Thiên Hình Kỷ

Chương 1




Cứ như vậy Tiêu Phàm trở thành đồ đệ của Thái Hư, gia nhập phái Võ Đang. Đối với việc gia nhập môn phái vũ hiệp trong truyền thuyết, kiếp trước hắn thường xem trên tivi tuyệt không có gì là bất ngờ. Một khi sư huynh của Thái Hư là Trương Tam Phong thì sư môn của hắn là phái Võ Đang là một việc rất bình thường.

Thái Hư thản nhiên tiếp nhận ba quỳ chín lạy của Tiêu Phàm. Sau đó trên tay Tiêu Phàm cầm một chiếc móng đại bàng nói là lễ vật bái sư và học phí. Thái Hư miệng chảy đầy nước, đối với lễ vật của Tiêu Phàm rất chi là hài lòng và tán thưởng. Hắn cho rằng có một đồ đệ biết cách đối nhân xử thế như vậy tương lai tất sẽ thành tài.

Tiêu Phàm và Thái Hư suy nghĩ có chút trái ngược nhau. Một chiếc móng đại bang liền có thể lấy lòng sư phụ khẳng định không thể đạo tạo người khác thành tài. Không những thế không chừng bổn sự rất là yếu kém…

Bất quá, một khi bái thì cũng đã bái rồi, tựu cùng hắn hòa làm một đi. Tiêu Phàm trong lòng lại không coi trọng quan hệ thầy trò này cho lắm. Quan hệ này giữa hai người coi như là một cuộc đùa vui giữa hai nhà hàng xóm với nhau.

Vì thế Tiêu Phàm chính thức bắt đầu đi vào con đường võ học …

Đương nhiên, lời này là có chút khoa trương. Trên thực tế, cái mà Tiêu Phàm muốn học có thể coi như là không có quan hệ quá lớn với võ học. Thái Hư đã từng nói qua: “Hiển nhũ nhất chỉ”, cũng tức là “Tiên Nhân Như Ý Chỉ”, chỉ dúng để tháo thừng cởi dây lưng chứ không thể đả thương người. Nó chính là giai đoạn sơ cấp của người tập võ, chỉ là bí quyết cách không vận khí nho nhỏ mà thôi.

Nhưng dù sao chỉ thế này cũng đủ làm cho Tiêu Phàm hài lòng, bởi vì hắn sau giai đoạn sơ cấp hắn cũng không có ý định luyện tiếp. Tương lai, khi hành tẩu giang hồ bằng chiêu thức “Hiện nhũ nhất chỉ” ấy, giải cứu hàng ngàn, hàng vạn nữ tử thế gian khỏi cái yếm. Khi già rời khỏi giang hồ, tranh thủ giải trừ trên một vạn cái yếm nữa, cũng không uổng công kiếp này một hồi ta xuyên việt a…

Đây cũng chính là mục tiêu của Tiêu Phàm, rất đơn giản và cụ thể.

Bây giờ nếu nói bi kịch nhất có lẽ chính là lão đạo Thái Hư này đây. Hắn trợn mắt, há mồm sau khi nghe xong chí hướng sau này của Tiêu Phàm. Sau nửa ngày cũng không nói được một câu, ngồi xổm bên đường, không nói hai lời liền thưởng cho bản thân mình một cái bạt tai. Một bên thì đắc ý, tàn nhẫn còn một bên thì lệ rơi đầy mặt.

- Tưởng rằng nhận một tên vương hầu làm đồ đệ có thển làm rạng danh sư môn, nâng sư môn ta thành đạo giáo. Ai ngờ lại gặp phải một tên dâm tặc,bần đạo quả là có lỗi với sư môn, có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Tiêu Phàm an ủi hắn:

- Sư phụ nén bi thương, nếu thực sự lão nhân gia ngài cảm thấy khó chịu thì chúng ta cùng liên thủ hành tẩu giang hồ. Thầy trò chúng ta phối hợp, ngài đối phó thiếu hiệp, đồ nhi nhận đối phó hiệp nữ. Thầy trò ta tạo lên một hồi tinh phong huyết vũ ở giang hồ, lấy oai ở sư môn ta.

- Thôi đi, ngươi thì tinh phong huyết vũ gì? Cái mà ngươi muốn nhấc lên chính là cái yếm của nữ nhân …

Tiêu Phàm lại nói:

- Vậy cũng là luyện tập để nâng cao võ công của bổn môn thêm sắc bén mà thôi …

Mồm Thái Hư cứng lại, tiếp tục gào khóc.

**************************************

Mấy ngày này Tiêu Phàm cảm thấy có chút quái dị. Hắn cũng không thể nói rõ ra là vì cái gì, hắn cảm giác như có rất nhiều ánh mắt như có, như không đang nhìn chằm chằm vào mình. Có đôi khi chẳng biết tại sao da đầu run lên, cảm giác như bị người ta lột sạch sành sanh, cảm giác như vậy khiến hắn rất không được tự nhiên.

Có lẽ là gần đây theo lão đạo Thái Hư luyện cái gọi là “Thuần Dương Vô Cực Công”, đi theo lão thần côn luyện công chính mình cũng trở nên lẩm bà lẩm bẩm. Tiêu Phàm quyết định học xong “Hiện nhũ nhất chỉ” thì dừng lại, chuyện học võ công đây thôi, có luyện thêm cũng không được gì. Võ công của sư phụ Thái Hư có cao chăng nữa? Nhưng hiện tại lão cũng già rồi, trông như tên khất cái, tiền đồ ảm đạm, bản thân mình đi theo cái gương đấy cũng không khá hơn bao nhiêu.

