Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 41: Nâng cấp trang bị




London, 1849.

Việc Cam trở thành một thành viên của gia đình Hathaway đã đặt ra nền tảng cho một gia đình mới. Điều đó đã gây ra hoang mang, làm cách nào một người có thể thay đổi được mọi thứ chứ. Chưa kể đến việc làm người ta tức điên lên. Nhưng tại thời điểm đó, mọi thứ thật sự làm Kev điên tiết. Win đã đi đến Pháp, và không có lý do gì để anh vui vẻ hay thậm chí tỏ ra bình thường. Sự vắng mặt của nàng làm anh mắc vào cơn giận dữ chực chờ của một loài thú hoang dã bị cướp đi bạn đời. Anh luôn luôn nhận thấy nhu cầu của mình đối với nàng và ý nghĩ không thể chịu đựng nổi rằng nàng đang ở đâu đó rất xa và anh không thể tìm thấy được.

Kev đã quên đi điều đó cảm thấy như thế nào, lòng thù hận đen tối đối với thế giới này và tất cả những người xung quanh anh. Nó là một phần không mong muốn gợi nhớ lại tuổi thơ của anh, khi anh không biết gì khác ngoài bạo lực và đau đớn. Vậy mà toàn bộ gia đình Hathaway dường như đã mong đợi anh cư xử giống với mọi người, tham gia vào những công việc hàng ngày của gia đình, giả vờ rằng Trái Đất vẫn tiếp tục quay.Thứ duy nhất giữ anh đúng mực là ý thức về những gì nàng hẳn sẽ muốn anh làm. Nàng sẽ muốn anh chăm sóc cho chị em của nàng. Và cố kiềm chế không giết anh rể của nàng.

Kev khó có thể chịu đựng gã con lai đó. Vài người trong họ yêu quí anh ta. Cam Rohan đã đến và khiến Amelia, một cô gái độc thân kiên quyết, hoàn thoàn nghiêng ngả. Quyến rũ nàng, một việc rất quan trọng, mà Kev vẫn chưa thể tha thứ cho anh ta được. Nhưng Amelia hoàn toàn hạnh phúc với chồng mình, mặc dù anh ta có một nửa dòng máu Gypsy. Không ai trong số họ từng gặp người giống Rohan, anh có lai lịch bí ẩn y như Kev vậy. Trong hầu hết cuộc đời mình, Rohan làm trong sòng bạc của một quý ông, sòng bạc của Jenner, cuối cùng anh trở thành người làm mọi việc và sau đó sỡ hữu một số tiền nho nhỏ trong công việc sinh lời cao ngất này. Bị đè nặng bởi vận may đang lên, anh đã đầu tư tiền của mình một cách tệ nhất có thể để giải thoát khỏi cảm giác hổ thẹn to lớn vì trở thành một người Gypsy giàu có. Nó không hề hiệu quả. Tiền tiếp tục tăng lên, những khoảng đầu tư ngu ngốc đổi lại phần lợi tức phi thường. Rohan ngượng ngùng gọi nó là lời nguyền may-mắn của anh.

Nhưng khi xem xét lại, lời nguyền của Rohan thật hữu dụng, từ khi việc chăm sóc cho gia đình Hathaway là một nhiệm vụ khá tốn kém. Điền trang của gia đình họ ở Hampshire, mà Leo được thừa hưởng vào năm ngoái cùng với tước vị của anh, đã cháy cách đây không lâu và đang được xây dựng lại. Và Poppy cần váy áo cho mùa lễ hội ở London, và Beatrix muốn hoàn thành việc học ở trường. Quan trọng hơn cả, đó là những hóa đơn chữa bệnh của Win. Khi Rohan chỉ cho Kev thấy, anh có nhiệm vụ phải chăm sóc tốt cho gia đình Hathaway và lý do đó đã đủ để Kev tha thứ cho anh. Vì vậy cho nên Kev đã tha thứ cho anh ta. Vừa đủ thôi.

- Chào buổi sáng – Rohan nói vui vẻ, bước và phòng ăn trong dãy phòng của gia đình ở khách sạn Rutledge. Đã gần kết thúc bữa sáng. Không giống như mọi người, Rohan không phải là người dậy sớm, khi anh trải qua gần hết cuộc đời trong sòng bạc nơi mà mọi hoạt động đều diễn ra vào ban đêm.

Một tên Gypsy òm sòm, Kev nghĩ khinh miệt. Tắm rửa sảng khoái và mặc quần áo của gadjo, Rohan trông đẹp trai một cách kì lạ, với mái tóc sẫm màu để quá dài và chiếc hoa tai bằng kim cương lấp lánh một bên tai. Anh gọn gàng và mềm dẻo, di chuyển một cách dễ dàng. Trước đi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Amelia, anh ngả đầu hôn vào tóc nàng, sự yêu mến một cách khoa trương làm nàng ửng đỏ. Nếu là một khoảng thời gian cách đây không lâu, Amelia sẽ không bao giờ chấp nhận những biểu hiện như thế. Giờ đây nàng chỉ đơn thuần đỏ mặt và trông có vẻ sửng sốt. Kev cau co nhìn xuống cái đĩa đã vơi một nửa của mình.

