Thiên Hữu

Chương 2




Con tàu khởi hành chậm lại hai ngày nên Colum và Bridie có dịp tiễn chân Scarlett ra ga vào sáng chủ nhật. Sớm hôm ấy, họ cùng nhau đi lễ.

- Anh phải nói với nàng ngay, Bridie ghé tai Colum thì thầm khi họ ở phòng ngoài khách sạn. Cô liếc nhìn Scarlett.

Colum húng hắng ho để giấu nụ cười, Scarlett ăn mặc theo kiểu bà goá nhà quê, nàng còn choàng khăn san thay cho áo khoác ngoài.

- Hãy cứ để nàng như vậy thôi. Bridie ạ, anh nghiêm giọng đáp. Nàng có quyền để tang theo ý mình chứ!

- Nhưng, Colum, trong cái khách sạn người Anh nầy, mọi người sẽ nhòm ngó và xì xào về nàng mất!

- Thế họ không có quyền ư? Họ cứ việc nhìn và xì xào thoả thích đi. Ta đừng bận tâm đến!

Một tay anh nắm chặt cánh tay Bridie, còn tay kia anh đưa cho Scarlett. Nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên, cứ như anh dìu nàng khiêu vũ.

Khi nàng đã ngồi yên trong toa tàu hạng nhất, Colum thích thú ngắm nhìn, còn Bridie thì hoảng hốt khi thấy từng tốp khách du lịch người Anh đến mở cánh cửa toa tàu để rồi lập tức thụt trở lại ngay.

- Phải cấm tiệt hạng người đó mua vé hạng nhất mới được, một bà oang oang nói với chồng.

Với tay giật mạnh cánh cửa trước khi con mụ người Anh kịp khép lại, Scarlett lớn tiếng gọi Colum, lúc ấy đang đứng trên sân ga.

- Trời ơi! Coong quêng béng món bánh ráng rồi, cha ơi! Xin cha cầu nghiệng giùm đức Mẹ Đồng Trinh để trên tào người ta báng cái gì cho coong ăng, cha nhé!

Giọng nàng nhà quê đặc đến mức Colum phải cố nghe mới hiểu nổi nàng nói gì. Anh được một mẻ cười nữa khi một nhân viên nhà ga sập cánh cửa lại và con tàu bắt đầu chuyển bánh. Anh thích thú thấy cặp vợ chồng người Anh cam chịu giũ bỏ cái phẩm cách của họ để leo vội lên một toa khác.

Scarlett vẫy tay cười mãi cho đến lúc Colum khuất dạng ở chân trời.

Lúc đó nàng mới ngồi phịch xuống và để cho thân xác thư thả, rồi tự cho phép một giọt nước mắt hiếm hoi rơm rớm. Nàng đã quá rã rời và chán ngán khi trở lại Adamstown. Hai căn buồng trong căn nhà lá của Daniel trông có vẻ nực cười và thật khác xa với những gì nàng đã biết khi ghé qua thăm. Lúc nầy đây, nó chỉ là một ngôi nhà bé tí, quá đông người và thiếu thốn đủ mọi tiện nghi, thế nhưng từ đây nó sẽ là nơi duy nhất được coi như nhà của nàng, và có trời mới biết là mãi đến bao giờ nữa! Biết đâu vị luật sư sẽ không tìm ra được người chủ sở hữu của Ballyhara. Hoặc biết đâu người chủ ấy lại không muốn bán. Hoặc nữa lỡ giá bán vượt quá số tiền Rhett đưa cho nàng.

Dự định mà nàng dày công thảo ra còn chứa đựng quá nhiều điểm tối, mà nàng không thể biết chắc về bất cứ điểm nào.

Ngồi tính lúc nầy cũng vô ích thôi, nàng tự nhủ, mình chẳng làm gì nữa cả! Được cái, ở đấy không ai quấy nhiễu mình và bắt mình phải nghe bao chuyện tào lao.

