Thiên Hạ Vô Song

Chương 32: Trùng kích Chân Khí Cảnh




- Đại tiểu thư, ngươi có thể gọi ta là Lăng Tiếu, Lăng trong Lăng Tiếu, Tiếu trong Lăng Tiếu, cảm ơn!

Lăng Tiếu cường điệu nói.

- Phốc phốc!

Liệt Như Ngọc nghe được Lăng Tiếu giải thích như vậy không nhịn được cười, khuôn mặt mỹ nam tử kia hiện ra phong thái mê nhân.

Liệt Như Ngọc tự biết chính mình thất thố vội vàng thu liễm nụ cười, tiếp theo lại nói:

- Ngươi... Ngươi có thể lưu lại nói với ta một chút hay không, ta... Ta có phải là làm sai rồi hay không?

Lăng Tiếu không nghĩ đến Liệt Như Ngọc lại chịu thừa nhận sai lầm của mình, đây cũng không phải là tính cách của đại tiểu thư a!

- Đây... Kỳ thật cũng không làm sai quá nhiều!

Lăng Tiếu cũng không muốn lại nói bé con này là ngực lớn vô não rồi.

- Vậy còn là có lỗi rồi!

Liệt Như Ngọc lộ ra vẻ ủy khuất nói, tiếp theo nàng lại nói:

- Ta biết ngươi nói cũng đúng, là do ta tùy hứng làm hại bọn họ mất mạng, xin... Xin lỗi!

Lăng Tiếu than thở nói:

- Lời này ngươi đi nói với những huynh đệ đã chết đi!

Ngừng một chút hắn lại nói:

- Hi vọng ngươi sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ tới chính mình, đồng thời cũng phải nghĩ đến người ở bên cạnh mình, như vậy không chỉ có thể để nhiều người vì thương minh mà bán mạng, cũng có thể giữ lại thực lực càng mạnh hơn.

Nói xong Lăng Tiếu lại không muốn cùng nàng khai đạo tiếp, hướng về phía trước bay lướt tới.

Liệt Như Ngọc tử tế nghiền ngẫm ý tứ của những lời này, nhìn lại thân ảnh đang phi hành của hắn không khỏi có chút si ngốc rồi.

Đến phía trước, đám người Liệt Vĩnh đang chờ đợi.

- Vĩnh trưởng lão, ta đánh đại tiểu thư, việc này là lỗi của ta, muốn trừng phạt như thế nào ta cũng nhận!

Lăng Tiếu lập tức đối với Liệt Vĩnh lên tiếng nói.

Bây giờ trốn cũng là vô dụng rồi, vậy không bằng trực tiếp tận tâm trách nhiệm tốt lắm.

- Ngươi cái tiểu tử này xác thật đáng phạt, bất quá... Vừa rồi tiểu thư không phải là đã phạt ngươi sao?

Liệt Vĩnh lộ ra một nụ cười mỉm khó gặp nói.

Tình huống bên phía Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc vừa mới rồi thì hắn nhưng là rõ như lòng bàn tay, tự nhiên biết chuyện này đến đây coi như xong, hơn nữa hắn còn phải cảm tạ Lăng Tiếu để Liệt Như Ngọc hiểu được càng nhiều đạo lý.

- Tiểu tử này dù là đã chiếm tiện nghi của tiểu thư, nhưng mà cũng để cho tiểu thư hiểu được càng nhiều đạo lý, vậy một lần này coi như là hòa nhau đi, bất quá... Tiểu tử này lại ngưng tụ thành huyết nhục thần hồn rồi, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, ngược lại là cùng tiểu thư trai tài gái sắc, đáng tiếc....

Liệt Vĩnh ở trong lòng thầm nghĩ nói.

Lúc này Liệt Như Ngọc đã đi lại đây rồi.

Trên khuôn mặt nàng đã nhìn không ra nửa điểm bộ dạng khóc lóc, ngược lại có ưu thương nhàn nhạt.

- Vĩnh thúc, xin lõi, là ta hại những người kia!

Liệt Như Ngọc rất là chân thành nói với Liệt Vĩnh.

Liệt Vĩnh lộ ra vẻ hân thưởng nói:

- Đây cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ngươi, là chúng ta không nghĩ tới Kỷ Thanh kia lại là người của Ngưu Trai bang, bất quá bọn họ muốn đánh chủ ý lên chúng ta vẫn còn chưa đủ tư cách.

Ngừng một chút hắn lại nói:

- Bất quá chuyến này cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất cũng biết được một chút đồ của giao dịch chợ đen.

Lăng Tiếu ở một bên lạ lùng nói:

- Vĩnh trưởng lão có phát hiện gì?

Người của Ngưu Trại bang chết thì đã chết, trốn thì cũng trốn rồi, nhưng mà không luau lại đầu mối gì a!

