Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 42: Chị dâu\n




Những người này đều oán giận không thôi, còn có người chửi rủa thậm chí là mắng lớn, bởi vì bọn họ cũng chẳng hề có lỗi lầm gì quá lớn, nhưng lại bị vây kín ở đây nhiều năm đến như thế.

"Nói là mài giũa, nghe rất là êm tai, rồi còn có thể ngộ đạo nữa chứ, nhưng ông ta chẳng lẽ không biết, thời gian là thứ quý giá nhất, ai lại muốn bị giam cầm mãi ở nơi này!"

Những người này tức giận không thôi.

"Không có đường tắt à?" Thạch Hạo hỏi, quả thật hắn không muốn dừng lại ở đây quá lâu, cần phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

Những người nơi đây trở nên vô cùng hưng phấn, lần lượt nói qua từng trải nghiệm của bản thân.

Dưới góc nhìn của bọn họ, đây là một cương vực kỳ lạ không cách nào tìm được phần cuối, không cách nào tìm được lối thoát.

"Có lẽ, chỉ có Cổ Đạo đài ở khu vực trung tâm thì mới có thể thử một phen, thứ này được xây dựng dựa theo Đăng Tiên đài, có người nói nếu ngộ đạo ở nơi đó thì có thể rời đi."

Rất lâu sau thì chợt có người lên tiếng.

Bởi vì, bọn họ từng nghe được, tựa như có người đã biến mất và thành công đi ra ngoài.

"Vậy các ngươi chưa từng thử qua à?" Thạch Hạo hỏi.

"Nơi quỷ quái đó chẳng có gì cả, chỉ là một bệ đá bết bát, ngộ đạo gì chứ?"

"Ngoại trừ đá thì cũng chỉ là đá, chẳng lẽ bắt chúng ta phải tới tìm hiểu vì có thiên thư vô thương à?"

Có người tức giận nói, đại đa số mọi người ở nơi này đều đã từng tới đó thế nhưng cũng chẳng hề có thu hoạch gì, cơ bản không cách nào thoát khỏi giam cầm để rời đi.

Cái gọi là Đăng Tiên đài, chính là một cổ đài mà nhân tài thành Tiên có thể bước lên.

Ngay cả bệ đá đó vì sao lại có thể xây dựng dựa theo thứ kia thì cũng chỉ có trời mới biết, biết cũng chỉ là cái tên của nó mà thôi.

Thạch Hạo tới nơi này, bên cạnh cũng có vài người đi theo hòng xem thử hắn có biện pháp phá khỏi lồng giam này hay không.

Bởi vì, đã nhiều năm trôi qua, người người tiến vào đây đều từ bỏ đi hi vọng, ai cũng muốn sẽ có người đứng lên và đánh vỡ sự cân bằng này, lúc đó dẫn bọn họ rời khỏi đây.

Nơi đây trống trơn, chỉ có một bệ đá to lớn tựa như núi đá, thế nhưng lại có thể thấy được, nó được tạo thành từ những khối đá được xếp lại với nhau.

Nhưng, theo sự chuyển động của thời gian thì những tảng đá này đã ngưng kết thành một thể, và hình thành nên bệ đá cổ xưa này.

Đã có rất nhiều người ngồi ngộ đạo bên trên và tiêu hao hết mọi tâm lực, thế nhưng chẳng có thu hoạch gì.

Thạch Hạo cau mày, hắn đi vòng vòng quanh bệ đá, thần thức tản ra, nội tâm suy tư, cẩn thận cảm ứng sự khác biệt của thứ này.

Kết quả, chẳng có gì!

Sau đó, hắn tản ra tiên khí, một luồng, gió êm sóng lặng, hai luồng, vẫn chẳng có chút gợn sóng nào, mãi tới khi luồng thứ ba tản ra thì nơi đây xuất hiện sấm vang chớp giật, dị tượng xuất hiện!

Những người khác đều ngây dại, không nghĩ tới, kẻ vừa mới tiến vào mà đã có thể cảm ứng và tạo nên động tĩnh cỡ này.

Thạch Hạo đã hiểu, quả nhiên là có quan hệ với tiên khí, chẳng trách gọi là Đăng Tiên đài.

Đã tới nước này thì hắn càng thêm hiểu hơn tầm quan tọng của việc tu ra tiên khí trên con đường tu hành này, bởi vì, cửa ải như thế này đều cần phải dựa vào thứ này để vượt qua.

Có thể tưởng tượng được, trên bước tiến sau này, ba luồng tiên khí này chắc chắn sẽ thể hiện ra hết hiệu dụng của mình, có lúc sẽ cần tới chúng.