Hôm nay Tiêu Phàm một thân áo dài màu xanh nhạt, trong tay cầm theo bánh kẹp thịt và chân gà. Đi dạo quanh huyện Giang Phổ hai vòng rồi thản nhiên hướng ra thành Nam. Cách thành Nam không xa có một miếu sơn thần hoang vu.

- Ngươi ở đây à?

Tiêu Phàm vào miếu, nhìn trên nhìn dưới một lượt, cau mày hỏi.

Hắn chính là hỏi tiểu khất nữ đứng bên cạnh này

Mấy ngày nay tiểu khất nữ này đối với hắn ngày càng tin tưởng. Dù sao cô bé này cũng chỉ là hài tử mười hai tuổi. Tiêu Phàm đối xử tốt với nàng. Nàng liền buông lỏng phòng bị. Hôm nay Tiêu Phàm mua cho nàng một cái áo dày, hơn nữa còn có quần, giầy, khiến nàng hết sức cao hứng. Tiêu Phàm thừa cơ đưa ra ý muốn xem thử nơi nàng đang sống.

Yêu cầu này, bất luận thế nào cũng đồng dạng với việc nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đảm bảo không có ý tốt.

Có điều may mắn là nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, mọi sự trên đời chưa hiểu hết được. Mà Tiêu Phàm hắn chính là hiện thân của một chính nhân quân tử.

Hắn rất lo lắng cho tiểu muội muội này, dù sao hắn cùng nàng đã có duyên quen biết. Hơn nữa chính xác hơn là hắn đã cứu nàng khi nàng đang đói khát gần chết bên đường về. Làm việc tốt thì phải làm đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên. Tiêu Phàm cảm thấy có nghĩa vụ phải giúp nàng lo chu đáo hết mọi chuyện sau này.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ. Thay bộ đồ Tiêu Phàm mới mua cho nàng, tiểu khất nữ cả người dường như thay đổi thành một con người khác. Xinh xắn, thoát tục, xinh đẹp tự nhiên, đôi má nhỏ tuy rằng còn mang theo vài phần nhợt nhạt do thiếu dinh dưỡng lâu dài nhưng ẩn ẩn đã có chút hồng hào. Rõ ràng so với lần đầu gặp nàng thì tràn đầy tinh thần hơn. Lông mi thật dài, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp. Cái mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng kẽ chu lên. Từ hình dáng bên ngoài hiện giờ của nàng có thể nhìn ra vài năm sau khi nàng trổ mã sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc mỹ nhân.

Có điều vẻ mặt nàng vẫn lãnh đạm như trước, không có gì thay đổi. Ánh mắt vẫn nghiêm nghị như cũ, khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi. Nó giống như ánh mắt của dã thú đi săn, tùy thời đều có thể phát động công kích. Đó là ánh mắt coi thường hết thảy sinh mệnh trên đời này, bao gồm cả nàng.

Cũng chỉ có lúc đối mặt với Tiêu Phàm thì cô bé này mới hoàn toàn là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu. Những lúc như thế thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn cứng nhắc giống như người chết kia mới có được chút sinh khí.

Trái tim Tiêu Phàm cũng có chút yêu thương với tiểu cô nương này. Hắn không biết lai lịch của nàng, càng không biết nàng lưu lạc bên ngoài, lẻ loi hiu quạnh bao nhiêu năm, bị bao nhiêu tội.

Đó chính là lí do khiến hắn càng yêu thương tiểu hài tử này.

Tiêu Phàm càng ngày càng cảm giác được, chăm sóc nàng chính là trách nhiệm không thể chối bỏ của chính mình. Nếu đã có duyên quen biết, như vậy hắn có trách nhiệm chăm sóc đến khi nàng lớn. Cho nàng một cuộc sống không lo. Quan trọng hơn là phải làm cho biểu tình lạnh lùng không hợp tuổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia dần dần nhạt đi. Hắn muốn cho nàng một cuộc sống vui vẻ.

Đây là việc đầu tiên từ khi xuyên qua thế giới này tới nay hắn tình nguyện làm, phần trách nhiệm này chẳng biết tại sao, nhưng nó đáng giá.

Ngẩng đầu nhìn ngọn núi bao quanh thần miếu, đây chính là chổ tiểu cô nương này sống. Nó trông rất hoang vu, chẳng biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi. Xung quanh mạng nhện giăng đầy, bốn phía đầy tro bụi đổ nát trông hết sức thê lương. Gió lạnh thổi vào, tràn ngập một cỗ hàn ý. Tóm lại, nó tuyệt đối không phải là một nơi tốt cho con người ở.

Mí mắt Tiêu Phàm nhăn lại:
- Buổi tối ngươi ngủ chỗ nào?

Tiểu khất khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chỉ chỉ vào bàn thờ cung phụng Sơn thần. Trên bàn còn sót lại vài cọng rơm thưa thớt.

Tiêu Phàm nhăn mặt. Thật khó tưởng tượng một tiểu hài tử lại có thể vượt qua nhiều đêm rét lạnh tại cái bàn thờ ở miếu đổ nát này.

