Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 5: Anh là anh Thiện! Anh trai của em




Lại để cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi chiếu cố Trương thị, Liên Mạn Nhi rất lo lắng. Hai người kia, căn bản không giống như người có thể chăm sóc tốt người khác, huống chi đối phương là thôn phụ trong mắt các nàng. Coi như là bởi vì lời của Liên lão gia tử mà nói, phải không tình nguyện mà gánh trách nhiệm chiếu cố, thế nhưng sau lưng không để cho Trương thị sắc mặt hòa nhã, hoặc là lấy lời nói ép buộc Trương thị, làm cho Trương thị che đậy, ai mà biết được. Trương thị đây là làm Tiểu Nguyệt tử, một chút hàm hồ cũng không được, nếu như lỡ mắc sai lầm, lưu lại bệnh căn chính là chuyện cả đời.

Liên lão gia tử nghe xong Liên Mạn Nhi nói, xụ mặt, trầm mặc sau nửa ngày.

“Vậy Mạn Nhi ngươi liền lưu lại chăm sóc mẹ ngươi a.” Liên lão gia tử nói. Thời điểm ngày mùa thu hoạch, một người lao động đều là trân quý, đây là Liên lão gia tử đã khoan dung rất lớn rồi.

Vốn Liên Mạn Nhi muốn cho Liên Chi Nhi ở lại, Liên Chi Nhi làm việc nhà rất tốt, cũng rất cẩn thận. Thế nhưng mà nghĩ lại nghĩ, vẫn gật đầu.

“Gia, cho tiểu Thất cũng lưu lại a, hắn ở ngoài đồng cũng làm không có bao nhiêu việc. Mẹ con tỉnh lại, sẽ không chịu nói chuyện. Tiểu Thất trong nhà cùng mẹ cháu nói chuyện, mẹ cháu có thể khỏe nhanh hơn một chút.” Liên Mạn Nhi lại hướng Liên lão gia tử nói.

Cứ như vậy, những người khác ra đồng làm việc, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất lưu lại chăm sóc Trương thị.

Người đi làm việc rồi, trong sân Liên gia cũng an tĩnh lại. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ nói là ở trong phòng đọc sách, Chu thị cùng Liên Tú Nhi mang theo Liên Nha nhi đã ở trong phòng trên, đều không ra khỏi cửa.

Trương thị nhắm mắt lại nằm ở trên giường gạch, Liên Mạn Nhi bảo tiểu Thất cầm lấy tay Trương thị, ngồi ở bên cạnh Trương thị.

“Mẹ, ngài khát không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Trương thị khẽ lắc đầu.

“Mẹ, dù đau lòng hơn cũng không về được rồi. Ngài không nghĩ cái khác, hãy vì chúng con mà ngẫm lại a. Nhất là tiểu Thất, ngày hôm qua cuống họng đều khóc đến khàn luôn rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

Trương thị thân thể giật giật.

Buổi sáng hôm nay sau khi Trương thị uống thuốc, chỉ ăn một chút đồ vật, vẫn không nói một lời, không ăn không uống.

“Mẹ, ngài ngẫm lại, nếu ngài có chuyện gì xảy ra, chúng con sống làm sao. Ai có thể chiếu cố chúng con ăn cơm mặc quần áo, thực dựa vào nội cùng lão cô có thể làm sao? Nếu có kế mẫu. Chúng con ăn mặc liền căng thẳng, mấy người lớn chúng ta miễn cưỡng còn có thể sống sót, nhưng tiểu Thất còn nhỏ, hắn nào có đường sống ah.”

Tiểu Thất vừa nghe nói kế mẫu. Sống không được. Lập tức miệng muốn khóc.

“Mẹ sẽ không chết được.” Trương thị vội vàng vỗ vỗ tay tiểu Thất, rốt cục nói một câu.

“Mẹ ngài nghỉ ngơi đi, đem thân thể dưỡng tốt so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Con tìm một chút thức ăn cho ngài.”

Liên Mạn Nhi lại để cho tiểu Thất ở cùng Trương thị. Nàng từ Tây Sương phòng đi ra. Trương thị chảy nhiều máu như vậy, cần phải bồi bổ cho thật tốt. Nàng định hướng Chu thị muốn mấy quả trứng gà, làm trứng chần nước sôi cho Trương thị.

Liên Mạn Nhi tiến vào phòng trên, Liên Nha nhi đang nhặt đậu, Chu thị cùng Liên Tú Nhi ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi làm thiêu thùa may vá.

