Thiên Hải Nguyên Đường

Chương 17: Em dùng cách của riêng mình lặng lẽ yêu anh




Sự lo lắng, sự ân hận cũng vì em mà ra, người con gái luôn làm người ta không yên lòng.

Bi kịch cuộc đời không ít, một khi nó đã xảy ra thì không thể tránh khỏi đôi khi chính bản thân lại là diễn viên phải đóng cho trọn vở bi kịch đó.

Thiên Tư vừa đến nơi đã thấy Hạnh Nghi trông đến khổ sở, nước mắt trực trào. Một cô gái thường ngày xinh đẹp, kiêu sa bây giờ đầu tóc rối loạn mặt mũi lem luốt. Hạnh Nghi cố lắc đầu, van xin cô đừng tiếp tục bước đến mà hãy chạy đi. Nhưng Hạnh Nghi có miệng mà không mở được.

Thiên Tư vì nhìn thấy em gái trong bộ dạng này mà tinh thần bấn loạn, cô thậm chí không nghĩ rằng bản thân có nguy hiểm. Bốn bề vắng lặng, Thiên Tư muốn khóc nhưng sợ bản thân yếu đuối, muốn kêu cứu lại sợ nguy hại đến em gái. Lần này có phải cô thật sự đã không trốn khỏi.

- Mau thả nó ra, người các ông cần không phải tôi sao?_Thiên Tư cố nén những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt.

Thiên Tư trừng mắt nhìn người sau lưng, một chút sợ sệt cũng không có. Đúng là cô càng yếu đuối chỉ cho họ thêm lớn lối cũng chẳng giúp ích được gì.

- Người chúng tôi cần là cả hai chứ không phải một._khóe môi người đàn ông khẽ nhếch.

- Ông…bắt chúng tôi với lí do gì?

- Cô không cần biết, việc bây giờ của cô chính là cùng số phận với em gái cô, mau ngồi xuống đó._khuôn mặt người đàn ông trở nên giận dữ lia mũi dao về phía Hạnh Nghi.

Thiên Tư giật nảy mình cũng chỉ có thể nuốt giận, bước tiếp ngồi cạnh Hạnh Nghi. Hạnh Nghi lại nước mắt giàn giụa muốn cô tìm đường thoát. Người đàn ông bây giờ lại tiến tới dùng dây tiếp tục buộc hai tay, hai chân Thiên Tư lại.

- Ưm…ưm…_Hạnh Nghi không ngừng cựa quậy.

- Thả ra, thả ra ông làm cái gì, tôi nói cho ông biết dù ông có bắt tôi cũng không thể thoát được đâu._Thiên Tư lại không ngừng phản kháng.

- Câm miệng! Cô còn giãy tôi cho cả hai cùng xuống gặp cha mẹ hai cô bây giờ. Nơi này cũng thích hợp cho gia đình các người đoàn viên chứ nhỉ?_người đàn ông căm giận quát một tiếng lại nhếch lên một nụ cười.

- Ông… là tai có vấn đề sao, tôi nói dù cho chúng tôi không thể trở về ông cũng không thể thoát.

- Cô lắm chuyện quá._người đàn ông lại lần nữa cắt một miếng băng keo đen dán lên miệng cô.

- Ưm…ưm…_lần này là cả hai không còn cách nào nói chuyện, hai người chỉ có thể dùng ánh mắt căm giận để nhìn người đàn ông.

- Nếu các cô an phận ở đây thì sẽ không có chuyện gì nếu dám bỏ trốn tự gánh lấy hậu quả.

Người đàn ông kia lại trói hai người vào một góc khuất nhất phía sau ngôi mộ, mái ngói che ngôi mộ được xây ở tầng đất cao, phía sau lại một tầng đất trũng và rừng cây tạp không có lối đi chắc chắn không ai bước đến. Hai người lại bị buộc chặt lại không kêu cứu được, nơi đây lại hoang vắng không có người đi qua. Chẳng ai lại thường xuyên đến viếng mộ cả, huống hồ nếu chỉ ở phía trước viếng mộ rồi đi thì không thể phát hiện ra hai người trừ phi người đó đi ra tầng đất trũng phía sau để kiểm tra.

