Thiên Kim Nhà Nghèo

Chương 17




“Khụ khụ khụ, khụ khụ, ái phi, bản thế tử cũng là nam nhân tốt hiếm có trên đời này…”

Quân Mặc Thần ngồi trên xe lăn, một bàn tay che miệng, ho một hồi lâu.

Trấn Nam vương phủ là chỗ nào, là nơi mà người nào cũng có thể giễu võ dương oai sao?

Tần Tố Tố nghĩ trong phòng khách chỉ có vài người bọn họ, có thể đổi trắng thay đen, hãm hại Vân Thanh Nhiễm, nhưng lại không biết những động tác nhỏ này của nàng ta đều lọt vào tai mắt của Quân Mặc Thần.

Thời điểm Quân Mặc Thần tới đây đã thấy Vân Thanh Nhiễm đang diễn trò hay với nàng ta, bỗng nhiên cảm thấy không phải mình bắt được một con mèo hoang nhỏ đem về nhà nuôi dưỡng, mà là một con hổ thoạt nhìn giống con mèo nhỏ, lúc nàng vươn vuốt sắc, cũng không phải là chỉ làm bị thương người ta, mà còn đem toàn bộ địch nhân xé rách.

Vân Thanh Nhiễm quay đầu nhìn Quân Mặc Thần, nhìn Quân Kiệt đang phụ giúp đẩy xe phía sau hắn, nàng thấy rõ sự hứng thú trong mắt Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần xuất hiện làm cho tình hình xảy ra biến hóa cực lớn, cũng làm cho bầu không khí hiện trường trở nên vi diệu.

“Thế tử gia, ngài tới thật đúng lúc, thế tử phi nàng không biết làm sao, đột nhiên cầm đoản kiếm đâm ta!” Tần Tố Tố nhìn thấy Quân Mặc Thần xuất hiện, phản ứng đầu tiên chính là trốn ra phía sau Quân Mặc Thần, tìm kiếm sự che chở của Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần không nhìn Tần Tố Tố đang trốn phía sau hắn, mà đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, nhìn đoản kiếm tinh xảo nhiễm đầy máu tươi trong tay nàng, nói: “Ái phi, nàng thật nghịch ngợm, vi phu không phải đã nói với nàng rồi sao, nếu nàng muốn đâm người, vi phu sẽ mua vài tên nô lệ về cho nàng chậm rãi đâm, vị trước mặt nàng kia là cháu gái của Tần lão tướng quân, nếu đâm hỏng rồi, khụ khụ khụ… Vi phu lại phải tiến cung gặp hoàng thượng và thái hậu.”

Quân Mặc Thần như đang nói chuyện đương nhiên.

Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa hiểu rõ được khả năng trợn mắt nói dối của Quân Mặc Thần.

Mọi người đều nhìn về phía thế tử gia, ngài đang nói cái gì vậy?

Đâm hỏng rồi liền tiến cung đi gặp hoàng thượng cùng thái hậu?

Thì ra đâm hỏng một Tần Tố Tố ở trong mắt thế tử gia hắn chỉ là một chút phiền toái mà thôi.

Tần Tố Tố bị Quân Mặc Thần nói dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Trong miệng đối phương, sinh mệnh của nàng ta căn bản không đáng nhắc tới, giống như việc nàng ta chết đi, không được tính là một chuyện.

“Thế tử gia, ngài, ngài nói lời này là có ý tứ gì?” Trong lúc nhất thời Tần Tố Tố không kịp tiêu hóa lời nói của Quân Mặc Thần.

“Tiểu thư Tần gia phải không?” Lúc này Quân Mặc Thần mới quay đầu lại nhìn Tần Tố Tố, “Không biết gần đây ái phi của bản thế tử bị làm sao, rất có hứng thú với việc đâm người, ngươi cũng biết, thật vất vả đời này bản thế tử mới thú được một thê tử, đương nhiên cũng sủng ái nàng, khụ khụ khụ… Nàng thích đâm người, tử tù ở trong lao ngục, hoặc là mấy nô lệ, bản thế tử đều có thể đem họ đến vương phủ, để cho ái phi thỏa sức đâm.”

Quân Mặc Thần liên tục nói một hơi dài, sau đó liền lên cơn suyễn, đưa tay vỗ ngực mình cho thuận khí.

Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hơi thở suy yếu có chút run run, tất cả đều chứng tỏ thân thể hắn bây giờ thật không tốt.

Bất quá miệng hắn khẽ cong lên, một độ cong mê người, chứng minh tâm tình hắn lúc này không tệ.

Lời của Quân Mặc Thần đã nói rõ ràng cho mọi người một tin tức, thế tử phi của hắn muốn điên, hắn liền sủng nàng điên.

Hay nói cách khác, hôm nay Vân Thanh Nhiễm có thực sự làm cho Tần Tố Tố bị thương, Quân Mặc Thần hắn cũng sẽ thành chỗ dựa lưng của nàng.

Biết được điều này khiến cho sắc mặt Tần Tố Tố hoàn toàn thay đổi, nếu thế tử gia thật lòng muốn che chở Vân Thanh Nhiễm, trên dưới trong kinh thành này, có mấy người dám làm gì Vân Thanh Nhiễm? Ai cũng nói Trấn Nam vương phủ không dễ chọc, cả hai vị đứng đầu trong cung kia, đều sủng ái Quân Mặc Thần.