“Làm gì đến rồi, mẹ ngươi tỉnh sao?” Chu thị trông thấy Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Mẹ cháu vừa tỉnh. Nói đói bụng.” Liên Mạn Nhi nói tiếp, “Nội. Ngài cho cháu mấy quả trứng gà, cháu nấu cho mẹ ăn.”

“Nào có trứng gà gì, mấy ngày nay không phải đều xào rau ăn hết sao?” Chu thị nói.

“Nội, ngày hôm qua thấy còn bốn quả trứng gà, còn không có ăn.” Liên Mạn Nhi nói. Sáng sớm hôm qua trước khi ra đồng, vẫn là các nàng bắt gà, nhìn xem Chu thị động vào phao câu gà.

Chu thị nghĩ nghĩ, liền từ trên giường gạch xuống, từ quầy lấy ra một cái sọt ở bên trong lấy ra hai quả trứng gà cho Liên Mạn Nhi.

“Nội, cho thêm đi a, ngày hôm qua mẹ con chảy nhiều máu như vậy mà. Mẹ con khỏe rồi, cũng có thể sớm chút ra đồng làm việc.” Liên Mạn Nhi đối với Chu thị nói.

Chu thị nhíu nhíu mày, tựa hồ là muốn mở miệng mắng, không biết làm sao nhịn trở về, lại sờ soạng một quả trứng gà đưa ra.

“Ba quả, không có hơn đâu.”

Ba quả liền ba quả a, Liên Mạn Nhi đem trứng gà nhận lấy.

“Ngươi nấu ở lò trên a, có sẵn củi đấy.” Chu thị cùng đi ra đối với Liên Mạn Nhi nói.

“Vậy cũng được.” Liên Mạn Nhi vốn là muốn cầm lấy đi Tây Sương phòng nấu, thấy Chu thị nói như vậy, cũng coi như không có việc gì lớn, vui cười đáp ứng bà.

“Chính ngươi nấu, canh lửa cho kỹ, ta đi xem mẹ ngươi.” Chu thị nhìn Liên Mạn Nhi ở dưới lò nhóm lửa, liền ra cửa trước, hướng Tây Sương phòng đi.

Liên Mạn Nhi hướng trong nồi thêm một bầu nước, đã nhìn thấy tiểu Thất từ ngoài cửa đi vào.

“Đệ vì sao không ở cùng nương?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Nội bảo đệ đi ra, để cho đệ tới giúp đỡ nhóm lửa.” Tiểu Thất nói.

Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, cũng không nhóm lửa nữa, liền từ phòng trên đi ra. Cửa Tây Sương phòng không biết lúc nào đóng lại, Liên Mạn Nhi không có đi mở cửa, mà là lặng lẽ đi đến phía sau cửa sổ.

Quả nhiên Chu thị đang ở trong phòng cùng Trương thị nói chuyện.

“Tỉnh lại là tốt rồi… Lão Tứ có hỏi ngươi cái gì không… Ngươi chưa nói a.”

Trương thị không có lên tiếng.

“Tú nhi nó cũng không phải cố ý, ngươi biết rõ tính tình Tú nhi hấp tấp, ngươi không né chút. Ngươi cũng đã sanh mấy hài tử, ngã xuống , người đang tốt, cũng sẽ xảy ra chuyện.” Chu thị nói.

Liên Mạn Nhi mở to hai mắt, Trương thị đẻ non không phải chính mình tự ngã, là có liên quan tới Liên Tú Nhi.

“Ngươi cũng đừng rơi nước mắt chuột, trước lão Tứ ta có hai đứa, đều ra trong tháng còn chết, ta cũng không phải rất tốt sao.”

“Nương, đây không phải một sự việc.” Giọng nói Trương thị có chút nghẹn ngào, “Ta không có trêu chọc Tú nhi, là nàng mắng ta, ta còn khuyên nàng…”

“Được, được. Ngươi cũng đừng học cái kiểu mềm mại yếu ớt ấy, ngươi cùng lão Tứ đều còn trẻ, về sau có thể sinh lại. Cả nhà sống cùng nhau, sợ nhất là lắm mồm đấy, quấy nhiễu sự bình yên của gia đình. Mùa thu hoạch chính đã tới, cả nhà đều bận bịu, ngươi cũng đừng gây chuyện nữa, bằng không ngươi cũng không…” Có lẽ là Trương thị nãy giờ không nói gì, Chu thị càng nói càng đúng lí hợp tình lên, rõ ràng là Trương thị không sai.