Quyết định để hai người ở đây cũng xem như mạo hiểm, nếu không may mắn thì vẫn bị phát hiện. Người ta vẫn hay nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Đến khi cuộc trao đổi xong sẽ lập tức trả người.

Người đàn ông giải quyết ổn thỏa phủi tay cảnh cáo.

- Bây giờ thì ngoan ngoãn ở đây, nhanh nhất mấy tiếng đồng hồ sau các cô sẽ được thả còn không thì mãi mãi không thể trở về.

- Ưm…ưm…

Người đàn ông lạnh lùng nhấc chân rời đi, bỏ lại phía sau hai cô gái không ngừng cựa quậy đến kiệt sức. Thiên Tư thầm nghĩ người đàn ông này đã thật sự không nhân nhượng, cô vẫn nghĩ là có thể thay đổi nhưng có lẽ là không. Liệu Tử Phong cũng kiên định như vậy hay vì cô mà thay đổi quyết định đây?

Sắc trời nhàn nhạt, nắng phả hơi nóng, trên trán hai cô gái đầy những giọt mồ hôi, cổ họng khô khốc. Kêu gào không được, trước mặt chính là một mảnh hỗn tạp không có lối đi.

------------------------------

Tử Phong trong lòng vô cùng lo lắng, khi về đến nhà lập tức đi nhanh muốn tận mắt thấy Thiên Tư an toàn. Anh đi nhanh đến nỗi thiếu điều chưa dùng tốc độ chạy để chứng minh. Rất tiếc khi bước vào nhà một mảnh trống không, Tử Phong chỉ nhìn thấy người giúp việc mà chẳng thấy Thiên Tư đâu.

- Thiên Tư vẫn chưa về?

- Dạ, cô Thiên Tư nói là có việc đi với bạn cho đến giờ vẫn chưa về.

Tử Phong nheo mắt, có một cảm giác vô cùng bất an dấy lên trong lòng. Rõ ràng cô nói với anh đã lên xe trở về, làm sao bây giờ còn chưa đến nơi. Trừ phi trên đường về gặp phải bất trắc. Nhưng Tử Phong vẫn là đè nén cảm giác sợ hãi xuống, khuôn mặt vẫn điềm nhiên không thể nhìn thấy bất cứ thái độ khác lạ nào.

Anh mệt nhoài ngã người ra sô pha, người giúp việc hỏi anh có cần gì anh chỉ khoát tay cho qua. Anh vẫn đang nghĩ Thiên Tư sẽ không có vấn đề gì. Nói là nói như vậy nhưng anh vẫn liên tục gọi cho cô, một tín hiệu trả lời cũng không có thì làm sao không lo lắng đây. Tử Phong đặt điện thoại trên bàn mà đầu óc rối bời, hai tay đan chặt rõ ràng anh thật sự lo lắng.

Tử Phong lại thoáng nghĩ đến Hạo Minh, con người này anh thật sự không dám tin tưởng. Cho dù cậu ta có yêu Thiên Tư đi chăng nữa anh vẫn không yên tâm khi Thiên Tư ở bên cạnh cậu ta.

Điện thoại anh lại vang lên liên hồi, Tử Phong thoáng tia vui mừng phút chốc lại vô cùng thất vọng. Tử Phong thốt ra giọng nói có chút uể oải khiến người bên kia đầu dây sửng sốt một lúc.

- Chuyện đã đến đâu rồi?

- Đúng như cậu dự định, ông ta sẽ đi vào hôm nay chứ không phải ba ngày sau._3K giọng nói vang vang trong điện thoại nhưng có thể nhận ra một tia lo lắng.

- Đã xác định được chuyến bay chưa?

- Đã xong, có thể chặn lại bất cứ lúc nào.

- Vậy cứ phối hợp với Triệu Thức bên đội điều tra cùng bên hàng không chặn chuyến bay đó lại. Tôi không tin lần này sẽ thua.

- Đã rõ.

Tử Phong nắm chặt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng chứa ý định không buông tha. Nếu đã như vậy thì giải quyết sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau. Anh quyết định không nhân nhượng. Tử Phong thừ người ra một lúc mới nhớ gọi điện thoại cho một người, chỉ chờ người đầu dây bắt máy anh đã vội vàng nói.

- Ông ta chuẩn bị ra sân bay rồi.