Thạch Hạo bay lên bệ đá rồi ngồi xếp bằng thể ngộ, tu hành trong yên lặng, cố gắng có thể phá tan vùng không gian này, hoàn toàn thoát vây rời đi.

Xung quanh là sấm chớp vang dội, ánh điện vờn khắp nơi.

Ngoài ra, từng cây sen vàng từ từ cắm rễ trong hư không, hương thơm ngát lan tỏa, chúng sinh trưởng xung quanh Thạch Hạo, càng ngày càng thần thánh hơn.

Rất nhanh, hắn tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu, cả người không minh, ba luồng tiên khí bên ngoài như hòa vào bệ đá, như cộng hưởng cùng nhau.

Xa xa, những người kia thán phục không thôi, rốt cuộc cũng biết được vì sao Thạch Hạo lại có thể ngộ đạo ở nơi này.

"Quả là kinh người, hắn là người đã tu ra ba luồng tiên khí, Đăng Tiên đài này sinh ra là để chuẩn bị cho người như vậy, haizzz!"

Bọn họ cảm thấy mình thất bại chẳng hề oan ức chút nào, chẳng trách lại bị nhốt nhiều năm như vậy, suy cho cùng thì trong bọn họ cũng chẳng có ai tu ra ba luồng tiên khí cả.

Thạch Hạo không hề để ý tới những âm thanh từ bên ngoài mà hoàn toàn tập trung tinh thần, yên lặng chẳng chút tiếng động từ từ cảm ngộ, bệ đá phát sáng và truyền ra từng tiếng tụng kinh.

Hắn nghe không rõ lắm thế nhưng lại có thể nhận biết được, đây là một loại gia trì, là một loại sức mạnh thần bí đang rèn luyện ba luồng tiên khí của hắn, khiến cho nó càng thêm 'vững chắc' hơn.

Thậm chí, loại sức mạnh này còn có thể từ từ tẩm bổ và tăng cường cho ba luồng tiên khí.

Việc này làm cho Thạch Hạo giật mình, từ khi tu ra ba luồng tiên khí và cho tới khi chúng đạt tới đỉnh cao thì thứ này có rất ít sự biến hóa, không nghĩ rằng lúc này lại có chút biến đổi.

Hơn mười ngày sau thì một luồng tiên khí bên ngoài Thạch Hạo chợt ngưng kết thành một Bông hoa đại đạo và nở rộ trên đỉnh đầu của hắn, thứ này huyền ảo vô cùng, thần bí khó lường, ngập tràn sự mạnh mẽ.

"Rầm!"

Cánh hoa đại Đạo bung nở, tiên vụ trắng khiết từ từ rủ xuống, sau khi cánh hoa nở rộ thì tiên vụ từ đó bao phủ lấy Thạch Hạo, khiến hắn càng khó lường hơn.

"Tên nhóc này không tầm thường!"

Xa xa, những người kia trợn tròn mắt và lộ vẻ giật mình.

Tiếp đó, một luồng tiên khí khác của Thạch Hạo kết thành cánh hoa đại Đạo rồi liên tục nở rộ tựa như đang rèn luyện, khí tức kinh người càng khuếch tán hơn.

Mãi cho tơi cuối cùng, cánh hoa đó ổn định lại và lơ lững trên đỉnh đầu của hắn, tựa như là Đạo quả đã đại thành!

Bệ đá đó mờ ảo như đã hao tổn quá nhiều, như bị rút lấy sức mạnh thần bí bên trong.

"Đăng Tiên đài này là một tảng đá dùng để mài dao, cố gắng giúp thiếu niên này rèn luyện ra một cánh hoa đại Đạo, không tầm thường đâu!"

"Đang ở Thánh Tế cảnh mà đã kết ra một Bông hoa đại đạo, tuyệt đối là một kỳ tài khoáng thế!"

Có người không ngừng lắc đầu cảm thán, vừa ao ước mà cũng có chút đố kị.

Thạch Hạo mở mắt rồi nhìn về tu sĩ bốn phía, tiếp đó mỉm cười nói: "Chư vị đã muốn rời đi chưa?"

Khi nghe thấy những lời này thì từng người đều ngây dại, rồi tiếp đó là hú lớn, ai không muốn rời đi? Bị vây khốn ở nơi quỷ quái này quá lâu, gần như sắp phát điên cả rồi.

"Xin hãy bước lên Đăng Tiên đài này!" Thạch Hạo nói.

Lời vừa nói thì một nhóm người nhanh chóng vọt lên bệ đá, vẻ mặt ai đấy cũng vô cùng hưng phấn.

