Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 13




Sự hoảng loạn siết chặt lấy tôi. “Anh đang làm cái quái gì thế?”

Có một khoảng lặng, và rồi giọng nói nhuốm vẻ thích thú của hắn vang lên. “Tôi đã bảo rồi, tắm cho cô sạch sẽ.”

Tôi mở miệng toan đáp lại khi đợt nước lạnh đầu tiên chạm vào hai bàn chân. Giật mình, tôi kêu lên the thé. Trong khi tôi cố gắng một cách thảm hại để trườn ra khỏi bồn tắm bằng cách lăn người về phía mép bồn, dòng nước trở nên ấm hơn và kẻ bắt cóc nhấc tôi trở lại vị trí cũ.

“Tôi không muốn tắm. Thả tôi ra.” Tôi cố gỡ vải bịt mắt, liên tục tự tát vào mặt mình vì hai cánh tay lỏng lẻo không chịu nghe lời. Kẻ bắt cóc gắng kiềm lại tiếng cười nhưng thất bại.

“Tôi không quan tâm cô muốn hay không, cô cần phải tắm.”

Cảm giác được đôi tay hắn đặt lên vai mình, tôi tập trung hết sức lực để đánh trả. Hai cánh tay tôi quật ngược ra sau và “hạ cánh” ở nơi mà tôi nghĩ là mặt hoặc cổ của hắn. Những ngón tay của bấu chặt lấy tóc tôi, kéo ngược đầu tôi ra sau theo một góc kỳ quặc.

“Cô muốn tôi cư xử thô bạo luôn à?” hắn gầm ghè sát tai tôi. Khi không nhận được câu trả lời, hắn siết chặt tay hơn nữa khiến da đầu tôi đau nhói. “Trả lời câu hỏi của tôi.”

“Không.” Tôi nức nở thì thào trong khiếp sợ.

Không chần chừ, hắn ngay lập tức thả lỏng siết tay. Trước khi buông ra, những ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp da đầu tôi. Tôi rùng mình trước hành động sởn gai ốc đó.

“Tôi sẽ cắt quần áo của cô bằng kéo”, hắn nói một cách thẳng thừng. “Đừng hoảng sợ.” Tiếng nước chảy và tiếng tim đập vang lên ầm ầm trong tai khi tôi nghĩ về việc hắn sẽ lột hết quần áo và dìm chết mình.

“Tại sao?” Tôi điên cuồng la lên.

Những đầu ngón tay hắn ve vuốt phần cổ cứng đơ của tôi. Tôi rùng mình sợ hãi. Không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra thật đáng ghét, nó buộc tôi phải cảm nhận mọi thứ.

Môi hắn thình lình đặt sát tai tôi, mềm mại, đầy đặn và không dễ chịu chút nào. Hắn rúc vào sâu hơn khi tôi cố cúi xuống và tránh đi. “Tôi có thể từ từ lột quần áo của cô, thật chậm rãi, nhưng thế này hiệu quả hơn”.

“Tránh xa tôi ra đồ đê tiện!” Là giọng tôi đó sao? Phiên bản táo tợn này của tôi thật sự cần phải im miệng đi. Cô ta sẽ khiến tôi bị giết mất.

Tôi gồng mình chờ đợi hành động đáp trả của hắn, nhưng nó lại không xảy ra. Thay vào đó, tôi lại nghe thấy một tràng âm thanh bật ra, giống như hắn đang cười vậy. Tên khốn kinh tởm.

Hắn chầm chậm cắt đứt áo tôi, thật cẩn thận, và việc đó khiến tôi tự hỏi liệu hắn có đang thưởng thức sự hoảng loạn của tôi không. Ý nghĩ đó dẫn dắt tôi đến những nơi trong tiềm thức mà tôi buộc mình không được đặt chân tới. Tiếp đến, hắn cởi bỏ váy của tôi. Mặc dù đã cố vùng vẫy, nhưng những cố gắng của tôi đều thảm bại. Nếu tôi đưa tay ra cản, hắn sẽ gạt chúng ra mà không tốn chút sức nào. Nếu tôi co gối lên, hắn chỉ đơn giản là ấn chúng xuống.

Vì nắp xả nước vẫn chưa được gắn vào bồn, thến nên nước vẫn chưa dâng lên. Cái lạnh thật choáng váng khi tôi ngồi đó trong độc một bộ quần áo lót. Hắn với tay tới phần áo ngực và tôi ngừng thở, run rẩy không tài nào kiểm soát được.

“Thả lỏng đi,” hắn dịu dàng nói.

“Xin anh”, tôi cố lên tiếng giữa những tiếng nức nở. “Làm ơn - bất kể anh nghĩ mình cần phải làm gì, anh không phải làm đâu. Làm ơn, hãy thả tôi ra đi, tôi sẽ không nói gì hết, tôi thề…tôi thề đấy”.

Hắn không trả lời. Chiếc kéo ấn vào giữa ngực tôi và cắt đứt áo lót. Tôi cảm thấy ngực mình trượt ra ngoài và bắt đầu một tràng thút thít khác.

“Không-không, đừng chạm vào tôi!” Ngay lập tức, hắn tóm lấy hai nhũ hoa của tôi và véo chúng. Tôi thét lên vì sốc và kinh ngạc, cơn bão cảm giác nhấn chìm tôi.

Hắn tựa sát vào tai tôi, thì thầm, “Có muốn tôi thả tay ra không?”

Tôi gật đầu, không thể nói nên lời.

“Vâng, làm ơn?” hắn véo mạnh hơn nữa.