Liên Mạn Nhi ở ngoài cửa sổ nghiến răng nghiêm trọng. Trách không được Trương thị xảy ra chuyện, Chu thị lại không đưa tin cho các nàng, vẫn là hàng xóm nhìn không được, đưa tin cho các nàng, như vậy các nàng mới biết được . Hóa ra là có duyên cớ bên trong.

Ngày hôm qua, Chu thị cho rằng Trương thị sắp chết rồi, nói sẽ chăm sóc tốt cho các nàng , là muốn bịt miệng Trương thị. Bây giờ thấy Trương thị vẫn còn sống, lại sợ Trương thị nói ra, vừa đấm vừa xoa mà che miệng Trương thị.

Liên Mạn Nhi chỉ cảm thấy một mồi lửa từ trong lòng một mực lên đến não.

“Nhị tỷ.” Tiểu Thất giật giật ống tay áo Liên Mạn Nhi, thì ra hắn cũng cùng đi qua.

“Tiểu Thất, ” Liên Mạn Nhi hạ giọng.”Đệ tranh thủ thời gian đi ra đồng, đem phụ thân, gia bọn họ gọi trở về. Nói trong nhà đã xảy ra chuyện. Nói bọn họ mau trở lại.”

Tiểu Thất gật gật đầu, quay người nhanh chân chạy ra ngoài.

“Ai ở bên ngoài?” Chu thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hỏi một câu.

Liên Mạn Nhi mở cửa, một mực xông vào trong phòng.

“Thì ra mẹ ta đẻ non, là do lão cô?”

“Ngươi không phải đang luộc trứng gà…” Chu thị nhìn thấy Liên Mạn Nhi liền hoảng sợ, tiếp theo trấn định lại, “Ngươi nghe thấy cái gì rồi, ngươi tiểu hài tử, cái này không phải chuyện của ngươi.”

“Như thế nào không phải chuyện của ta. Ta nếu không quản, các ngươi đã đem mẹ ta hại chết. Mẹ ta đã làm gì có lỗi với các ngươi, ngày hôm qua phụ thân ta hỏi, thái y hỏi. Mẹ cái gì cũng không nói. Đều nhận là chính bà không cẩn thận. Ngài sáng sớm lại đây bức bà, ngài đây là nghĩ muốn nhanh chóng bức chết mẹ ta . Để phụ thân không có thê tử, để chúng ta không có mẹ. Đối với ngươi có chỗ nào tốt.” Liên Mạn Nhi lần này đối với Chu thị không khách khí, liên tiếp mà chất vấn.

Chu thị một nhà độc đại đã quen, bị Liên Mạn Nhi hỏi ở trên mặt làm sao chịu được.

“Ngươi là thứ không biết lớn nhỏ…”

Liên Mạn Nhi không để ý tới Chu thị, nàng hỏi Trương thị, “Mẹ, sao người lại ngu như vậy, chịu thiệt thòi lớn như vậy. Người đều không nói.”

“Mạn Nhi…” Trương thị lúc này tâm tình hết sức phức tạp, không biết nói cái gì cho phải.

“Mẹ. Ngài cho dù thay bọn họ giấu diếm, đem mệnh đều cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói một tiếng tốt cho ngài, xoay đầu lại, còn khi dễ hài tử của ngài. Ngài xem, nội muốn đánh con kìa.”

“Nội bọn nhỏ, ngài muốn đánh liền đánh ta.” Trương thị đối với Chu thị nói.

Chu thị thấy chuyện muốn che đậy không được, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Lời nên nói ta đã nói hết với ngươi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi phải biết nên làm thế nào.” Chu thị đối với Trương thị nói.

Chu thị đến bây giờ còn đang bức bách Trương thị.

Liên Mạn Nhi đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đạp đạp đạp cùng tiếng nói chuyện, là Liên Thủ Tín mang theo mấy hài tử trở về.

“Giết người, cứu mạng a. Nội muốn đánh chết ta a.” Liên Mạn Nhi lập tức kêu to.

Chu thị bất quá là giơ tay lên, bởi vì lời nói của Trương thị, cũng không có đánh lên người Liên Mạn Nhi, thấy Liên Mạn Nhi như vậy, lập tức giận dữ đến dậm chân.

Lúc này Liên Thủ Tín đã từ bên ngoài xông vào.

“Thế nào mà la…, Mạn Nhi, mẹ con thế nào rồi hả?” Liên Thủ Tín tiến đến liền hỏi.

