Thiên Hình Kỷ

Chương 21




Tháng ba khảo hạch quan viên, Bạch Minh Chí vẫn luôn tìm vị trí thích hợp. Trước mắt có ba chỗ thích hợp với hắn. Giang Tây, Hồ Quảng, Trực Lệ, ba địa phương này đều thiếu một quan huyện. Bạch Đại phu nhân cho rằng Trực Lệ tốt nhất, gần nhà, địa phương cũng là nơi tốt. Những nơi khác đều quá xa rồi.

Bạch Minh Chí tất nhiên cũng biết là Trực Lệ tốt, nhưng mà bởi vì cái này mọi người cũng biết rõ, cho nên muốn mưu cầu được sẽ tương đối phức tạp. Hơn nữa hắn cũng nhận được tin tức vị trí thiếu này đã bị thân tín của hoàng tử nào đó coi trọng rồi. Bạch Minh Chí không muốn xung đột cùng hoàng tử, cho nên hắn nhìn trúng vị trí Giang Tây. Giang Tây sản vật phong phú, vị trí thiếu cũng là chức quan béo bở.

Kỳ thật mưu cầu vị trí thất phẩm này, Minh Chí có chín phần là được đi. Trước không nói nhạc phụ Minh Chí là quan viên Tam phẩm, chỉ nói ngoại tổ phụ Minh Chí là Bình quốc công, nhân mạch của Quốc công phủ khẳng định là có thể. Dựa vào quan hệ Bạch gia bây giờ cũng có thể mưu cầu được. Cho nên đã cùng Bình Quốc công lập tốt quan hệ. Nhưng mà lúc trước Quận chúa đã nói, lần này phải tự mình báo với Quận chúa rõ ràng tường tận, tránh lại gây ra chuyện hiểu lầm gì.

Người nào cũng có thể đắc tội chỉ không thể đắc tội Quận chúa, nên chút việc vụn vặt này không cần phiền nhiễu đến Quận chúa, có chỗ dựa này thì con đường làm quan của hắn sau này đều sẽ thuận lợi. Ngẫm lại nếu có người gây khó khăn cho hắn, trực tiếp ném ra câu thím của ta là Tôn Quý quận chúa, những người muốn đào hầm hãm hại hắn thì sẽ tự định giá được một hai. Ai dám ăn tim hùm gan báo đi đắc tội cháu trai của Tôn Quý quận chúa.

Ôn Uyển nghe được Minh Chí coi trọng vị trí khuyết ở Giang Tây, biết rõ nơi này thiếu một quan Huyện lệnh thất phẩm. Rất thực tiễn, không giống như Bình Thượng Đường muốn một bước lên trời: “Cháu bây giờ còn trẻ, mặc dù là ở Thái Bộc tự làm việc ba năm, nhưng mà vẫn còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm. Đã tìm được gia sư chưa?” Bạch Minh Chí bây giờ mới hai mươi đã được làm một quan Huyện lệnh, tiền đồ cũng sẽ không tệ.

Minh Chí thành khẩn nói: “Tìm được rồi, ngoại tổ phụ tìm giúp người tài cao, ngoại tổ phụ nói cháu tuổi nhỏ không trải qua nhiều chuyện, cho nên tìm phụ tá ổn trọng lão thành. Người này đã làm phụ tá được hơn mười năm, cháu đã gặp qua, xác thực như ngoại tổ phụ nói, người này làm việc ổn trọng.” Không chỉ Minh Chí đã gặp qua, Đại phu nhân cũng đã gặp qua gia quyến vị sư gia này, các phương diện đều cảm thấy không tệ mới phân công. Đương nhiên, nếu có sai biệt quốc công gia cũng sẽ không giới thiệu cho cháu ngoại rồi.

Ôn Uyển cảm thấy Bình Quốc Công bình thường, bởi vì Bình Quốc công không phải người có tài học nhưng cũng không có khuyết điểm lớn gì, là một người có tài đức bình thường. Nhưng mà qua chuyện của Trấn quốc công Ôn Uyển biết rõ nhân tài như vậy mới thích hợp là chủ nhân phủ quốc công, cho nên người hắn tiến cử Ôn Uyển cảm thấy không có vấn đề gì: “Ừ, cháu thấy tốt là được. Minh Chí, đây mặc dù là một Huyện lệnh nhỏ, nhưng quan hệ trực tiếp tới sinh kế của vạn dân chúng. Làm việc phải dần dần mà tiến, không được tham tiến, phải tránh nóng nảy.”

