Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 1




Bảy người lặng yên đứng, lo lắng đợi. Đã hơn một canh giờ, A Ngốc vẫn không có động tĩnh, không khí trong thạch quật trở nên trầm trọng. Mọi người đã có chút mất kiên nhẫn.

Rốt cuộc, ngay khi Tịch Văn cũng sắp không thể nhẫn nại tiếp, A Ngốc chẫm rãi mở mắt, bên ngoài cơ thể quang mang nhàn nhạt chợt thu liễm.

Trong thạch quật đột nhiên xuất hiện hai điểm hàn tinh khiến đám Tịch Văn bảy người đồng thời rùng mình.

A Ngốc rốt cuộc đã tỉnh, cố gắng của Thiên Cương kiếm thánh cuối cùng cũng không uổng phí, hắn đã thành công áp súc ngưng kết công lực tại thân thể A Ngốc, kim thân màu nhũ trắng cao ba tấc trông như tinh thể chui nhanh vào ngực A Ngốc. Ngoài việc có thêm một kim thân, A Ngốc cũng không thấy cơ thể có gì khác, kim thân màu bạc trong đan điền thì vẫn vậy, có vẻ càng thêm bóng loáng.

Hành công chấm dứt, trong não hắn đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức, mơ hồ tràn ngập máu tanh cùng sát phạt, hắn cố gắng nhớ lại nhưng không thể.

Mở mắt ra, hắn kinh ngạc phát hiện, bảy vị sư bá đều đang đứng đó chằm chằm nhìn hắn. Vội vã đứng lên phi xuống mặt đất.

- Sư bá, sao mọi người đều ở đây?

Lúc này A Ngốc mới phát hiện y phục hắn đều phủ máu cả tươi và khô, có chút dính dính, rất khó chịu. Tịch Văn bất chấp biến hóa trên người A Ngốc, vội vàng hỏi:

- A Ngốc, sư tổ đâu? Người đã đi đâu rồi?

A Ngốc giờ cũng mới ý thức được không thấy Thiên Cương kiếm thánh đâu, buồn bã:

- Sư tổ có nói, người muốn đến thần giới. Chắc người đã đi đến đó rồi.

Hắn cũng cảm thấy vô cùng đau thương.

- Thần giới? Sư phụ nói người đến thần giới, A Ngốc, sư phụ đã nói với ngươi những gì?

Bất chấp hình tượng, Tịch Văn nắm chặt bả vai A Ngốc vội hỏi.

- Đại sư bá, người đừng gấp. Sư tổ nói, tuổi người đã cao, không thể tiếp tục phát triển ở đây, nên muốn đến thần giới khám phá......

A Ngốc thuật lại những chuyện Thiên Cương kiếm thánh trước khi đi đã dặn.

Đám người Tịch Văn nhìn nhau, bọn họ chẳng những giật mình vì Thiên Cương kiếm thánh đã đem toàn bộ công lực truyền cho A Ngốc, còn giật mình hơn vì những lời Thiên Cương kiếm thánh lưu lại.

Phi thăng đến thần giới, nếu quả thật như vậy, thì sư phụ không có chết!

Lộ Văn trầm ngâm nói:

- Đại sư huynh, sư phụ phi thăng đến thần giới, ta nghĩ cũng rất có khả năng. Lấy tu vi sư phụ, trên đại lục là vô địch thủ, cũng coi như tương đương với các thiên thần. Xem ra, chúng ta hẳn nên cao hứng mới đúng!

Tịch Văn khẽ gật đầu, hy vọng thế, dù sao cũng không thấy thi thể Thiên Cương kiếm thánh, mà bạch quang lúc nãy cũng rất giống dấu hiệu phi thăng.

Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Bất luận sư phụ là viên tịch hay phi thăng đến thần giới, chúng ta cũng không thể gặp lại người. Các sư đệ, chúng ta cùng cung tống người rời đi.