Người bên kia nói mấy tiếng, Tử Phong ậm ừ xem như xong, một hơi thở ra. Vở kịch cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?

- Anh hai! Sao hôm nay anh về sớm vậy?_Tử An hí hửng từ ngoài cửa chạy vào nhìn thấy người anh đáng kính vô cùng vui mừng.

Gần cả tháng trời, cô cũng không biết mình chạm mặt anh trai được mấy lần. Cùng lắm khi cô buồn chán chạy đến tập đoàn mới gặp. Cô thường ngủ dậy trễ vì vậy khi ăn sáng cũng không chạm mặt. Tử Phong lại thường làm việc thật khuya mới về nên cô cũng đã quen rồi.

Kỳ Quân đi phía sau, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện tia cười. Cậu luôn cảm thấy cô gái này không chững chạc hơn được. Kỳ Quân khẽ gật đầu chào Tử Phong một cái.

- Anh Tử Phong!

- Hai em mới đi học về sao?_Tử Phong khẽ cười một cái, tay lại xoa đầu Tử An.

- Anh hai, chị hai đâu rồi?_Tử An thoáng suy nghĩ lại thấy không ổn.

Tử Phong thoáng giật mình lại nhớ đến Thiên Tư chưa về, cô thật ra đã đi đâu đây.

- Thiên Tư nói đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.

Kỳ Quân cùng Tử An bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lại như đọc suy nghĩ thoáng hiện tia hoang mang.

- Anh Tử Phong, khi nãy tụi em nhìn ở xa hình như thấy chị hai bước vào một chiếc taxi, nhưng là khi tụi em đến nơi thì chiếc taxi đã biến mất. Tụi em tưởng chị hai đã về nên gấp rút về đây, không ngờ...có khi nào chị ấy xảy ra chuyện không?_Kỳ Quân nhìn thần sắc Tử Phong rõ ràng không vui vẻ cũng đã đoán được phần nào sự việc.

- Em có nhìn thấy biển số xe không?_lần này thì Tử Phong đã thật sự chấn động rồi.

- Hẳn là không nhìn thấy, vì ở quá xa tụi em còn tưởng nhìn lầm chị hai làm sao mà để ý đến chiếc xe._Kỳ Quân và Tử An nhìn nhau lại lần nữa lắc đầu bất lực.

Hai người họ cũng chỉ là vô tình nhìn thấy, vả lại cảm thấy không có vấn đề gì làm sao phải để ý đến mấy chuyện vặt vảnh đó.

- A, cũng không hẳn em nhìn thấy xe của anh Hạo Minh đang đậu gần đó, không chừng có liên quan đến anh ta._Tử An thoáng một tia nghiền ngẫm.

Tử Phong nhướng mày, anh đúng là nghĩ đến người này nhưng không nghĩ cậu ta có thể làm gì Thiên Tư.

- Tử Phong, Tử An về rồi sao, Thiên Tư đâu sao từ lúc ba về không thấy con bé?_ông Tử Nhạc đi từ trên lầu xuống thản nhiên nói khẽ mỉm cười.

- Dạ, chị…chị Thiên Tư chắc là ra ngoài lát nữa sẽ về._Tử An cười khan một tiếng.

Cả ba người giống như thức tỉnh hướng về ông Tử Nhạc, trong mắt ai cũng hiện một tia bối rối. Kỳ Quân cười cười gật đầu chào cho qua chuyện.

- Con chào bác!

- Kỳ Quân mới đến hả, dạo này phải học nhiều thứ chắc bận lắm hả?

- Dạ, cũng khá bận so với trước kia chắc là bận rộn hơn rất nhiều.

Từ khi nhận lại gia đình Kỳ Quân phải học thêm rất nhiều thứ để có thể cùng anh trai tiếp quản công việc sau này. Còn về việc công bố thân phận cho tất cả mọi người vẫn chưa chính thức, chỉ có người thân thuộc mới biết thôi.

Ông Tử Nhạc bây giờ mới ngồi trước mặt Tử Phong, ánh mắt ông thâm trầm nhìn đến thần sắc Tử Phong cùng Tử An rõ ràng không tự nhiên.

- Con không có gì muốn nói sao?