“Không ở ngoài đồng làm việc, đều chạy về làm gì?” Chu thị thấy không chỉ Liên Thủ Tín, mấy người Liên Chi Nhi cũng trở về, liền không vui nói.

“Cha, mẹ con đẻ non không phải tự mình té ngã, là lão cô đánh, vừa rồi nội tới, buộc mẹ chớ nói ra ngoài, bị con ở bên ngoài nghe thấy được, nội không cho con nói ra, bằng không sẽ đánh chết con.” Liên Mạn Nhi liền đem điều nàng nghe được mà nói ra cho Liên Thủ Tín biết.

“Ngày hôm qua nếu không phải Xuân Ni cùng Xuân Yến đưa tin cho con, con ngay cả gặp mặt mẹ lần cuối cũng không thể rồi. Biết rõ mẹ không tốt, trước còn không chịu mời lang trung, chỉ gọi Vương bà tử tới, về sau nhìn thấy mẹ sắp không trụ được, vẫn là người nhà thím Xuân Trụ mời Lý lang trung đến.” Liên Mạn Nhi lại nói.

Những chuyện này ngày hôm qua nàng đều nghe rõ ràng, chỉ là nghĩ đến Trương thị còn Tiểu Nguyệt tử, tốt nhất im lặng, trước hết đem những chuyện này đè xuống, nhưng hôm nay biết rõ Trương thị đẻ non là do Liên Tú Nhi, nàng vô luận như thế nào cũng nhịn không nổi nữa, bởi vậy một tia ý thức mà nói ra tất cả.

“Mẹ bọn nhỏ, là có chuyện như vậy?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.

“Cái gì đánh không đánh, nghe nàng nói quá tà dị, không phải là đẩy một chút thôi sao?” Chu thị nói.

Cái này là không đánh đã khai rồi, Liên Mạn Nhi âm thầm nhếch miệng.

Trương thị oa một tiếng khóc lên.

“Mẹ ngài đều nói ra đi, bằng không giấu ở trong lòng, nghẹn đến sinh bệnh.”

Trương thị liền nhào vào trong ngực Liên Thủ Tín, gào khóc.

“Rốt cuộc là chuyện thế nào? Ngươi cùng Tú nhi…”

“Ta trở về nấu cơm, cũng không biết chuyện gì, Tú nhi cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt. Ta liền hỏi nàng, nàng nói ta là giả vờ hảo tâm, rồi đẩy ta một cái. Ta ngã ở đằng kia, cảm thấy đau bụng, ta liền ôm bụng, ta cầu xin Tú nhi đỡ ta, cầu nương mời lang trung cho ta, nương nói ta hù dọa bà, về sau thấy ta chảy nhiều máu, mới mời Vương bà tử…” Trương thị đứt quãng mà đem chuyện đã xảy ra nói ra.

Thì ra là như vậy, nếu như Chu thị kịp thời mời lang trung đến, như vậy hài tử của Trương thị cũng không đến nổi chết rồi.

Liên Thủ Tín nghe xong, đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài. Chu thị vội vàng đuổi theo.

Các nàng bên này ồn ào, Liên Thủ Nhân ở trong phòng trên, Liên Kế Tổ, Tưởng thị, Liên Tú Nhi đều đi ra, Liên Nha nhi cũng vịn bệ cửa sổ đứng đấy, hướng bên này xem. Liên Thủ Tín đi thẳng đến cạnh Liên Tú Nhi, Chu thị từ phía sau kéo lấy y phục của Liên Thủ Tín, sau đó bà chặn ở phía trước Liên Thủ Tín, đem Liên Tú Nhi kéo ra phía sau mình.

“Lão Tứ, ngươi hung thần ác sát như vậy, ngươi muốn làm gì?”

“Nương, ta muốn hỏi Tú nhi mấy câu.”

“Có cái gì để hỏi, ngươi đừng nghe vợ ngươi xúi giục điều xấu.”

“Nương, những năm này, nàng là dạng người gì, ta so với ngài rõ ràng hơn.” Liên Thủ Tín nói, “Tú nhi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đẩy tứ tẩu ngươi hay không?.”

Liên Tú Nhi nghiêng người không nói lời nào.

“Nàng không cẩn thận đẩy nhẹ một cái, thê tử của ngươi không có đứng vững, cũng là không nghĩ tới chuyện sẽ như thế.” Chu thị lập tức nói.

“Ngươi sau khi đẩy xong, tử tẩu ngươi cầu ngươi đỡ nàng đứng lên…, cầu ngươi mời lang trung, ngươi đều đã làm cái gì?”

