ tùng của núi rừng tỏa ra nhè nhẹ từ cơ thể của người đàn ông này, nàng thích. Người đàn ông tuấn tú này… nàng thích.

Thu Hàn Nguyệt nở một nụ cười dịu dàng: “Kính Phi đang làm món gà hầm lá sen, không muốn ăn xong rồi hẵng đi sao?”

Tiểu hồ ly mắt sáng rỡ: “Muốn ăn muốn ăn, Linh Nhi muốn ăn!”

Tiểu hồ ly ngốc nghếch sau khi ăn xong món gà hầm lá sen, lại ngủ lăn quay như một chú heo con. Nguyên nhân, bởi món gà hầm lá sen đó có tác dụng giống thuốc an thần. Muốn Nam đại thành chủ “thả hồ (ly) về núi” ư? Thà bảo hổ tự lột da mình còn dễ dàng hơn.

“Thành chủ, ngài định đưa nàng ta về thật sao?”

“Đúng.”

“Thế sao được? Ngài mang một con…?” Ánh mắt sắc lẹm của chủ nhân phóng tới khiến Kính Phi lập tức đổi giọng, “Mang một cô nương trở về như thế, không chừng sẽ gây náo loạn?”

“Có thể náo loạn gì chứ?” Thu Hàn Nguyệt cụp mắt, trong đôi mắt thản nhiên điềm tĩnh như thể chuyện này chẳng hề liên quan tới mình của hắn giờ đây tràn ngập sự dịu dàng, miên man.

Tiểu nha đầu tựa vào vòm ngực rắn chắc của hắn, hai má đỏ hây hây, đôi mắt to nhắm chặt, chiếc miệng nhỏ xinh hé mở, hơi thở đều đặn thơm tho, ngây thơ non nớt như một đứa trẻ con, nhưng làm gì có đứa trẻ con nhà nào vừa sinh ra đã xinh đẹp ma mị tới mức hớp mất hồn người ta đi như thế. Nếu trong thiên hạ có người đàn ông nào nỡ buông tay thả một bảo bối như thế này đi, thì hắn sẽ tặng người ấy một chữ “Phục”. Còn hắn, hắn không thử.

“Ngài biết rõ rằng, nàng ta là… ngài mang nàng ta về, thế thì phải làm thế nào?”

“Nên làm thế nào thì làm thế ấy.” Đàn ông và phụ nữ, còn có thể làm thế nào nữa? Thu Hàn Nguyệt ôm cơ thể mềm mại đang cong người ngủ lên, đi về phía xe kiệu.

“Thành chủ!” Khuôn mặt thanh tú của Kính Phi ngập tràn sự kinh ngạc, “Ngài sẽ không… ngài sẽ không…với nàng ta chứ…”

“Tại sao lại không?” Thu Hàn Nguyệt đặt nàng vào trong xe trước, sự dịch chuyển khẽ khàng đó khiến tiểu nha đầu lẩm bẩm, câu gì đó không biết là tiếng người hay tiếng… thú. Hắn không kìm được cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi màu hoa anh đào một nụ hôn.

Kính Phi gần như muốn xỉu: Nàng ta là một con hồ ly mà, sao ngài có thể… việc này không thể, như thế là loạn… loạn luân? Hình như cũng không thể phán như vậy, nhưng rất loạn, câu này không sai chứ? Người và thú mà.

“Ngươi im miệng cho ta!” Thu Hàn Nguyệt quay đầu khẽ rít lên, “Nếu ngươi làm nàng thức dậy, ta sẽ mang ngươi đi nướng cho nàng ăn! Mau đóng cửa lại!”

Kính Phi hiểu rồi. Tóm lại, thành chủ đại nhân nhà hắn đã quyết định chấm tiểu hồ ly này. Nhưng cho dù có muốn làm gì đó, thì có cần phải báo cáo cho lão thành chủ không…

Thành chủ đại nhân của Kính Phi cứ như đọc được suy nghĩ của hắn vậy, ngài hạ thấp giọng nhưng không vì thế mà Kính Phi không nghe ra sự uy hiếp trong giọng nói của chủ nhân: “Chuyện của nàng, nếu như ngươi dám lắm mồm để lộ dù chỉ một từ, bổn thành chủ sẽ trói ngươi lại, mang đến tặng cho Tái Tây Thi ở thành Đông!”

Tái Tây Thi? Bà trinh nữ già mặt đen như đít nồi da thịt thô ráp như vỏ cây giọng to như Trương Phi, hễ nhìn thấy mĩ nam là không cất bước nổi đó ư? Thốt nhiên, vì giữ “trinh tiết” của người trai thuần khiết, Kính Phi quyết ngậm miệng như hến.

Bách Tước Nhi tỉnh lại sau giấc mộng đẹp, trong mộng các mĩ nam tranh nhau lấy lòng nàng, nàng vươn vai với tư thế tuyệt đẹp, lại che miệng ngáp hết sức phong tình, đôi mắt yêu kiều khẽ nheo lại trông uể oải đầy gợi cảm, nàng lười biếng gọi một tiếng: “Linh Nhi.”

Hiếm khi cô nàng lại ngoan như hôm nay, không vì cái miệng thèm ăn suốt ngày mà làm phiền giấc mộng đẹp của tam tỷ, nên tam tỷ sẽ đưa tiểu muội xuống tửu lầu dưới chân núi ăn một bữa no nê.

Chỉ là, gọi một lúc lâu, không thấy tiểu muội đáp lại.

“… Tiểu muội đang ngủ à?” Bách Tước Nhi nhảy xuống khỏi chiếc giường hồng ngọc, cất những bước đi khoan thai uyển chuyển, đến trước căn phòng được ngăn bằng những nhánh san hô, đó là phòng của tiểu muội, “Muốn ngủ hay là ăn… hả?”

Trên chiếc giường băng tuyết không thấy vết tích của tiểu hồ ly… Ở gian ngoài chăng?

Sau hơn một khắc đồng hồ đi tìm, trong động hồ ly vang lên một tiếng thét chói tai: “Linh Nhi, tiểu muội ngốc nghếch đi đâu rồi hả? Muội muốn hại ta bị đại ca mắng một trận đúng không? Mau cút về đây cho ta?”

Lúc này, trong khoang xe rộng rãi của thành chủ đại nhân, trong chiếc chăn gấm vừa dày vừa ấm, Linh Nhi trở người, khuôn mặt nhỏ xinh dụi dụi vào “lò sưởi” nóng ấm bên mình, vẫn ngủ ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.