- Không được, ngươi không thể ở lại nơi này. Chỗ này không phải nơi cho con người ngủ. Tiêu Phàm hạ kết luận như chém đinh chặt sắt.

Tiểu khất cái ngẩng đầu, khuân mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc, rất là đáng yêu.

Tiêu Phàm ngoảng mặt về phía nàng cười:
- Về chổ ta ở? Ta rất là sạch sẽ đó, mỗi ngày đều có rửa chân. Hơn nữa, 3 đến 5 ngày thì tắm một lần. Người ta rất thơm tho sạch sẽ, không có mùi.

Câu nói này làm cô bé nghe thấy khẽ mỉm cười, nụ cười như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng ngay lập tức liền thu liễm nụ cười trên đầu môi lại, sau đó nàng lắc lắc đầu.

Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Sao vậy? Ngươi không muốn sao?

Tiểu khát cái cúi đầu, cắn môi, ngập ngừng sau nửa ngày mới nói:
- … Ta đến chỉ mang đến thêm phiền toái cho ngươi.

Tiêu Phàm trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đau xót, nàng ở trong hoàn cảnh như thế còn suy nghĩ cho hắn. Nàng chính là hiện thân của Thiên sứ thánh khiết đang gặp rủi ro tại chốn trần gian.

Tiêu Phàm cười nói:

- Ta không sợ phiền toái. Ta cũng không cảm thấy ngươi có điểm nào phiền toái nữa. Quyết định như vậy đi, ta không cho ngươi cự tuyệt. Cự tuyệt một anh chàng đẹp trai như ta là không lễ phép đâu, biết chưa?

Tiểu cô nương này giống như một vị đại quan đang suy nghĩ việc quan trọng, nhíu mày tự hỏi bản thân. Sau đó trên đôi môi đỏ hồng khẽ nở ra một nụ cười, lần này nụ cười duy trì thật lâu. Cuối cùng nàng cũng gật đầu.

Trong cái lạnh của một buổi chiều ngày đông, Tiêu Phàm cùng tiểu khất cái này vì vận mệnh mà quyết định bước đi cùng nhau. Cả đời lên xuống, không rời, không bỏ, không oán, không hối hận..


Tiêu Phàm cùng nàng rời khỏi tòa miếu hoang sơ kia, mang nàng về Trần phủ.

Tiêu Phàm quyết định tạm thời cho nàng ở tạm tại Trần Phủ. Biết làm sao được, ai bảo hắn cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu cơ chứ? Cũng may Trần Phủ không nhỏ, an bài cho nàng một phòng có thể che gió trú mưa tuyệt đối không thành vấn đề.

Trên đường, Tiêu Phàm rất tự nhien cầm tay nàng mà dắt đi. Tiểu nữ hài này rất ngoài ý muốn. Theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng đến lưng chừng thì lại thôi. Để hắn tùy ý nắm. Trên khuân mặt nho nhỏ lộ ra vẻ ngượng ngùng nhưng xen lẫn ngọt ngào. Nụ cười giống như thường ngày, chợt lóe lên rồi biến mất. Thay vào đó lại là vẻ lãnh đạm như bình thường.

************************************

Sắc trời mờ mờ tối khiến người ta cảm thấy sắp có một cơn mưa to đổ xuống.

Tiêu Phàm cùng tiểu hài tử tay nắm tay, trông như đôi huynh muội tình cảm thân thiết, nhưng lại càng giống hơn là đôi bạn giúp đỡ nhau khi hoạn nạn. Cả hai tươi cười trò chuyện, trông hết sức vui vẻ.

Trần phủ vẫn như thường ngày, bọn hạ nhân trong phủ vẫn tấp nập đi qua đi lại náo nhiệt nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng. Ở đây hoàn toàn không có gì làm cho người ta cảm thấy thoải mái như một gia đình.

Cũng chẳng sao, vì Tiêu Phàm chưa bao giờ xem Trần Gia là nhà của mình. Ở trong này hắn không cảm giác được hơi ấm gia đình và sự tin tưởng. Trần phủ đối với hắn nhiều nhất chính là nơi để ngủ mà thôi.

Bọn hạ nhân kính cẩn vấn an Tiêu Phàm. Mọi người đều biết rằng, Cô gia đối với Trần gia rất quan trọng, hắn có bản lĩnh, hơn nữa cũng không khoe khoang. Không phải hạng tiểu nhân kiêu ngạo cuồng vọng. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn bình thường, vẫn là vẻ khiêm tốn mà kiên định như mọi ngày.

Băng qua hoa viên của tiền viện. Lại vòng quanh bên sân vườn lịch sự tao nhã, tiếp đó vượt qua các hành lang gấp khúc trùng trùng điệp điệp. Tiêu Phàm cùng tiểu khất nữ rất nhanh đã đi tới tiền đường.

Dọc theo đường đi, bọn hạ nhân đưa mắt tò mò nhìn Tiêu Phàm, những ánh mắt này đều chăm chú nhìn cảnh Tiêu Phàm cùng tiểu khất nữ nắm chặt tay nhau.

Cô gia hồi phủ cũng không có gì là kì quái. Kỳ quái chính là cô gia hôm nay mang về một tiểu cô nương be bé, gầy teo. Hơn nữa, xem bộ dạng có vẻ hai người bọn họ khác thân thiết. Tiểu cô nương này rốt cục có quan hệ gì với cô gia?