Tử Phong giật mình, lại khẽ cười có cái gì mà qua mắt được ba anh chứ. Thôi vậy, nhưng chuyện chưa rõ ràng cũng không cần phải quá căng thẳng.

- Dạ, không có. Con còn có việc ra ngoài một lát sẵn tiện đón Thiên Tư._Tử Phong nói xong cúi đầu chào cũng rời đi.

Ông Tử Nhạc nhìn theo dáng anh khuất dần lại lắc đầu, ông thật không biết trong đầu anh nghĩ gì nữa. Kỳ Quân và Tử An nhìn thấy Tử Phong đi ra nửa muốn đi theo, nửa lại không cứ chần chừ. Ông Tử Nhạc nhìn hai người này mà không khỏi buồn cười, muốn giấu lại để lộ sơ hở như vậy. Đáng ra ông muốn hỏi nhưng nhìn bộ dạng bọn họ như vậy nên cũng phớt lờ xem như không thấy.

- Hai đứa muốn ra ngoài thì đi đi!_ông Tử Nhạc nhấp ngụm trà một cái liếc mắt cũng không thèm liếc chỉ là nhắc khéo.

- Vậy tụi con có việc tụi con đi trước, tụi con ăn trưa ở ngoài không cần chờ._Tử An hí hửng kéo tay Kỳ Quân chạy như bay đi ra ngoài.

Kỳ Quân cũng chỉ có thể cúi đầu chào qua loa rời đi. Nhìn bóng dáng hai người cũng dần khuất, ông Tử Nhạc thở dài một cái cũng không biết phải làm cái gì.

- Bọn trẻ hôm nay làm sao không biết?

- Ông làm gì ở đó lẩm bẩm một mình, chẳng phải tôi vừa nghe tiếng tụi nhỏ sao, tụi nó đâu rồi?_bà Nhã Nhàn nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy bóng dáng đứa nào.

- Đi hết rồi.

- Nó không ở nhà ăn trưa lại chạy ra ngoài làm gì?

- Chắc là có chuyện quan trọng, mà thôi không cần lo.

Bà Nhã Nhàn nhíu mày nhưng cũng không biết nên nói gì chỉ cảm thấy là lạ. Ông Tử Nhạc đột nhiên nhớ đến chuyện gì, ông nhấn nút gọi điện cho một người.

------------------------------------

Chiếc xe lao đi trên đường, trong xe Tử Phong một tay lái xe, lại nâng tay nhìn đồng hồ đúng là quá trễ nhưng vẫn không có tin tức của Thiên Tư. Điện thoại anh không hề có dấu hiệu việc Thiên Tư gọi lại. Tử Phong chỉ có thể chất vấn người gặp Thiên Tư mà thôi.

- Cậu gọi tôi có chuyện gì?_Hạo Minh lái xe sắp đến trước cổng biệt thự lại nhận được điện thoại của Tử Phong.

Hạo Minh nhăn trán không biết lại xảy ra chuyện gì, không lẽ chuyện cậu ta đi gặp Thiên Tư khiến anh khó chịu đến mức này sao? Hạo Minh nhếch môi cười.

Tử Phong lại không thể thả lỏng bản thân được.

- Thiên Tư đâu?

- Cô ấy đã lên xe về nhà rồi, chính tôi tiễn cô ấy, có vấn đề gì sao?

- Thiên Tư chưa về nhà, điện thoại cũng tắt cậu giải thích thế nào. Đừng nói với tôi cậu không biết._Tử Phong lạnh giọng nói, ánh mắt đang dần chứa sự tức giận.

Hạo Minh giật mình cũng nâng tay nhìn đồng hồ, quả thật thời gian đã lâu. Theo tính toán thì taxi chạy chưa đầy mười phút là có thể đến nơi rồi chứ.

- Cậu nói Thiên Tư chưa về thật sao?

- Tôi không hơi sức lấy an nguy cô ấy ra đùa, rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy?_ngữ điệu của Tử Phong mỗi một lúc càng khẩn trương.

- Tôi thật sự đã để cô ấy về, tôi nhớ biển số taxi.