Minh Chí lại gật đầu liên tục.

Ôn Uyển khá hài lòng với thái độ của Minh Chí: “Những thứ khác ta cũng không nói nhiều, đến đó đảm nhiệm không hiểu gì cứ hỏi sư gia, nhiều thứ phải học cùng sư gia đấy. Ta muốn nhắc nhở cháu chỉ có một việc, cháu phải ghi nhớ thật kỹ, cho dù không ở kinh thành, đến đó cũng không được cuốn vào trong các phe phái. Cháu chỉ cần làm tốt mọi phận sự thì không ai dám lật đổ chèn ép cháu. Cháu còn trẻ, con đường tương lai còn dài, tiền đồ cũng ngày một tốt hơn. Nếu như bị cuốn vào bên trong thị phi thì cũng có thể sẽ bị hủy cả đời. Bởi vậy, mọi chuyện phải lấy ổn thỏa mà làm.” Ý trong lời nói của Ôn Uyển rất rõ ràng. Chỉ cần Minh Chí giữ mình cho chắc, không để cuốn vào trong đảng phái tranh giành. Chỉ cần nàng còn, tiền đồ Bạch Minh Chí khẳng định bừng sáng. Ôn Uyển coi như cho Minh Chí một liều thuốc an thần. Phải biết trên quan trường rất nhiều phe phái, giữa các phe phái tranh đấu vô cùng ác liệt. Đó là một chiến trường không có khói lửa.

Minh Chí nghe xong lời nói này trong lòng kiên định hơn. Mới vào quan trường, trong lòng không khẩn trương không lo âu là không thể nào. Bây giờ đã có lời nói của Ôn Uyển hắn cả người đều đã yên tâm. Trong triều muốn làm quan tốt, hắn mặc dù có nhà ông ngoại cùng nhà vợ trợ lực. Nhưng mà trợ lực xa xa này không phải chỗ dựa cứng rắn như Quận chúa. Đừng thấy thím hắn không nhập sĩ, cũng không tham dự triều chính, nhưng mà chỉ cần nàng dậm mạnh chân, triều đình cũng nổi lên sóng gió. Đã có lời nói này của Ôn Uyển, hắn chỉ cần không làm ra sai lầm lớn gì, đều sẽ yên ổn cả.

Hạ Dao đợi Bạch Minh Chí đi rồi gật đầu nói: “Bạch Minh Chí xem ra không tệ.” Bạch Minh Chí làm việc thực tế như thế Hạ Dao vẫn rất hài lòng. Làm người, quan trọng nhất phải biết lượng sức của mình, Bạch Minh Chí mưu cầu vị trí khuyết thiếu này tự mình làm được mà không quấy rầy tới Quận chúa, điểm này Hạ Dao rất hài lòng.

Ôn Uyển cười nhẹ nói: “Ngươi yên tâm đi, Bạch Minh Chí sẽ không giống như Bình Thượng Đường đâu.” Bình Thượng Đường thân phận không giống như Minh Chí. Bình Thượng Đường cùng nàng là ngang bối phận, hơn nữa cả đời thuận gió thuận nước, cho nên không chịu nổi những lời nói bóng nói gió kia, người khác đào hầm đã dễ dàng ngã vào như vậy rồi. Minh Chí lại không giống, Minh Chí là vãn bối của nàng, cho dù bị người nói miệng dựa vào trưởng bối trông nom cũng không có gì. Hơn nữa Minh Chí trước kia cũng chịu qua khổ cực, tâm tính rèn luyện, ánh mắt cũng sẽ nhìn xa trông rộng hơn, sẽ không dễ dàng rơi vào trong hầm người khác đào. Lại nói, Ôn Uyển thực sự cảm thấy Hạ Dao quá bận tâm. Cho dù lại là một bạch nhãn lang cũng không có gì, bỏ rơi nàng, tổn thất chính là bọn hắn, nàng lại không tổn thất gì. Còn bớt bị quấy rầy đây này!