Scarlett gập các thanh tì tay ngăn ba chiếc băng ghế sâu và êm ái rồi duỗi người nằm xuống, khoan khoái thở phào thiếp đi, sau khi cẩn thận đặt tấm vé xuống sàn, để người soát vé trông thấy. Nàng đã dựng lên cả một kế hoạch và nàng đã cố hết sức để thực hiện nó. Nhưng công việc ấy sẽ dễ dàng hơn, nếu như không chết mệt như thế nầy.

***

Giai đoạn đầu trôi qua một cách suông sẻ. Ở Mullyngar, nàng mua một cỗ xe, một con ngựa và thắng chúng đến Adamstown. Đó không phải là một cỗ xe thanh lịch như của Molly, thậm chí trông thảm hại nữa là khác. Nhưng chú ngựa còn non, cao lớn và sung sức hơn nhiều. Với lại đó chỉ là bước đầu.

Cả nhà sững sờ khi thấy nàng trở lại, và ai nấy đều tỏ ra thông cảm trước bộ đồ tang một cách thích hợp với nàng nhất. Sau những lời chia buồn, không ai còn gợi khía cạnh thương tâm của câu chuyện nữa. Trái lại, ai cũng tỏ ra băn khoăn về những gì có thể làm được cho nàng.

- Hãy chỉ bảo cho cháu, nàng đáp. Cháu muốn học nghề nông của Ireland.

Thế là nàng cùng tham gia vào công việc của bác Daniel và các con trai bác. Hai hàm răng mím chặt, nàng gắng sức chăm sóc đàn gia súc và vắt sữa bò. Khi đã học được hết những gì có thể học được ở trang trại của Daniel, Scarlett lyền quay sang lấy lòng Molly và lão chồng ngu ngốc Robert của chị. Cơ ngơi của lão lớn gấp năm lần trang trại Daniel. Sau Robert, là đến chủ của lão ông Alderson, người quản lý toàn bộ cơ ngơi của bá tước. Chưa bao giờ Scarlett lại kiều diễm đến như vậy, ngay cả khi nàng còn làm điên đảo tất cả cánh đàn ông ở quận Clayton. Chưa bao giờ, nàng lại lao động nặng nhọc đến thế, và chưa bao giờ nàng thành công đến vậy!

Nàng chẳng còn thích thú để bận tâm đến vẻ khắc khổ của căn nhà lá. Điều đáng kể duy nhất với nàng là chiếc nệm êm ái sau một ngày hè dài lao động.

Sau vài tuần miệt mài như thế, nàng đã biết Adamstown ngang với Alderson, và nàng đã đưa ra được ít nhất sáu cách cải tiến công việc. Chính lúc đó, nàng nhận được thư vị luật sư của mình ở Galway.

Vợ goá của người chủ quá cố của Ballyhara đã tái giá chỉ một năm, sau khi chồng chết, rồi bản thân bà cũng đã qua đời cách đây năm năm. Con trai trưởng - đồng thời là người thừa kế của bà - năm nay hai mươi bảy tuổi, và hiện đang sống ở Anh. Ở đó, anh ta cũng được thừa hưởng đất đai của cha mình sau khi ông ta chết. Anh ta hứa sẽ lưu ý đến đề nghị của ai trả giá cao hơn mười lăm ngàn bảng Anh. Scarlett xem xét bản sao lục bạ của Ballyhara mà vị luật sư đính kèm theo thư. Cơ ngơi nầy còn rộng hơn nhiều so với nàng tưởng.

Kia là hai đầu con đường đến Trim. Còn đây là một con sông khác. Ranh giới bên nầy là con sông Boyne, còn bên kia, nàng nheo mắt đọc nàng chữ li ti - là suối Hiệp sĩ. Cái tên nghe thanh lịch đấy. Suối Hiệp sĩ. Hai con sông. Ta phải chiếm miền đất nầy mới được. Nhưng đến những mười lăm ngàn bảng!