Vừa nói, dẫn đầu quỳ rạp xuống, bang bang khấu đầu. Mấy người khác đều lập tức làm theo.

A Ngốc hiện tại khống chế Thần Long Chi Huyết rất nhuần nhuyễn. Hướng Thần Long Chi Huyết về phía Thánh Tà, lam quang chợt lóe, Thánh Tà biến mất. A Ngốc cảm giác được, Thần Long Chi Huyết lại lần nữa có sinh mệnh.

Tịch Văn bảy người tâm tình trầm mặc, cùng A Ngốc quay lại Thiên Cương Kiếm Phái

A Ngốc đã tắm rửa qua, mặc Cự Linh Xà khải giáp, đây là một bộ giáp toàn thân, bảo vệ tất cả các bộ vị, ngoại trừ đầu, bàn tay và bàn chân. Mặc vào như thêm một lớp da, cực kỳ mềm dẻo và co giãn, hoạt động thoải mái không hề bị ảnh hưởng. Túi da đựng Minh Vương kiếm được cột chắc vào khải giáp, bên ngoài là một lớp ảo vải. Lưng không đeo Thiên Cương kiếm, trông A Ngốc hiện tại như một người bình dân, chỉ khác chút thần thái trên người mà thôi.

Trong đại đường kiếm phái, Tịch Văn ngồi ở vị trí cao nhất, sáu gã nhị đại đệ khác lần lượt ngồi 2 bên, ánh mắt đều rất ngưng trọng.

Thiên Cương Kiếm Phái trên đại lục sở dĩ có thành tựu như hôm nay, nguyên nhân trọng yếu, chính có sự tồn tại của một siêu cấp cao thủ - Thiên Cương kiếm thánh, mà hiện tại thì không còn nữa.

A Ngốc đứng cạnh Lộ Văn, không khí trầm trọng khiến hắn có chút không thoải mái. Một hồi lâu sau Tịch Văn mới mở miệng:

- Các vị sư đệ, nếu sư phụ đã ra đi, chúng ta phải đảm đương hết thảy. Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, thất đệ, nhất là ngươi, ngươi rất dễ bị kích động, bắt đầu từ giờ, ngươi nhất định phải chú ý. Cũng tạm thời không nên thông tri cho nhị đệ. Hắn tuổi cũng đã cao, ta sợ hắn sẽ chịu không nổi.

Chu Văn ngưng trọng gật đầu:

- Đại sư huynh, ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ chú ý.

Tịch Văn thở dài một tiếng, nói:

- A Ngốc, sư phụ nếu đã truyền toàn bộ công lực cho ngươi, trọng trách ngươi phải gánh vác càng nặng hơn, ngươi hiểu không?

A Ngốc cúi đầu:

- Đại sư bá, ngài yên tâm đi, bất luận khi nào, nếu kiếm phái gặp nạn, ta nhất định sẽ bằng mọi cách nhanh chóng trở về.

Tịch Văn nói:

- Ta biết ngươi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, bao gồm cả việc báo thù cho Âu Văn. Chúng ta sẽ không giữ ngươi lại. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất luận đi tới đâu, cũng phải nghiêm túc thực hiện quy củ của Thiên Cương Kiếm Phái, nếu như ngươi gây chuyện tà ác, chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua.

Tịch Văn ngữ khí nghiêm khắc dặn dò.

A Ngốc không có trả lời, chỉ yên lặng gật đầu.

Lộ Văn nói:

- Đại sư huynh, ta hiện sẽ mang A Ngốc đi tìm Nham Thạch huynh đệ, sau đó để bọn họ nhanh chóng xuống núi.

Tịch Văn nói:

- Hảo, như vậy phiền Tứ đệ. Bắt đầu từ mai, bảy người chúng ta cùng những đệ tử thuộc Tam đại đã đạt tới cảnh giới Sanh Sanh quyết đệ lục trọng, cùng nhau tu luyện công pháp sư phụ lưu lại Sanh Sanh biến, nhằm đề cao thực lực kiếm phái. Đồng thời, các sư đệ cũng nên tự đốc thúc môn hạ đệ tử cần gia tăng tu luyện.

