Thiên Hạ Vô Song

Chương 47: Sơ động​




Liệt Vô Địch đang cực kỳ hối hận. Hắn vốn để Lăng Tiếu dẫn đám người Liệt Vĩnh tiến vào Hỗn Loạn chi Lĩnh, một là để Lăng Tiếu tìm Cuồng Tăng, hai là để Liệt Vĩnh bọn họ tìm ra vị trí của Thị Huyết lưu khấu, đem bọn chúng một lưới bắt hết.

Chẳng qua con gái hắn nhõng nhẽo đòi đi bằng được, rốt cuộc đồng ý nàng, để nàng cùng tiến vào Hỗn Loạn chi Lĩnh.

Nhưng bọn họ vừa tiến vào Hỗn Loạn chi Lĩnh không bao lâu, đám người đi tới Hà Thanh Thành, còn yêu cầu hắn cho gặp Lăng Tiếu.

Liệt Vô Địch hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp Lăng Phi sẽ tìm tới cửa như vậy.

Liệt Vô Địch chỉ có thể đem tiền căn hậu quả giải thích một lần.

Không ngờ thái độ Lăng Phi rất cứng rắn, muốn tìm Lăng Tiếu bằng được, hơn nữa còn nói Lăng Tiếu nếu xảy ra chuyện bất trắc gì, nhất định sẽ làm bọn họ chịu không nổi.

Liệt Vô Địch không nghĩ tới tìm được một cái hậu duệ của Kim tộc, bây giờ ngược lại chọc một cái phiền phức, làm hắn cảm thấy cực kỳ uất ức.

Không còn cách nào khác, Liệt Vô Địch chỉ có thể tự mình mang đám người Lăng Phi vào Hỗn Loạn chi Lĩnh.

Đương nhiên, hắn cũng lo cho an toàn của nữ nhi, đồng thời thừ dịp mượn thế của Lăng Phi đem Thị Huyết lưu khấu này nhất cử quét sạch, như vậy cũng giảm bớt đi rất nhiều phiền toái.

Nhưng phạm vi của Hỗn Loạn chi Lĩnh quá lớn, muốn tìm người không hề dễ dàng.

Cho đến hôm nay cảm giác được động tĩnh bên này, bọn hắn mới dốc hết tốc lực mà phi tới.

Liệt Vô Địch còn chưa nói xong, Lăng Phi đã cắt lời hắn nói:

- Nữ nhi của người không có chuyện gì, chỉ là tiểu tử hậu bối của ta lại vì... Vì cứu nữ nhi của ngươi mà chết rồi, chết tiệt.. Thật là đáng chết a!

Lăng Phi vẻ mặt vô cùng tức giận, ngửa mặt lên trời không ngừng cuồng khiếu.

Liệt Vô Địch vừa thở ra một hơi, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Lăng Phi, trong lòng không khỏi cảm thấy trầm trọng.

Lăng Tiếu bỏ mình, cái này đại biểu điều gì?

Liệt Vô Địch không dám nghĩ tới, nếu Kim tộc muốn đối phó bọn họ, coi như tài phú kinh người cũng không thể chống lại bọn họ a!

Bất quá, nghe Lăng Phi nói Lăng Tiếu vì cứu nữ nhi của hắn mà chết, hảo cảm đối với Lăng Tiếu tăng lên không ít, cũng có vài phần áy náy.

- Lăng Phi huynh, chuyện này.... Haiz, là bổn Minh Chủ sai lầm, ta không nghĩ tới sẽ thành cái dạng này, ta có thể bồi thường ở phương diện khác hay không.

Liệt Vô Địch lộ ra vẻ mặt vô cùng bi thống nói.

- Bồi thường, các ngươi lấy cái gì ra bồi thường, tiểu tử này đã kích hoạt huyết mạch tới đỉnh phong, không có gì bất ngờ xảy ra, sau này khẳng định sẽ vượt xa chúng ta, mấy lão gia hỏa trong tộc tán thưởng hắn không dứt, lệnh cho ta bất luận thế nào cũng phải mang hắn trở về, chuẩn bị trọng điểm tài bồi, bằng không ta sao có thể động can qua chạy đến đây làm gì, ngươi để ta trở về nói với bọn họ thế nào đây.

Lăng Phi vô cùng phẫn nộ nói.

Người khác chỉ biết Kim tộc phong quang vo hạn, là chủng tộc tồn tại lâu đời nhất, cường đại nhất.

Thế nhưng Lăng Phi biết rõ, hiện này tình huống bên trong ngày càng khốn quẫn.

Bởi thuận theo thời đại biến đổi, đời sau của Kim tộc có thể kích hoạt lực lượng huyết mạch càng lúc càng hiếm, hơn nữa còn có không ít người liên hôn cùng những tộc khác, hậu đại của hắn càng khó có thể kích hoạt lực lượng huyết mạch.

