Thiên Hải Nguyên Đường

Chương 26: Tin nhắn duy nhất, không nỡ xóa




(CÂU TRẢ LỜI CỦA CHƯƠNG 65) 

Từ nhỏ anh đã sinh ra trong gia đình giàu có, không lo bất cứ chuyện gì. Lại là con một, anh muốn gì đều có cho nên công việc đối với anh không lấy một chút hứng thú nào. Anh rất hào hoa, đã từng có không biết bao nhiêu bạn gái nhưng chỉ được vài tháng lại đổi một người. Anh chưa hề yêu ai trong số họ cả. Cho đến một ngày, anh vào một shop thời trang anh nhìn thấy một cô gái. Năm đó anh mười sáu tuổi. 

Cô mặc một bộ váy vàng nhạt hết sức bình thường. Chỉ có thể nhìn ra một cô gái hết sức ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng. Cô ngồi nơi đó, trên tai đeo tai nghe đầu lắc lư giống như đang nghe nhạc. Cô rõ ràng ngồi ở quầy thu ngân nhưng trông cô nhàn nhã làm sao ấy. Anh không khỏi cười thầm. Anh lựa đồ xong mới đi đến trước mặt cô muốn tính tiền. 

- Này cô bé!_anh gõ gõ lên mặt kính trước mặt cô. 

Cô gái giật mình, tròn mắt nhìn anh. Bây giờ cô mới để ý đến người con trai trước mặt đang nở một nụ cười giống như hoa đang khoe sắc thu hút bướm vậy. Khuôn mặt non choẹt giống như thiếu niên mới lớn vậy. 

- Quý khách cần gì?_cô ân cần hỏi 

Anh mỉm cười, cảm thấy trêu chọc cô một chút rất vui. 

- Em bao nhiêu tuổi rồi? 

- Hình như đây vượt ngoài phạm vi của một khách hàng rồi._cô gái rất không kiên nhẫn lườm anh một cái. 

Anh bật cười, cô gái này là người đầu tiên mặt lạnh nhìn anh. Anh rất muốn biết bản thân có thể cưa ngã cô hay không? 

- Đúng là hơi vượt phạm vi nhưng em nói ra chúng ta tiện xưng hô. 

- Mười sáu. 

Trên trán anh mấy sọc đen hiện ra. Tại sao cô không nhỏ hơn anh một tuổi có phải tốt rồi không. Anh rất là mạnh miệng nói vượt tuổi. 

- Anh mười tám, cho nên em phải gọi bằng anh rồi. 

Cô gái nhíu chặt mày, liếc anh một cái thật sự không muốn tin anh đã mười tám tuổi, cũng không muốn quan tâm nữa. 

- Cô chủ, tôi xong việc rồi nếu cô bận việc có thể đi._một nữ tiếp tân khác đi ra. 

Cô gái thở ra một cái liền cầm lấy túi xách rời đi. Anh đứng đó ngơ ngác môt lúc. Hóa ra cô là chủ nơi này hèn gì ngay cả đồng phục nhân viên cũng không mặc. Anh vỗ trán một cái. Chỉ có thể nhìn cô rời đi mà bản thân đứng lại chờ lấy đồ. 

Có một sự trùng hợp anh cùng cô học cùng trường, dĩ nhiên còn cùng khối. Cô nhìn thấy anh học cùng khối liền lườm anh một cái. Anh ngượng ngùng cười cười. Lúc đó anh biết biện minh số tuổi thế nào đây chứ. Thiên Ân ghẹo anh. 

- Này mày kết cô bạn kia à? 

Anh lườm Thiên Ân một cái. Thiên Ân cũng không nhắc đến nữa. 

Đến một ngày, một buổi công diễn thời trang của AT diễn ra. Anh cũng đến dự, hôm nay có rất nhiều người đẹp. Có cả cô em họ của anh nữa. Tiểu Kì cũng rất xinh đẹp nhưng cô chỉ là cô nhóc mười hai tuổi. Anh nhìn ai cũng cảm thấy xinh đẹp nhưng không có hứng thú. 

- Anh Khả Chiêu, hôm nay không có bạn gái sao?_Tiểu Kì trêu ghẹo anh. 

- Chia tay hết rồi. 

- Oa, từ khi nào anh trở nên chán sắc đẹp của phái nữ bọn em thế? 

- Không phải chán mà là đã có đối tượng. Em là con nít biết cái gì. 

- Vậy được rồi, em cũng muốn biết khi nào thì cô gái kia bị anh cưa ngã._Tiểu Kì cười cười liền rời đi. 