- Vâng, chưởng môn sư huynh!

Lộ Văn cùng A Ngốc rời khỏi đại đường, vừa đi vừa dặn dò:

- A Ngốc, trên đường hết thảy phải cẩn thận, nếu có sự tình bản thân không tự xử lý được thì hãy quay lại đây. Nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi.

A Ngốc vành mắt đỏ lên, nhớ tới Thiên Cương kiếm thánh đã nỗ lực vì mình, vô cùng buồn bã

- Tứ sư bá, chờ ta báo thù cho Âu Văn thúc thúc xong, ta nhất định sẽ trở về.

Lộ Văn kín đáo đưa cho A Ngốc một cái mộc bài, nói:

- Khi có chuyện, ngươi hãy dụng mộc bài này, chỉ cần rót vào Sanh Sanh chân khí, nó sẽ phát ra tín hiệu triệu tập đồng môn. Đồng môn trong phạm vi trăm dặm chung quanh nhất định sẽ chạy tới giúp ngươi.

A Ngốc tiếp nhận mộc bài, thu vào trong Thần Long Chi Huyết, mộc bài này có tác dụng giống quyển trục Huyền Dạ khi trước đã đưa cho hắn.

Lúc này, bọn họ đã đi tới trước phòng của Nham Thạch huynh đệ.

Lộ Văn gõ cửa vài cái, trong phòng truyền đến thanh âm hùng hậu của Nham Thạch:

- Ai đó?

A Ngốc lập tức đáp:

- Nham Thạch đại ca, là ta. A Ngốc.

Môn khai, Nham Thạch cùng Nham Lực đi ra, vừa nhìn thấy Lộ Văn, liền vội vã hành lễ. Lộ Văn mỉm cười nói:

- Tốt lắm, các ngươi cũng không cần đa lễ, dọn dẹp một chút, cũng nên theo A Ngốc xuống núi đi thôi.

Nghe Lộ Văn nói, Nham Thạch huynh đệ nhất thời mừng rỡ, mặc dù cuộc sống nơi đây vô cùng thoải mái, lại được Tịch Văn chỉ điểm võ kĩ, nhưng lại không được tự do nên bọn họ sớm đã không chịu được, du lịch đại lục mới là mục tiêu của bọn họ.

- A Ngốc, kiếm thánh lão nhân gia người đồng ý cho ngươi đi sao?

Nham Lực hỏi.

A Ngốc liếc nhìn Lộ Văn một cái rồi gật đầu:

- Đúng vậy! Đã qua hơn nửa năm, chúng ta cũng nên đi giúp Tinh Linh Tộc tìm kiếm tộc nhân. Nếu không, chậm trễ sẽ không tốt.

Lộ Văn nói:

- Tốt lắm, ta đi về trước. Các ngươi khi đi cũng không cần phải hướng chúng ta cáo từ, trên đường phải cẩn thận, gặp chuyện không nên kích động.

Nói xong, vỗ vỗ đầu vai A Ngốc, xoay người rời đi.

Sau khi Lộ Văn đi khuất, Nham Thạch liền ha ha cười, nói:

- A Ngốc, rốt cuộc đã có thể đi, nơi này thật rất buồn chán a! Mau, vào phòng chờ chúng ta dọn dẹp một chút.

Nham Thạch vừa dọn dẹp quần áo, vừa nói:

- A Ngốc, nửa năm này ngươi thật có nhiều đột phá a! Hôm nọ công phu ngươi dụng để cắt xà bì thật quá lợi hại, nếu như dùng để công kích địch nhân, uy lực khẳng định sẽ càng lớn hơn nữa.

A Ngốc gãi gãi đầu, nói:

- Đại ca, ngươi quá khen. Ngươi cũng rất lợi hại a!