Qua Alderson, nàng biết một thửa đất trồng lúa màu mỡ nhất, cũng chỉ đáng giá mười bảng, và giá đó là cao lắm rồi. Tám bảng nghe còn có lý hơn, và một người thương lượng khéo có thể còn kéo giá xuống cỡ bảy bảng rưỡi. Ballyhara bao gồm cả một khu đầm lầy rộng lớn than bùn, một chất đốt có giá, hứa hẹn sẽ còn khai thác được trong nhiều thế kỷ tới. Nhưng có cây cối gì mọc nổi trong vùng đầm lầy đâu, còn những cánh đồng lân cận thì lại ngập phèn. Chưa kể đất đai đã bị bỏ hoang từ ba chục năm nay rồi. Sẽ phải cho phát quang và nhổ sạch cỏ đã bám chặt rễ trên đó. Nàng sẽ không trả quá bốn, bốn rưỡi. Với một ngàn hai trăm bốn chục arpent(1), vị chi sẽ là từ bốn ngàn chín trăm sáu mươi đến năm ngàn năm trăm tám mươi. Dĩ nhiên là toà nhà có lớn thật, nhưng nàng chẳng cần. Những ngôi nhà trong làng quan trọng hơn. Có tất cả bốn mươi sáu căn, cộng với hai nhà thờ. Trong số nầy có năm ngôi nhà lớn, còn có đến hai tá là nhà lá đơn sơ.

Nhưng tất cả đất bỏ hoang. Làm sao khai thác được khi chẳng ma nào đứng ra coi sóc cơ ngơi ấy. Cứ cân nhắc kỹ: thì cái giá mười ngàn bảng là phải chăng.

Người chủ lấy được chừng ấy là may lắm rồi. Mười ngàn bảng - tính ra là năm mươi ngàn đô la! Scarlett hoảng kinh: Dứt khoát mình phải suy nghĩ bằng đồng bảng và đồng Shillyng thôi, nếu không mình sẽ trở thành quá vô tâm. Mười ngàn bảng nghe không đến nỗi gì, nhưng năm chục ngàn đô la lại là chuyện khác rồi! Cả một gia tài thực sự. Tất cả những khoản dành dụm từ chổi cùn, giẻ rách và những lần mặc cả ở xưởng cưa và cửa hàng… cả tiền bán các xưởng cưa…, rồi tiền cho thuê quán rượu… trong bấy nhiêu năm trời, không chi một xu nếu tránh được, trong suốt mười năm ròng rã, mình cũng mới chỉ thu được hơn ba chục ngàn đô la. Còn nữa, mình sẽ không có nổi một nửa số đó nếu Rhett không chu cấp toàn bộ nhu cầu của mình trong bảy năm qua. Bác Henry nói với ba chục ngàn đô la, mình đã có thể được xem là một phụ nữ giàu có, và mình cũng nghĩ là bác ấy nói đúng. Những ngôi nhà mình đang cho xây cũng chẳng tốn kém của mình quá một trăm. Mình là cái thứ gì đây mà tự cho phép mình chi ra năm chục ngàn đô la để mua một thành phố đổ nát cùng đất đai bỏ hoang như thế!

Chỉ có thể là thứ người như Rhett Butler mà thôi. Và mình đang giữ của chồng năm trăm ngàn đô la quý báu ấy. Để chuộc lại những mảnh đất của tổ tiên mình đã bị tước đoạt, Ballyhara không phải là một cơ ngơi bất kỳ, mà đó là cơ ngơi của dòng họ O Hara! Sao nàng lại cứ phân vân nên mua, hay không! Scarlett đưa ra cái giá chắc chắn là mười lăm ngàn bảng - được thì lấy không thì thôi.

Gửi thư xong nàng lại run rẩy từ đầu đến chân. Giả như Colum không đem vàng về đúng lúc thì sao?

Không làm sao biết được vị luật sư cần bao nhiêu thời gian và khi nào thì Colum quay về. Nàng không thể cứ chần chờ mà không đến gặp Matt O Toole và trao bức thư. Nàng đang rất vội.

Nàng cố bước thật nhanh trên mặt đường gồ ghề, với hy vọng là trời sẽ đổ mưa. Những hàng giậu rậm rạp ôm lấy con đường chật hẹp như thu hết cái nóng tháng sáu.