Một mình anh đứng đó, cầm ly rượu trong tay không ngừng dốc cạn nhìn chằm chằm vào sàn diễn. Trên đó, có cô gái anh để ý. Nhưng hôm nay cô hoa lệ hơn nhiều, mang nét đẹp trưởng thành hơn do trang điểm cùng trang phục. Anh không khỏi sửng sốt khi biết cô là người mẫu. Cô ở bên ngoài cũng có thể đơn giản như vậy, không khỏi làm anh hoài nghi có phải thị lực bản thân có vấn đề. Đến khi buổi công diễn kết thúc, anh vào trong tìm cô nhưng đã không còn bóng dáng cô nơi đó. Anh thất vọng rời khỏi buổi tiệc. Trong lúc đi về phía xe, anh nghe tiếng mắng từ trong bãi xe vọng ra. 

- Con làm sao vậy, ngay cả diễn cũng diễn không xong. Phong cách diễn cũng không có. Bây giờ mất cả hợp đồng kí kết lâu dài cùng AT rồi. Con có biết nếu có thể hợp tác cùng AT không chỉ có danh tiếng con đi lên mà sau này còn giúp cho nhãn hiệu thời trang của chúng ta. 

Anh nhíu mày nhìn một màn này, một cô gái mặc váy trắng, khuôn mặt nhợt nhạt trong ánh đèn mờ nhạt của bãi giữ xe. Một người phụ nữ trang điểm sắc xảo đang đứng đó chỉ trích. 

- Con xin lỗi, chúng ta có thể tự sức đi lên đâu nhất thiết phải dựa vào sự nổi tiếng của một nhãn hiệu thời trang để đi lên chứ. Mẹ không thấy như thế là giúp cho đối thủ sao?_cô gái có điểm không đồng tình. 

- Con còn cãi lại sao, thế nào mẹ nói sai rồi? Con nhìn xem cách ăn mặc của con có thua gì những con bé quê mùa. Suốt ngày chỉ thích màu trắng vừa không nổi bật vừa ảm đạm có cái gì tốt. Sao con không để mắt đến những người mẫu khác, ăn mặc gợi cảm một chút, màu sắc tươi tắn một chút như vậy mới thu hút được những ánh nhìn chứ. 

- Mẹ! Đó cũng không phải sở thích của con, mẹ sao có thể ép buộc con chứ?_cô gái thoáng cái bất đắc dĩ nói ra ý định. 

- Mẹ không cần biết, mẹ muốn con làm gì thì làm cái đó đừng bướng. 

Nói xong người phụ nữ xoay người rời đi, mặc cho cô gái lôi kéo tay bà. 

- Mẹ!_cô gái đứng lặng nơi đó nhìn theo bóng dáng người phụ nữ bước lên xe. 

Thân thể người con gái mỏng manh đứng đó, trong váy trắng tinh khôi càng lộ vẻ yếu đuối nhu nhược. 

Anh đứng ở góc tường rất lâu, không để làm gì cả chỉ là để dõi theo cô gái ấy. Cô gái đầu tiên anh để ý đến. Không biết qua bao lâu, anh thấy cô gái bước ra khỏi bãi đỗ xe, một mình lặng lẽ đi trên con đường đông đúc xe cộ. Mỗi bước chân của cô giống như là không có định hướng chỉ là bước đi như thế mà thôi, chẳng có cái gọi là điểm dừng. Anh cũng lặng lẽ đi theo sau cô như thế. Cho đến khi cô dừng trước một công ty người mẫu. Trời đã tối, công ty đã đóng cửa. Cô vẫn đứng đó nhìn vào giống như muốn tìm một động lực nào đó để bước tiếp. 

Anh thấy cô lặng lẽ ngồi ở một góc tường. Tiếng khóc cũng từ lúc này mà vang lên. Cô thật sự đã khóc. Anh cảm thấy vô cùng đau xót cũng không rõ bản thân đối với cô là tình cảm gì. 

- Không thích thì đừng làm, đừng ép buộc bản thân như thế!_anh đến trước mặt cô. 

Cô ngẩng mặt đầy nước mắt nhìn anh. Trong bóng tối cô nhìn thấy một người con trai cao cao, đôi mắt sáng như sao nhìn cô. Cô đưa tay lau nhanh nước mắt, kiên quyết đứng dậy rời đi. Anh nắm tay cô kéo lại. 

- Anh muốn làm gì?_cô tức giận trừng mắt nhìn anh. 

- Em…định đi đâu, con gái đi đêm một mình rất nguy hiểm. 

- Tôi đi đâu là việc của tôi không liên quan anh._cô gạt tay anh ra đi nhanh về phía trước. 

Anh bất đắc dĩ đuổi theo nhưng vẫn cùng cô giữ khoảng cách. Cô đi rất lâu nhưng anh vẫn đi theo. Cô có cảm giác bất lực đành dừng chân. 

- Anh định đi theo tôi đến bao giờ hả? 