- Anh vẫn còn buồn ngủ à? – Anh nghe Amelia hỏi anh ta.

- Trong những hoàn cảnh như thế này, anh sẽ không hoàn toàn thức dậy cho đến buổi trưa.

- Anh nên thử uống chút cà phê.

- Không, cám ơn em. Anh không thể chịu nổi thứ đó.

Beatrix tiếp lời – Merripen uống rất nhiều cà phê. Anh ấy rất thích nó.

- Tất nhiên là anh ấy thích – Rohan nói - Nó đen và rất đắng.

Anh cười toe toét khi Kev gởi anh một cái liếc mắt cảnh cáo – Sáng nay thế nào, phral.

- Đừng gọi tôi như thế – mặc dù Kev không hề lên giọng, nhưng có một âm thanh hung dữ trong giọng nói của anh làm mọi người dừng lại.

Sau chốc lát, Amelia nói với Rohan bằng chất giọng nhẹ nhàng thận trọng – Hôm nay chúng em sẽ đi đến cửa hiệu váy áo, Poppy cùng với Beatrix và em. Chúng em chắc sẽ về vào bữa tối.

Trong khi Amelia tiếp tục mô tả những chiếc áo với mũ nón và những đồ trang sức họ sẽ cần thì Kev thấy bàn tay nhỏ nhắn của Beatrix rón rén đặt lên tay mình.

- Không sao đâu mà – Beatrix thì thầm – Em cũng nhớ bọn họ.

Ở tuổi mười sáu, cô em Hathaway trẻ nhất đang ở độ tuổi dễ tổn thương nhất giữa trẻ em và người lớn. Một cô bé tinh quái đáng yêu, cô bé tò mò y như một trong những con thú cưng mà cô sưu tập vậy. Từ sau đám cưới của Amelia với Rohan, Beatrix đã van nài được hoàn thành việc học ở trường. Kev ngờ rằng cô bé đã đọc quá nhiều những cuốn tiểu thuyết về các nữ nhân vật chính đạt được dáng dấp và vẻ thanh nhã ở “học viện dành cho những quý cô trẻ tuổi”. Anh nghi ngờ việc hoàn thành việc học ở trường có thể thay đổi cô bé có tinh thần tự do như Beatrix.

Rời khỏi tay anh, Beatrix chuyển sự chú ý về lại với cuộc trò chuyện, vốn đã tiến tới chủ đề về khoảng đầu tư gần đây nhất của Rohan. Điều đó đã trở thành thứ gì đó gần như là một trò chơi đối với Roan khi tìm kiếm một cơ hội đầu tư có thể không thành công. Lần cuối cùng anh thử làm điều đó, anh đã mua một nhà máy cao su đang tụt dốc tồi tệ ở London. Ngay khi Cam mua nó, tuy nhiên , công ty đó đã tìm ra đúng quá trình chế hóa cao su và phát minh ra thứ gọi là dây cao su. Và giờ đây mọi người đang mua hàng triệu những thứ đó.

- … cái này chắc chắc sẽ là một thảm họa - Cam đang nói – Có hai anh em sinh đôi làm nghề thợ rèn đã đưa ra thiết kế về một loại phương tiện dùng sức người. Họ gọi nó là volocycle. Hai bánh xe đặt một khung thép hình ống, được đẩy tới bởi những cái bàn đạp điều khiển bằng chân người.

- Chỉ có hai bánh xe thôi à? – Poppy thắc mắc hỏi - Làm sao một người có thể lái được nó mà không bị ngã?

- Người điều khiển phải cân bằng trọng tâm của anh ta trên hai bánh xe.

- Họ sẽ đổi hướng phương tiện đó bằng cách nào?

- Quan trọng hơn là – Amelia nói với giọng ráo hoảnh - Làm sao để dừng nó lại?

- Bằng cách đặt cơ thể ai đó chắn ngang đường chăng? – Poppy gợi ý.

Cam cười to – Có thể lắm. Bọn anh sẽ đưa nó vào sản xuất, dĩ nhiên là vậy. Wescliff nói rằng anh ta chưa bao giờ thấy phát minh nào tai hại hơn thứ đó. Volocycle trông bất tiện như quỷ, và yêu cầu giữ thăng bằng vượt quá khả năng của một người có tầm vóc trung bình. Nó sẽ không có một cái giá phải chăng, hay thực tế đâu. Tóm lại là, không người bình thường nào lại đi chọn đạp một chiếc xe quái gở trên đường thay vì cưỡi ngựa.

- Dù vậy nó nghe khá là vui đó chứ – Beatrix nói trầm ngâm.

- Nó không phải phát minh mà một cô gái nên thử đâu – Poppy chỉ ra.