Hạ Dao không phản đối, cũng không đồng ý. Đường xa mới biết mã lực, lâu ngày mới thấy nhân tâm.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi điều tra sư gia này. Mặc dù ta tin tưởng ánh mắt Bình quốc công. Nhưng mà cái này dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của Minh Chí. Vẫn nên đi điều tra nội tình sư gia này.” Cũng không thể có bất lợi gì, phải biết sư gia này là phụ tá đứng đầu của Minh Chí. Nếu như có sai lầm, vạn nhất bị dính líu vào, xảy ra chuyện bất lợi, tương lai sẽ khó thuận.

Hạ Dao rất không có lời nào để nói: “Quận chúa, người chính là số mệnh quản sự nhàn.”

Ôn Uyển cười nói: “Cũng chỉ là dò hỏi, lại không cần làm gì, chỉ vì ổn thỏa thôi. Lại nói lần bổ khuyết này ta cũng không ra mặt, đều là chính bản thân hắn làm tốt. Đến hỏi một chút hắn cũng không làm qua.” Đã bắt đầu rồi, quan sát nhiều một chút cũng đáng.

Ôn Uyển muốn tin tức rất nhanh liền có. Sư gia lần này mời họ Vu, công danh cử nhân, làm phụ tá hơn mười năm, hơn nữa danh tiếng không tệ. Nếu không phải người bị hại bệnh qua đời, cũng sẽ không thất nghiệp. Lúc này hồi tưởng một lần nữa chuyện này. Ôn Uyển hiếu kỳ nói: “Sư gia tâm tư sâu như thế, phải biết tương đối dễ tìm chủ nhân, sao lại chọn đi theo Minh Chí?”

Hạ Ảnh cảm thấy Quận chúa có lúc rất khôn khéo, có lúc lại rất ngu ngốc. Lúc này lại hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: “Quận chúa, người cũng không nhìn một chút Bạch Minh Chí bây giờ bao tuổi? Phía sau là ai? Người này bây giờ đi theo Bạch Minh Chí, ở bên cạnh hắn trù mưu hoạch sách, tương lai khẳng định không kém.” Bạch Minh Chí bản thân năng lực không tệ, hậu thuẫn lại cứng. Bây giờ cùng ở bên cạnh sau là tâm phúc còn lo không có tiền đồ sao?

Ôn Uyển gật đầu, buông việc này không đề cập nữa.

Sau khi Linh Đông hồi cung trở lại, tâm tình trầm trọng.

Trong nội tâm Ôn Uyển có chút thở dài. Nhưng lại không mở miệng khuyên bảo.

Linh Đông ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển, qua hơn nửa ngày mới cố lấy dũng khí nói: “Cô cô, phụ vương nói chỉ cần cô cô nguyện ý giúp người, người sẽ không có việc gì nữa.”

Ôn Uyển sờ đầu Linh Đông: “Cô cô đã dùng năng lực lớn nhất giúp phụ vương con, những chuyện khác của hắn cô cô cũng bất lực.” Ôn Uyển thấy thần sắc Linh Đông ảm đạm liền lắc đầu cười khổ nói: “Con bây giờ còn nhỏ, chờ con lớn rồi sẽ biết rõ.”

Ôn Uyển nói là đã cho thái tử trợ giúp lớn nhất, cũng không phải là lời nói suông. Sau cung biến năm ấy Hoàng đế đã bất mãn thái tử, nếu không phải trên mặt thái tử không làm cái chuyện đại nghịch bất đạo gì, hoàng đế nói không chừng đã tìm lý do phế hắn. Bây giờ nàng thu Linh Đông làm học trò, đáp ứng hoàng đế đem tất cả bản lĩnh đều truyền cho Linh Đông. Thật ra mà nói, nếu như Linh Đông có thể kế thừa y bát của Ôn UYển, lại để hoàng đế tài bồi mài luyện, Linh Đông làm người thừa kế nhất định là không vấn đề rồi. Nếu như Linh Đông có khả năng trở thành người thừa kế, thì Linh Đông lại không thể có một phụ thân thanh danh không tốt.