“Thế tử gia, Tố Tố biết sai rồi.” Tần Tố Tố cúi đầu, tâm không cam lòng không nguyện mà cúi đầu, bởi vì đối mặt với Quân Mặc Thần, nàng không có phần thắng, đối phương chỉ là một người sắp chết, nhưng cái người sắp chết này, lại có năng lực và quyền năng kéo người khác xuống nước, khiến cho bọn họ chết cùng.

Nàng không thể tưởng được, thế tử gia lại sủng ái Vân Thanh Nhiễm!

“Sai rồi? Không phải là ái phi của bản thế tử đâm ngươi bị thương sao, ngươi sai chỗ nào?”

Quân Mặc Thần cao quý mà tao nhã, nhấc tay nhấc chân đều có phong thái không nói nên lời.

Quân Mặc Thần biết đã xảy ra chuyện gì, những chuyện xảy ra trong phòng khách này, ám vệ vương phủ đều báo cáo với hắn, nhưng lúc này hắn lại tỏ vẻ không biết gì.

Tần Tố Tố cúi đầu không biết trả lời như thế nào.

Câu hỏi của Quân Mặc Thần, nếu Tần Tố Tố thừa nhận, là nàng ta không đúng; không thừa nhận, cũng là nàng ta không đúng.

Quân Mặc Thần không nhìn Tần Tố Tố, hắn quay đầu lại nói với Vân Thanh Nhiễm, “Khụ khụ, ái phi, vừa rồi bản thế tử nghe thấy nàng nói ca ca nàng là một nam nhân tốt hiếm có, chẳng lẽ ái phi không biết mình cũng đã chiếm được một người sao? Khụ khụ khụ…”

Quân Mặc Thần nói những lời này, ngữ khí và biểu tình đều nghiêm túc, nghe qua có chút điềm đạm đáng yêu.

“Khụ khụ, ái phi còn muốn chơi không? Nếu ái phi thích Tần tiểu thư như thế, có thể lưu nàng ta lại, để cho nàng ta ở vương phủ chơi cùng với nàng.” Quân Mặc Thần cười như không cười nói.

“Không cần, hôm nay ta chơi đã rồi, lần khác lại chơi.” Vân Thanh Nhiễm đi đến trước mặt Tần Tố Tố, cầm một bàn tay nàng ta lên, mở lòng bàn tay ra, sau đó đem đoản kiếm nhiễm máu kia đặt vào, “Sau này, Tần tiểu thư nên cầm chắc thứ này, nếu lại rơi vào trong tay ta, ta sẽ không dùng phương thức này để nó trở lại trên tay ngươi nữa đâu.”

Những lời này xem như là một lời cảnh cáo đối với Tần Tố Tố.

“Đa… đa, đa tạ thế tử phi nương nương.” Tần Tố Tố buộc chính mình phải nói những lời này, rất không cam lòng!

Đỗ Hà Phi từ phía sau đi ra nói chuyện, nếu Tần Tố Tố có chuyện gì, bọn họ cũng không có khả năng vô sự.

“Thế tử gia, thế tử phi, hôm nay Tố Tố nàng có chút khác thường, có thể là tối hôm qua bị dính ‘đồ bẩn’, giờ chúng ta mang nàng rời đi, tìm đại sư trừ tà giúp nàng.”

Đỗ Hà Phi lấy bừa một cái cớ, muốn nhanh chóng rời khỏi vương phủ, tránh cho lát nữa chuyện tình lại bị nháo lớn hơn.

Trong lòng Đỗ Hà Phi oán hận Tần Tố Tố, nói cho hắn xem kịch vui hắn mới đến, kết quả trò hay không thấy đâu, nhưng kinh hách lại thật sự không ít!

“Ừ, vậy ngươi mau mang nàng đi thôi, nhanh chóng mà tìm đại sư đến nhìn thử đi.” Vân Thanh Nhiễm biết Đỗ Hà Phi cũng chỉ là nói bừa, cũng biết hắn muốn tìm lí do rời đi mà thôi.

“Tạ thế tử phi nương nương, tạ thế tử gia.” Đỗ Hà Phi thấy Vân Thanh Nhiễm đáp ứng, liền nhanh chân chạy lấy người, ném cho Tần Nguyên Phong và Nạp Lan Tử một ánh mắt, các ngươi còn không mang Tần Tố Tố rời đi.

Nạp Lan Tử còn hơi giật mình nhìn Quân Mặc Thần, Đỗ Hà Phi kéo ống tay áo nàng, nàng mới hồi thần, sau đó cùng bọn họ rời khỏi.

Những người này vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Kiệt.

Vân Thanh Nhiễm tìm vị trí ngồi xuống, “Thế tử gia, ngươi tựa hồ quá mức buông thả ta rồi.”

“Khụ khụ, ta không có một thân thể tốt để cùng nàng nháo cùng nàng điên, trước khi chết, đem nữ nhân duy nhất trong cuộc đời này của ta chiều hư, tùy nàng điên điên nháo nháo, khụ khụ khụ, có gì không tốt sao?” Quân Mặc Thần đã không để ý đến chuyện sống chết, loại người mà tùy thời đều có thể chết, nếu lại còn để ý chuyện sống chết, vậy thì những ngày hắn còn sống không phải mệt mỏi hơn cả chết sao?

Vân Thanh Nhiễm nghe được lời nói của Quân Mặc Thần, trong lòng liền xuất hiện chút bi thương, lời hắn nói làm cho nàng cảm thấy hắn đang giải quyết tâm nguyện còn lại trong nhân sinh của hắn vậy. Loại cảm giác giống như hơi thở tử vong đang ở trước mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.