Cho nên, Kim tộc tuy vô cùng cường hãn, nhưng ở bên trong Thiên Vực là gia tộc cổ xưa nhất, nhân số ngược lại là tộc ít người nhất.

Hiện giờ gặp một hậu duệ đã đem huyết mạch Kim tộc kích hoạt tới đỉnh cao, bọn họ như thế nào không coi trong cho được.

Lấy Cổ Hoàng thần công của Kim tộc bọn họ,thành tựu một gã Thần Vương có thể cùng lúc đối phó với mấy tên Thần Vương là chuyện bình thường.

Liệt Vô Địch đối mặt với Lăng Phi gây sự có chút bực mình, bởi vì Lăng Tiếu là hắn tìm được, hơn nữa còn là khách khanh chấp sự của bọn họ, coi như là hậu duệ Kim tộc thì sao, còn chưa nhận tổ quy tông mà.

- Chuyện này nhiều lời vô ích, bổn Minh Chủ sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng.

Liệt Vô Địch nói một tiếng, liền hướng một phương hướng đi tới.

Bởi hắn nhận được truyền âm của Liệt Vĩnh.

- Ngũ thống lĩnh, bây giờ phải làm sao.

Một gã cao giai Thần Vương đối diện Lăng Phi hỏi.

- Còn có thể làm gì nữa. Nhìn xung quanh xem có thấy thi thể của tiểu tử này không, hắn tu luyện Cổ Hoàng thần công tộc ta, chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể sống lại, hy vọng hắn may mắn.

Lăng Phi nói.

Vậy nên, Giao Long chiến đội trăm người bắt đầu tản mát bốn phía, tìm nơi Lăng Tiếu hạ lạc.

Hai ngày này, phương viên mấy vạn dặm đều bị bọn họ xới tung ba thước đất nhưng vẫn không thể tìm được thi thể Lăng Tiếu.

Bọn họ cảm thấy Lăng Tiếu chỉ sợ đã thi cốt vô tồn rồi.

Lăng Tiếu chẳng qua chỉ có thực lực Trung giai Thánh Hoàng, dù là có Cổ Hoàng thần công phòng ngự, cũng không thể chịu một kích toàn lực của cao cấp Thần Vương mà không chết a.

Ô ô....

Tiếng khóc thê lương vang vọng khắp núi đồi, để lại cho người nghe cảm xúc thương tâm rơi lệ.

Chỉ thấy một nữ tử giả nam đang quỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng khóc rống lên.

Ở bên cạnh cô gái còn có hai người đang đứng, dáng vẻ không đành lòng nhìn nàng như vậy.

- Tiểu thư đừng như vậy, Minh Chủ rất nhanh sẽ tới đây, chúng ta có thể trở về rồi.

Liệt Vĩnh an ủi nói.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tiếu lúc cuối lại quay đầu cứu Liệt Như Ngọc, ấn tượng đối với Lăng Tiếu nhất thời thay đổi, trong lòng than thở “ thật là trời cao đố kỵ người tài a”

- Vĩnh Thúc, ta muốn báo thù, ta muốn thay hắn báo thù, ta muốn giết sạch Thị Huyết lưu khấu, không.... Giết sạch tất cả những lưu khấu trong Hỗn Loạn chi Lĩnh, ta muốn để toàn bộ bọn chúng chôn cùng với hắn.

Liệt Như Ngọc phát ra thanh âm đau khổ nói.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thương tâm, đau lòng như vậy.

Nàng là một đóa hoa trong tủ kính, lúc nào cũng có người che chở, để cho nàng kiều diễm nở rộ.

Nhưng từ khi cùng Lăng Tiếu tiến vào Hỗn Loạn chi Lĩnh, nàng bị hắn hung hăng giáo huấn một trận, từ đó mới học được nhiều hơn, biết làm việc không thể chỉ theo ý mình, còn cần tôn trọng người khác nữa.

Việc này lúc trước nàng chưa từng tiếp xúc qua, huống hồ hắn là người đầu tiên dám ngỗ nghịch với nàng, cũng là người đầu tiên sờ ngưc nàng, là nam nhân dám đánh mông nàng.

Lúc đầu nàng hận hay sao không chết đi, nhưng bây giờ hắn thực sự chết rồi, nàng lại hận chính mình không thể chết đi mà cho hắn sống.

Dù chỉ quen biết ngắn ngủi, nhưng hắn đã để lại ấn tượng khó có thể phai trong lòng nàng.

Hắn giống như một tên dâm tặc, nhãn thần tà mị, có lúc lại giống như con nhà giàu lắm tiền, làm cho người khác phải sửng sốt, nhưng khi chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ, có một sức hút khó cưỡng lại.

Không thể phủ nhận nàng đã có chút hảo cảm với hắn, ít nhất hắn là nam nhân nàng cảm thấy nổi bật nhất trong những người nàng từng gặp.

Nhưng khi hắn thay nàng chịu một kích chí mạng kia, nàng biết tâm hồn nàng đã bị hắn chinh phục rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.