Thiên Hạ Vô Song

Chương 39: Lôi Cực Âm Cương​




Chỗ này là nơi tự do giao dịch, dù là do mấy bang lưu khấu quản lý, nhưng bọn họ cũng có nghĩa vụ bảo vệ nơi này, cho dù là quản lý một ngày, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, đối với danh dự chợ đen cũng không có gì tốt.

Cố Đàm thấy người đến, lộ ra vẻ vui mừng, hắn khom người hướng tới Thần Vương kia hành lễ nói:

- Đại nhân, hai gốc linh thảo này ta mua trước, không nghĩ tới tên tiểu tử này chọc gậy bánh xe, rõ ràng muốn đến đây quấy rối.

Thần Vương này nhận ra Cố Đàm, hắn là Đại Linh sư ở Hỗn Loạn chi Lĩnh này, thủ hạ của hắn rất nhiều Thánh Hoàng được Đại Linh sư này chiếu cố ít nhiều.

Ở trong Hỗn Loạn chi Lĩnh này muốn sinh tồn đều cần các loại đan dược. Cố Đàm mặc dù không có biện pháp luyện chế thần đan, nhưng Đại thánh đan vẫn có thể giải quyết cho bọn hắn rất nhiều nguy cơ, cho nên Thần Vương này cũng cho Cố Đàm vài phần mặt mũi.

Thần Vương đội trưởng trừng mắt lên quát Lăng Tiếu:

- Tiểu tử không hiểu quy củ, cút sang một bên cho ta, hai gốc thần thảo này người ta mua trước, không liên quan đến ngươi rồi.

Cố Đàm cũng Thần Vương này mắt qua mày lại, Lăng Tiếu như thế nào lại không nhìn ra.

Hắn nhíu lông mày nói:

- Đại nhân, ngươi làm sao có thể nghe hắn nói muốn mua trước là được như vậy, hơn nữa còn trả giá trước, là hắn muốn tranh của ta.

Thần Vương không ngờ Lăng Tiếu dám cãi lại, khó chịu nói:

- Ngươi là ai, ta nói hắn mua trước thì là hắn mua trước, nếu tiếp tục nhiều chuyện, tin hay không lão tử ném ngươi ra ngoài.

Nếu là người khác, sợ rằng đã mặt mũi xám xịt rời đi.

Nhưng Lăng Tiếu chính là một người tính tình bướng bỉnh, thích ăn mềm không ăn cứng.

Hắn hướng Thần Vương kia nói:

- Từ lúc nào chợ đen giao dịch chấp pháp giả có thể tùy ý đến quẩy nhiễu giao dịch, người ta muốn bán cho ai thì bán, ngươi lại muốn can thiệp, chúng ta còn tới nơi này làm gì, không bằng để chính ngươi đi bán được rồi, mọi người công bằng phân xử, ta nói như vậy đúng hay sai!

Giao dịch chợ đen không có quy định rõ ràng nào, chỉ cần không có người gây chuyện ở chỗ này, người bình thường không thể can thiệp đến giao dịch của người ta.

Lăng Tiếu rống lên một tiếng, tất cả những người khác đều hướng về bên này, nguyên một đám nhìn đến Thần Vương kia lộ vẻ chán ghét.

Bọn họ cũng là đến chỗ này mua bán, nếu có chấp sự đến làm động tác nhỏ, tổn hại đến lợi ích của bọn họ, tự nhiên thấy không thoải mái.

- Đúng vậy, người ta bán cho ai cũng không phải ngươi nói là được, hắn cũng không có đủ thần tinh, cần gì phải mất mặt mũi cùng người ta tranh giành.

Liệt Như Ngọc từ trong đám người đi ra hướng tới Thần Vương cùng Cố Đàm nói.

- Ngươi là ai, lại dám cùng chấp sự đại nhân tranh luận.

Cố Đàm ở một bên quát lên.

- Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là chúng ta cũng chỉ đến để giao dịch, không muốn thấy đãi ngộ không công bằng mà thôi.

Liệt Như Ngọc chán ghét nhìn thoáng qua Cố Đàm nói.

Mặt Cố Đàm lúc đỏ lúc trắng, lại không dám phản bác, bởi vì hắn cùng Thần Vương chấp sự cảm giác được phía sau người này có bối cảnh không hề đơn giản.

- Hừ, các ngươi tốt nhất là không nên gây chuyện, bằng không ta để các ngươi đẹp mặt!

Thần Vương chấp pháp giả nhíu lông mày hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý gì tới Cố Đàm nữa, liền dẫn người rời khỏi.

Lăng Tiếu lúc này mới nhìn Cố Đàm cười nói:

- Lão gia hỏa, ta ra giá tám mươi vạn thần tinh mua hai gốc Băng Hỏa Song Tinh thảo, lão có muốn tăng giá thêm không?