Nham Lực đã thu thập xong, ha hả cười nói:

- Được rồi, ngươi cũng đừng khách khí. Vốn định cùng ngươi tỷ thí, nhưng nhìn thấy loại công phu đó, ta lập tức thối chí, nếu bị hoàng tiễn đó khách sát, thì tiêu đời rồi.

Được khen nhưng A Ngốc cũng chẳng thấy hưng phấn. Chờ bọn hắn thu thập xong, ba người liền lặng lẽ rời kiếm phái, theo chính lộ xuống núi.

- Nham Thạch đại ca, chân sư điệt thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?

A Ngốc đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nham Thạch nói:

- Sao nhanh vậy được, vết thương như thế, nha đầu đó chắc cũng phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể khôi phục. Nhất Nhất vốn là tiểu quỷ nghịch ngợm, giờ chân gãy lại hay, kiếm phái đỡ bát nháo gà bay chó nhảy không yên.

A Ngốc thì thào:

- Nếu như Nguyệt Nguyệt ở đây thì thật tốt, có nàng sử dụng ma pháp khôi phục, chân Nhất Nhất nhất định sẽ mau lành hơn.

Cầm vòng tay Tinh Linh Huyền Nguyệt lưu lại, A Ngốc trong lòng trào dâng nỗi nhớ mãnh liệt. Mặc dù hắn hiểu được, bản thân cùng Huyền Nguyệt tuyệt không có khả năng, nhưng hắn lại không thể quên được.

Nhìn bộ dạng A Ngốc, Nham Thạch khe khẽ thở dài, nói:

- Ngươi muốn Nguyệt Nguyệt đi cùng sao. Chúng ta cũng rất muốn, thật không nghĩ tới, nàng lại là nữ nhi của Giáo đình Hồng Y tế tự, hay chúng ta đến Giáo đình tìm nàng đi?

Nham Thạch đề nghị làm tâm A Ngốc nổ lớn, nhưng hắn rất nhanh bác bỏ ý niệm này

- Không, ta không thể đi tìm nàng. Ta và nàng, vốn ở 2 thế giới. Không gặp mặt mới là tốt nhất. Nếu không, nhất định sẽ đem đến phiền phức lớn cho nàng. Mà có lẽ, giờ nàng cũng đã quên ta rồi.

Vừa nghĩ đến điều này, A Ngốc lại thấy đau đớn vô cùng, ngực như bị đá đè nặng, hô hấp cực kỳ khó khăn. Hắn mặc dù vẫn luôn chối bỏ tình cảm đối với Huyền Nguyệt nhưng tuyệt không thể lừa gạt con tim mình

Nham Thạch nhìn A Ngốc khổ sở, lại nhớ tới cái chết thảm của thê tử, buồn bã nói:

- Ngươi vẫn còn tốt hơn ta nhiều. Tối thiểu ngươi còn biết người yêu đang ở đâu. Còn ta thì sao, Vân nhi đã chết, tim ta cũng đã chết theo rồi.

Nham Lực nhìn hai người đau xót, cau mày nói:

- Thôi, các ngươi không nên nghĩ nhiều, mau đi thôi. Chúng ta thi xem ai đi nhanh hơn không?

Nói xong, liền thúc ngựa phi nhanh xuống chân núi.

A Ngốc và Nham Thạch nhìn nhau an ủi, huýt sáo dài một tiếng, đuổi theo Nham Lực.

Thần Thánh Lịch mùa xuân năm 995, tiếp nhận toàn bộ công lực của Thiên Cương kiếm thánh, A Ngốc cùng Nham Thạch huynh đệ rời khỏi Thiên Cương sơn, chính thức bước vào hành trình trở thành cứu thế chủ.

Ba người công lực đều tiến mạnh, trải qua một ngày không ngừng nghỉ, rốt cuộc đã ra khỏi Thiên Cương sơn mạch, quay đầu nhìn lại núi non liên miên, ba người đều có một loại cảm giác bừng tỉnh.