"Anh bạn nhỏ, ngươi có biện pháp thật hả, nhanh nhanh mang chúng ta rời đi đi!"

"Bị vây ở đây mấy chục năm, ngay cả ta cũng bị mốc meo cả rồi nè, anh bản trẻ, xin hãy giúp chúng ta thoát khỏi nơi này!"

Đám người kích động cùng hưng phấn, không ngừng thúc giục hắn rời đi.

Thạch Hạo gật đầu, hắn đã thể ngộ được chỗ tốt của Đăng Tiên đài này, đây cũng coi như là một món chí bảo thế nhưng tiếc là chỉ giúp hắn kết thành một Bông hoa đại đạo mà thôi.

"Ầm!"

Thạch Hạo chuyển động, vẫn ngồi xếp bằng thế nhưng không ngừng kết ấn, cùng với cánh hoa đại đạo không ngừng diễn biến theo và phóng ra bí lực kinh người.

Tiếp đó, bệ đá phát sáng, tiếng ầm ầm phát sinh, theo động tác của Thạch Hạo thì có vô số phù văn lao ra!

Răng rắc!

Hư không bị xuyên thủng và xuất hiện một con đường nối màu bạc, thứ này bắt nguồn từ Đăng Tiên đài rồi lan tràn về bên ngoài.

"Ồ, đường sống cuối cùng cũng đã hiện, đi mau !"

"Trời ơi, rốt cuộc ta cũng đã thoát vây rồi!"

Có mấy người hét lớn, nước mắt gần như ướt đẫm, bị nhốt quá nhiều năm, giờ thấy được ánh mặt trời nên khiến họ tràn ngập vẻ sung sướng khó tả.

Thạch Hạo dọc theo đường nối màu bạc này rời đi, sau đó quay đầu nhìn lại thì đột nhiên hắn nhìn thấy cung điện lớn cùng với ông lão mày trắng nơi cánh cửa đồng kia.

Hắn cúi đầu hướng về đó, thể hiện sự cảm ơn của mình.

Ông già đó nói đây là một loại rèn luyện, không phải là trừng phạt gì cả, quả đúng là thế, việc này đã giúp hắn đạt được một chỗ tốt cực lớn.

Thạch Hạo cảm thấy, dù cho hắn có tiến vào thư viện Thiên Thần muộn đi chăng nữa, dù có bỏ qua vài thứ thì chỉ cần có thu hoạch như ở nơi này là quá đáng giá rồi.

Chưa đạt tới Thiên Thần, chỉ mới ở Thánh Tế cảnh mà đã có thể kết ra một Bông hoa đại đạo, việc này rất hiếm có, hào quang rực rỡ của mai sau sẽ càng lan rộng.

"Nếu như có thể tiếp xúc tới Đăng Tiên đài thật sự thì sẽ ra sao?" Thạch Hạo vô cùng đợi mong.

Trong cửu Thiên thập Địa, ví dụ như Vô Lượng Thiên trong cửu Thiên này có Trường sinh thế gia, có con cháu Chân Tiên, trong những gia tộc tộc hơn phân nửa sẽ có những bí bảo vô thượng tương tự như Đăng Tiên đài này.

Tại sao Thạch Hạo lại tới đây? Chính là đi tìm những cơ duyên thần bí để giúp bản thân lớn mạnh, cho nên hắn rất chờ mong.

"Nghe đồn, trong Vô Lượng Thiên này có gia tộc Chân Tiên, hy vọng sẽ được tiếp xúc với một vài thánh bật chí bảo!" Hắn tự nhủ.

Đường nối màu bạc đóng lại, đồng nghĩa Thạch Hạo và những người kia cũng đã thoát vây.

"Anh bạn trẻ, ta là người của Trần gia, có việc gì thì cứ tới tìm ta!"

"Đạo huynh, ta tới vừ Xích Long tộc, nếu như ở Vô Lượng Thiên này gặp phải phiền phức thì cứ tới bộ tộc ta."

Sau khi thoát vây thì những người này lần lượt giới thiệu tên họ, hẹn gặp lại nhau trong một ngày không xa.

"Khoan đã, các ngươi từng nghe Thư viện Thiên Thần chưa?" Lúc chuẩn bị rời đi thì Thạch Hạo hỏi dò.

"Chưa hề." Có người lắc lắc đầu đầy mờ mịt.

"Hình như nghe qua rồi thì phải, mấy năm trước ta nghe nói nó sẽ được xây dựng ở Vô Lượng Thiên."

Phản ứng của mỗi người đều khác nhau.

Lập tức Thạch Hạo sực nhớ ra, thư viện Thiên Thần này cũng không phải có từ lâu mà chỉ mới tuyển chọn gần đây, hỏi những người này cũng coi như vô dụng vì họ bị nhốt quá lâu rồi.