- Đến khi em xem anh là bạn. 

- Anh… 

Anh cười cười, bộ dạng hào hoa kia không biết bao nhiêu cô đã đổ. Anh rất tự nhiên đi đến trước mặt cô. Anh càng đến gần, cô càng lùi bước cho đến khi lưng cô chạm phải cột đèn đường. Anh dùng hai tay chặn cô lại mặt đối mặt. Cô trừng mắt nhìn anh. 

- Anh muốn làm gì? 

- Em nghĩ anh muốn làm gì em?_anh nở một nụ cười gian. 

- Đây, đây là ngoài đường tôi la lên đấy. 

- La đi tôi không ngại dù sao tiếng xấu của tôi cũng nhiều, thêm một cái cũng không sao. 

Cô tức giận xoay mặt đi một bên, bộ dạng tức đến nỗi phát khóc. Chỉ thấy nước mắt cô rơi xuống. Anh giật mình, nụ cười cũng bị đông cứng. 

- Ai…tôi chỉ đùa thôi, đừng khóc chứ._anh bất đắc dĩ thở dài. 

Nghe anh nói, cô càng khóc lớn hơn giống như chưa bao giờ được khóc vậy. 

- Oa…sao ai cũng xem thường tôi vậy? 

- Này, tôi đã bảo em đừng khóc mà._anh đúng là sắp hết kiên nhẫn rồi. 

Anh càng nói cô càng khóc, đến khi anh cảm nhận có càng nhiều ánh mắt người đi đường nhìn anh. Anh đúng là chịu đựng cực hạn áp dụng hạ sách. Chỉ thấy hạ sách của anh thật sự hữu dụng. Cô không những nín khóc mà giống như chết đứng trừng mắt nhìn anh. Ý cười trong mắt anh càng sâu. 

Cô không thể tin nhìn chằm chằm anh. Anh sao có thể làm như vậy chứ? 

Hôn môi. 

Cô còn chưa có người yêu anh cư nhiên dám cướp đi nụ hôn đầu của cô. Thậm chí hai người họ còn chưa biết tên của nhau. 

Anh rời khỏi môi cô, bộ dạng đắc ý vô cùng như là thưởng thức mĩ vị. 

- Thế nào nụ hôn của tôi rất ngọt ngào đi. 

“ Chát” 

- Lợi dụng, háo sắc! 

Anh đắc ý còn chưa lâu liền trợn mắt nhìn cô. Ôm một bên má xoa xoa không ngừng. 

- Em…em… 

- Tôi như thế nào, ai cho phép anh làm như vậy với tôi. 

- Thì…thì cũng tại em khóc thôi._anh bất đắc dĩ nói. 

- Vậy là lỗi của tôi sao?_cô nhìn anh tựa như muốn ăn tươi nuốt sống. 

- Cái này…cũng không phải lỗi của em._anh ngượng ngùng gãi đầu. 

Cô bực mình, đẩy anh ra rồi cất bước đi. Anh đứng ở đó không dám bước theo, nhìn cô nổi giận như vậy anh cũng không biết phải làm thế nào. Cô đi được một đoạn có cảm giác không có người đi theo nữa thì đứng lại nhìn về phía sau. Chỉ thấy anh đứng dựa cột đèn đường nhìn theo cô. Cô thở nhẹ một cái rồi bắt taxi trở về nhà. 

Rồi cuộc chạm mắt ấy qua đi rất lâu, anh vẫn sống cuộc sống của anh. Cô có cuộc sống của cô. Đến một ngày, cô cùng anh chạm mặt trong một buổi diễn thời trang của cô. Anh suýt chút đã không nhận ra cô, cô đã thay đổi một hình tượng chững chạc hơn. Lần này, cô có chút vụng về trên sàn diễn làm chậm trễ người diễn sau. Cả khán đài không ai nói gì nhưng anh nhận ra ánh mắt cười nhạo của bọn họ. Nhìn thấy cô chật vật anh có cảm giác đau xót trong lòng. Buổi diễn kết thúc, anh đã đến tìm cô. 

- Thật là vô dụng mà, ngay cả một buổi công diễn nho nhỏ cũng không xong thì còn làm được cái gì._lại là giọng người phụ nữ ngày hôm đó. 

- Mẹ! Đó không phải lỗi của con là lỗi của cô gái phía sau đẩy con._cô oan ức giải thích. 

- Người ta đẩy thì còn để người ta đẩy, giới người mẫu chính là nơi ganh đua ghen tị, con không biết phòng sao? Con ngu ngốc như vậy bao giờ mới giống như người ta đi lên. 

- Mẹ, con không muốn làm nữa._cô nhìn bà đưa ra ý định. 

- Y Ngân con…_bà đưa tay lên định cho cô một bạt tay. 