Nham Thạch nói:

- Đã khuya, chúng ta trước nên nghỉ ngơi một lát đã, đợi đến sáng mai, chúng ta tiếp tục đi về hướng tây, chừng 3, 4 ngày là có thể xuyên qua Quang Minh tỉnh của Hoa Thịnh đế quốc, tới lãnh địa Lạc Nhật đế quốc, sau đó chúng ta liền tìm kiếm từng tọa thành thị, nhất định có thể tìm được Tinh Linh Tộc nhân.

A Ngốc đột nhiên động sắc, hắn phát hiện, dường như có vài cỗ năng lượng thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh ba người. Cẩn thận đứng lên, A Ngốc toàn thân tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, quan sát hết thảy chung quanh. Mọi âm thanh đều lọt hết vào tai, nhưng lại không phát hiện có gì khác biệt.

- A Ngốc, ngươi sao vậy?

Nham Thạch hỏi.

A Ngốc ngượng ngùng ngồi xuống, cau mày nói:

- Mới vừa rồi ta dường như cảm giác chung quanh có người, nhưng cẩn thận xem xét lại thì lại thấy không có động tĩnh.

Nham Lực ha ha cười:

- Thiên Cương sơn mạch vốn có rất ít người qua lại, ngươi khẩn trương làm gì? Cho dù có người, cùng không quan hệ tới chúng ta.

Nham Lực lầm rồi, những thần bí nhân đó đã theo dõi họ ngay từ dưới chân Thiên Cương sơn, bốn đạo thân ảnh quan sát từ khoảng cách xa 1000 thước. Bọn họ đồng thời giật mình vì linh giác của A Ngốc, càng cẩn thận ẩn giấu hơi thở. Bọn họ đúng là bốn gã Thánh thẩm phán giả được Thần Thánh Giáo đình phái đi âm thầm bảo vệ A Ngốc.

Hai ngày sau, ba người đã xuyên qua Thiên Cương tỉnh, tiến vào Quang Minh tỉnh cảnh nội.

- Oa, tường thành thật là cao!

Nham Lực kinh hô.

Trước mặt bọn họ là một tòa thành thị thật lớn, tường thành cao ngoài 30 thước, hoàn toàn do cự thạch cấu thành, mặt trước rộng chừng 20 thước, thông ra hai bờ sông, rộn ràng nhốn nháo dòng người không ngừng qua lại, cực kỳ náo nhiệt.

Nham Thạch và Nham Lực thuở nhỏ sinh trưởng trong Phổ Nham tộc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thành thị, tự nhiên ngạc nhiên vạn phần.

Phía trên cửa thành, có treo một thạch biển, ghi bằng ngôn ngữ Giáo đình, ba chữ: Quang Minh thành.

Nham Thạch xem lại bản đồ, nói:

- Đây chính là Quang Minh tỉnh tỉnh hội Quang Minh thành. Là một trong những đại thành của Hoa Thịnh đế quốc, thật sự là hùng vĩ a! Nghe nói, mấy năm trước Hoa Thịnh đế quốc lấy nơi này làm cơ sở cùng Lạc Nhật đế quốc tranh chấp, song phương đều tổn thương, không ai làm gì được ai.

A Ngốc tán đồng lời Nham Thạch nói, từ bề ngoài, Quang Minh thành lớn hơn rất nhiều thành trong Hồng Cụ tộc, tường thành rộng rãi phóng mắt không tới giới hạn.

- Nham Thạch đại ca, chúng ta trước nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã. Ngày mai lại tiếp tục chạy, thành thị này lớn như vậy, bên trong nhất định có quý tộc, nói không chừng có thể tìm được tung tích Tinh Linh Tộc tộc nhân ấy chứ.