Bọn hạ nhân tuy tò mò nhưng đương nhiên không có tư cách hỏi rõ. Người có tư cách hỏi chỉ có chủ nhân Trần gia, Trần Tứ Lục.

Trần Tứ Lục gần đây rất phiền muộn, hắn có rất nhiều sự tình phải quan tâm. Gia nghiệp lớn, thân là gia chủ tất nhiên không thể tránh khỏi phiền não.

Bất quá, việc khiến hắn hao tâm tổn trí nhất chính là việc hôn sự của Tiêu Phàm với nữ nhi của hắn.

Là một thương nhân thành công, Trần Tứ Lục từ thái độ của Tiêu Phàm nhận thấy căn bản Tiêu Phàm không muốn cùng Trần gia thành người một nhà.

Nếu là trước kia, Tiêu Phàm có thái độ này chắc chắn sẽ khiến hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó không chút khách khí trục xuất hắn ra khỏi Trần Gia. Hơn nữa còn nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường nữa. Thậm chí, còn đứng xa xa phun cho hắn một bãi nước bọt để biểu đạt sự khinh thường cùng phẫn nộ của mình. Sau thì càng yên tâm, càng thoải mái tìm cho nữ nhi mình một người chồng tốt, một vị rể hiền.

Thật đáng tiếc, suy nghĩ cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, mọi chuyện không thể thành sự thật được nữa. Hiện tại hắn chỉ có thể trong đầu YY một vài lần thôi. Bây giờ đối với Tiêu Phàm, hắn thậm chí còn phải bày ra một bộ mặt a dua, tươi cười.

Tiêu Phàm đã không còn là người mà một tên thương nhân nho nhỏ như hắn có thể nói đuổi là đuổi ra ngoài được.

Sự thật lúc nào cũng tàn khốc cả. Chỉ ngắn ngủi hơn hai tháng, Tiêu Phàm “Núi không hiện, nước không lộ”( Biên: câu này ý nói TP ẩn tàng thực lực ý) bằng chính khả của mình tung hoành trên dưới huyện Giang Phố. Hắn âm thầm bố trí, thao túng đại cục. Một tay đạo diễn trong việc Tào huyện thừa đoạt quyền Tri huyện. Cùng Tào huyện thừa mới nhậm chức kết nghĩa anh em. Nếu chuyện chỉ thế mà thôi thì không nói. Không ma xui quỷ khiến thế nào mà khiến hắn quen biết được với Hoàng Thái Tôn điện hạ đương triều. Nghe nói giao tình của hắn cùng Thái Tôn đích xác cũng không phải tầm thường.

Trần Tứ Lục có đôi khi muốn đập đầu một cái vào thường để xem mình có phải là đang nằm mơ không.

Vì cái gì? Vì cái gì mà hơn hai tháng trước hắn vẫn còn là một tên Uất ức cô gia, một kẻ mà bất cứ ai đều có thể giẫm một cước lên người. Vậy mà giờ tại huyện Giang Phố này hắn chính là một đại nhân vật, quyền thế rất cao. Trời ơi! Đến rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Là lão thiên già rồi nên uống nhầm thuốc, hay là hắn? Tiêu Phàm uống nhầm thuốc?

Trần Tứ Lục cảm thấy rất hổ thẹn, thương nhân từ trước đến nay đều dùng đôi mắt sắc bén cùng kinh nghiệm để kiếm lời và tranh thủ lợi ích. Vậy mà cuối cùng hắn lại nhìn lầm chính con rể mình, không lẽ tại mình già mờ mắt rồi? Rõ ràng là rồng trong loài người mình lại cho hắn là ếch ngồi đấy giếng. Nữ nhi chung quy là vô phúc a!

Trần Tứ Lục nặng nề thở dài.

Thấy Tiêu Phàm cùng một tiểu khất cái nắm tay nhau đi vào tiền đường. Phản ứng của Trần Tứ Lục không khác bọn hạ nhân là bao.

Đây… Đây là ai?
Trần Tứ Lục mở to mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hài tử.

Tiểu hài tử không quen bị người ta nhìn chằm chằm, nhẹ nhàng lui ra sau hai bước, trốn ra sau lưng Tiêu Phàm. Nhưng tay nang cùng tay hắn chưa từng có một lần tách ra.

Tiêu Phàm nho nhã cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân. Tiểu cô nương này rất đáng thương, một mình lẻ loi bên ngoài ăn xin. Ngài biết đấy, tiểu tế chính là một con người thiện lương a. Hơn nữa lại nhiệt tình, chính trực cho nên …

Trần Tứ Lục ngây ngốc nói:
- …Cho nên?

- Cho nên tiểu tế dẫn nàng trở về. Đã là người một nhà, cùng bước vào một cánh cửa. Nhạc phụ đại nhân nhân hậu, Trần gia phòng trống lại còn nhiều.Chẳng biết có thể an bài cho nàng một phòng nho nhỏ để ở, che mưa che nắng cũng được…

Trần Tứ Lục gắt gao nhìn vào tay hai người đang nắm chặt, nhìn như thế nào cũng thấy chướng mắt. Tiêu Phàm ngươi nghĩ Trần gia ta là cái gì? Là chỗ thu nạp khất cái hay là miếu hòa thượng sao? Hay là kết thiện duyên cứu độ chúng sinh?