Cổ tay của bà bị một lực giữ chặt lại, chỉ thấy một người con trai ánh mắt lạnh lùng nhìn bà. Khuôn mặt còn non choẹt tựa hồ chưa trưởng thành nhưng thân thể đã rất cao lớn rồi. 

- Cậu…cậu là ai mau buông! 

- Bác gái cháu là bạn của cô ấy cũng là người tài trợ cho buổi công diễn vừa rồi, cháu cảm thấy buổi công diễn rất thành công không có vấn đề gì cả cho nên bác không cần trách mắng cô ấy. 

Anh buông tay bà ra chỉ thấy bà nhíu mày nhìn anh rồi lập tức bình tĩnh trở lại. 

- Cậu là ai cũng vậy cả thôi, tôi dạy con gái tôi không phiền người ngoài xen vào. 

- Đây là nơi công cộng, cháu không muốn hình ảnh này ngày mai lên mặt báo đâu. 

Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh rồi liếc cô một cái xoay người rời đi. Cô yếu ớt ngồi bẹp xuống mặt sàn. Bàn tay nắm chặt mép váy, giống như kìm nén nỗi đau xót. Anh đứng đó nhìn cô có cảm giác như chính mình cũng đang trong tình trạng của cô. 

- Tôi đã bảo em không thích thì đừng làm, tại sao phải ép buộc bản thân như thế. 

- Tôi không thể lựa chọn. Tại sao, tại sao anh luôn xuất hiện khi bộ dạng tôi chật vật thế này chứ. Tôi không cần anh quan tâm._cô vừa mở miệng, nước mắt đã tuôn ra. 

Anh ngồi xuống dang tay ôm cô vào lòng. 

- Khóc đi! Khóc rồi sẽ tốt hơn. 

Cô không ngừng đánh lên người anh,vừa đánh vừa khóc. Đây là một loại uất ức khi tìm được người chia sẻ cho nên cứ thế mà bộc phát. Đến một lúc, anh thấy người trong lòng đã ngừng khóc mới nâng mặt cô lên dịu dàng lau đi nước mắt.

- Không ngờ…em khóc nhiều như thế._nhìn một góc áo khoác bị ướt anh bất đắc dĩ cười khổ. 

- Xin lỗi! 

Y Ngân lau đi nước mắt, đứng dậy nhưng không dám nhìn anh. Anh cũng đứng dậy theo cô nhưng nhanh tay bắt lấy tay cô không muốn cô rời đi. 

- Y Ngân, làm bạn gái anh đi! 

Cô giật mình nhìn anh, họ gặp nhau được mấy lần anh cư nhiên thốt ra câu này. 

- Anh không nói đùa._anh cười khổ bổ sung thêm. 

- Em…muốn suy nghĩ. 

- Bao lâu? 

- Đến khi chúng ta gặp lại. 

Chỉ thấy cô né tránh anh rồi biến khỏi tầm mắt anh. Khả Chiêu thở dài bước trở về. Cô nói như vậy có nghĩa là gặp lại sớm hay muộn đều cho anh câu trả lời nhưng cũng có thể tránh mặt anh không ngừng. Từ đó, anh luôn dõi theo cô nhưng cô không hề hay biết cho đến một ngày anh đã không đợi được mà đến trước mặt cô. Lúc đó, cô cũng trong bộ váy trắng tinh khôi thất thần một mình đi trên đường. 

- Tôi chờ em rất lâu. 

Cô giật mình, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh. 

- Em…em…_cô ấp úng nửa ngày trời cũng không nói được câu nào. 

Trong mắt cô là bối rối, là thẹn thùng cũng có áy náy. Thật ra ngày đó, cô có cảm giác ấm áp khi được anh che chở nhưng cô lo sợ rất nhiều thứ. Cô sợ có một ngày anh cũng sẽ bỏ rơi cô , sợ một ngày anh dùng cái ôm đó đi che chở cho người khác. Cô sợ anh cùng cô không cùng một con đường. 

- Là chấp nhận hay không chấp nhận? 

Tay anh và tay cô đều như nhau nắm chặt, áp chế sự bối rối. Đây là lần đầu tiên anh yêu một người cũng là lần đầu tiên có một người dùng ấm áp chờ cô trả lời. 

- Chúng ta có thể đi cùng một con đường sao?_cô nhìn anh hỏi. 

Anh nheo mắt nhìn vẻ bất an trong mắt cô. 

- Chắc chắn._lần đầu tiên anh hứa hẹn cùng một cô gái. 

- Được. 