- Tạo sao lại không ạ?

- Váy của chúng ta sẽ bị vấy bẩn trên đường đi.

- Tại sao chúng ta phải mặc váy cơ chứ? – Beatrix hỏi – Em nghĩ quần tây sẽ tiện lợi hơn bao giờ hết.

Amelia trông kinh hoàng và buồn cười - Những câu nhận xét đó tốt nhất nên được giữ kín trong gia đình thôi, em thân yêu à.

Cầm ly nước lên, nàng đưa nó về phía Rohan. - Được rồi, nào. Vậy đây chắc hẳn sẽ là thất bại đầu tiên của anh – Nàng nhướng mày - Em hy vọng là anh sẽ không mạo hiểm may mắn của cả gia đình trước khi chúng em đến được cửa hiệu váy áo chứ?

Anh cười toe toét với nàng :

- Không phải toàn bộ may mắn đâu. Cứ tự tin mua sắm, monisha à.

Khi bữa sáng kết thúc, những người phụ nữ rời khỏi bàn ăn, trong khi Rohan và Kev đứng lên một cách lịch sự. Hạ mình lại xuống ghế, Rohan quan sát khi Kev chuẩn bị rời đi.

- Anh định đi đâu vậy? – Rohan hỏi một cách uể oải - Đi gặp người may quần áo của anh à? Hay đi thảo luận về những sự kiện chính trị gần đây nhất trong quán cà phê địa phương?

- Nếu mục đích của anh là chọc tức tôi – Kev nói với anh - thì không cần phải nỗ lực như vậy đâu. Chỉ cần anh thở thôi cũng đủ làm tôi điên tiết rồi.

- Bỏ qua cho tôi. Tôi sẽ cố gắng kiềm chế thói quen đó, nhưng tôi đúng là đã trở nên thích nó rồi – Rohan ra vẻ điệu bộ.

- Nói chuyện với tôi nào, Merripen. Chúng ta cần thảo luận về một vài thứ.

Kev đồng ý với một cái trừng mắt.

- Anh là một người đàn ông kiệm lời, nhỉ? – Rohan theo dõi.

- Tốt hơn là làm đầy không khí với những lời luyên thuyên rỗng tuếch.

- Tôi đồng ý như vậy. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn nhé. Trong khi Leo… quý ông Ramsay … đang ở châu Âu thì toàn bộ điền trang, những vấn đề về tài chính, và ba người em gái của anh ấy đặt vào sự chăm sóc của một cặp người Gypsy. Tôi không cho rằng đó là một vị trí lý tưởng đâu. Nếu Leo có bất cứ điều kiện nào để ở lại, tôi sẽ giữ anh ấy ở đây và gởi Poppy đến Pháp với Win.

Nhưng Leo không trong tình trạng tốt, như họ đều biết. Anh đã trở thành một người tuyệt vọng, một kẻ vô tích sự, kể từ cái chết của Laura Dillard. Và mặc dù cuối cùng anh cũng đi đến giới hạn của nỗi đau, nhưng con đường anh phải trải qua để lành lại, về cả thể xác lẫn tâm hồn, sẽ không hề ngắn.

- Anh có thật sự tin rằng – Kev hỏi, giọng anh đầy khinh miệt - rằng Leo sẽ ghi tên vào chữa trị ở một phòng khám sức khỏe không?

- Không. Nhưng anh ấy sẽ ở gần để trông chừng Win. Và đó là một nơi tách biệt giới hạn được những cơ hội gây ra rắc rối. Anh ấy đã rất tốt ở Pháp trước đây, khi anh ấy sang đó học kiến trúc. Có lẽ sống ở đó một lần nữa sẽ giúp anh ấy tìm lại chính mình.

- Hoặc là – Kev nói u ám – anh ta sẽ biến mất đến Paris và quăng mình và0 nhậu nhẹt và mại dâm.

Rohan nhún vai - Tương lai của Leo nằm trong tay của anh ấy. Tôi quan tâm đến những vấn đề chúng ta sắp đối mặt ở đây hơn. Amelia xác định rằng Poppy nên có một mùa lễ hội ở London, và Beatrix nên tiếp tục học ở trường. Cùng trong lúc này, việc xây dựng lại trang viên ở Hampshire vẫn phải tiếp tục. Đống đổ nát cần được dọn sạch và khu đất…

- Tôi biết cái gì cần phải làm.

- Vậy nên anh sẽ quản lý dự án này nhé? Anh sẽ làm việc với kiến trúc sư, những thợ xây, thợ nề và thợ mộc, và những việc tương tự như thế được không?