"Đạo hữu đã tu ra ba luồng tiên khí, hình như muốn tiến vào thư viện Thiên Thần kia à? Xem ra, chúng ta bị nhốt quá nhiều năm nên có rất nhiều chuyện đã diễn ra mà không hay biết, sau khi trở về chúng ta sẽ tìm hiểu xem sao!"

Những người này đều là thiên tài, nếu không cũng không thể có tư cách bị giam ở nơi này, tự nhiên sẽ có người tu ra tiên khí và đủ tư cách để đi vào thư viện Thiên Thần.

"Đạo huynh, nếu như có thư viện Thiên Thần thì chúng ta nhất định sẽ đi, tới lúc đó sẽ làm trọn phận chủ nhà và dẫn ngươi đi gặp con cháu của Chân Tiên, tiên tử thật sự."

"Ha ha, chính xác, bắt lấy một tiên tử về làm vợ, dù gì cũng là mỹ nhân tuyệt thế chảy xuôi dòng máu Chân Tiên, chúng ta có quen với mấy người, tới lúc đó sẽ giới thiệu cho, nhưng chủ yếu ngươi có thể lọt vào mắt xanh của các nàng hay không thôi!"

Đám người cười lớn rồi từ biệt lẫn nhau.

"Thú vị, ngươi là Thạch Hạo, tới từ ba ngàn châu?"

Đột nhiên, cách đó không xa có người mở miệng, lúc mở mắt thì tựa như hai luồng tia chớp bắn tới.

Rõ ràng, khu cổ địa này có cao thủ bảo vệ cho nên nơi đây vẫn tính là khu vực thần bí, phàm là nơi có tế đàn liên kết với cửu Thiên thập Địa thì sẽ có chí cường giả tọa trấn.

Mà lúc đặc biệt như lúc này, đại loạn sắp nổi, để phòng ngừa có kẻ địch lẻn vào trong nên chắc chắn sẽ có cường nhân bảo vệ.

"Ngươi là ai?"

Thạch Hạo nhìn về xa xa, nơi đó có một người đang ngôi xếp bằng trên tẳng đá lớn, hắn không hề cảm nhận được chút thiện ý nào.

"Ngươi không phải là người từng mất tích ở chiến trường cổ nơi Đế thành hay sao, ngay cả ba người kia tốn công tốn sức cũng không tìm thấy được, qua đi mấy tháng mà bản thân lại xuất hiện và đi được tới cả Vô Lượng Thiên nữa chứ, đúng là không đơn giản." Người này lên tiếng.

Thạch Hạo vừa nghe thì liền hiểu rõ, ba người kia mà trong miệng kẻ này phát ra chính là tam đại cường giả từng dẫn chúng thiên tài tiến nhập thư viện Thiên Thần, mà người này lại hiểu rất rõ và chẳng hề có chút thiện ý gì với hắn.

Người này là người của Vô Lượng Thiên, hắn có thành kiến với Thạch Hạo.

Thạch Hạo không nói lời nào, người này quá nửa là ra mặt thay cho các thiên tài của Vô Lượng Thiên từng bị Thạch Hạo đánh bại qua.

"Sao lại im lặng vậy?" Người kia hỏi.

"Người chính là tiền bối trên con đường tu hành, ta cũng chỉ im lặng lắng nghe thần âm đại đạo của tiền bối thôi." Thạch Hạo cố gắng nhẹ nhàng tới mức có thể.

"Ha ha..." Người này cười ha hả thế nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng chuyển lạnh, nói: "Một mình ngươi mà có thể đi tới Vô Lượng Thiên này thì cũng coi như siêu phàm rồi, số phận cực kỳ thịnh, hay là vầy đi, ngươi tới Cổ quáng Thái sơ đào giúp ta mấy viên Đá sinh mệnh, lúc đó ta cũng không làm khó dễ gì ngươi nữa."

Cách đó không xa, những thiên tài vừa thoát vây kia cũng chưa có rời đi hết, những người còn ở lại khi nghe tới đây thì liền biến sắc.

Cổ quáng Thái sơ là nơi nào? Nơi đó được gọi là Ma quáng, Tà quáng, không thể tới gần, tuy rằng ẩn chứa cơ duyên cực lớn, có thể kéo dài sinh mệnh thế nhưng bên trong lại vô cùng nguy hiểm, chôn lấp không biết bao nhiêu cao thủ.

(*): Quáng = Hầm mỏ.

Có người nói, nơi đó là nghĩa địa của rất nhiều vị Tiên vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.