Anh vui mừng đến mức ôm chặt lấy cô trên đường phố. Cuối cùng anh có thể đường đường chính chính ở bên cạnh cô rồi. Họ như thế ở cạnh nhau, chỉ cần đôi lúc đi dạo cùng nhau, cùng nhau đi ăn thì đã là một hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi thường quá mỏng manh. Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như anh nghĩ. Danh tiếng cô càng ngày càng nâng cao, mối quan hệ của hai người cũng không thể công khai nữa. Anh có một cảm giác bất đắc dĩ. Anh là thiếu gia nhà quyền quý, cô làm trong giới nghệ thuật mấy ai nghĩ đây là mối quan hệ trong sáng không lợi lộc chứ. Để bảo vệ cô anh chỉ có thể im lặng dõi theo. 

Sau đó một năm, anh kết được một người bạn mới. Từ năm đầu cấp ba anh đã quen một người bạn tên Lăng Thiên Ân. Sang đầu năm này, người bạn của Thiên Ân từ Hoa Kì du học trở về nên anh cũng vì vậy mà quen biết. Người này vừa vào trường đã che lấp mất hào quang của anh cùng Thiên Ân. Cái tên mà nữ sinh nhắc đến bao giờ cũng là Tử Phong. Y Ngân cũng học cùng trường, mỗi lần Tử Phong xuất hiện cô đều nhìn đến ngây ngẩn. Anh có cảm giác bất an. Từ bao giờ cô dùng ánh mắt nhìn anh để nhìn Tử Phong rồi? Vì mối quan hệ của hai người không công khai cho nên anh không thể làm gì khi thấy cô nhìn người con trai khác những lúc như thế chỉ biết lắc đầu cười khổ. Đến một ngày, cô hẹn anh ra gặp mặt nói với anh tiếng chia tay. 

- Khả Chiêu chúng ta chia tay đi! 

Anh giật mình, anh hoảng hốt, anh sợ hãi cũng có đau đớn. 

- Là vì Tử Phong? 

- Anh nghĩ sao cũng được._cô cười chua xót. 

Anh có cảm giác bản thân lúc này rất yếu đuối. Nhưng trước mặt cô anh càng phải tỏ ra mạnh mẽ. 

- Cậu ta có hôn thê rồi. 

- Em biết. Nhưng cô ấy đã chết, em nhìn thấy ánh mắt anh ấy nhìn em không giống những cô gái khác. 

- Em tin điều đó sao? 

- Em tin. 

Cô nói không sai, ánh mắt Tử Phong mỗi lần nhìn cô dịu dàng hơn những cô gái khác đó là bởi vì Tử Phong biết cô là bạn gái của Khả Chiêu. Đây là ánh mắt của một tình bạn, không phải tình cảm nam nữ là cô đã ngộ nhận. 

- Em làm bạn gái anh đã hơn một năm đã yêu anh bao giờ chưa? 

- Xin lỗi! 

Chỉ khi đó, anh xoay người bước đi muốn bước ra khỏi thế giới của cô không bao giờ quay lại. Y Ngân nhìn anh bước đi mà lòng run rẩy, tim đau xót. Chính cô muốn anh ra đi vì sao khi anh bước đi cô có cảm tưởng lòng cô tan nát theo bước chân của anh mất rồi. Cô nhớ đến sự tình cách đây một tháng. Một người phụ nữ xinh đẹp đến tìm cô, bà có đôi mắt dịu dàng. Bà nhìn cô mỉm cười nhưng một lúc lại buồn bã. Bà nói: 

- Y Ngân bác biết cháu là cô gái tốt nhưng bác xin cháu chia tay Khả Chiêu đi! Ba nó không đồng ý để nó quen cháu, hai người họ đã trở mặt nó cũng không thèm đi du học. Bác biết như vậy cùng cháu rất ích kỉ nhưng nếu yêu nó cháu hãy vì tương lai của nó mà chấp nhận thỉnh cầu của bác. 

- Cháu…_cô có cảm giác hoảng sợ khi đối diện người phụ nữ này. 

- Bác xin cháu, nếu nó còn trở mặt với ba nó thì sẽ mất tất cả. Bác chỉ có nó là con trai không thể nhìn nó như vậy được. Hơn nữa cháu cứ bám lấy nó như thế bác trai sẽ không để cháu được yên đâu. Nếu không vì Khả Chiêu hay là vì bản thân cháu đi. 

Nhìn người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, Y Ngân không biết phải làm sao. Cô chỉ có thể mỉm cười trong nước mắt. 

- Được, bác cho cháu một tháng. Một tháng sau, cháu nhất định trả lại anh ấy cho bác. 