Tử Phong nghe đến đây, chỉ có thể ừ một tiếng liền cho người theo thông tin mà Hạo Minh đã đưa. Dù anh không có một tia tin tưởng nào đối với Hạo Minh nhưng có manh mối vẫn đỡ hơn không có. Hạo Minh cũng không ngoại lệ, cậu ta cũng lo lắng cho người điều tra biển số xe. Cậu ta còn âm thầm tự trách bản thân đã không đưa cô đến nơi mới xảy ra chuyện này.

Tử Phong dừng xe một bên đường, chỉ có thể dùng định vị để tìm vị trí. Nhưng một chút tín hiệu cũng không có, anh không biết là cô đã bị đưa đi nơi nào. Chuyện này anh đã phòng trước nhưng vẫn xảy ra e là tránh không khỏi.

Điện thoại Tử Phong lại reo, anh không chần chừ nghe máy:

- Sao rồi?

Khả Chiêu buồn rầu ngồi trước máy tính nhưng vẫn không có kết quả gì.

- Không có tin tức. Mày có chắc là Hạo Minh cho thông tin đúng chứ?

Cậu ta thật rầu rỉ, ngồi dò mãi mà cũng không có kết quả. Là người chứ có phải thần tiên hay ma quỷ đâu mà tìm không ra. Tử Phong bên này lại cau mày đâm chiêu suy nghĩ, tin hay không tin cũng đã lỡ rồi đành tiếp tục kiên trì vậy.

- Tiếp tục đi!

- Được rồi.

Khả Chiêu nhăn nhó cúp máy chỉ có thể tiếp tục dò tìm. Mấy thành viên trong FA cũng không ngoại lệ, e là bù đầu bù cổ rồi cũng nên.

--------------------------------

Tiểu Kì vừa bàn xong một hợp đồng, cô nhìn lên đồng hồ treo tường đã quá trễ rồi. Bụng cô đột nhiên réo lên liên hồi, Tiểu Kì thở dài một cái. Cô bước ra khỏi văn phòng, môi hơi nở nụ cười gọi điện cho Thiên Ân. Điện thoại vừa thông, Thiên Ân còn chưa kịp nói đã nghe tiếng cô vang lên trong điện thoại rồi.

- Anh tan việc chưa? Chúng ta đi ăn đi hẹn Thiên Tư cùng mọi người nữa, em vừa mới kí xong một hợp đồng cho bộ sưu tập mới nên sẽ chiêu đãi mọi người.

Thiên Ân khuôn mặt bình thản, nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, giọng nói cũng không bình thường.

- Xin lỗi, bây giờ anh có việc đột xuất có thể để tối nay hay mai được không? Tất cả mọi người cũng không ai rãnh cả.

- Xùy, mấy anh suốt ngày bận rộn, thôi được em cùng Thiên Tư đi ăn hai người đỡ tốn._Tiểu Kì bĩu môi trách móc, bước vào thang máy.

Thiên Ân cũng chuẩn bị bước vào xe rời đi, nghe cô nhắc đến Thiên Tư liền giật thót. Anh không muốn cô dính vào chuyện này, lần trước cô bị Y Ngân bắt đi anh suýt chút rớt tim ra ngoài rồi.

- Thiên Tư chắc cũng không rãnh đâu nên em không cần phải gọi.

- Anh làm sao mà biết, đó là bạn thân duy nhất của em dù bận cũng phải lôi nó đi.

Tiểu Kì hí hửng bước khỏi thang máy, ra xe rời khỏi nơi làm việc. Cô biết hôm nay Thiên Tư ở nhà chắc chắn rất buồn chán thế nên cô sẽ tốt bụng chiêu đãi bạn thân một bữa.

- Đã bảo cô ấy không có thời gian đâu._Thiên Ân suýt chút thì nâng âm lượng trách móc, đáng tiếc anh đang che giấu thì không thể nổi giận được.

Tính cách ương bướng của Tiểu Kì anh còn lạ lùng sao.

Tiểu Kì càng nghe càng nhíu mày khó chịu, người con trai này hôm nay lạ thế nhỉ. Không đi với cô mà cũng không cho cô đến tìm bạn thân, tình cảnh này thật đáng ngờ.

- Nè, hôm nay anh làm sao vậy? Không đi với em đã đành còn không muốn em gặp Thiên Tư rốt cuộc là làm sao vậy?