Kev giận dữ nhìn anh với sự phản đối rõ ràng. – Tôi sẽ không để bị tống khứ khỏi đây. Và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi làm việc cho anh, hay trả lời cho anh…

- Chờ đã nào – Tay của Rohan giơ lên chống đỡ, những chiếc nhẫn vàng lấp lánh hoàn hảo trên những ngón tay ngăm đen của anh – Chờ đã. Vì Chúa, tôi không phải đang cố gắng tống khứ anh đi. Tôi đang đề xuất một sự hợp tác. Thẳng thắng mà nói, tôi không còn rùng mình vì sự thăng tiến nhiều như anh nữa. Nhưng có rất nhiều thứ phải được hoàn thành. Và chúng ta sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn khi làm việc cùng nhau hơn là mỗi người mỗi việc.

Lơ đãng cầm dao ăn lên, Kev lướt những ngón tay mình dọc theo cái lưỡi cùn và tay cầm mạ vàng rối rắm.

- Anh muốn tôi làm việc ở Hampshire và giám sát đội ngũ làm việc trong khi anh ở lại London với những người phụ nữ sao?

- Đến và đi tùy ý anh. Tôi sẽ thường xuyên đi về Hampshire để xem qua mọi thứ.

Rohan tặng anh một cái liếc mắt láu cá - Không còn gì giữ anh lại London cả, phải vậy không?

Kev lắc đầu.

- Vậy đồng ý chứ? – Rohan nhấn mạnh.

Mặc dù Kev ghét phải chấp nhận điều đó, nhưng kế hoạch không phải là không hấp dẫn anh. Anh ghét London, bụi bẩn và tiếng ồn và những tòa nhà đông đúc, khói bụi và ồn ào. Anh ao ước được trở về với miền quê. Và quá trình xây dựng lại trang viên, làm anh kiệt sức với công việc nặng nhọc… Nó sẽ mang đến cho anh một vài lợi ích. Ngoài ra, anh biết điền trang Ramsay cần gì hơn bất cứ ai. Rohan có thể biết mọi con đường, quảng trường, và lùm cây ngọn cỏ ở London, nhưng anh ta không hề quen thuộc với cuộc sống thôn dã. Điều đó chỉ làm tăng thêm ý muốn gánh vác điền trang Ramsay của Kev.

- Tôi cũng sẽ muốn sửa sang lại cả khu đất – Kev nói, đặt con dao xuống - Có những cánh cổng và hàng rào cần được sửa lại. Mương máng và cống rãnh cần phải đào lại. Và những tá điền vẫn sử dụng cái đập lúa và lưỡi hái vì không có máy đập. Điền trang nên có lò bánh mì riêng để giúp những người tá điền không phải đi vào làng để mua bánh mì. Cũng như…

- Mọi việc tùy anh quyết định – Rohan nói vội vàng, hoàn toàn thiếu hứng thú với việc đồn điền như một người London điển hình. – Thu hút thêm tá điền sẽ tăng thêm lợi ích cho điền trang, dĩ nhiên là vậy.

- Tôi biết anh đã ủy thác cho kiến trúc sư và thợ xây. Nhưng kể từ bây giờ, tôi sẽ là người họ tìm đến để đặt câu hỏi. Tôi cần những thông tin kê khai tài sản của Ramsay. Và tôi sẽ lựa chọn đội ngũ canh tác và quản lý họ mà không có sự can thiệp nào.

Rohan nhướng mày nhìn dáng vẻ đầy quyền uy của Kev. - Ồ. Đây là một khía cạnh của anh mà tôi chưa hề nhìn thấy trước đây đấy, quản lý à.

- Anh đồng ý với những gì tôi nói chứ?

- Vâng – Rohan mở rộng tay - Chúng ta bắt tay để thỏa thuận nhé.

Kev đứng đậy, lờ đi lời đề nghị. - Không cần thiết.

Hàm răng trắng của Rohan lóe lên trong một nụ cười toe toét – Merripen, thật sự rất khủng khiếp khi thử làm bạn với tôi hả?

- Chúng ta sẽ không bao giờ là bạn. Tốt nhất, chúng là kẻ thù với chung một mục đích.

Rohan tiếp tục cười - Tôi cho rằng kết quả cuối cùng là như nhau thôi.

Anh chờ đến khi Kev ra tới cửa trước khi nói một cách ngẫu nhiên.

- Dù sao đi nữa, tôi sẽ tìm ra ý nghĩa của hình xăm. Nếu có sự kết nối nào giữa hai chúng ta, tôi muốn biết nó là gì.

- Anh sẽ làm vậy mà không có sự hợp tác của tôi – Kev nói lạnh lùng.

- Tại sao lại không? Anh không tò mò sao?

- Ít nhất cũng không.

Đôi mắt nâu của Rohan tràn ngập sự suy đoán – Anh không có mối liên hệ nào với quá khứ hay người Rom, và không biết tại sao phát họa duy nhất đó được in lên tay anh khi còn quá nhỏ. Anh đang sợ tìm ra điều gì vậy?

- Anh cũng có hình xăm đó chừng ấy thời gian – Kev bắn trả - Anh không hề biết về nó nhiều hơn tôi. Tại sao bây giờ anh lại trở nên hứng thú với nó?