Nghĩ là nghĩ còn làm lại là việc khác. Loại ý nghĩ này Trần Tứ Lục có chết cũng không dám nói ra.

- Haha. Hiền tế đã quá thiện tâm rồi. Đương nhiên không thành vấn đề, cái này để ta phân phó cho bọn hạ nhân an bài.
Trần Tứ Lục cười to nói một lời trái với lương tâm mình.

Tiêu Phàm cảm động rớt nước mắt,biểu tình chân thành nói:
- Nhạc phụ đại nhân. Tiểu tế hôm nay mới phát hiện, thì ra ngài là một người tốt a…

Tiếng cười của Trần Tứ Lục nghẹn lại, giống như bị người bóp ở cổ. Nghẹn giọng câm nín. Thở phì phò, nét mặt già nua căng ra đến mức đỏ bừng. Theo quán tính lấy tay bưng kín lồng ngực

Tiếng bước chân dồn dập từ xa ngày càng gần. Một bóng hình chợt lóe lên sau tấm bình phong sơn thủy ở tiền đường. Khuân mặt xinh đẹp đầy u oán của Trần Oanh Nhi xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm.

Trên danh nghĩa hắn là vị hôn phu của mình mà giờ lại mang theo một tiểu cô nương xinh đẹp đến Trần gia. Chuyện lớn như vậy, nàng thế nào lại không biết? Nàng làm sao không tự mình đến xem?

Đôi mắt đẹp si ngốc dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Phàm rất lâu. Ánh mắt của nàng tràn đầy hận ý và u oán.

Chính là khuân mặt tuấn tú này đã khiến nàng khóc suốt đêm, ướt hết cả gối. Hắn có lúc khiến nàng oán hận nghiến chặt răng, cũng có lúc làm cho nàng phải dãy dụa cầu xin trong mộng. Nhưng thủy chung không thể rút ngắn khoản cách được với hắn mà cả hai lại càng ngày càng xa vời. Ở thời đại này, nữ nhân một khi không giữ được trượng phu của mình chính là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn.

Cha mẹ đã nói như vậy thì việc hôn nhân cũng không tin cậy được, trên đời này có cái gì đáng tin tưởng hơn chính mình? Trần Oanh Nhi hận hắn đồng thời cũng hận chính mình. Cùng ở dưới một mái hiên bốn năm, vì sao mình lại không sớm phát hiện hắn trân quý? Vì sao phải chờ tới bây giờ? Tới lúc hắn tỏa ánh hào quang khắp bốn phía mình mới phát hiện của quý ngay trước mắt? Vì sao phụ thân mình mấy năm nay đối xử với hắn như thế?

Đông phong ác
Hoan tình bạc.
Nhất hoài sầu tự
Kỷ niên ly tác.
Thác, thác, thác!

Dịch:
Gió đông ác nghiệt
Ân tình bạc bẽo
Ôm mãi một mối sầu
Bao năm xa cách cô đơn
Sai! Sai! Sai! (1)

Ánh mắt ai oán chậm rãi hạ xuống chỗ hắn cùng tiểu cô nương gắt gao nắm lấy tay nhau. Tức thì ánh mắt ai oán của Trần Oanh nhi liền biến mất không còn thấy tăm hơi đâu, thay vào đó chính là sự ghen tị được ẩn giấu thật sâu. Nàng hạ quyết tâm, mình phải giành lại.

Người mà hắn nên nắm tay phải là mình mà không phải là tiểu cô nương nhỏ gầy kia. Đối với một nữ nhân mà nói, nam nhân của mình trước mặt nắm tay một cô nương khác cho dù đó chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi nhưng đối với nàng đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn. Dù sao đi nữa nàng trên danh nghĩa là vị hôn thê của hắn a.

Trước nội đường, bốn người chia làm bốn góc mà đứng. Ai cũng không nói câu nào. Nhưng bây giờ trong lồng ngực Trần Oanh Nhi có một cỗ oán khí đang bốc lên cao, tràn ngập ra cả tiền đường.

Bên ngoài tiền đường, bọn hạ nhân Trần phủ tò mò tới xem ngày càng nhiều, nhưng chỉ dám đứng xa. Ai cũng hướng ánh mắt ghen gét đố kị nhìn vào Tiêu Phàm. Vẻ mặt Trần Tứ Lục bất đắc dĩ, nhìn Tiêu Phàm lại nhìn nữ nhi của mình ức đến độ dậm chân, nặng nhọc thở dài.

Tiểu hài tử dường như cái gì cũng không nhận ra, vẫn nắm chặc tay Tiêu Phàm như cũ, vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh. Tiêu Phàm giống như không nhìn thấy Trần Oanh Nhi, quay đầu về phía tiểu nữ hài nở nụ cười ấm áp, an ủi.

Thật lâu sau, Trần Oanh Nhi mở miệng, cảm giác giống như mùa đông lạnh lẽo ở bắc cực nhưng cũng có chủ giống như hai bên địa ngục âm trầm, khiến người khác sợ run. Bao nhiêu mâu thuẫn tích tụ bấy lâu nay, cuối cùng đây là lúc giọt nước làm tràn ly, rút cục đã bạo phát.