Nàng không đội mũ để tránh nắng. Nàng hầu như chẳng bao giờ đội mũ, bởi có đội cũng bằng thừa với những cơn mưa rào thường xuyên cũng như với những đám mây trước và sau mưa. Còn dù thì ở Ireland nầy chỉ là món trang sức phù phiếm. Đến khúc cạn của sông Boyne, nàng xắn váy và đứng dầm mát một lúc trong nước, trước khi tiến về phía ngọn tháp.

Từ khi trở về nhà Daniel, ngọn tháp trở nên rất quan trọng đối với nàng. Nàng luôn đến đó mỗi khi có chuyện lo âu hoặc buồn phiền. Những khối đá lớn giữ được cả hơi nóng, lẫn khí lạnh. Nàng có thể áp hai tay và má mình trên những khối đá vững chắc, bất di bất dịch và cổ xưa ấy để tìm một sự an ủi. Đôi khi, nàng thì thầm với ngọn tháp, như thể đang nói với cha mình. Hoạ hoằn có lúc nàng dang rộng hai tay như để ôm lấy ngọn tháp, rồi oà khóc. Chẳng bao giờ nàng nghe một âm thanh nào khác hơn giọng nói của chính mình, tiếng chim hót líu lo và tiếng dòng sông thì thầm. Chẳng bao giờ nàng cảm thấy những cặp mắt đang quan sát mình.

***

Colum trở về Ireland ngày mười tám tháng sáu. Anh gửi điện từ Galway. Đến lúc hai giờ năm phút cùng hàng hoá ở Savannah. Cả làng náo động. Ở Adamstown, trước đó chưa ai nhận được một bức điện, chưa bao giờ một người đưa tin ở Trim lại tỏ ra thờ ơ với món rượu porter của Matt O Toole đến như vậy, cũng chưa bao giờ một người đưa tin lại có một con ngựạ phóng như bay đến thế kia.

Hai giờ sau, khi một người đưa tin thứ hai phóng nước đại trên một con ngựa còn nhanh hơn thế nữa, thì sự phấn khích của mọi người thật chẳng còn biết đâu là giới hạn. Bức điện thứ hai được gửi từ Galway cho Scarlett. THUẬN BÁN STOP THƯ VÀ HỢP ĐỒNG THEO SAU.

Ở làng, người ta bàn cãi không ngớt để xem phải ứng phó ra sao cho hợp lẽ nhất. O Toole và ông thợ đóng xe chuẩn bị đóng cửa hàng, còn ông bác sĩ thì đóng cửa phòng khám. Cùng bước theo cha Danaher người phát ngôn, họ lũ lượt kéo nhau đến nhà Daniel O Hara đế xem chuyện gì xảy ra.

Họ được thông báo là Scarlett đã đi khỏi bằng cỗ xe độc mã và chỉ thế thôi, bởi lẽ, chính Kathleen cũng chẳng biết gì hơn. Nhưng mỗi người đều có thể sờ mó và đọc các bức điện. Scarlett đã để chúng lại trên bàn, sờ sờ trước mắt mọi người.

Trái tim rộn ràng, Scarlett men theo những con đường khúc khuỷu dẫn đến Tara. Nàng đã sắp xếp trong đầu cả một kế hoạch với từng giai đoạn nối tiếp nhau một cách hợp lý. Nhưng chuyến đi Tara nàng lại chẳng dự tính trước. Ý định ấy chỉ nảy ra khi nàng nhận được bức điện thứ hai, và nàng đã tuân theo sự thôi thúc mạnh mẽ của tấm lòng. Nàng cảm thấy vô cùng cấp thiết trong cái ngày ngập nắng tuyệt vời nầy, được nhìn ngắm từ đỉnh cao của Tara, mảnh đất tươi xanh hiền dịu nàng đã chọn làm nơi sinh sống.