Trên mặt Cố Đàm liên tục co quắp vài cái, lộ ra vẻ mặt vô cùng oán độc nói:

- Tốt, tốt lắm. Bổn Thánh sư nhớ kỹ ngươi.

Nói xong, liền quay người hướng các quầy hàng khác.

- Tám mươi vạn thần tinh, hai gốc Băng Hỏa Song Tinh thảo này là của ngươi.

Chủ quầy đối diện Lăng Tiếu nói.

Lăng Tiếu sảng khoái giao trả thần tinh, đem Băng Hỏa Song Tinh thảo cất vào.

- Băng Hỏa Song Tinh thảo nhất định phải đồng thời phục dụng mới sinh ra hiệu quả lớn nhất, nếu như dùng từng gốc một sẽ không có bao nhiêu tác dụng.

Chủ quầy này có chút lương tâm, thu thần tinh xong vẫn không quên nhắc nhở Lăng Tiếu một tiếng.

Lăng Tiếu tự nhiên hiểu được cách dùng Băng Hỏa Song Tinh thảo, vốn là song sinh thảo, đối với người tu Băng hỏa lưỡng trọng thiên mà nói, đó chính là thần vật, nhưng đối với người chỉ luyện băng hoặc hỏa mà nói, lại không có lợi ích gì, bởi vì tách song sinh thảo ra phục dụng, căn bản không tạo nên hiệu quả gì.

Nhưng Lăng Tiếu là ai cơ chứ, hắn nhưng là năm loại thuộc tính đồng tu, mà Băng đặc tính chỉ là một hình dạng khác của Thủy đặc tính mà thôi, hai gốc Băng Hỏa Song Tinh thảo này đối với hắn chính là thần vật có thể giúp hắn đột phá cao giai Thánh Hoàng.

Lăng Tiếu thu Băng Hỏa Song Tinh thảo lại, sau đó hướng đám người Liệt Như Ngọc hỏi:

- Các ngươi có mua được gì không?

Hỏi xong câu này, Lăng Tiếu tự cảm thấy chính mình hỏi thừa rồi.

Liệt Viêm thương minh nhà người ta là thế lực giàu có nhất trong Thiên Long địa vực, của cải cất giấu tự nhiên người bình thường không thể so sánh được, há lại chủ ý tới những thứ nơi này.

- Ta muốn mua ít đồ, nhưng Vĩnh thúc không cho ta mua.

Liệt Như Ngọc tính khí bướng bỉnh giống như hài tử nói.

- Những thứ kia chúng ta đều có rất nhiều.

Liệt Vĩnh đáp lại, sau đó hắn lại nói:

- Đợi hội bán đấu giá bắt đầu, nơi đó có lẽ sẽ có không ít thứ tốt.

Lúc này, Lăng Tiếu lộ ra vẻ lấy lòng hướng Liệt Vĩnh nói:

- Vĩnh trưởng lão, chúng ta có thể thương lượng được không?

Liệt Vĩnh phảng phất nhìn thấu tâm tư của Lăng Tiếu, nói ngay:

- Không thể!

Sắc mặt Lăng Tiếu lập tức đen lại.

Không ngờ, Liệt Vĩnh lại nói:

- Có chuyện gì ngươi có thể nói với Như Ngọc, chỉ cần nàng đáp ứng, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Liệt Vĩnh là lão cự hoạt đầu rồi, hắn biết chỉ có Lăng Tiếu mới có thể ước thúc Liệt Như Ngọc, để cho nàng ít nhiều có thể thay đổi tính khí bốc đồng, cho nên mới nói câu này, để Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau.

Qua những ngày này, hắn đã nhìn ra Liệt Như Ngọc thay đổi tốt lên nhiều, cái này đối với sự phát triển của nàng rất có lợi.

Liệt Như Ngọc tuy là mỹ nhân, nhưng Lăng Tiếu nhìn như thế nào cũng không có cảm giác quá lớn.

Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

Lăng Tiếu biểu hiện dáng vẻ mê người nhất mà hắn có thể hướng Liệt Như Ngọc nở nụ cười nói:

- Cái kia... tiểu Như Ngọc... Như Ngọc thiếu gia, có thể cho tiểu nhân mượn một ít thần tinh không, sau này nhất định sẽ trả lại gấp bội.

Liệt Như Ngọc nhìn bộ dáng nịnh hót của Lăng Tiếu mà phì cười, nàng thầm mắng “ Người này thật biết diễn trò, đóng kịch như thật “.

- Ngươi mới là thiếu gia, không biết thiếu gia muốn mượn bao nhiêu thần tinh?

Liệt Như Ngọc thuận theo Lăng Tiếu nói.

- Ta cũng không rõ ràng lắm, đợi lát nữa đi vào đấu giá hội xem có món đồ phù hợp với ta được bán ra không đã, có lẽ một nghìn vạn cũng đủ dùng.

Lăng Tiếu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.