Thiên Kim Bất Hoán

Chương 47




– Vết thương của em chị đã băng bó xong rồi. Đừng dùng sức nhiều quá thì sẽ mau hồi phục thôi.

Chị quản lí của phòng y tế mỉm cười nhắc nhở nó rồi bước ra ngoài, để lại nó đang ngồi trên chiếc giường trắng cùng cô bạn tóc vàng đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.

– Cậu phải nhớ những gì chị ấy dặn đó. Mà sao cậu lại ngã từ trên đó xuống vậy?

Cô bạn hỏi nó. Nó gãi gãi đầu, ái ngại trả lời:

– Thật sự mình cũng không biết. Nhưng mình có cảm giác ai đó đẩy mình xuống. Có lẽ là mình lầm. Dù gì cũng cảm ơn cậu vì đã giúp mình.

Nó tặng cô bạn một nụ cười tỏa nắng. Cô bạn cũng mỉm cười đáp trả lại nó.

– Cậu tên gì?

Cô bạn hỏi nó.

– Mình là Ryu. Còn bạn?

– Mình là Saphia.

– Tên bạn đẹp thật đấy.

– Tên bạn cũng đẹp mà.

Cả hai đều rất vui vẻ, trò chuyện cùng nhau.

– Cậu là phù thủy cấp cao đúng không?

Saphia đưa đôi mắt trong veo nhìn về phía nó hỏi.

Nó ngạc nhiên vì câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu tỏ ý không phải. Saphia thấy vậy có phần trầm ngâm:

– Vậy sao. Không lẽ tớ nhìn lầm.

– Nhìn lầm?

Nó thắc mắc. Saphia ngập ngừng:

– À… Thật ra thì… Lúc nãy khi đỡ cậu dậy, vài lọn tóc của cậu đã ra ngoài áo choàng và tớ thấy chúng… có màu… tím. Màu tóc này rất hiếm, cả trường không ai có cả. Những màu tóc đặc biệt thường dành cho người có sức mạnh đặc biệt nên… tớ nghĩ cậu là… phù thủy cấp cao.

Nghe Saphia nói vậy, nó cúi gầm mặt xuống. Anh đã từng nói với nó phải che dấu mái tóc và đôi mắt để tránh rắc rối nhưng Saphia đã phát hiện ra mái tóc nó. Đối với Saphia, nó có sự tin tưởng dành cho cô, nó có thiện cảm với cô, có lẽ là do cô đã từng giúp nó. Suy nghĩ một lát, nó ngẩng đầu lên nói với Saphia:

– Tớ là phù thủy trung cấp. Tóc tớ… đúng thật là màu tím. Nhưng… cậu giữ bí mật giúp tớ, được chứ?

Thật sự bất ngờ khi biết nó có mái tóc tím nhưng rất nhanh chóng, Saphia đã mỉm cười vui vẻ với nó:

– Yên tâm, tớ nhất định giữ bí mật cho cậu. Chúng ta… làm bạn nhé?

“Làm bạn”, hai từ làm cho nó thật sự ngỡ ngàng. Từ lúc đặt chân vào Thế Giới Phù Thủy này, nó chỉ có hai người duy nhất ở bên cạnh là Yun và Ren, nó không hề có một người bạn. Tất cả những gì mà mọi người dành cho nó đều là sự ghét bỏ, nó còn nghĩ, ở đây, nó sẽ mãi mãi cô đơn. Vậy mà bây giờ, ngay trước mặt nó, là một người sẵn sàng làm bạn với nó, điều này làm nó thật sự hạnh phúc, không tự chủ mà nở một nụ cười:

– Được làm bạn với cậu mình thấy rất vui.

Vậy là từ giờ, bên cạnh nó đã có thêm một người, nó đã không còn cô đơn như trước nữa.

Bất giác nó giật mình, chết rồi, bữa trưa của Ren.

Nó quay về phía Saphia, tỏ vẻ ái ngại:

– Xin lỗi cậu. Mình phải đi ngay.

– Nhưng… chân của cậu…

Saphia chưa kịp nói dứt câu thì nó đã dịch chuyển đi mất. Thở dài, Saphia đành trở về lại lớp học.

===

Phép dịch chuyển đưa nó đến khu vườn sau trường để gặp Ren. Không thấy hắn đâu, nó nghĩ hôm nay nó đến trễ làm hắn giận bỏ đi mất rồi. Vậy cũng tốt, nó không muốn hắn thấy nó bị thương thế này. Đặt bữa trưa xuống gốc cây gần đó, nó toang dùng phép dịch chuyển về lớp học thì:

– Đến trễ. Đem bữa trưa cho tên Yun đó tốn nhiều thời gian quá nhỉ.