- Tiêu Phàm. Ngươi … Giỏi. Ngươi tuy là cự hôn nhưng cần gì phải sử dụng thủ đoạn khiến ta phải nhục nhã như thế? Ngươi làm cho Trần Oanh Nhi ta trở thành cái gì? Ngươi làm cho Trần gia trở thành cái gì?
Trần Oanh Nhi nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.

Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Trần cô nương sao lại nói như thế? Ta như thế nào lại làm ngươi phải chịu nhục nhã?

Nghe hắn nói thế, nước mắt Trần Oanh Nhi chậm rãi rơi xuống, dùng sức chỉ vào tiểu nữ hài.

- Ngươi trước mặt bao nhiêu là người ngang nhiên công khai mang theo nữ tử này vào cánh cửa Trần gia, đây không phải là nhục nhã thì là cái gì? Tiêu Phàm, ngươi không muốn cùng Trần gia kết thân cũng không cần quá phận giáng cho Trần gia một cái bạt tai như vậy. Hảo hảo, Trần gia ít ra cũng đối với ngươi có ân dưỡng dục vài năm. Ngươi báo đáp ân tình của Trần gia như thế sao?

Tiêu Phàm nghe vậy ngẩn người, sao đó cười khổ nói:
- Trần cô nương, cô hiểu nhầm ta rồi. Trần gia đối với ta không tệ, ta sao có thể làm cho các ngươi nhục nhã được? Thực sự là bởi vì …

Tiêu Phàm còn chưa dứt lời, Trần Oanh Nhi gắt gỏng cắt ngang, mặt đầy nước mắt, u oán nói:
- Tiêu Phàm. Ta hôm nay coi như đã nhìn rõ ngươi. Ngươi là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, một khi đắc chí liền càn rỡ. Ngươi chính là ác nhân lấy oán trả ơn, khi lên cao thì không màng đến tình cảm ngày xưa. Tiêu Phàm! Tiêu Phàm! Ngươi chính là tên hỗn đản phụ nghĩa tuyệt tình, sẽ có một ngày ngươi sẽ gặp báo ứng.

Tiêu Phàm kiên nhẫn giải thích:
- Trần cô nương, ngươi có thể bình tĩnh một chút được không? Nghe ta giải thích?

Trần Oanh Nhi bộ dáng như phát bệnh tâm thần, the thé giọng nói:

- Ngươi không cần phải giải thích. Ta chỉ tin sự thật mà mắt ta thấy thôi. Tiêu Phàm. Ngươi chê ta già diện mạo xấu xí thì nói thẳng không cần đem về một cô nương mười hai tuổi khoe khoang. “Mười năm xuân đề biến oanh lưỡi, ba ngoại lão sửu đổi nga mi”(2).
Ngươi, Tiêu Phàm! Ngươi hôm nay đã vũ nhục Trần Oanh Nhi ta thì sao không làm như thế đi? Cầm ta đi đổi? Như thế cũng chính là thành toàn cho Tiêu công tử ngươi mỹ danh phong lưu, thiên cổ lưu danh.

Trần Oanh Nhi ngày càng kích động, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe. Tiêu Phàm rốt cục mất hết kiên nhẫn, trên khuôn mặt tức thì tối sầm lại, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Trần cô nương, ngươi đừng nên quá phận.

Trần Tứ Lục thấy thế trong lòng biết là không ổn, vội vàng đứng ra hòa giải:
- Hiền tế đừng giận, sự tình như vậy cũng không phải là không có cách giải thích. Như vậy đi, hiền tế à. Nếu ngươi không ngại Trần gia ta thô bỉ thì bằng không hôm nay tại đây định ngày hoàng đạo cùng Oanh Nhi thành thân a. Như thế cũng vừa tiêu tan hiểu lầm của Oanh Nhi, cũng hoàn thành tâm nguyện của phụ thân ngươi và ta năm đó. Bỏ việc không tốt thêm vào là việc vui, thế nào? Việc các ngươi thành thân chính là đã định từ mười mấy năm trước, lẽ ra cũng nên sớm thành thân a…

Quay đầu nhìn tiểu hài tử có vài phần sợ hãi cùng phòng bị, Trần Tứ Lục cẩn thận xem xét sắc mặt của nữ nhi, lại nói:
- Hiền tế à, thế gian người đáng thương quá nhiều, chúng ta không thể nhất nhất bận tâm. Như vậy đi, ngươi cùng Oanh Nhi thành thân, ta cho tiểu cô nương này mười lượng bạc cho nàng tự kiếm đường mưu sinh. Mười lượng cũng không phải là ít, cũng không phụ lòng ngươi hôm nay làm việc thiện. Việc hôm nay coi như là quá khứ, như thế được không?

Trần Oanh Nhi đang khóc lóc một hồi nghe thấy thế lập tức nín thở, nàng muốn nghe đáp án từ chính miệng Tiêu Phàm.

Tiểu hài tử nghe vậy ánh mắt buồn bã. Nàng biết, nàng có lẽ đã mang đến phiền toái cho Tiêu Phàm. Bàn tay nhỏ bé khẽ dạy dụa một hồi thoát khỏi tay Tiêu Phàm. Trong mắt hiện lên lệ quang nhàn nhạt, nhưng gắt gao nhếch môi kiên cường không cho nước mắt rớt xuống.

