Thiên Hạ Vô Song

Chương 46: Xích Luyện Ma Tích​




Liệt Như Ngọc mặt xám như tro, trí óc trống rỗng, phảng phất biết chính mình không thể thoát kiếp nạn này rồi.

Trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm “ ta còn chưa tìm được người ta yêu, ta không muốn chết”.

Đúng ở thời khắc này, trong ý nghĩa của nàng đột nhiên hiện lên khuôn mặt thường nở nụ cười xấu xa kia, lúc đầu còn mơ hồ, nhưng càng lúc càng trở nên rõ ràng.

- Giúp ta chăm sóc người nhà của ta.

Một thanh âm vang lên bên tai nàng, một đôi bàn tay bao trùm bộ ngực nàng, mạnh mẽ đẩy nàng ra.

Nàng không có ý nghĩ chính mình bị khinh bạc như mọi khi, nhìn thấy thân ảnh kia chắn trước người nàng, cách càng lúc càng xa, nàng vô thanh hét lên:

- Không!!!

Oanh long oanh long!

Lực lượng cường liệt đem mảnh trời này hủy diệt xuống, lực lượng không gian không ngừng rung chuyển, một cỗ gió lạnh điên cuồng thổi lên.

Từng điểm kim sắc huyết dịch ở giữa thiên địa giống như những vì sao giữa trời đất mênh mông, không ngừng phiêu đãng, cuối cùng toàn bộ biến mất.

Mây khói tiêu tan, hết thảy lại khôi phục như cũ, không có nửa điểm gợn sóng.

- Đáng giận, lại để bọn họ chạy thoát như vậy.

Khổng Huyết Kinh nặng nề vứt huyết mâu xuống quát lên.

Trong mắt lộ vẻ không cam lòng nồng đậm.

Vốn dĩ có thể bắt Liệt Như Ngọc lại, có thể lấy của Liệt Viêm Thương Minh một khoản lớn, đến lúc đó hắn có thể trốn khỏi Thiên Long địa vực, tiêu dao khoái hoạt mà sống rồi.

Nhưng, từ đầu đến cuối chỉ là giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát mà thôi.

Sư Động Thiên đến bên cạnh Khống Huyết Kinh mang theo vẻ lo lắng nói:

- Không nghĩ tới Liệt Viêm Thương Minh lại coi trọng nha đầu kia như vậy, lão già kia đã bị kinh động, chúng ta có nên rút lui không?

Phong Lãnh ở một bên khuyên bảo:

- Không thể ở lại Hỗn Loạn chi Lĩnh nữa, lão già kia đạt tới cảnh giới đoạt thiên tạo hóa, chỉ sợ chúng ta có trốn đi đâu chăng nữa hắn cũng có thể tìm được.

Hai đại sát thần này sợ rồi.

Bọn họ không sợ trời không sợ đất, dám đắc tội Liệt Viêm Thương Minh, bọn họ sớm đã coi nhẹ chuyện sống chết rồi.

Nhưng vừa gặp phải thần uy cao thâm khó lường kia, bọn họ biết rõ chính mình đang sợ hãi.

Bọn họ không muốn dính dáng tới lão yêu vật này, cho nên bọn họ muốn rời khỏi Hỗn Loạn chi Lĩnh, bằng không thực sự sẽ phải chết.

Khống Huyết Kinh không đáp lời, đám người Ngưu Đại Nghĩa mặt mày xám xịt chuẩn bị chạy rồi.

Bọn họ tính toán nhất định phải rời khỏi Hỗn Loạn chi Lĩnh, không thể ngu ngốc ở chỗ này được.

Khổng Huyết Kinh nặng nề thở dài một hơi nói:

- Đi thôi, hy vọng còn có thể chạy kịp.

Chẳng qua ngay sau đó, một hơi thở phô thiên cái địa hướng nơi này truyền tới.

Những khí tức ở đây gộp cả lại cũng không thể so sánh với lực lượng của bàn tay khổng lồ vừa xuất hiện.

Ở một phương hướng trên bầu trời xuất hiện một đoàn kim sắc quang mang, từng đạo long khiếu vang lên, làm cho ngườit a có cảm giác sợ hãi khuất phục.

Đám người Ngưu Đại Nghĩa không khỏi dừng lại, bởi bọn họ biết bây giờ trốn không kịp nữa rồi, hơn nữa một khi phân hóa lực lượng, như vậy chết càng nhanh.

Càng lúc càng tới gần.

Cỗ lực lượng đáng sợ kia đã ở ngoài ngàn mét rồi.

Mười tên Thần Vương ở đây bắt đầu nâng cao giới bị.

Lúc bọn họ thấy người tới, ánh mắt cả đám lộ vẻ vô cùng kinh sợ cùng khủng hoảng.

Nhất là Khổng Huyết Kinh, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng trước nay chưa từng có.

