Thiên Hạ Vô Song

Chương 11: Đạo Tiên Lâu​




Vị này là khách khanh chấp sự mới thu nhưng là do Phó quán chủ tự mình giao phó không thể sơ suất, dù chỉ là nhận chức chấp sự bên ngoài, trên thực tế thân phận đã không thua kém một gã ngoại môn trưởng lão rồi.

Ở bên trong thương minh có thể làm trưởng lão không người nào không phải là tồn tại có cảnh giới Thần Vương trở lên, một hộ vệ nho nhỏ như hắn là chọc không nổi.

Lăng Tiếu vừa mới lên thuyền, lập tức đụng phải rất nhiều ánh mắt rét lạnh, cư nhiên dần dần hiện lên địch ý không hiểu.

Lúc này cầm thanh vừa mới dứt, một đạo thanh âm thanh thúy như oanh từ sau rèm truyền đi:

- Tối nay là ngày tốt, đèn trời treo cao, tiểu muội mời chư quân đến đây chắc hẳn mọi người đều rất rõ ràng, nếu ai có thể dựa vào quyền cước lấy được kim xoa được đính ở trên thải đăng kia, tiểu muội liền cùng hắn trở thành tu lữ!

Thuận theo thanh âm của nàng hạ xuống, tất cả người trẻ tuổi ở trên thuyền đều là kinh hô lên, trên khuôn mặt mang theo ý vô cùng hưng phấn.

- Ha ha, Chu sư muội, tối nay ngươi là của ta rồi, ai dám cùng ta tranh đoạt, ta thề không đội trời chung với hắn.

- Ngươi tính là cái gì, Chu sư muội là tiên tử hạ phàm lại há để kẻ thô thiển như ngươi có thể nhúng chàm, nàng là thuộc về ta.

- Nguyên lai Chu sư muội ở đây tỷ võ chiêu thân, khó trách nàng mấy lần cự tuyệt ta, còn may tối nay ta đến rồi, vừa lúc đúng ý ta.

- Chu sư muội quốc sắc thiên hương, là tình nhân trong mơ trong nhiều năm của thanh niên tài tuấn bên trong minh, không nghĩ tới tối nay nàng muốn lạc vào phàm trần rồi.

Nghe đến những thanh niên này liên tục nghị luận, Lăng Tiếu cuối cùng hiểu được đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì rồi.

Nguyên lai trên hoa thuyền này đang chuẩn bị chuyện vui tỷ võ chiêu thân.

Mà người đương sự chính là nội môn đệ tử Chu Chỉ Tĩnh bên trong thương minh, thiên phú cực kỳ xuất sắc, còn chưa tới trăm tuổi đã có thực lực cao cấp Thánh Hoàng.

Tướng mạo nàng kinh diễm, tài nghệ vô song, là tình nahan trong mộng của rất nhiều sư huynh đệ trong minh.

Nàng ở chỗ này làm ra việc tỷ võ chiêu thân, đúng là muốn ở trong rất nhiều sư huynh đẹ lựa chọn một tu lữ.

Bất quá tu lữ đều là thanh niên có niên kỷ một trăm năm trở xuống.

Lấy niên kỷ như thế tiến đến tham gia tỷ võ chiêu thân đại đa số đều có thực lực Thánh Hoàng, hơn nữa đều là tài năng xuất chúng ở bên trong thương minh,đạt tới Bán Thần Vương cũng sẽ không đến tham gia cái náo nhiệt này rồi, bởi vì nhãn giới của bọn họ đã trở nên cao hơn.

Thực lực cường đại nhất liền là mấy chục cái Thánh Hoàng đỉnh phong, bọn họ đều đã trải qua tư cách vấn đỉnh chân truyền đệ tử.

Lúc này, phía trên hoa thuyền dần dâng dâng lên từng dãy hoa đăng, cuối cùng tạo thành giống như bậc thang cao tới trên trăm thước.

Đăng quang lóe ra mê huyễn, từng cây kim xoa được đính ở trên đó, cùng một đóa hồng sắc tú hoa được buộc ở chung một chỗ phát tán ra đoàn đoàn quang huy.

Tỷ võ chiêu thân này nhưng là có chút quy củ, thứ nhất là bất kỳ người nào cũng không được trực tiếp phi hành đi lên đoạt tú hoa, mà là phải dùng đăng hoa làm thang, từng bước đi tới đoạt tú hoa; mặt khác bất luận kẻ nào ở trong quá trình đoạt tú hoa cũng không được phá hủy bất kỳ một cái hoa đăng nào, nếu như người nào phá hoại một cái hoa đăng liền chẳng khác gì là thua, cái quy củ này không nghi ngờ gì là để cho mọi người bó tay bó chân không thể dùng thuộc tính công kích, bằng không hoa đăng làm sao có thể chống lại thương tổn.