Ai ngờ nàng giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi tay Tiêu Phàm. Vì thế ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn. Tiêu Phàm đang nhìn nàng vẻ mặt ôn hòa cười, nụ cười so với mặt trời còn muốn ấm áp hơn. Ánh mắt hết sức kiên định.

Tiểu hài tử giật mình, cũng nhìn hắn hắn mỉm cười một cái. Nàng hiện tại đã biết, Tiêu Phàm sẽ không bỏ nàng, đối với nàng như vậy là đủ rồi.

Tiêu Phàm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Trần Tứ Lục và Trần Oanh Nhi nói:
- Trần thế bá không cần phải hao tâm tổn trí. Từ nay về sau ta phải có trách nhiệm với tiểu cô nương này. Nơi nào có ta thì nơi đó có nàng!

Lời nói nhẹ nhàng nhưng giống như hung hăng đánh một cái thật mạnh vào lòng hai cha con Trần gia.

Trần Tứ Lục im lặng, vẻ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Thân thể mềm mại của Trần Oanh Nhi khẽ lay động, khuôn mặt xinh đẹp dần dần trở nên trắng bệch. Cảm giác tuyệt vọng lan tràn toàn thân. Nàng cảm thấy một thứ gì đó rất quan trọng với mình đang lặng lẽ bị hút ra khỏi thân thể của nàng, vét sạch luôn cả linh hồn của nàng, cả người nàng tựa như biến thành một thể xác trống rỗng.

Cố gắng chống đỡ cho thân hình không phải ngã xuống. Trần Oanh Nhi gắt gao duy trì một tia tôn nghiêm cuối cùng:
- Phụ thân không cần nói thành thân cái gì nữa. Ta Trần Oanh Nhi… Không xứng gả cho vị Tiêu Công tử tiền đồ rộng lớn này. Ta, Trần gia không giữ được chân Tiêu công tử, cũng giữ không nổi Tiêu công tử. Tiêu Phàm vinh hoa phú quý, thế gian hết thảy những thứ quang vinh đẹp đẽ đang chờ ngươi truy đuổi. Chớ để lãng phí ánh hào quang ở Trần gia, xin cứ tự nhiên đi.

Nói xong, Trần Oanh Nhi khóc không ra thành tiếng.

Nghe những lời này của Trần Oanh Nhi, Tiêu Phàm nở nụ cười nhàn nhạt. Giờ phút này trong lòng hắn vạn phần tĩnh lặng, tâm hồn như một mảng trống không. Cứ như vậy mà gạt đi gánh nặng trong lòng nhiều năm, thoải mái a. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ được hảo hảo ngủ một giấc sảng khoái. Cái sự tình này hiện giờ đã phá tan sự lo lắng, áp lực trong lòng hắn từ trước tới giờ.

Buông tay tiểu nữ hài, Tiêu Phàm trịnh trọng sửa sang lại quần áo. Sau đó hướng Trần Tứ Lụn vái một vái dài, nói:
- Đa tạ Trần thế bá có ơn dưỡng dục bốn năm. Tiêu Phàm thật tình cảm ơn. Trần gia giữ vững sự nghiệp, ta vì trần gia giải nguy ách một lần, cứu sống Túy Tiên Lâu. Tri huyện cùng Huyện thừa tranh đấu làm Trần gia tranh thủ được nhiều lợi ích. Tiêu Phàm không dám tranh công chỉ muốn ba sự kiện này chính là ta báo đáp ân tình của Trần gia. Ta, Tiêu Phàm tới đây tay trắng mà khi ra đi cũng quyết không mang theo gì. Mọi ân oán xem như chấm dứt ở đâyi. Hôn sự giữa hai nhà Tiêu – Trần cũng hủy bỏ. Ngày sau nam hôn nữ gả chồng cũng không có quan hệ gì tới nhau. Tiêu Phàm từ biệt, thế bá bảo trọng.

Lời nói âm vang, nói năng có khí phách. Tất cả mọi người bị thần sắc nghiêm nghị cùng khí độ bất phàm của hắn làm rung động, sau nửa ngày cũng không nói được tiếng nào.

Tiêu Phàm hướng về phía cha con Trần gia mỉm cười. Sau đó dắt tiểu nữ hài xoay người đi về phía cửa lớn của Trần phủ, thần sắc thong thả, kiên định.

Trần Oanh Nhi nước mắt rơi như mưa. Nàng cắn môi, một tia máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống. Đôi mắt ai oán, khuôn mặt mơ hồ mất hồn. Ruột gan đau như cắt từng khúc ruột, nhìn bóng dáng Tiêu Phàm dần dần đi xa. Ánh mắt cuối cùng lại hóa thành oán độc và ghen ghét.

Nàng nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt vẫn không thể xóa bớt nỗi đau đớn trong lòng. Ta mất hắn rồi sao? Sau này ta vĩnh viễn không thể có được hắn rồi sao? “Nam hôn nữ gả chồng, không có quan hệ gì tới nhau”, câu nói tuyệt tình đó luôn quanh quẩn bên tai nàng. Như một mũi gai nhọn một lần rồi lại một lần đâm vào trái tim nàng.

Nhìn thân ảnh Tiêu Phàm vừa biến mất trước cửa, Trần Oanh Nhi hét lên:
- Tiêu Phàm, ngươi sẽ phải hối hận. Sau này ngươi nhất định sẽ phải hối hận.