Hắn liều lĩnh bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy cực nhanh, bởi hắn biết nếu không trốn nhất định sẽ phải chết.

Tốc độ của hắn rất nhanh, đến mức người bên cạnh hắn cũng không biết hắn đã chạy được vạn thước ra ngoài.

Chẳng qua có một thân ảnh so với hắn còn nhanh hơn, thân hình giống như Kim Long hướng về Khổng Huyết Kinh bay tới

Kim Long cắn xé Huyết Cáp Mô, phát ra thanh âm kịch liệt, làm thiên địa nơi này phải run rẩy thêm lần nữa.

Một âm thanh thảm thiết ở không xa truyền lại, làm người nghe có cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy.

Đầu tiên là một cánh tay máu chảy đầm đìa bị ném lại đây, sau đó Khổng Huyết Kinh cũng bị ném lên, trên người hắn vậy mà thiếu một cánh tay.

Hắn lăn trên đất như một con chó chết, thần sắc vô cùng hoảng sợ, đâu còn uy phong hô mưa gọi gió như vừa rồi.

Thị huyết lưu khấu cùng Ngưu trại bang nhìn thấy một màn này, cả đám mặt cắt không còn gọt máu nào, không ai dám loạn động chút nào.

Chiến đội một trăm con Giao Long giống như thiên binh xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

Bọn họ mặc áo giáp vàng, cầm trường thương trong tay, tọa kỵ cửu giai Giao Long uy vũ bất phàm, còn có vài đầu Giao Long đã đạt đến thập giai, hình dáng đã tới rất gần chân long rồi, uy áp đáng sợ kia làm mọi người không thở nổi.

Liệt Vô Địch cùng một ít Thần Vương trong thương minh của hắn cũng ở bên trong chiến đội này, khuôn mặt hắn vô cùng giận dữ trừng mắt nhìn Khổng Huyết Kinh trên mặt đất.

- Tạp chủng đáng chết, người của Thương Minh nghe lệnh.

Liệt Vô Địch ngửi thấy mùi huyết tinh trong không khí, vô cùng tức giận quát.

Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh từ trên trời rơi xuống, một cước nặng nề dẫm nát lưng Khống Huyết Kinh, trực tiếp đạp hắn lún xuống mặt đất, một đạo thanh am thảm thiết kêu lên.

- Cần gì phải nói nhiều lời vô dụng như vậy, trực tiếp giết hắn rồi lục soát thần hồn còn sợ không thu được kết quả sao.

Một lãnh khốc nam tử đứng gần Khống Huyết Kinh nói.

Khổng Huyết Kinh không cách nào bình tĩnh được nữa, hắn quát ầm lên:

- Cho dù thần hồn câu diệt các ngươi cũng đừng mơ toại nguyện.

Hắn vừa nói xong, một thanh trường thương trực tiếp xuyên suốt sau lưng hắn.

- Hừ, cái loại thực lực này mà cũng tiến vào Thiên Thần Vương, ta nhổ vào.

Nam tử này thập phần khinh thường nói, sau đó dùng long trảo bóp nát đầu Khống Huyết Kinh.

Thần hồn Khổng Huyết Kinh trong nháy mắt hiện lên, hắn lộ vẻ cầu khẩn nói:

- Bỏ qua ta.... Van cầu ngươi bỏ qua cho ta!

Đáng tiếc, hắn cầu xin như thế nào cũng không thể đánh động được nam tử trước mắt này, thần hồn của hắn trực tiếp bị người ta đánh lên đủ loại lạc ấn, lôi ký ức của hắn ra.

Thần hồn của Khổng Huyết Kinh phát ra tiếng kêu thảm thiết, để những lưu khấu kia một đám đều sợ hãi tới cực điểm, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Nam tử tiếp nhận ký ức của Khống Huyết Kinh, thần sắc trở nên vô cùng âm trầm quát:

- Khốn khiếp, giết sạch bọn họ cho ta.

Đầu người trong tay hắn cùng thần hồn bị hắn chấn nát thành bụi phấn.

Thanh âm này vừa rơi xuống, tất cả lưu khấu đều chia nhau chạy trốn.

Dù chỉ có một phần vạn cơ hội trốn thoát cũng muốn trốn.

Chẳng qua một phần vạn cơ hội của bọn họ cũng không có Giao Long chiến đội trăm người đã đem phiến thiên địa này hoàn toàn phong tỏa.

Lời nói của thủ lĩnh bọn họ vừa ra, vô số kim mang từ trên trời rơi xuống, đem mười nhân vật nổi tiếng trong đám lưu khấu trực tiếp giết chết.

Từng âm thanh thảm thiết không ngừng kêu lên, cuối cùng chỉ còn lại rất nhiều huyết tinh bay trong không gian.

Liệt Vô Địch đến bên cạnh nam tử tóc vàng hỏi:

- Lăng Phi huynh rốt cuộc làm sao vậy, con gái ta nó....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.