- Tôi… – Rohan lơ đãng chà tay mình vào ống tay áo, nơi có hình xăm – Tôi luôn cho rằng nó được khắc do một ý thích bất chợt nào đó của bà tôi. Bà không bao giờ giải thích tại sao tôi có dấu hiệu đó, hay ý nghĩa của nó là gì.

- Bà ấy có biết không?

- Tôi tin là bà biết – Miệng Rohan cong lên - Bà dường như biết hết mọi thứ. Bà là một nhà dược thảo đầy quyền năng, và là một tín đồ Biti Foki.

- Tiên à? – Kev hỏi với một đường cong khinh khỉnh trên môi.

Rohan cười :

– Ồ, phải. Bà quả quyết với tôi rằng bà có giao tiếp cá nhân với nhiều người trong số họ.

Dấu vết của sự thích thú phai đi :

- Khi tôi mười tuổi, bà gởi tôi ra khỏi bộ lạc. Bà nói tôi đang gặp nguy hiểm. Anh họ của tôi Noah mang tôi đến London và giúp tôi tìm công việc gieo xúc xắc trong sòng bạc. Kể từ đó tôi không hề gặp lại ai trong bộ tộc.

Rohan dừng lại, khuôn mặt anh trở nên u ám :

- Tôi bị trục xuất khỏi tộc Gypsy mà không hề biết tại sao. Tôi không có lý do gì để cho rằng hình xăm có liên quan gì đến chuyện đó cả. Cho đến khi tôi gặp anh. Chúng ta có hai điểm giống nhau, phral à: chúng ta đều bị vứt bỏ, và chúng ra mang trên mình biểu tượng con ngựa ác mộng của người Ireland. Và tôi nghĩ rằng tìm ra nó đến từ đâu có thể giúp cho cả hai chúng ta.

Trong những tháng tiếp theo Kev chuẩn bị cho việc xây dựng lại điền trang Ramsay.

Mùa đông êm dịu và ít gay gắt tràn qua ngôi làng Stony Cross và những vùng xung quanh nó, nơi có điền trang Ramsay tọa lạc. Những ngọn cỏ lau oằn xuống vì sương giá, và những tảng đá đông cứng lại dọc bờ sông Avon và Itchen. Hoa đuôi sóc ló ra từ những gốc liễu, mềm và nhẹ như đuôi cừu, trong khi cây sơn thù du mọc ra những nhánh cây mùa đông đỏ rực phá vỡ khung cảnh xám xịt nhợt nhạt.

Nhóm người làm được thuê bởi John Dashiell, nhà thầu sẽ xây dựng lại trang viên Ramsay, rất chăm chỉ và có năng lực. Hai tháng đầu tiên được dùng để dọn sạch những gì còn sót lại của ngôi nhà, chở đi phần gỗ bị đốt thành than và đá vỡ cùng với gạch vụn. Ngôi nhà nhỏ nằm trên đường vào được sửa chữa và tân trang lại để thuận tiện cho nhà Hathaway. Một khi nền đất trở nên mềm đi vào tháng Ba, việc xây dựng lại trang viên sẽ bắt đầu theo dự tính.

Kev chắc chắn rằng những người thợ đã được cảnh báo trước về việc dự án được giám sát bởi một người Rom, để họ không thể hiện bất cứ sự chống đối nào với sự hiện diện hay quyền hành của anh. Dashiell, là một người tự lập và thực dụng, dường như không hề quan tâm khách hàng của anh ta là người Anh, người Gypsy, hay bất cứ dân tộc nào, miễn là thời hạn thanh toán cho anh ta được đáp ứng.

Gần cuối tháng hai, Kev thực hiện một chuyến đi mười hai giờ đồng hồ từ Stony Cross đến London. Anh đã nhận được lời nhắn từ Amellia là Beatrix đã ngưng việc học ở trường. Mặc dù Amelia còn nói thêm là mọi thứ đều ổn, nhưng Kev vẫn muốn tự mình chắc chắn. Hai tháng là khoảng thời gian dài nhất mà anh từng xa cách các chị em nhà Hathaway, và anh ngạc nhiên bởi anh đã nhớ họ mãnh liệt như thế nào.

Đó hình như là cảm giác chung.

Ngay khi Kev đến dãy phòng của họ trong khách sạn Rutledge, cả Amelia, Poppy, và Beatrix đều chộp lấy anh với sự nhiệt tình quá mức. Anh chịu đựng những tiếng la hét và những cái hôn của họ với sự chấp nhận thô lỗ, âm thầm vui mừng vì sự chào đón nhiệt tình đó. Theo họ vào phòng khách của gia đình, Kev ngồi với Amelia trên một trường kỷ dài, trong khi Cam với Poppy ngồi trên những cái ghế gần đó. Beatrix ngồi trên cái ghế để chân ngay chân Kev.