Đàn cừu thả ăn cỏ hôm nay đã nhiều hơn so với lần đầu nàng đến đây. Nàng quan sát những tấm lưng béo tròn và nghĩ đến len. Ở Adamstown, không một ai nuôi cừu, nhất định nàng sẽ phải tìm hiểu những khó khăn và thuận lợi của ngành chăn nuôi nầy theo các nguồn thông tin khác.

Scarlett khựng người lại. Thấp thoáng có bóng người trên các khu đất nhấp nhô, nơi trước đây là gian yến tiệc của Tara, và nơi nàng mong sẽ được ở một mình.

Lại bọn Anh nầy nữa, đúng là một chủng tộc đáng nguyền rủa. Lòng căm thù người Anh là một bộ phận trong đời sống của mọi người Ireland, và Scarlett đã thấm đượm nó qua từng mẩu bánh nàng ăn, qua từng điệu nhạc nàng khiêu vũ. Bọn người đi dạo nầy không có quyền trải chăn và khăn bàn ở nơi trước đây các Đại đế Ireland đã dùng bữa, không có quyền léo nhéo ở nơi trước đây đã rộn ràng bao cung đàn, tiếng nhạc.

Nhất là, đó lại chính là nơi Scarlett muốn một mình đứng lặng yên, đắm chìm trong niềm say mê, ngắm nhìn lãnh địa của mình. Nhìn những gã đàn ông kiêu căng đội nón rơm và những mụ đàn bà che những chiếc dù lòe loẹt, nàng cảm thấy uất ức đến nghẹt thở.

Ta sẽ không để bọn chúng làm hỏng ngày hôm nay của ta, ta sẽ đi chỗ khác để bọn chúng khuất mắt ta.

Nàng tiến đến ụ đất có hai lần tường vây quanh, từng là nơi ngự trị của vua Cormac, người đã cho xây gian yếln tiệc Đó cũng là nơi đặt trụ đá định mệnh Lya Fail.

Scarlett dựa lưng vào đấy. Colum đã sừng sờ khi thấy nàng làm việc tày đình như thế, lần đầu tiên anh dẫn nàng đến Tara. Trụ đá ấy dùng để thử trong ngày lễ đăng quang của các vị vua thời xưa, anh giải thích với nàng. Nếu cột đá kêu lên thì người được thử thách có thể trở thành Đại đế của Ireland.

Hôm ấy, nàng đã ngây ngất đến mức chẳng còn gì khiến nàng kinh ngạc, cho dẫu cột đá hoa cương cổ xưa kia có lên tiếng gọi nàng đi nữa! Dĩ nhiên, cột đá không làm như vậy. Nó cao xấp xỉ nàng, nên nàng có thể tựa gáy lên đỉnh. Nàng mơ màng ngắm nhìn những đám mây đang trôi nhanh phía trên đầu, trong bầu trời xanh, và cảm nhận làn gió mơn man những lọn tóc rối trên trán và hai bên thái dương mình. Giọng nói của bọn người Anh lúc nầy đây chỉ còn là âm thanh rì rầm, bị tiếng chuông leng keng nghe êm tai đeo trên cổ của vài con cừu át hẳn. Thật thanh thản biết bao, nàng thầm nhủ, có lẽ vì thế mà mình hằng thiết tha muốn trở về Tara. Mình đã quá lo toan bận rộn nên quên hạnh phúc, trong khi đó hạnh phúc là điều chính yếu trong kế hoạch của mình. Mình có thể hạnh phúc ở Ireland chăng! Mình có thể coi đây là quê hương chăng!

Mình có hạnh phúc trong cuộc đời tự do ở đây. Sẽ còn có nhiều hơn nữa khi nào mình thực hiện xong kế hoạch của mình. Điều khó khăn nhất, quyết định tất cả những điều khác, bây giờ đã xong: Giờ đây, tất cả chỉ còn tuỳ thuộc vào mình, vào những gì mình muốn. Có biết bao việc phải làm! Nàng mỉm cười vu vơ với gió.