Thân phận của cô nổi tiếng thì sao vẫn có gia đình không chấp nhận cô quan hệ cùng con bọn họ. Cô hận, cô nhất định phải lấy một người thật sự quyền lực. Nếu yêu thật lòng cũng không được chấp nhận thì yêu ai cũng như vậy cả thôi. Cô sẽ yêu một người quyền lực bậc nhất như vậy sẽ không bị người đời khinh khi nữa. Từ nhỏ cô chẳng phải cũng đều vì quyền lực của gia đình mà cố gắng sao, cho nên hiện tại cô cũng sẽ vì quyền lực và phú quý của bản thân mà cố gắng. Cô tiếp cận nhà họ Du. Ông bà Du rất nhiệt tình tiếp đón bởi vì họ muốn Tử Phong có bạn gái. Nếu đã có một gia đình chấp nhận cô vì sao cô phải chịu thiệt vì tình yêu mà tổn hại bản thân. Cô sống kiêu ngạo chỉ có cô khinh khi người khác, không cho phép người khác khinh khi cô. Nhưng cô chẳng được gì sau khi Khả Chiêu ra đi. Anh ra đi rồi, cô vẫn như thế theo đuổi Tử Phong nhưng có được chăng. Tử Phong đối với cô chỉ có hờ hững. Cô đột nhiên nhớ đến sự dịu dàng ấm áp của Khả Chiêu. Không còn Khả Chiêu bên cạnh, cô chỉ có một mình. Một mình đấu tranh với sóng gió của giới giải trí. Mỗi đêm thức giấc cô luôn nhớ đến anh. Cô cười chua xót, đã là quá khứ. Cô sẽ quên đi, dù biết mất đi anh sẽ là nỗi đau không thể xóa nhòa. Anh đi một mạch đến bốn năm, một chút tin tức về anh cô đều không có. Cô nghĩ như thế lại tốt, cô có thể tập trung theo đuổi Tử Phong cũng như theo đuổi ước mơ của mình. Cô sẽ không vì bất cứ ai mà dừng chân nữa. Cho đến một ngày cô gặp anh ở Thụy Sĩ. Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn cô, anh ngồi dưới khán đài lặng lẽ quan sát cô. Anh trầm tĩnh, không còn nét trẻ con nữa. Anh thay đổi rồi. Vì cái gì anh thay đổi như thế? 

Cho đến một ngày, cô gái mang tên Tâm Di xuất hiện làm đảo lộn tất cả. Những dịu dàng và ấm áp Tử Phong đều dành cho cô gái ấy. Nụ cười của anh chỉ xuất hiện khi có sự hiện diện của cô gái đó. Cô có cơ hội sao, cô biết bản thân đã không còn cơ hội nhưng cô không buông tha được cho sự ích kỉ của bản thân. Cô hận cô gái ấy lấy đi những gì cô cố gắng. Rồi Khả Chiêu trở về. Cô nhận được cú điện thoại của anh sau bốn năm không gặp. Cô hốt hoảng, có một thứ gì đó sâu trong tâm khảm bị đánh thức. Anh cùng cô gặp mặt, anh chững chạc hơn rồi. Anh cũng đánh giá cô, cô xinh đẹp hơn rồi. Cả hai người đối mặt nhau nhưng có một khoảng cách vô hình. Anh hỏi cô một câu: 

- Từ trước đến giờ em có dành chút tình cảm nào cho anh không?(chương 8) 

Cô run lên nhưng vẫn câu trả lời cũ: 

- Em...em xin lỗi! 

Cô lặng lẽ bước đi. Anh ngồi đó nhìn theo với ly cà phê đắng không đường, đắng tận vào tâm. Anh muốn nói cho cô biết bốn năm qua anh không quên cô mà luôn dõi theo mỗi sự thành công của cô. Cho đến hôm nay vẫn thế. 

Anh nhìn thấy cô không ngừng phạm phải lỗi lầm nhưng không sao kéo cô ra được. Anh nhìn thấy cô vì yêu một người không nên yêu mà hại bản thân đến đường cùng. Làm sao đây, cái gọi là yêu có nhiều mặt. Có thể hi sinh cũng có thể hóa thành hận. Anh chỉ có thể thầm lặng chờ đợi, chờ một ngày cô hồi tâm chuyển ý, chờ một ngày cô nhận ra cái sai. Đáng tiếc, khi cô nhận ra đã không còn đường lui. Anh lại xuất hiện bên cạnh cô, lúc anh đến bên cạnh cô đều ở bộ dạng chật vật nhất. Rồi ba mẹ bị bắt đi, cô run rẩy cô hoảng sợ. Cô chỉ có thể làm theo lời người đàn ông đó. Cô là vì cha mẹ hi sinh cho trọn vẹn. Sự thật là lòng căm hận của cô quá lớn. Cô đã tổn hại đến cô gái ấy. Cô hỏi Tử Phong có hận cô không, anh rất dứt khoát trả lời “Một chút cũng không”. Cô còn nhận từ Tử Phong một câu phủ phàng: “Nhưng kể từ khi cô tìm cách giam lỏng Thiên Tư trong khu rừng kia thì trong mắt tôi cô đã là một người xa lạ không hơn không kém.”(chương 60). Cô cười đến điên dại. Anh ngay cả hận cũng không vậy ngay cả một vị trí nhỏ nhất trong tim Tử Phong cô cũng không thể chen vào. Trong ván cờ tình yêu này cô thua rồi, thua đến thảm hại. Phải, cô đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Lần đầu tiên cô thấy Khả Chiêu nổi giận trước mặt cô. 