Những người phụ nữ trông rất tốt, Kev nghĩ… cả ba đều ăn mặc và chải chuốt kiểu cách, mái tóc dài sẫm màu của họ được chải thành những lọn xoăn hấp dẫn, ngoại trừ Beatrix với những bím tóc. Amelia đặc biệt có vẻ hạnh phúc, dễ dàng cười to, tỏa ra sự thỏa mãn chỉ có thể đến từ một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Poppy đang để lộ ra vẻ đẹp của mình, với vẻ mặt trong sáng và mái tóc nâu vàng lộng lẫy… một phiên bản ấm áp hơn, dễ gần hơn của mái tóc vàng mềm mại hoàn hảo của Win. Beatrix, tuy nhiên, thờ ơ và mảnh khảnh. Với những ai không hiểu cô bé, Beatrix sẽ xuất hiện như một cô gái bình thường, vui vẻ. Nhưng Kev nhìn thấy vài dấu hiệu phảng phất của sự căng thẳng và áp lực trên mặt cô.

- Có chuyện gì xảy ra ở trường à? – Kev hỏi thẳng thừng như thường lệ.

Beatrix hăm hở bộc lộ mình ra. - Ôi, Merripen, đó tất cả là lỗi của em. Trường học thật kinh khủng. Em ghét cay ghét đắng nó. Em có kết bạn với một hay hai người, và em rất tiếc phải xa bọn họ. Nhưng em không thể xoay sở với giáo viên của em được. Em đã luôn luôn nói ra những điều không đúng trong lớp, hỏi những câu hỏi không đúng nữa…

- Xem ra – Amelia nói khô khan - là phương pháp học và suy nghĩ của nhà Hathaway không được chấp nhận ở trường.

- Và em đã mắc vào vài trận cãi vả – Beatrix tiếp tục - bởi vì một vài đứa con gái nói là ba mẹ chúng nói chúng không được nói chuyện với em vì chúng ta có những người Gypsy trong gia đình, và trong chừng mực họ biết em có thể cũng là một phần Gypsy. Và em nói là em không có, nhưng cho dù em có đúng như vậy thật thì cũng không có lý do gì phải xấu hổ cả, và em gọi chúng là những kẻ hợm hĩnh, và sau đó chúng em lao vào càu cấu và kéo tóc nhau.

Kev nguyền rủa dưới hơi thở. Anh trao đổi ánh mắt với Rohan đang trông rất dữ tợn. Sự hiện diện của họ trong gia đình là một trở ngại đối với chị em Hathaway… nhưng không có giải pháp nào cho chuyện đó.

- Và sau đó – Beatrix nói - vấn đề của em quay lại.

Mọi người im lặng. Kev vươn ra và đặt tay lên đầu cô bé, những ngón tay ôm lấy hình dáng tinh tế của cô.

- Chavi – anh thì thầm, sử dụng một từ ngữ âu yếm của người Gypsy dành cho các cô gái trẻ.

Đã từ lâu anh hiếm khi sử dụng ngôn ngữ cổ, nên Beatrix mở to mắt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

Vấn đề của Beatrix xuất hiện lần đầu tiên sau cái chết của ông Hathaway. Nó lại tái diễn mỗi lúc lo lắng hay đau khổ. Trong cô bé có một sự thúc bách phải lấy trộm đồ, thường là những vật nhỏ như những mẩu bút chì hay đồ đánh dấu sách, hay mẫu đồ dùng ăn uống lạ mắt. Thỉnh thoảng cô bé thậm chí còn không nhớ mình đã lấy trộm gì đó. Sau đó cô bé phải chịu đựng sự hối hận to lớn, và dùng những cách vô cùng đặc biệt để trả lại những thứ cô đã lấy đi.

Kev bỏ tay khỏi đầu cô bé và nhìn xuống cô.

- Em đã lấy gì vậy, chồn sương bé nhỏ? – Anh hỏi dịu dàng.

Cô bé trông bất mãn. - Ruy băng cài tóc, lược, sách… những thử nhỏ bé ấy. Và sau đó em cố gắng đặt những thứ đó về lại chỗ cũ, nhưng em không thể nhớ hết chúng ở chỗ nào được. Nên đã xảy một vụ om xòm lớn, và em đến đó để nhận tội, rồi em bị yêu cầu rời khỏi trường. Và bây giờ em sẽ không bao giờ thành một quý cô được.

- Có, em sẽ chứ – Amelia nói nay lập tức - Chúng ta sẽ thuê một nữ gia sư, lẽ ra chúng ta phải làm thế ngay từ đầu mới phải.

Beatrix để ý nhìn nàng một cách nghi ngờ - Em không nghĩ làm em muốn bất cứ nữ gia sư nào làm việc cho gia đình chúng ta đâu.

- Ồ, chúng ta không tệ đến thế đâu – Amelia bắt đầu.

- Có, chúng ta thế đấy – Poppy nói cho nàng biết – Chúng ta kì quặc, Amelia à. Em luôn luôn nói với chị điều đó. Chúng ta đã kì quặc trước khi chúng ta mang anh Rohan vào gia đình mình rồi.