Nói vậy tàn nhẫn một chút, nếu như xác nhận Linh Đông không có tư cách thái tử rất có thể sẽ bị phế.. Nhưng nếu như Linh Đông lọt vào mắt hoàng đế, tài bồi để hắn kế vị, hoàng đế sẽ trải đường cho Linh Đông, cũng rất có thể để thái tử chết trước.

Hạ Dao đợi Linh Đông đi rồi sắc mặt thối thối: “Quận chúa đào tạo hắn hai năm, vậy mà lại hỏi như vậy? Dạy hai năm bằng không? Cũng như không học.” Ôn Uyển một năm này dạy chủ yếu sử ký. Sử ký, đó là một bộ sử sách ghi lại những người thành công đạt công danh sử sách, người thất bại phải chảy huyết lệ.

Ôn Uyển cười nói: “Nếu như hắn đối với tình huống gian nan của Thái tử và Thái tử phi mà không hỏi không nói, như người bình thường không có chuyện gì ngược lại ta sẽ lo lắng, quan tâm cha mẹ là rất bình thường. Hơn nữa chuyện Đông cung còn chưa có liên quan đến hắn. Dù thế nào bây giờ Linh Đông vẫn là một hài tử, sau này rèn luyện thì tốt rồi.”

Hạ Dao cũng không biết nói gì hơn.

Ôn Uyển nhớ tới Linh Nguyên so sánh với Linh Đông giỏi hơn mấy lần: “Ta nhớ rõ trước kia cậu hoàng đế rất yêu thích Linh Nguyên mà? Vì sao mà cậu hoàng đế lại không vừa ý Linh Nguyên? Sao lại như thế?” Lúc trước hoàng đế để cho Ôn Uyển tuyển người, mặc dù nàng không có tâm tư này bởi vì quá lộ liễu. Nhưng mà Ôn Uyển đem Linh Nguyên nhập vào trong phạm vi những người ứng cử thì hoàng đế có nhíu mày một cái ( hoàng đế hiểu rõ Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng rất quen thuộc với hoàng đế). Khi ấy nàng chỉ nghi hoặc trong lòng. Nhưng lại không nghĩ sâu hơn.

Hạ Ảnh nói: “Quận chúa, Linh Nguyên ở trước mặt hoàng thượng nói nhiều lắm, thủ đoạn nhỏ cũng nhiều.”

Ôn Uyển không có lời nào để nói, ở trước mặt hoàng đế đùa giỡn cho là thông minh, đây không phải là múa rìu qua mắt thợ, nện chân mình sao? “Hải Như Vũ thông minh như vậy, cái gì đáng làm cái gì không đáng làm, nàng đều rất có chừng mực. Linh Nguyên cũng không phải không biết đúng mực a?”

Hạ Dao cười nhẹ: “Quận chúa, tương lai thái tử có thể đáng buồn. Ngay cả Linh Đông ít nói bởi vì phải gánh vác ưu phiền nên đã mất đi đúng mực mà hỏi Quận chúa. Thì người nghĩ Linh Nguyên có thể kiềm chế được sao? Cái này gọi là thông minh bị thông minh hại.” Lúc trước Linh Đông chưa đến, Minh Duệ là người không thích nói chuyện nhiều. Đợi khi Linh Đông đến, lại không thấy Minh Duệ như vậy nữa. Bởi vì so sánh với Linh Đông, Minh Duệ nói nhiều hơn.

Ôn Uyển không lời để nói, phải biết rằng ngay cả nàng cũng không có can đảm ở trước mặt hoàng đế đùa giỡn thủ đoạn. Hàng năm nàng có cái gì yêu cầu đều trực tiếp nói ra. Hoàng đế đồng ý là tốt, không đồng ý nàng cũng không cưỡng cầu. Trừ phi thực sự không có biện pháp không thể nói cùng hoàng đế ( chuyện lập gia đình), nàng cũng là chín khúc mười tám vòng tỉ mỉ mưu tính mới dám có hành động. Như vậy nàng cũng không dám bảo đảm hoàng đế thật sự không biết. Cũng may việc nàng mưu hoạch (mưu tính+ kế hoach) cũng đều là không vượt qua điểm giới hạn của hoàng đế. Cho dù hoàng đế biết rõ cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.