Nham Thạch lắc đầu nói:

- Chắc không đâu. Hoa Thịnh đế quốc luôn lấy quang minh làm chủ, mọi việc đều vô cùng minh bạch. Là đế quốc duy nhất trong tam đại đế quốc (trừ bỏ Tác Vực liên bang )là không có kỹ viện, sòng bạc. Nếu như không phải bọn họ hành xự minh bạch, Thiên Cương Kiếm Phái cũng sẽ không ủng hộ, chắc chắn là không có quý tộc xuất cao giá mua Tinh Linh Tộc nhân đâu.

- Lúc đầu Nguyệt Ngân huynh đệ sở dĩ hiềm nghi quý tộc Lạc Nhật đế quốc mua Tinh Linh Tộc nhân là rất có đạo lý. Lạc Nhật đế quốc trái ngược hoàn toàn so với Hoa Thịnh đế quốc, bọn họ là quốc gia hắc ám nhất trên đại lục. Ở đó, chẳng những kỹ viện, sòng bạc hoành hành, hơn nữa phần lớn tổng bộ của các thế lực hắc ám đều đặt ở đây, bao gồm cả Sát Thủ công hội.

A Ngốc biến sắc:

- Sát Thủ công hội? Đại ca, ngươi biết địa điểm tổng bộ của bọn chúng?

Với công lực hiện giờ A Ngốc cực tin tưởng bản thân có khả năng báo thù cho Âu Văn.

Nham Thạch cười khổ đáp:

- Tổng bộ Sát Thủ công hội là địa phương vô cùng bí mật, đừng nói ta không biết, ngay cả người thuộc Sát Thủ công hội cũng chỉ có cao tầng mới biết được ở đâu mà thôi.

A Ngốc thất vọng nói

- Vậy xem ra ta chỉ có thể từ từ tìm kiếm. Nham Thạch đại ca, ngươi mới nói kỹ viện, sòng bạc là cái gì vậy? Ta trước giờ chưa có nghe qua.

Nghe A Ngốc hỏi, Nham Thạch liền cứng họng. Nham Lực lại ha ha cười, nói:

- Đợi đến Lạc Nhật đế quốc ngươi sẽ biết. Chúng đều là nơi để tiêu tiền a!

Nham Thạch trừng mắt nhìn Nham Lực, nói:

- Huynh đệ, chúng đều là những nơi không tốt, ngươi tốt nhất là không nên biết.

A Ngốc không rõ cho nên cũng gật đầu:

- Vậy chúng ta trước nên vào thành đã!

Nham Lực dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hô to một tiếng, Nham Thạch và A Ngốc hướng ánh mắt khó hiểu nhìn lại. Nham Thạch hỏi:

- Ngươi giẫm phải đinh a, hô gì to thế?

Nham Lực vẻ mặt đau khổ nói:

- Đại ca, chúng ta dường như đã quên mất một việc cực kỳ trọng yếu!

Nham Thạch ngẩn người:

- Chuyện gì?

Nham Lực nói:

- Chúng ta chẳng có một xu nào cả!

Cả bọn đều ngây ngốc.

Nham Lực nói rất đúng, bọn họ không có tiền. Tiền của A Ngốc lúc đầu đều đưa hết cho Huyền Nguyệt, khi nàng rời khỏi Thiên Cương sơn, cũng chỉ nhớ lưu lại vòng tay Tinh Linh, cầm luôn tiền đi. Mà vừa rồi rời Thiên Cương sơn, đám người Tịch Văn đều đắm chìm trong bi thống, càng chẳng ai nhớ đến chi tiết này.

Nham Thạch méo mặt:

- Đúng vậy, sao chúng ta lại có thể quên được nhỉ, không có tiền không khéo chúng ta phải nhịn đói mất, chẳng lẽ chúng ta lại đi làm công sao?

A Ngốc giật mình, nhớ lại lời Âu Văn nói, thấp giọng:

- Hai vị đại ca, ta nghĩ ta có biện pháp có tiền.

Nham Lực lập tức vui vẻ:

- Biện pháp gì, nói mau.