Mặt trời đang chơi trò ú tim với mây và từ những bụi cỏ cao bốc lên mùi hương sực nức và đậm đà. Scarlett ngồi bệt trong đám cỏ xanh. Không chừng nàng lại tìm được ngọn cỏ ba cánh có bốn lá, Colum bảo nó mọc ở đây, nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác ở Ireland. Nàng đã dõi mắt tìm nhiều bụi cỏ nhưng vẫn chưa hề thấy loại cỏ ba lá nổi tiếng và rất đặc thù nầy của Ireland. Rồi bất chợt, Scarlett vo tròn đôi vớ và cởi ra. Đôi chân nàng trắng muốt! Nàng xắn váy trên đầu gối để sưởi nắng đôi chân.

Những bộ váy lót màu vàng và đỏ của nàng, dưới lần váy đen, lại khiến nàng mỉm cười. Về điểm nầy, Colum nói đúng.

Scarlett ngọ nguậy các ngón chân trong không khí trong lành.

- Cái gì thế nầy! Nàng vụt ngẩng đầu lên.

Một chuyển động của sự sống đang trỗi dậy trong bụng nàng.

- Ôi, nàng thì thào - Ôi.

Nàng đặt hai tay lên chỗ phình ra nho nhỏ dưới váy.

Nàng chẳng cảm nhận gì khác hơn là những nếp vải len dày cộm. Không có gì ngạc nhiên khi nàng chưa thể cảm nhận được chuyển động đó dưới tay mình. Scarlett biết rõ còn phải chờ nhiều tuần lễ nữa thì bàn tay nàng mới cảm nhận được những cú đạp chân nhè nhẹ.

Nàng đứng dậy, đối mặt với gió, ưỡn người ra sau, hai tay vẫn đặt trên bụng. Những cánh đồng xanh mướt và vàng ối cùng những tán cây rợp lá mùa hè đang trải dài mút mắt.

Tất cả những thứ đó thuộc về con, bé con Ireland của mẹ, nàng thì thầm. Mẹ sẽ cho con. Của riêng mình mẹ thôi!

Scarlett cảm thấy gió đang lay động những ngọn cỏ tươi mát dưới chân nàng, và ở bên dưới là mặt đất ấm và mềm mại.

Nàng quỳ xuống và bứt một nhúm cỏ. Khuôn mặt nàng rạng rỡ lạ thường khi lấy móng tay cời cời mặt đất thơm lừng, rồi nàng vừa xoa tròn bụng vừa thì thầm: "Tất cả đất đai màu mỡ và xanh tốt nầy của Tara là thuộc về con".

***

Ở nhà Daniel, mọi người vẫn chưa hết bàn tán về Scarlett. Có gì mới lạ đâu: từ khi mới đến đây, nàng đã là đề tài chính của các cuộc trò chuyện trong làng.

Kathleen cũng không mếch lòng về chuyện đó, hẳn vậy. Scarlett hấp dẫn và lôi cuốn cô biết chừng nào. Cô đã thừa nhận quyết định ở lại Ireland của nàng không chút khó khăn.

Ở cái thành phố nóng như thiêu đốt đến ngộp thở ấy chẳng phải trái tim ta cũng đã trĩu nặng khi nhớ tới sương mù và mảnh đất đằm thắm nầy hay sao! Khi nàng có thể so sánh và xem nơi nào hơn, nàng đã hiểu rằng nhất thiết không được từ bỏ nó.

- Kathleen, có đúng là chồng nàng đã đánh nàng nhừ tử và nàng đã bỏ trốn đi để cứu đứa bé không?

- Sai bét, Clara O Gorman ạ, ai lại bịa đặt ra những chuyện dối trá ghê tởm thế. Peggy Monaghan phẫn nộ. Mọi người đều biết anh ấy lâm bệnh đã lâu và anh đã gửi nàng đi xa để cứu lấy đứa bé trong bụng nàng.

- Thật là bất hạnh khi bỗng nhiên trở thành goá bụa với một đứa con trong bụng khi còn trên đường đi, Kate O Toole thở dài.

- Chẳng đến nỗi gì đâu khi người ta còn giàu hơn cả nữ hoàng Anh, Kathleen tỏ ra biết nhiều hơn, đã chỉnh lại.