Liệt Vĩnh lộ ra một đạo lệ mang nói:

- Tự nhiên là dùng Sưu Hồn pháp tìm ra được, giao dịch chợ đen xác thực có hạn chế số người, nhưng mà lại không có quá mức phức tạp, chỉ cần có lệnh bài này là được!

Nói xong, trong tay Liệt Vĩnh đã nhiều ra một khối lệnh bài cổ quái, rất hiển nhiên là những thứ trong tay Thần Vương bị hắn giết chết đoạt đến.

- Sưu Hồn pháp?

Lăng Tiếu có chút kinh hãi.

Nghe được danh xưng này cũng biết là một loại thủ đoạn tương đối quỷ dị rồi.

- Vậy Vĩnh trưởng lão khẳng định có tính toán rồi?

Lăng Tiếu hỏi.

- Ừ, vẫn theo như thuyết pháp trước kia của ngươi đi, trước tiến vào bên trong chợ đen, đến lúc đó còn phải nghĩ biện pháp tìm được người của Thị Huyết lưu khấu.

Liệt Vĩnh nói.

Lăng Tiếu trầm ngâm một chút nói:

- Kỳ thật ta bây giờ nghĩ tới một cái biện pháp tốt hơn, có lẽ thật có thể đem người của Thị Huyết lưu khấu tìm đến.

- A, có biện pháp gì? Ngươi nói một chút xem!

Liệt Vĩnh lạ lùng nói.

Những người khác cũng là một bộ muốn hỏi nhìn tới Lăng Tiếu, nghe một chút hắn có cái kiến nghị gì tốt.

Tiếp theo Lăng Tiếu nói:

- Ta không biết bên trong minh mất đi cái gì, nhưng mà có thể khẳng định tuyệt đối là thần vật nhất đẳng rồi, mà tiến vào bên trong chợ đen thì người nào cũng muốn mua thứ mình cần, chỉ là phương diện giá cả của giao dịch chợ đen khẳng định nếu so với phách mại hội ở bên ngoài phải thấp hơn một chút, bằng không khó có thể dễ dàng giao dịch đi?

Đám người Liệt Vĩnh gật gật đầu, rất hiển nhiên là tán đồng lời nói của Lăng Tiếu.

Liệt Vĩnh nói:

- Đây lại nên làm như thế nào đây?

- Chỗ mấu chốt chính là ở đây, chỉ cần chúng ta ra giá thu mua một nhóm hàng hóa mà thương minh bị mất, ta nghĩ người của Thị Huyết khẳng định sẽ động tâm, bọn họ cũng sẽ không đi theo con đường bán đấu giá rồi, đến lúc đó chúng ta có thể trực tiếp gặp mặt bọn họ, ta nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ không cự tuyệt, đến lúc đó liền nhìn vào Vĩnh trưởng lão làm sao xuất ra thủ cước đối với bọn họ, sau đó liền tìm được hang ổ của bọn họ rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, những lưu khấu như bọn họ là không giảng chữ tín nhất, có lẽ bọn họ bán hàng cho chúng ta, quay về lại cướp hàng hóa của chúng ta!

Lăng Tiếu phân tích nói.

Đám người Liệt Vĩnh, Liệt Tịch hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ đến Lăng Tiếu sẽ nghĩ ra chủ ý như thế.

Bọ họ còn chưa nói chuyện, Liệt Như Ngọc ở một bên lại là kinh hô:

-... Lăng Tiếu nói cũng không sai, đây là kiến nghị tốt, chỉ cần bọn họ xuất hiện, để cho bọn họ lưu lại dấu vết, đến lúc đó lại báo cho phụ thân dẫn quân đến diệt sạch bọ họ.

Liệt Vĩnh cũng là gật gật đầu phụ họa nói:

- Ừ, chủ ý này không tệ, nhưng mà thế này rõ ràng là ra mặt đi mua, bọn họ có thể hoài nghi hay không?

Lăng Tiếu cười nói:

- Cái này có thể yên tâm, sơn nhân tự có diệu kế, tuyệt đối có thể để cho bọn họ bị bán đi còn phải thay chúng ta đếm tiền nữa.

Lăng Tiếu nhưng không chỉ là thiên phú tu luyện kinh người, trí tuệ cũng là không kém so với Huyền Diệu, chỉ là lúc bình thường không thích động não nhiều mà thôi.

- Tốt, nếu quả thật có thể đoạt về những thứ bị mất, lại có thể diệt được Thị Huyết lưu khấu, ngươi liền lập công đầu!

Liệt Vĩnh nói.

Cách giao dịch chợ đen còn có mấy ngày, đám người Lăng Tiếu đi tìm dong binh hỏi cũng không có phát hiện được hạ lạc của Cuồng Tăng.

Ngược lại là nghe được Xà Nghĩa môn cũng đang tìm Cuồng Tăng, lập tức âm thầm trở nên lưu ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.