Từ trên cành cây bên cạnh, hắn nhảy xuống. Hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, cả giọng nói cũng lạnh lùng nhưng lại có chút hờn dỗi. Hắn từng bước tiến về phía nó, đang tính trách nó thì hắn nhìn thấy đoạn băng trăng quấn ở chân nó. Mặt hắn có phần tức giận, những bước chân ngày một nhanh hơn, hắn kéo nó ngồi xuống, đặt chân nó lên trên chân hắn, giọng nói lạnh lùng giờ đã trở nên lo lắng:

– Chân bị sao?

Thấy thái độ lo lắng của hắn, nó cũng trở nên bối rối.

– À… Em… Em…

– Nói nhanh.

Hắn quay mặt sang nhìn nó, tia lo lắng thoáng qua trong ánh mắt.

– Em… em bất cẩn… bị ngã cầu thang.

– Cái gì?

Khuôn mặt hắn hiện lên sự bực tức rõ rệt, hắn nói như hét lên với nó, khiến nó cảm thấy sợ, nhắm nghiền mắt lại:

– Giờ thì không sao rồi mà… Chỉ… chỉ là vết thương nhẹ thôi.

Hắn hừ lạnh. Nó hé mắt nhìn hắn, hắn đã không còn giận dữ như vừa rồi, nó thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, trông hắn thật đáng sợ.

Hắn không nói thêm gì, bế xốc nó lên khiến nó đỏ mặt:

– Này… anh… anh đang làm gì vậy?

– Về kí túc xá.

Hắn lạnh lùng trả lời.

– Đang trong thời gian học không được trở về kí túc xá mà.

Hắn liếc mắt nhìn sang nó.

– Em nghĩ anh là ai. Chân như thế này thì về nhà nghỉ ngơi, ở đây cũng chẳng làm được gì. Không phải chiều nay lớp em thực hành chiến đấu sao, chân như thế này mà chiến đấu lỡ bị nặng thêm thì tính sao.

Nó cúi đầu suy nghĩ, những điều hắn nói hoàn toàn đúng.

Không để nó nói thêm gì, hắn lập tức đưa nó về kí túc xá.

===

Đặt nó nằm trên ghế, hắn lạnh giọng với nó:

– Nằm yên đó, nếu không sẽ biết tay anh.

Rồi, hắn bỏ vào trong nhà bếp, bỏ lại nó đang ngơ ngác nhìn theo hắn.

Một lát sau hắn bước ra với một chiếc túi chườm đá trên tay. Tiến về phía nó, hắn ngồi xuống đối diện nó, kéo chân bị thương của nó đặt lên chân mình rồi nhẹ nhàng chườm đá vết thương của nó. Hắn làm rất chăm chú, nhẹ nhàng khiến nó không tự chủ mà nhìn hắn suốt.

– Nhìn đủ chưa? Anh biết mình rất đẹp trai nhưng không cần nhìn bằng đôi mắt long lanh như vậy đâu.

Lời nói của hắn làm nó đỏ mặt, lập tức nhìn về phía khác.

– Ai… Ai thèm nhìn anh chứ. Đồ tự tin thái quá.

Nó le lưỡi.

Hắn mỉm cười, một nụ cười nguy hiểm khiến nó bất giác rùng mình. Đột nhiên, hắn tiến gần lại phía nó, đưa mặt lại gần nó, càng lúc càng gần. Mặt nó đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, tim nó giờ đang đập loạng xạ, hắn quả thực là một tên nguy hiểm mà.

– Anh… Anh… đang làm… cái trò gì vậy?

Lại thêm một nụ cười nguy hiểm nữa dành tặng cho nó. Hắn lại càng lúc càng tiến sát mặt nó hơn.

Nó đưa tay đẩy hắn ra xa nhưng tay nó đã bị tay hắn giữ lại, không cách nào thoát ra được. Tim nó đập mỗi lúc một nhanh dần, cả khuôn mặt nó nóng ran, hai má đỏ lên, là hắn, môi hắn đang đặt trên môi nó.

1s, 2s rồi lại 3s trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu rời khỏi môi nó. Mắt nó đang mở to ra đầy bất ngờ, còn hắn lại đưa ánh mắt mang đầy ý cười nhìn thẳng vào mắt nó. Nó bắt đầu thở gấp, nhận biết được điều này, hắn lưu luyến rời xa đôi môi mềm mại của nó, buông tay nó ra.