Anh đánh cô. 

Thật sự là như thế. 

Nhưng cô chỉ cảm thấy đau lòng, không đau thể xác. Anh trách cô tức là con quan tâm cô. Cô tự hỏi, tại sao đến cuối cùng người quan tâm cô cũng chỉ có anh, vì sao như thế? Anh thà cùng cô chết cũng không muốn rời bỏ cô. Tình cảm của anh lớn như thế đó. Cô nằm viện Thiên Tư đến thăm cô. Cô gái đó hỏi cô “Chị…có yêu anh Khả Chiêu không?”(chương 64). Cô thật sự đã hốt hoảng, cô thật sự không biết. Tự cô cũng đã đặt ra câu hỏi này nhiều lần nhưng đều không dám đối mặt. Cô nhận ra cô gái này quá bao dung, quá dịu dàng đáng để Tử Phong yêu. Cô buông tay. Buông tay cho sự cố chấp, bỏ đi sự kiêu ngạo. Cô muốn trở về như trước như Khả Chiêu đã từng nói “Không thích thì đừng làm, đừng ép buộc bản thân như thế!”. Lúc cô không đi lại được Khả Chiêu cũng ở bên cạnh chăm sóc nhưng cô không muốn liên lụy anh. Anh đã giúp gia đình cô, cô không thể ích kỉ như thế. Cô nghĩ đến cần cho anh khoảng không gian riêng để yêu cô gái khác. Cô quyết định ra đi. 

Cô đi rồi, anh cười đến rơi nước mắt. Hai người tại sao phải dằn vặt nhau như thế? Tại sao cô không cho anh cơ hội ở cạnh cô chứ? Anh vừa quyết định cùng cô đi, cô lại bỏ anh ở lại. Anh nên trách ai đây? Anh biết đó không phải lỗi của Thiên Ân nhưng không có chỗ nào để trút giận đành phải đổ lỗi cho Thiên Ân. Anh tìm đến Hà Lam muốn cô nói cho anh tin tức về Y Ngân. Không ngờ việc đi tìm Hà Lam lại gây ra tai họa. Làm hại Trịnh Bằng hiểu lầm. Anh cùng Thiên Ân bị Hà Lam mắng một trận té tát. Được rồi, anh cũng đâu cố ý chỉ là do quá nhớ Y Ngân thôi. Có điều mắng anh xong, Hà Lam nói cho anh địa chỉ của Y Ngân. Anh đặt chuyến bay sang Thụy Sĩ. Nơi cô sống là một khu nhà ngăn cách với cái ồn ào bên ngoài. Nói ra đây là nơi Hà Nghiệp cùng Hiểu Vân hay đến nghỉ ngơi sau những tháng làm việc mệt mỏi. Lúc Khả Chiêu đến nơi, Hà Nghiệp cùng Hiểu Vân nhìn anh như sinh vật lạ vậy. Nhưng họ không ngăn anh gặp Y Ngân chỉ vỗ vai mỉm cười, nhìn anh đầy cảm thông. Anh ra vườn sau, nơi đó có một cô gái ngồi trên xe lăn ánh mắt đăm chiêu nhìn về dãy núi đầy tuyết trắng ở phía xa. Tầm mắt không biết đã đến nơi nào. Anh mỉm cười. Cô đang ở trước mắt anh. Rất gần nhưng anh cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn cô. Cô mặc một bộ váy trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng bằng lông màu trắng như tuyết. Cô đã trở lại như trước. 

- Y Ngân. 

Toàn thân cô run lên khi nghe giọng nói trầm thấp của anh. Cô có cảm tưởng giống như gió rít qua mang theo giọng nói của anh từ phương xa vọng lại. 

- Chị xinh đẹp có anh đẹp trai đến tìm chị._cô nghe tiếng con của Hà Nghiệp nói. Cô bé nắm chặt tay ba mẹ cười khúc khích. 

Trong giây phút này cô biết cô không thể quên anh nữa rồi. Bốn năm trước không quên được, bây giờ cũng như vậy. Cô cười khổ. Cô xoay người muốn vào nhà nhưng cô thấy anh đứng đó mỉm cười nhìn cô. Nụ cười của anh như xua đi băng giá của nơi này. Là cô ảo tưởng hay là sự thật? Anh đến trước mặt cô, cởi áo khoác dày choàng lên người cô. 