- Cái, cái này anh sợ em đói nên muốn em ăn trước đi không cần lo cho mọi người. Thiên Tư chắc đến chỗ Tử Phong rồi, em không phải muốn phá rối họ chứ?

Thiên Ân bây giờ đã lái xe theo hướng của Tử Phong. Anh cũng chi có thể làm đến mức này thôi. Thiên Ân âm thầm cầu mong Tiểu Kì đừng hỏi tiếp nếu không anh thật sự không giấu được rồi.

- A,vậy sao? Nhưng em có sở thích phá rối hai người họ để em gọi cho Thiên Tư, ba người cùng ăn cơm rất vui mà._tiếng Tiểu Kì còn cười khúc khích qua điện thoại.

- Em…_Thiên Ân vỗ trán một cái, anh tại sao có một cô bạn gái quái gỡ như vậy.

- Anh rốt cuộc đang giấu em cái gì?_Tiểu Kì thở dài thôi không đùa nữa.

Cô tuy cư xử tùy hứng nhưng không phải không có đầu óc. Giọng anh nghe ra chín phần lo lắng còn muốn gạt cô. Tiểu Kì ngồi vào xe, chờ nghe câu trả lời của Thiên Ân.

Thiên Ân lại vì câu này mà im lặng hồi lâu, anh nên đoán biết là từ nãy đến giờ cô chỉ giả vờ thôi.

- Em…không cần quan tâm đâu chỉ là chuyện nhỏ.

- Bây giờ anh không nói phải không, mấy ngày tới cũng không cần gặp em._Tiểu Kì sắc mặt chuyển sang giận dữ.

- Ấy …đừng, đừng! Thật ra là Thiên Tư hiện tại không tìm thấy tụi anh đang đi tìm. Mà em biết rồi cũng ngoan ngoãn ngồi ở nhà đừng chạy lung tung biết không? Lần trước em làm anh rất sợ nên chuyện này em xem như không biết để anh lo được rồi.

Thiên Ân gấp đến độ một mạch nói ra, sợ là còn không kịp thở. Tiểu Kì nghe Thiên Tư mất tích là trợn mắt lên, nhưng khi nghe ra sự lo lắng của Thiên Ân lại không khỏi mềm lòng.

- Chuyện như vậy có gì phải giấu, việc lo lắng chắc chắn sẽ có nhưng em hứa sẽ không làm loạn. Có thể cho em đi cùng không?

- Đã bảo không làm loạn sao bây giờ còn đòi theo. Nghe anh ở nhà đi!

- Em không biết, dù sao em cũng tự mình lái xe cũng không ai cản được em.

- Em thật là nói một đằng làm một nẻo.

Thiên Ân bây giờ đã là tức giận, mặt đã đỏ lên như quả gấc chín rồi. Tiểu Kì ở bên này lại đắc ý cười hì hì.

- Không bàn nữa, một là anh đến đưa em cùng đi hai là em tự đi anh chọn cái nào?

- Được, được vậy em ở đó anh đến đón, nếu sự việc chậm trễ em đi mà nói với Tử Phong.

- Chắc chắn không chậm trễ.

Thiên Ân cúp điện thoại mà thở dài thườn thượt xoay tay lái trở lại đón Tiểu Kì, dù sao cô đi với anh vẫn tốt hơn cô tự ý đi một mình. Tiểu Kì vừa cúp điện thoại, gương mặt tươi cười cũng biến mất. Tay cô nắm chặt điện thoại, sự lo lắng đang dần bao phủ gương mặt. Muốn cô không lo lắng quả là không thể rồi.

--------------------------------------

Tại sân bay, hai người đàn ông hiên ngang bước đi. Họ xầm xì nói với nhau những gì cũng không ai rõ. Mỗi bước chân cứ như vậy gia tăng tốc độ. Trong ánh mắt họ không một tia dao động, giống như mọi việc trước mặt chỉ là một khoảng không trống rỗng không đáng để họ chú ý đến.

Khi hai người sắp bước vào nhà chờ, liền có một nhóm người đi đến. Cả một nhóm khí thế uy nghiêm rõ ràng không câu nệ gì. Chỉ thấy một người độ tuổi hơn ba mươi, khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi, da hơi sạm đưa tay trước mặt hai người đàn ông, ngữ điệu khách sáo vô cùng.