Kinh ngạc, bất ngờ,… tất cả đều không thể diễn tả được cảm giác của nó lúc này.

Thấy biểu hiện của nó lúc này, hắn không khỏi bật cười thành tiếng.

– Đây là hình phạt vì dám nói anh tự tin thái quá.

Câu nói này đưa nó trở về thực tại. Khuôn mặt nó đỏ hết cả lên, đầy giận dữ, nó liếc nhìn anh, hét lên tức giận:

– Sao anh dám. First kiss của em, sao anh dám cướp mất.

Hắn đưa khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội nhìn về phía nó, giọng nói đầy ý cười:

– First kiss sao? Anh không nghĩ vậy đâu.

Nó lại liếc mắt về phía hắn khi nghe những lời hắn nói. Hắn lại đưa mặt mình sát vào mặt nó, ghé vào tai nó thì thầm:

– Phải là second kiss. First kiss là ở khu vườn sau trường, lúc em đang ngủ trước khi anh gặp em.

Nó đang sốc, thực sự rất sốc. Những điều mà nó vừa nghe được khiến nó cực kì sốc. Tức giận, nó đẩy mạnh hắn, lao ra khỏi ghế và bước về phòng mình.

Thế nhưng cái chân đau đã khiến nó không thể làm theo ý mình. Bước lầm chân đau xuống ghế trước, nó không trụ được, chới với toang ngã xuống đất thì một bàn tay đã nắm lấy tay nó. Chính là hắn, hắn đã giữ được tay nó và kéo nó về phía hắn. Hiện giờ, nó đang nằm gọn trong lòng hắn, trong vòng tay của hắn.

Tim nó lại đập nhanh, rất nhanh. Ở vị trí này, nó cũng cảm nhận được nhịp tim của hắn, mạnh mẽ, ấm áp, và cũng nhanh không kém gì nó.

Nhưng nó vẫn đang rất giận. Chống tay đứng dậy, nó quay mặt về phía khác, không thèm nhìn hắn. Nhận ra nó đang thực sự giận nhưng hắn vẫn mỉm cười vui vẻ vì khuôn mặt nó lúc giận trông rất đáng yêu, giống hệt ngày xưa.

– Này… Không phải ai cũng được hôn anh đâu đấy.

Nó hừ giọng:

– Em không thèm.

Hắn biết, tính ngang bướng của nó giờ đã bộc phát rồi. Hắn xuống giọng:

– Được rồi. Xin lỗi.

Nó vẫn không thèm nhìn hắn:

– Xin lỗi là xong chuyện à.

Hắn cười nửa miệng, cảm giác nguy hiểm làm nó lạnh sống lưng.

– First kiss, second kiss. Em hôn anh hai lần, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.

Nó lập tức quay về phía hắn:

– Gì chứ. Anh mới là người phải chịu trách nhiệm với em.

– Ok. Anh chịu trách nhiệm với em. Từ giờ em sẽ là người của anh.

Nó há hốc trước những lời vừa nghe được, con hắn đang rất vui vẻ nhìn về nó:

– Anh chịu trách nhiệm với em rồi còn gì.

Nói rồi hắn bế xốc nó lên, không cho nó nói thêm lời nào, đưa nó vào trong phòng, đặt nó lên giường rồi ra ngoài đóng cửa lại, trên môi vẫn luôn hiện hữu nụ cười hạnh phúc. Toang đóng cửa phòng, thì hắn như sực nhớ ra điều gì đó, hắn quay mặt về phía nó vẫn đang ngơ ngác ở trên giường:

– Từ giờ em là của anh. You are mine. Nghỉ ngơi cho mau khỏe, my love.

Hắn nháy mắt với nó và đóng cửa phòng lại.

Bất ngờ, ngỡ ngàng, sốc. Cảm xúc của nó rối tung cả lên. Tim nó vẫn còn đang đập rất nhanh, mặt nó vẫn còn nóng ran, đỏ lên. Tuy vậy, nó vẫn không thể nào che giấu được cảm xúc trong tim nó, cảm giác hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc. Hắn đã đi ra ngoài, còn nó, đôi môi nó không tự chủ mà kéo lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một nụ cười thật đẹp, một nụ cười tỏa nắng chứa đầy tia hạnh phúc.

===ENDCHAP14===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.