Ném một cái liếc nhanh về phía Cam, nàng nói - Không có ý xúc phạm, anh Rohan à.

Ánh mắt anh lóe lên sự thích thú.

- Không ai gây ra cả – Poppy quay sang Kev - Không quan tâm tìm được một nữ gia sư thích hợp khó như thế nào, chúng ta phải tìm được một người. Em cần giúp đỡ. Mùa lễ hội của em không có gì hơn một thảm họa cả, Merripen à.

- Nó chỉ diễn ra trong vòng hai tháng thôi mà – Kev nói – Sao nó có thể là một thảm họa được?

- Em là một đóa hoa bên lề.

- Không thể nào.

- Em cò tệ hơn một đóa hoa bên lề nữa – nàng nói với anh - Không người đàn ông nào muốn gì ở em cả.

Kev nhìn sang Rohan và Amelia một cách hoài nghi. Một cô gái xinh đẹp, thông minh như Poppy đáng ra phải đầy người theo đuổi mới đúng.

- Có vấn đề gì với những tên gadjo đó vậy? – Kev hỏi với sự ngạc nhiên.

- Mấy tên đó đều là những thằng ngốc – Rohan nói – Bọn họ không bao giờ lãng phí cơ hội nào để chứng minh điều đó.

Nhìn trở lại Poppy, Kev hỏi thẳng.

- Là vì có người Gypsy trong gia đình sao? Đó là lí do tại sao em không được cầu hôn à?

- Ồ, không hẳn là sai – Poppy thừa nhận – Nhưng vấn đề lớn hơn là em không hề biết về cách cư xử và phép xã giao. Em luôn luôn cư xử không đúng mực. Và em rất tệ trong những cuộc nói chuyện nho nhỏ. Anh phải chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác nhẹ nhàng như một con bướm ấy. Không hề dễ dàng tí nào, và không có chỉ dẫn nào cho chuyện đó cả. Và những người đàn ông trẻ tuổi tìm đến em đều tìm cách xin thứ lỗi để trốn mất chỉ sau năm phút. Bởi vì họ đùa cợt và nói những điều vô cùng xuẩn ngốc, và em không biết làm cách nào để trả lời hết.

- Tôi không hề muốn ai trong số bọn họ lấy em ấy, dù thế nào đi nữa – Amelia nói quả quyết – Anh nên trông thấy bọn họ, Merripen. Không thể tìm thấy bầy công đực chải chuốt nào vô dụng hơn nữa.

- Em tin phải gọi là tập hợp công mới đúng – Poppy nói – không phải là một bầy.

- Thay vì vậy hãy gọi họ là một nhóm cóc - Beatrix nói.

- Một đàn chim cánh cụt – Amelia tham gia.

- Những con khỉ ầm ĩ – Poppy nói, cười to.

Kev khẽ cười, nhưng anh vẫn thấy lo lắng. Poppy luôn luôn mơ về mùa lễ hội ở London. Việc nó thành ra như thế này hẳn phải là một sự thất vọng đau đớn.

- Em có được mời đến đúng chỗ không? – anh hỏi – Những buổi khiểu vũ… những bữa tiệc tối…

- Khiêu vũ và dạ hội – Poppy trả lời – Vâng, nhờ sự đỡ đầu của quý ngài Wescliff và quý ngài St. Vincent, chúng em đã nhận được rất nhiều lời mời. Nhưng chỉ đơn thuần bước qua cánh cửa không làm ai đó mong muốn được, Merripen à. Nó chỉ tạo cho một người cơ hội để dựa tường trong khi mọi người khiêu vũ thôi.

Kev cau mày với Amelia và Rohan. – Hai người định làm gì với chuyện này?

- Chúng tôi định rút Poppy ra khỏi mùa lễ hội – Amelia nói - và nói mới mọi người rằng khi suy nghĩ lại, thì Poppy vẫn còn quá trẻ để bước ra ngoài xã hội.

- Không ai tin chuyện đó đâu – Beatrix nói – sau hết, chị Poppy đã gần mười chín tuổi rồi.

- Không cần thiết phải làm chị trông như một bà già đầy mụn cám đâu, Bea – Poppy nói phẫn nộ.

- … và trong khi chờ đợi – Amelia tiếp tục với sự kiên nhẫn tuyệt vời - chúng ta sẽ tìm một cô gia sư để dạy cho cả Poppy và Beatrix cách ứng xử.

- Cô ấy tốt hơn hết nên là một người tốt – Beatrix nói, kéo một con chuột lang màu đen trắng kêu chút chít ra khỏi túi và rúc cằm vào nó. - Chúng ta có rất nhiều việc phải vượt qua. Đúng không, quý ngài gặm nhấm.