Những người có mặt đã bắt đầu ngọ nguậy trên những chiếc ghế quây quần quanh ngọn lửa. Cuối cùng chuyện đó cũng đã đến. Trong tất cả các câu hỏi huyền bí mà mọi người thích tranh cãi về Scarlett, thì tiền bạc của nàng luôn là câu hỏi được đặt ra nhiều nhất.

Với lại, chẳng phải là an ủi sao khi ít ra được thấy một tài sản kếch xù nằm trong tay người Ireland chứ không phải người Anh!

Không một ai biết những ngày huy hoàng nhất cho những câu chuyện ngồi lê đôi mách hãy còn ở phía trước.

****

Scarlett quất ngọn roi lên lưng ngựa. Nàng nói:

- Nào tiến lên. Em bé đang nóng lòng về nhà đấy!

Cuối cùng nàng tiến về Ballyhara: chừng nào chưa tin chắc có thể mua lại nó, nàng còn tự cấm đoán mình không được đến phía bên kia ngọn tháp. Còn lúc nầy đây nàng đã có thể nhìn nó gần hơn, ngắm nhìn tài sản của mình.

Căn nhà của ta trong ngôi làng của ta… những ngôi nhà thờ, những quán rượu và nhà bưu điện của ta… đầm than bùn, những cánh đồng và hai dòng sông của ta… có biết bao nhiêu điều tuyệt diệu cần phải làm!

Nàng đã quyết định đứa bé phải được sinh ra trong nhà nó. Trong toà nhà lớn của Ballyhara. Nhưng cũng phải làm mọi việc khác nữa. Trước hết là những cánh đồng. Rồi còn phải dự liệu cả một người thợ sắt tại chỗ để sửa chữa lưỡi cày và bản lề. Phải bồi đắp lại những thất thoát, thay lại kính các cửa, đặt lại cửa trên bản lề. Cần phải chấm dứt ngay tình trạng xuống cấp, một khi tất cả đã thuộc về nàng.

Tất nhiên là của nàng và của con nàng. Scarlett lắng nghe cuộc sống đang lớn lên trong nàng, nhưng nàng chẳng thấy nó động đậy gì.

- Con yêu quý, nàng nói to. Cứ ngủ đi con! Từ lúc nầy, nhà ta sẽ bận rộn lắm đấy.

Nàng nghĩ còn hai mươi tuần lễ nữa để làm việc, từ nay cho đến ngày sinh. Tính ngày sinh đâu có khó gì.

Chín tháng kế từ ngày 14 tháng hai. Tháng Thánh Valentin. Miệng Scarlett méo xệch. Thật là buồn cười…

Nàng không thể lại nghĩ đến chuyện đó lúc nầy… và mãi mãi. Nàng cần ghi nhớ ngày 14 tháng mười một và danh sách những việc cần làm trước đó. Nàng mỉm cười và cất tiếng hát:

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy Peggy, đó là vào ngày Chợ phiên. Nàng đánh chiếc xe bò, ngồi trên bó cỏ khô.

Nhưng dù cỏ khô có còn tươi và đầy hoa.

Cũng chẳng hoa nào sánh được với cô gái đang nở hoa trong bài hát của anh…

Cũng ngồi như nàng trên chiếc xe bò.

Chẳng bao giờ ngưỏi đàn ông sau quầy.

Lại đòi nàng những đồng xu lẻ.

Ông ta chỉ gãi mái đầu già nua.

Và dõi mắt nhìn theo chiếc xe bò…"

Được hạnh phúc thật dễ chịu biết bao! Niềm phấn khích trước viễn tưởng tương lai cùng sự sảng khoái vừa chợt đến như đã hoà thêm vào niềm hạnh phúc của nàng. Nàng đã quyết định tạo dựng hạnh phúc ở Galway, và nàng đã được như vậy.

- Chắc chắn là vậy! Nàng lớn tiếng nói rồi bật cười vang.

Chú thích:

(1) Arpent: đơn vị đo lưòng xưa, khoảng 42,21 a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.