Liên Tú Nhi khóc lên.

“Cái này không thể nào.” Chu thị vội nói, “Thê tử của ngươi nàng nói dối.”

“Nương, thê tử ta bình thường đối đãi người thế nào , đối đãi Tú nhi thế nào, nàng đối đãi Tú nhi so với hài tử của mình còn thương hơn, Tú nhi, ngươi thế nào không thể nhịn…” Liên Thủ Tín nói.

“Ai bảo nàng che chở bụng, lấy hài tử trong bụng dọa ta.”

“Tứ tẩu ngươi che chở bụng, ngươi đỡ nàng một cái đều không được, ngươi lại để cho nàng nằm dưới đất lạnh?” Liên Thủ Tín tức đến phát run.

“Ta liền đẩy, ta không đỡ, ngươi muốn cho ta đền mạng nàng ta a!” Liên Tú Nhi ngẩng mặt nói.

Chu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* trừng mắt nhìn Liên Tú Nhi. (*chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong người tốt hơn.)

“Lão Tứ, việc này chẳng ai ngờ tới, Tú nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện tại thê tử của ngươi cũng không có việc gì rồi, về sau các ngươi muốn sinh bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Cả nhà còn phải sống cùng nhau, ngươi làm ca ca, còn có thể vì chuyện như vậy đối với muội tử ngươi muốn đánh muốn giết. Ngay từ đầu chưa cho mời lang trung, là lỗi của ta. Ngươi có chuyện gì, ngươi hướng về phía ta, cho ngươi, mặt của ta ở đây, ngươi hướng mặt ta mà đánh.”

Liên Thủ Tín vung tay lên, thấy Chu thị như vậy, lại vô lực mà thả xuống.

Mấy hài tử đều mặc kệ.

“Là ngươi đánh nương ta, hại chúng ta thiếu chút nữa không có nương, ngươi trả đệ đệ cho ta.” Ngũ Lang liền hướng Liên Tú Nhi nhào tới. Tiểu Thất cũng vung lên nắm tay nhỏ cùng nhào tới.

Chu thị thấy chế trụ Liên Thủ Tín, mấy hài tử lại tới nữa. Bà liền đem Liên Tú Nhi giấu ở phía sau mình, đứng thẳng người, nghêng đón năm tay của Ngũ Lang.

“Muốn giết các ngươi giết ta, lão bất tử ta cho ngươi khối thịt đền mạng.” Chu thị nói.

Bà vừa nói như vậy, Ngũ Lang càng nổi giận. Ngày hôm qua hắn là nhìn thấy từng thùng máu một xách đi ra ngoài, con mắt đều đỏ. Đó là máu của mẹ hắn, bên trong còn có của tiểu đệ bốn tháng của hắn.

Bởi vậy, Ngũ Lang cũng mặc kệ trước mắt là ai, vung quyền muốn đánh.

“Ca.” Liên Mạn Nhi vội vàng một phát bắt được Ngũ Lang, về sau bắt không được, liền chặn ngang đem Ngũ Lang ôm lấy, “Tiểu Thất, ngươi tới. Ca, việc này phải đợi gia trở về, xin gia làm chủ cho chúng ta.”

Liên Mạn Nhi trấn an Ngũ Lang cùng tiểu Thất, Liên Thủ Tín trở về phòng chiếu cố Trương thị.

Vì cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị một chút thời gian ở riêng cùng nhau, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất từ Tây Sương phòng đi ra. Bốn hài tử ở đầu tường chuồng heo ngồi thành một hàng.

“Mạn Nhi, vừa rồi vì sao muội ngăn ta.” Ngũ Lang hỏi Liên Mạn Nhi.

“… Vừa rồi nếu động thủ, huynh còn không có đánh tới lão cô, nội khẳng định nói các ngươi đánh bà.” Liên Mạn Nhi nói, “Đến lúc đó, bà lăn lộn khóc lóc om sòm, chúng ta có lý biến thành vô lý.” Nàng lúc ấy đã nhìn ra, Chu thị biết rõ chuyện này không thể che đậy được nữ, chính là muốn dùng biện pháp này, phong bế miệng của các nàng .

Ngũ Lang nghĩ nghĩ, cảm thấy Liên Mạn Nhi nói có lý.

“Chuyện này, liền như vậy bỏ qua?”

“Đương nhiên không thể tính toán, ta đã nghĩ ra được chủ ý tốt.” Liên Mạn Nhi nhìn bên kia phòng trên, lộ ra một tia cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.