Nham Thạch thân hình cao lớn che trước người A Ngốc, để hắn lấy ra ma pháp tạp màu đỏ từ Thần Long Chi Huyết.

- Các ngươi quên rồi sao? Ta là trung cấp ma pháp sư đó! Dùng thẻ thiếp này là có thể lấy lương rồi, ta đã có nửa năm chưa lấy, số tiền chắc cũng đủ cho huynh đệ ta một bữa no nê

Nham Lực cười ha ha:

- Đúng, sao chúng ta lại quên nhỉ. Bất quá, ngươi thật không giống ma pháp sư bình thường! Võ kĩ cao siêu mà ma pháp thì…..Ha ha!

Nghe hiểu ý Nham Lực nói ma pháp của mình rất kém cỏi, A Ngốc liền nhớ tới Ca Lí Tư, trong lòng hắn, Ca Lí Tư là một ma pháp sư rất rất giỏi, thầm nghĩ:

“Ca Lí Tư sư phụ, chờ ta xử lý xong chuyện Tinh Linh Tộc, nhất định sẽ mau chóng trở về thăm người, đến lúc đó, người phải hảo hảo dạy ta chút ma pháp a! A Ngốc nhất định sẽ chăm chỉ học.”

Hắn rất mong được sớm trở lại Mê Huyễn chi sâm! Nhưng chuyện Tinh Linh Tộc lại khiến hắn không cách nào phân thân.

Nham Thạch mỉm cười nói:

- Ngươi đừng giễu cợt A Ngốc nữa. Đã có tiền vậy chúng ta vào thành đi.

Quang Minh thành không hổ là một trong những thành thị phồn vinh nhất Hoa Thịnh đế quốc, vừa vào thành đập vào mắt chính là một ngã tư đường rộng rãi, ngã tư đường hai bên cửa hàng san sát, kẻ mua người bán tập nập, người tới kẻ lui nối liền không dứt, một cảnh tượng phồn vinh sung túc.

Ở đây, A Ngốc dường như được về nhà vậy, cảm giác phi thường thoải mái, chung quanh hắn đều là người tóc đen, mắt đen, da vàng giống hắn, tịnh không ai tò mò nhìn hắn cả.

Nham Thạch và Nham Lực lại khác, bọn họ vóc người khôi vĩ, cái đầu bóng loáng, trên người mang theo binh khí, nhất thời trở thành tiểu điểm của người đi đường, làm cho hai người hơi khó chịu.

Nham Lực có mấy lần suýt chút nữa thẹn quá hóa giận, nhưng lại vô ý phát hiện trong đám người nhòm ngó đó có một cô nương xinh đẹp, cơn giận liền xẹp xuống, lập tưc bày ra bộ dáng cao đầu ưỡn ngực.

Nghe được ma pháp sư công hội ngay tại thành Đông cách đó không xa, ba người liền vội vã đi tới. Không khác gì ở Hồng Cụ tộc, tại Quang Minh thành, ma pháp sư công hội cùng Dong Binh công hội luôn chiêu mộ thành viên từ trong dân chúng, chỉ bất quá ma pháp sư công hội ở đây trông có vẻ tiêu điều hơn.

Mặc dù nhân số ra vào Dong Binh công hội có vẻ nhiều hơn, nhưng ma pháp sư công hội cũng không ít ma pháp sư lui tới. Hơn nữa, kiến trúc ma pháp sư công hội quy mô hơn nhiều Dong Binh công hội, kiến trúc hình lục giác cao lớn hoàn toàn che khuất Dong Binh công hội.

A Ngốc không hề biết nơi này, chính là nơi hội họp của khắp các ma pháp sư công hội trên đại lục.

- Chính là nơi này, chúng ta mau vào thôi.

Ba người hướng đại môn ma pháp sư công hội đi đến. Mới vừa đến trước cửa, trong đại môn đột nhiên vươn ra một cây mộc trượng, một thanh âm già nua lên tiếng:

- Dong Binh công hội ở bên kia, nơi này là ma pháp sư công hội.