Bất quá thanh niên ở tràng tựa hồ đều không để ý, phảng phất hai cái yêu cầu này đều không coi vào đâu, từng cái nhảy lên muốn thử.

Một gã nha hoàn từ sau tấm bình phong đi ra nói:

- Đoạt tú hoa bắt đầu!

Thuận theo thanh âm của nàng hạ xuống, lập tức có mấy chục người từ nguyên chỗ bắn lên, đạp tới trên hàng hoa đăng thứ nhất.

Phanh phanh!

Đồng thời liền có mấy cái hoa đăng nhỏ bị đạp nát, có vài cái thì là bị kình phong thổi tắt lửa.

Mấy người này liền lập tức thua cuộc.

Từng người mang theo vẻ buồn bực, lộ ra vẻ vô cùng không cam lòng.

- Đây là cái quy củ chó má gì, hoa đăng này đều là làm từ giấy, giẫm một cái liền hủy a!

- Đúng vậy, rõ ràng là làm khó người ta nha, thật là, Chu sư muội rốt cuộc đang nghĩ cái gì, như vậy làm sao có thể so sánh được thực lực chân chính chứ.

- Tài nghệ không bằng người thì chớ oán giận, hoa đăng dù là dễ bị phá hư, nhưng mà chúng ta chỉ cần nhẹ chân chạm lên trên đó là được rồi, tại sao phải giẫm lên nó a, thật là thất sách, ngớ ngẩn quá rồi.

- Mau nhìn một chút, Thiên sư huynh đi lên rồi, tốc độ Phong thuộc tính của hắn nhưng là nhanh hơn so với những người khác a.

Thuận theo từng người thất bại, cũng có không ít người thành công giẫm lên hoa đăng mà đi.

Chỉ là càng đi lên phía trên, chiến đấu càng là kịch liệt, từng người vì tranh đoạt tú hoa mà bắt đầu đại đả xuất thủ.

Bọn họ không dám đánh ra công kích thuộc tính, chỉ có thể đánh ra chiêu thức của huyền kỹ, quyền cước không ngừng va chạm lại là lộ ra vẻ kịch liệt vô cùng.

Bất quá trong lúc đánh nhau khó tránh khỏi sẽ đem hoa đăng phá hoại, lại là từng người bất đắc dĩ mà thất bại.

Sau một phen kịch đấu, đứng trên hoa đăng vẫn còn dư lại tám người.

Tám người này từng người thần phong tuấn lãng, ngạo khí dị thường, thực lực cũng là bất phàm.

- Mấy vị sư đệ, ta đã theo đuổi Chu sư muội mấy trăm năm, cơ hội này liền để cho sư huynh đi!

Một gã nam tử tướng mạo lão thành nói với những người khác.

Hắn tên là Dương Bân, xác thật theo đuổi Chu Chỉ Tĩnh mấy trăm năm, bọn họ là cùng nhau gia nhập thương minh, cùng nhau tu luyện lớn lên, nhưng mà Chu Chỉ Tĩnh đối với hắn giống như là xa cách, để cho hắn không cách nào ôm được mỹ nhân, hôm nay cơ hội ở trước mắt lại không thể bỏ qua được.

- Sư huynh cũng không thể nói như vậy, sư đệ ta cũng thầm yêu sư muội mấy trăm năm, nếu không sư huynh nâng lên cái tay cao quý, ta nhưng là biết có mấy sư muội ở phía dưới ngưỡng mộ uy danh của sư huynh đó.

Một gã nam tử tiêu sái thân mặc hoa phục nói.

Người này gọi là Ngô Tuấn Lang, là hoa hoa công tử nổi danh, đối với mỹ nữ cực kỳ dốc lòng, nhưng mà hắn lại có bản linh này, bởi vì hắn nhìn nho nhã tiêu sái, thực lực lại cứng rắn, là tình nhân trong mộng của mỹ nữ.

- Phế thoại ít nói, người nào dựa vào thực lực đoạt được tú hoa thì Chu sư muội chính là của người đó!

Một người kinh hô lên, hắn dẫn dầu hướng về phía tú hoa lướt tới, một cái trảo ảnh đồng thời đánh ra, muốn đem tú hoa lấy xuống.

- Ngươi đừng mơ, đây là của ta!

Tên còn lại kinh hô một tiếng, thân hình nhẹ nhàng xoay chuyển, một đạo tiên thối hướng về phía sau lưng người nọ quét qua.

Những người còn lại cũng liền bắt đầu động thủ, lại không giảng về cái phân tình ngày thường nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.