- Xin lỗi! Chủ tịch Doãn, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự tình nghi ông liên quan đến một vụ mưu sát cùng bắt cóc phiền ông tạm hoãn chuyến bay cùng chúng tôi trở về lấy lời khai._lời nói vừa dứt, thẻ cảnh sát cũng đưa ra trước mặt.

Người cảnh sát mang tên Triệu Thức, chức vị đội trưởng gương mặt nghiêm nghị vô cùng.

Ông Hạo Ưng dừng bước nhìn lướt qua một nhóm người, khóe môi nhếch lên một nụ cười, một chút nao núng cũng không có. Người đàn ông đi bên cạnh lại trợn trừng mắt, sốt ruột.

- Các anh không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, có biết chủ tịch chúng tôi là ai không? Cấp trên của các anh còn nể chủ tịch tôi ba phần.

- Thật xin lỗi! Tôi chỉ chấp pháp không có ý xúc phạm hay vu oan gì cả, đây chỉ là theo lệ nếu không có tội dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả lại trong sạch.

- Các anh…

- Thôi đi! Tôi không có tội dĩ nhiên không sợ nhưng tôi có một cuộc đàm phán quan trọng nếu không đi sẽ tổn thất rất nhiều._ông Hạo Ưng vừa xoay sang người bên cạnh trách móc vừa hơi cười nhìn Triệu Thức.

- Dù có thế nào đây là lệnh, chủ tịch Doãn không định chống người thi hành công vụ chứ?_Triệu Thức hơi cười, vừa tỏ ra nể mặt nhưng làm người ta không có gan chống lại.

Triệu Thức là người nhận điều tra vụ hỏa hoạng của nhà họ Diệp từ Tử Phong. Anh ta đã không ngừng điều tra, nhưng cũng không ít lần bị cấp trên khiển trách vì vụ việc đã qua lâu. Anh ta không phải người vì tiền mà bỏ đi công lí, anh ta biết cấp trên có giao tình tốt với người trước mặt nhưng một người chấp pháp cũng không cần suy nghĩ nhiều chỉ cần có bằng chứng là được.

Trong suốt khoảng thời gian qua, đều là anh ta cùng Tử Phong phối hợp. Anh ta có manh mối sẽ cho Tử Phong biết mà Tử Phong thu thập được tài liệu cũng điều giao cho anh ta. Vì vậy đến khi vụ án có tiến triển dĩ nhiên không dễ dàng buông tha. Mặc dù ngay từ lúc đầu khi nhận vụ án là có sự liều lĩnh bởi lẽ khi Tử Phong yêu cầu điều tra lại ai cũng e ngại. Nếu vụ án bình thường thì không sao nhưng đây lại là một vụ liên quan đến các tập đoàn lớn. Triệu Thức lúc đó chỉ là một cảnh sát chưa có nhiều kinh nghiệm, anh ta lại có hứng thú với việc này. Đáng tiếc sau khi anh ta nhận vụ án này liền bị cấp trên giáo huấn cho một trận. Anh ta cũng không quan tâm, nếu thật sự không có vấn đề tại sao lại sợ lật lại. Báo chí đưa tin nhiều vấn đề sai sự thật thậm chí đánh lạc hướng quả thật quá mong manh để tra ra sự thật.

Triệu Thức âm thầm nghĩ sức mạnh đồng tiền cũng thật lớn, có thể che mắt tất cả mọi người cũng có thể đổi trắng thành đen. Anh ta còn nhớ, cấp trên anh ta cũng sau vụ án đó mà thăng chức không phải có dính liếu chứ? Người đồng nghiệp thường nói anh ta vì bị hai nhà Du, Lăng gây áp lực nên phải ép bụng điều tra nhưng thật ra không phải vậy. Anh ta cũng chỉ muốn trả công bằng cho người đã mất và cũng muốn chứng minh không phải có tiền thì có thể thao túng bất cứ chuyện gì.

Mấy ngày trước vừa nhận được số bằng chứng của Tử Phong đưa ra, Triệu Thức mừng hơn cả vớ được vàng. Hôm nay cậu ta lại nhận được hai cuộc gọi, đều là của nhà họ Du. Một thông tin cực chính xác ông Hạo Ưng muốn quay trở về Hoa Kì. Triệu Thức không chần chừ liền đến sân bay để cản bước tiến của người đàn ông này. Có điều anh ta vẫn không biết từ khi nào ông Tử Nhạc đã nhúng tay vào chuyện này.