Sau đó, Amelia kéo Kev sang một bên. Nàng tìm trong túi áo choàng và rút ra một mảnh giấy nhỏ, màu trắng. Nàng đưa nó cho anh, anh mắt nàng tìm kiếm khuôn mặt anh.

- Win viết những là thư khác cho cả gia đình, và dĩ nhiên anh cũng sẽ được đọc nó. Nhưng lá thư này chỉ ghi tên của mình anh.

Không thể nói gì, Kev nắm lấy mảnh giấy được dán lại bằng sáp ong trong tay. Anh đi đến phòng khách sạn của mình, được ngăn cách với phần còn lại của gia đình theo yêu cầu của anh. Ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, anh gỡ dấu niêm phong với sự chú ý kỹ lưỡng. Đó là chữ viết quen thuộc của Win, nét bút nhỏ và rõ ràng.

" Kev thân yêu,

Em khi vọng lá thư này tìm thấy anh hoàn toàn khỏe mạnh và đầy sức sống. Em không thể tưởng tượng ra anh trong tình trạng nào khác cả, thật đấy. Mỗi buổi sáng thức dậy ở nơi này, nơi mà hoàn toàn giống như một thế giới khác, và em lại ngạc nhiên khi thấy mình ở quá xa gia đình. Và xa anh. Hành trình băng qua kênh đào rất khó khăn, hành trình trên đất liền để tới được phòng khám còn khó khăn hơn nữa. Như anh biết đó, em không phải là một người giỏi đi xa, nhưng Leo thừa nhận là em an toàn ở đây. Anh ấy bây giờ đang trọ ở gần đây trong một lâu đài nhỏ, và cho đến giờ thì anh ấy luôn đến thăm em mỗi ngày… "

Trong thư Win tiếp tục miêu tả phòng khám, nơi rất yên tĩnh và giản dị. Những bệnh nhân mắc rất nhiều bệnh bệnh, nhưng đặc biệt nhất là những bệnh về phổi và hệ thống hô hấp. Thay vì cho bệnh nhân thuốc gây mê và giữ họ trong nhà, như hầu hết những bác sĩ khác, bác sĩ Harrow lại đưa họ vào một chương trình tập luyện, tắm nước lạnh, thuốc bổ, và một chế độ ăn uống điều độ đơn giản.

Việc thuyết phục bệnh nhân luyện tập là một cách chữa trị gây tranh cãi, nhưng theo như bác sĩ Harrow, vận động là bản năng phổ biến của cả thế giới động vật. Những bệnh nhân bắt đầu mỗi ngày với một cuộc đi bộ buổi sáng, dù mưa hay nắng, tiếp theo là một giờ trong phòng tập thể dục với những hoạt động như là leo thang hay nâng tạ. Cho đến giờ Win vẫn khó có thể thực hiện bài tập nào mà không trở nên khó thở dữ dội, nhưng nàng nghĩ nàng có thể thấy được một chút tiến bộ trong khả năng của mình. Mọi người ở phòng khám đều được yêu cầu tập thở trên một thiết bị mơi gọi là máy đo dung tích phổi, một dụng cụ dùng để đo lượng không khí phổi hít vào và thở ra. Có thêm nhiều thông tin về phòng khám và những bệnh nhân mà Kev lướt qua nhanh chóng. Và rồi anh đọc đến những đoạn cuối cùng.

"Từ khi mắc bệnh em chỉ có sức để làm rất ít việc ngoại trừ yêu anh [Win viết], nhưng em đã yêu, và vẫn yêu, hoàn toàn trọn vẹn. Em rất tiếc vì cái cách em đã làm anh hoảng sợ vào buổi sáng em rời đi, nhưng em không hối hận vì những tình cảm mà em đã thể hiện. Em đang chạy theo sau anh, và cuộc sống, đeo đuổi một cách tuyệt vọng. Giấc mơ của em là một ngày nào đó anh sẽ quay lại và để em bắt lấy anh. Giấc mơ đó đã giúp em yên ngủ hằng đêm. Em muốn nói với anh rất nhiều điều, nhưng em vẫn chưa được tự do. Em hy vọng có thể đủ khỏe để một ngày nào đó lại làm anh hoảng sợ, với những kết quả dễ chịu hơn. Em đã gửi kèm theo cả trăm nụ hôn trong lá thư này. Anh phải đếm chúng một cách cẩn thận và không được bỏ sót cái nào đâu nhé.

Của anh,

Winnifred. "

Trải mảnh giấy lên bàn, Kev vuốt ve nó và đưa ngón tay dọc theo những dòng chữ mềm mại. Anh đọc nó thêm hai lần nữa. Sau đó anh nắm lấy mảnh giấy da, vò chặt, và anh ném nó vào trong lò sưởi, nơi ngọn lửa nhỏ đang cháy bập bùng. Rồi anh nhìn mảnh giấy sáng lên và âm ỉ cháy, cho đến khi màu giấy trắng sẫm lại thành tro và những từ cuối cùng của Win hoàn toàn biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.