Ánh sáng ngoài cửa lớn chợt lóe đã thấy bóng dáng Tiêu Phàm ở rất xa. Thân ảnh hào hùng, tiếng cười phiêu lãng:
- Ngửa mặt lên trời đi ra cửa. Ta há lại hối hận?

Đã hết những cái ràng buộc. Viễn cảnh Đại Minh tươi đẹp trước mắt. Tiêu Phàm ta trước mắt từ từ triển khai.

Người đã đi xa, tiếng không còn. Trong ngoài tiền đường Trần phủ mọi người vẫn ngơ ngác đứng thẳng, thật lâu sau không có nói gì.

Trần Tứ Lục trâm mặc một lúc lâu rồi mê mang hỏi:
- Câu cuối cùng hắn nói là gì?

Anh mắt oán độc của Trần Oanh Nhi vẫn chằm chằm nhìn về phía cửa lớn, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh đến đáng sợ:
- Năm đầu Đường triều Thiên bảo, Huyền Tông hạ chiếu triệu thi tiên Lý Bạch nhập kinh, Lý Bạch hăng hái, lần này hạ chỉ thỏa với mong ước ý chí bình sinh của đời người.

Trần Tứ Lục giật mình gật đầu, thần sắc buồn bã. Tiêu Phàm đi rồi, Trần gia sau này làm sao bây giờ?

Một thân ảnh mềm mại nhu nhược sau bức bình phong sơn thủy khẽ nhô đầu ra, chính là Bão Cầm, nàng lúc này ánh mắt không muốn rời khỏi cửa lớn, ánh mắt đẹp ngập tràn sự đau xót và nước mắt.

Trần Oanh Nhi cắn chặt răng, hung hăng quyệt một chút nước mắt, trên khuân mặt xinh đep hiện lên sự kiên cường. Nàng hướng về phía hạ nhân Trần phủ, buồn bã lạnh lùng nói:
- Các người cũng thấy rồi. Hôm nay chính là Tiêu Phàm phụ ta không phải ta phụ hắn. Ta hôm nay chịu đại nhục, nỗi đau trong lòng giống như ngàn dao giày xé, sau này dù thế nào ta cũng tuyệt đối không dám quên. Ta, Trần Oanh Nhi thề với trời, kiếp này phải rửa sạch nỗi nhục này thì mới giải trừ được mối hận trong lòng ta.

Thanh âm oán độc, giống như từ trong Cửu U địa phủ truyền ra. Tức thì tại tiền đường lặng ngắt như tờ, thanh âm như quanh quẩn mãi không chịu tan.

--------------------------------

(1) Đây là một đoạn được trích từ bài từ Thoa Đầu Phượng được Lục Du sáng tác trong một hoàn cảnh đặc biệt:

Ban đầu Lục Du lấy người em họ (con cậu) là Đường Uyển, hai người rất tâm đầu ý hợp, nhưng thân mẫu của Lục Du lại không ưa Đường Uyển, lại nghe thêm những lời gièm pha nên bà buộc hai người phải ly hôn.

Về sau, Lục Du lấy Vương Thị, Đường Uyển cũng tái giá, lấy Triệu Sĩ Trình. Mấy năm sau, vào mùa xuân, hai người tình cờ cùng đi chơi vườn Thẩm, ngẫu nhiên gặp nhau. Đường Uyển lấy tình anh em họ, gửi rượu và dã vị mời Lục Du. Lục Du vô cùng thương cảm, vung bút đề lên bức tường trong vườn Thẩm bài Thoa Đầu Phượng này.

Đường Uyển sau khi đọc được bài này trong lòng rất đau khổ, làm một bài từ cũng theo điệu Thoa Đầu Phượng họa lại. Sau đó nàng đau buồn, lâm trọng bệnh mà qua đời.

Lục Du hay tin như sét đánh ngang tai, mấy phen khóc đến chết đi sống lại. Từ đó về sau, cái tên Đường Uyển đã trở thành một đề tài quen thuộc trong sáng tác văn chương của Lục Du. Mãi đến khi 84 tuổi ông vẫn không quên người vợ này, người tri kỷ lúc đầu của mình. Người đời đánh giá đây chính là một mối tình “thiên cổ hận” (Nguồn: quan4.net)

(Biên: bài tự này cũng được viết thành 1 bài hát, cũng khá hay, mọi người muốn nghe có thể tìm trên mạng với từ khóa là : Thoa Đầu Phượng – Phong Trung Thái Liên.)

(2) “Mười năm xuân đề biến oanh lưỡi, ba ngại lão sửu đổi nga mi”
Câu thơ này được trích từ “Truy hoan ngẫu tác” trong tập thơ tự thuật kể lại chuyện phong lưu tao nhã của Bạch Cư Dị. Bài thơ kể rằng ông mua một nữ hài độ mười lăm, mười sáu về làm thiếp. Vui vẻ mới được ba năm, người ta cũng mới mười tám mười chín thì đã chê người ta già, xấu, thế là có nàng bị ông ta đem bán lại cho người khác, có nàng thì bị cho đi. Rồi ông ta lại mua về một “món hàng tươi tốt” khác. Mười năm thay đến ba lần, thành thử viết ra bài này để khoe khoang với chúng bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.