“Vâng! Làm ơn!” Tôi nức nở.

“Cô sẽ làm một cô bé ngoan ngoãn chứ?” giọng hắn vang lên, một lần nữa nhuốm sự thờ ơ lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng mà hắn cố thể hiện trước đó.

“Vâng.” Tôi rền rĩ qua hàm răng siết chặt và xoay sở đặt tay mình lên tay hắn. Hắn có đôi tay rất to và chúng giữ lấy tôi rất chắc. Tôi thậm chí còn không cố kéo tay hắn ra. Không đời nào hắn chịu buông đâu.

“Ngoan lắm.” Hắn đáp với vẻ mỉa mai. Nhưng trước khi thả hai đầu nhũ hoa đáng thương của tôi ra, hắn dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên vị trí nhạy cảm và mềm mại đó.

Có vẻ như nước mắt sẽ không bao giờ ngừng chảy, khi tôi buộc mình phải ngừng kháng cự trước khía cạnh nhân từ này của hắn. Tôi ngồi lặng im và cố không thu về thêm một đòn trừng phạt nào nữa. Khi hắn loại bỏ phần còn lại của chiếc áo lót và cắt nốt quần lót, tôi có thể cảm thấy chất kim loại lạnh giá trượt trên da thịt mình, lưỡi kéo bén ngọt cắt xuyên qua vải vóc và có thể là cả cơ thể tôi nữa nếu tôi đẩy chuyện đi quá xa.

Sau khi xịt nước lên người tôi với chiếc vòi sen có thể tháo rời, cuối cùng, hắn cũng tắt nước ở bồn. Nước vừa đủ ấm, tốt hơn so với việc trần trụi trong không khí nhiều, nhưng tôi quá kinh hãi để có thể cảm thấy nhẹ nhõm vì mình vẫn còn nguyên vẹn, gần như chưa bị động đến. Mỗi lần nước chạm vào một vết cắt hay vùng nào đó mà tôi không nhận ra đã bị thương, tôi đều nhăn mặt vì đau.

Cố gắng kiểm soát tiếng thút thít của mình, tôi bình tĩnh lên tiếng. “Anh làm ơn cởi vải bịt mắt được không? Tôi sẽ cảm thấy khá hơn nếu có thể nhìn thấy sự việc xung quanh.” Tôi nuốt vào, cổ họng khô ran. “Anh sẽ không tổn thương tôi…phải…không?” Răng tôi va lập cập vào nhau trong khi chờ đợi hồi đáp, mắt vẫn bị che, cơ thể vẫn bị mắc kẹt.

Hắn im lặng một lúc, nhưng rồi cũng lên tiếng, “Cô phải giữ nguyên bịt mắt. Về chuyện tổn thương cô, lúc này tôi chỉ định tắm rửa cho cô thôi. Nhưng phải hiểu là sẽ có hậu quả cho cách hành xử của cô đấy, mỗi khi làm sai, cô sẽ bị trừng phạt.” Hắn không hề chờ tôi trả lời. “Vậy nên hãy ngồi im, như thế tôi sẽ không cần thương tổn cô.”

Hắn bắt đầu tắm rửa cho tôi bằng thứ sữa tắm dịu nhẹ có mùi lá bạc hà và oải hương. Bóng tối nhuốm đầy trong mùi hương đó; nó tràn ngập cả căn phòng. Như giọng nói của hắn vậy. Tôi từng rất thích mùi oải hương. Không còn như thế nữa, bây giờ tôi ghê tởm nó.

Khi tay hắn trượt qua ngực, tôi không thể kìm nén thôi thúc kẹp chặt tay hắn trong tay mình lần nữa. Không nói một lời, hắn giật một bàn tay trơn trượt ra và siết lấy một bên cổ tay tôi cho đến khi tôi buông bàn tay kia ra.

Một lúc sau đó, hắn còn phát vào đùi tôi mỗi khi tôi cố khép hai chân lại, không chịu để cho hắn rửa ráy nơi ở giữa chúng. Đây là chỗ tư mật của tôi. Chưa có ai từng thấy nó ngoài tôi, không một ai kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Chưa có ai từng chạm vào nó; kể cả tôi còn chưa khám phá hết kia mà. Và giờ, một kẻ lạ mặt, người đã tổn hại tới tôi lại đang tìm hiểu...nó. Tôi cảm thấy bị xúc phạm và cảm giác đó gợi nhớ về một quá khứ mà tôi đã cố rất lâu và rất nhiều để quên đi. Tôi đã cố chống cự, nhưng với mỗi cái đụng chạm, mỗi lần xâm phạm, cơ thể tôi lại thuộc về hắn nhiều hơn một chút. Tôi không thể ngừng run rẩy.

Và rồi mọi chuyện kết thúc. Hắn giật nắp xả nước lên, kéo tôi ra, lau khô người tôi, chải tóc cho tôi, xoa thuốc mỡ lên da đầu và đưa cho tôi một chiếc áo choàng tắm. Tôi thấy vô cùng sợ hãi, xấu hổ, kiệt sức, và đui mù, nhưng vẫn mừng vì có được cảm giác sạch sẽ - ít nhất là ở bên ngoài.

Giọng nói của hắn là một làn hơi mơn man trên cổ tôi khi tôi đứng trước hắn mà không có bất kì sự hỗ trợ nào. “Đi với tôi.”

Không thể làm khác hơn, tôi đành để hắn nắm tay và đưa mình dò dẫm bước ra khỏi phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.