Ông Hạo Ưng nhìn Triệu Thức cười cười, không rõ ông ta đang nghĩ gì chỉ thấy ông ta khoát tay cho người đàn ông bên cạnh đứng sang một bên.

- Đi, đi chứ! Tôi cũng không dám gánh thêm tội chống người thi hành công vụ.

- Chủ tịch nhưng…_người đàn ông kia trừng trừng nhìn Triệu Thức như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

- Không sao chỉ là hỗ trợ điều tra, anh về bảo Hạo Minh sang đó thay tôi bàn bạc là được rồi, nhớ chuẩn bị cho tốt.

- Rõ, chủ tịch yên tâm tôi sẽ nói lại với cậu Hạo Minh._người đàn ông kia cung kính gật đầu.

- Chủ tịch Doãn thất lễ rồi, mời!_Triệu Thức né sang một bên nhường đường, mấy vị cảnh sát phía sau cũng nhường đường.

Cả sân bay những khu vực quanh đó một trận xôn xao bàn tán, có cả phóng viên không biết đã được ai thông báo cũng săn được không ít ảnh. Báo mới chắc chắn sốt dẻo với tin “ Vụ án Diệp gia được lật lại”.

Đội cảnh sát đi rồi, mọi thứ cũng trở về nguyên trạng. Người đàn ông đi theo ông Hạo Ưng đứng đó một lúc lâu, ánh mắt chợt lạnh tanh khẽ lẩm bẩm mấy tiếng:

- Chủ tịch, ông nhất định không sao.

Ở một góc khuất cũng có một chàng trai tuấn lãng, lẳng lặng đứng đó quan sát khóe môi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, một tay đút túi quần, tay kia nghịch nghịch điện thoại. Cốt yếu anh ta đến đây để xem kịch có diễn ra như dự định của Tử Phong hay không mà thôi, quả nhiên không sai biệt lắm.

- Tử Phong, tôi vừa được xem một màn kịch thật hấp dẫn cậu không được chứng kiến thật là tiếc._3K nhếch môi cười nghe điện thoại, mắt lại không ngừng hướng về người đàn ông đứng lặng trong biển người từ nãy đến giờ.

Tử Phong đang tìm tung tích Thiên Tư bị anh ta gọi điện thoại làm phiền cảm thấy hơi bực. Khi nghe đến xem kịch lại nghĩ đến chuyện hoãn chuyến bay ông Hạo Ưng, tâm tình lại thoải mái đôi chút.

- Vậy sao? Trông ông ta thế nào?

- Cậu không thấy thôi mặt ông ta đen lại một mảng, nhưng trên môi vẫn giữ được nụ cười cáo già.

- Anh đi chơi cũng đã chơi xong rồi, xem kịch cũng xem xong rồi nhanh một chút tìm Thiên Tư đi._Tử Phong nửa đùa nửa thật ra lệnh.

- Tôi đang theo dõi một người không chừng có kết quả, cậu không cần lo tôi lười biến._3K dán mắt vào thân ảnh người đàn ông trung niên đang rời đi với ánh nhìn thích thú, nếu có ai nhìn thấy còn tưởng anh ta thuộc giới tính thứ ba.

Tử Phong nhíu mày suy nghĩ lại nhếch lên nụ cười:

- Tại sao tôi nghe giọng anh càng giống cáo già hơn vậy._Tử Phong khiêu khích một câu liền tắt máy.

3K mở mắt trừng trừng nhìn điện thoại bị cúp còn chưa phản bác được câu nào. 3K hừ lạnh một cái, lẩm bẩm mấy tiếng.

- Hừ,tôi cáo già là làm việc cho ai chứ, tôi chỉ có một đuôi, cậu chính là cáo chín đuôi.

Việc báo cảnh sát săn tin chụp ảnh không phải anh bày ra sao? 3K nuốt giận đi làm nhiệm vụ.

3K cứ như vậy bí mật đi theo người đàn ông trung niên rời khỏi sân bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.