- Trời rất lạnh, vào nhà đi! 

Cô thật sự không phản ứng kịp. Cô không ngờ gặp lại anh sớm như thế. Cô không biết cùng anh nói những gì. Những gì cô cần nói đã nói trong thư cả rồi. Cô chỉ ngây ngốc nhận sự chăm sóc của anh, một lời cũng không nói. Anh ngồi xổm trước mặt cô mỉm cười. 

- Anh tìm được em rồi, em nói khi nào chúng ta có duyên gặp lại sẽ bắt đầu lại đúng không? 

Cô có điều muốn cười. Cô nói là tự nhiên không phải có chủ ý. Anh đến đây là chủ ý rồi đâu phải tự nhiên. 

- Anh…hà tất phải như vậy? 

- Là yêu cho nên cố chấp. 

Y Ngân thở dài, cô biết chứ. Cô cũng từng như thế mà. Tình yêu nhiều tư vị như vậy đó. 

- Khi nào trở về cùng anh? 

Anh thật muốn cùng cô về ngay bây giờ. Anh không để cô đương đầu một mình với khó khăn nữa. 

- Em…không thể. 

Anh nhăn trán, cô lại từ chối anh. 

- Là vì sự tình hơn bốn năm trước sao? 

Cô nhìn anh chằm chằm như muốn hỏi, anh đang đề cập đến chuyện gì. 

- Anh đã biết. 

- Chuyện đó… 

- Không quan trọng nữa, về cùng anh đi!_anh mỉm cười dịu dàng. 

Cô có điều rung động đến tận tâm. 

- Cô ấy không thể trở về._Hà Nghiệp cắt ngang thậm chí không đợi Y Ngân trả lời. 

Hai người đồng thời nhìn Hà Nghiệp. Khả Chiêu nhìn Hà Nghiệp giống như muốn ăn tươi nuốt sống. Hà Nghiệp nuốt khan, ánh mắt của hai người này thật dữ tợn. 

- Phì…hai người đừng hiểu lầm._Hiểu Vân đứng bên cạnh phì cười. 

- Đúng vậy, đừng nhìn tôi như thế. Ý của tôi là, cô ấy cần điều trị một thời gian nữa mới có thể đi lại. Cho nên…chắc cũng không thể trở về ngay được._Hà Nghiệp bất đắc dĩ giải thích. 

Khả Chiêu thở dài. Anh gật đầu đã hiểu, chỉ cần có thể biết cô ở nơi nào là tốt rồi. Anh muốn ở lại nhưng bị cô đuổi về. Anh không muốn làm cô khó xử nên chỉ có thể ngoan ngoãn trở về. Trở về lại đụng phải chuyện Thiên Tư cũng làm anh bận rộn. Một thời gian sau, anh gọi điện thoại muốn sang thăm cô. Cô bảo không cần. Anh ủ rũ suốt một tháng. Cho đến ngày sinh nhật Thiên Tư. Anh muốn cảm thán rằng trong lúc này sao chỉ có một mình anh lẻ loi nhỉ. Nhìn Trịnh Bằng cùng Hà Lam cùng một chỗ là anh đã biết, hai người họ chắc là cùng nhau đi một chuyến tại New York đã nâng tình cảm lên một mức rồi. Trong một tháng anh nhàm chán, hai người này chắc là ở New York chơi đùa rồi. Anh lại thở dài. Hai người này không biết tốt xấu cư nhiên chọc ghẹo anh để trả thù. Chỉ là một cái ôm thôi mà có cần để bụng thù hằn như vậy không? Chỉ là anh nghe tin Y Ngân trở về đã vui đến mức không còn biết gì rồi, hơi đâu lại đi so đo với bọn họ. Anh đến sân bay tìm dáo dác, anh gọi điện thoại thì cô tắt máy anh nghĩ cô vẫn chưa xuống máy bay. Anh đợi, lúc này sự chờ đợi là một chuỗi ngọt ngào. Anh nhìn thấy Hiểu Vân dìu một cô gái hơi tiều tụy đi chậm rãi ra ngoài. Trong lòng anh vừa vui mừng cũng có đau xót. Cô muốn cho anh một bất ngờ nên không có báo trước mà đã trở về. 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nhìn thấy anh. Cô mỉm cười. Nụ cười đó đánh dấu một sự bắt đầu ngọt ngào. Anh tin như thế. 

----------------------------------------------- 

Yến thấy cũng có rất nhiều độc giả muốn thấy kết quả của Y Ngân cùng Khả Chiêu. Đây chính là một câu trả lời. Chúc cho tình yêu của hai người họ bay cao, bay xa nhưng đừng bay luôn là được.(hì hì) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.