A Ngốc chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong đại môn có duy nhất một người, người này râu tóc bạc trắng, ít nhất cũng phải 70, 80 tuổi, mặc y phục thường dân, mắt không thèm nhìn A Ngốc ba người.

Giống với tình huống lần đầu đã gặp phải, A Ngốc vội vã khách khí:

- Lão gia gia, ta là ma pháp sư, là ta tới lấy lương, hai vị này là bằng hữu của ta, ngài cho phép chúng ta đi vào chứ.

Lão nhân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía ba người, hắn hai mắt ô trọc phát hoàng, chậm chạp nhìn từ trên xuống dưới ba người.

A Ngốc sợ lão nhân không tin, vội vã đưa thẻ thiếp ma pháp sư qua. Lão nhân cũng không thèm cầm lấy, chỉ liếc mắt qua rồi nói:

- Nếu ngươi là ma pháp sư, vậy ngươi vào đi. Hai người kia không phải, không thể vào

Nham Lực tức giận, nói:

- Lão nhân ngươi, chúng ta chất phác như vậy, chỉ là muốn vào xem mà thôi, cũng không phải quấy rối. Chờ huynh đệ ta lấy tiền, sẽ lập tức rời đi.

Lão nhân hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn lại, vẫn như trước nói:

- Không phải ma pháp sư không thể vào

Nham Lực vừa muốn phát tác, A Ngốc liền vội vã kéo hắn lại:

- Hai vị đại ca, lão gia gia này không cho thì thôi, hắn lớn tuổi như vậy mà còn phải giữ cửa, cũng không dễ dàng gì! Chúng ta cũng đừng làm khó hắn. Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ ra nhanh thôi.

Nham Thạch kéo vạt áo Nham Lực, Nham Lực hừ một tiếng, hạ giọng nói:

- A Ngốc huynh đệ, vậy ngươi nhanh nhanh chút. Ngã tư bên đường có quán rất ngon, t phải hảo hảo ăn no một bữa.

A Ngốc gật đầu, xoay người đi vào ma pháp sư công hội.

Nham Thạch kéo Nham Lực đi tới một bên ngồi xuống đợi A Ngốc.

A Ngốc xuyên qua đại môn, nói với lão nhân:

- Thật xin lỗi, vị đại ca đó kỳ thật rất tốt, chỉ là có hơi chút nóng nảy, ngài đừng để ý!

Lão nhân quét tròng mắt qua A Ngốc một chút, thản nhiên nói:

- Thế phong nhật hạ a! Thanh niên như ngươi không nhiều lắm, mau vào đi.

A Ngốc mỉm cười, hướng lão nhân thi lễ sau đó đi vào ma pháp sư công hội.

Trong công hội ánh sáng nhàn nhạt, trên mặt đất có một đồ án lục mang tinh thật lớn. Trung tâm đại sảnh đã có hơn 10 vị ma pháp sư, tập trung cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tựa hồ đang nói về một vài ma pháp tâm đắc. Trong đó có một gã ma pháp sư thấy A Ngốc đi đến, tươi cười ra đón:

- Vị tiểu huynh đệ này trông rất lạ! Ngươi mới tới đây sao?

Người này mặc một thân ma pháp bào màu đỏ, chừng hơn 30 tuổi, dựa theo dấu hiệu trên ma pháp bào, người này là một gã cao cấp ma pháp sư. Thấy người ta chủ động chào hỏi, A Ngốc cũng nhanh nhảu:

- Ngài hảo, ta mới tới lấy lương. Xin hỏi, phải gặp ai mới được?

Trung niên nhân mỉm cười nói:

- Nguyên lai tiểu huynh đệ từ xa đến! Không biết cấp bậc ma pháp sư là gì, sao ngươi lại không mặc ma pháp bào?

Phải biết rằng, ma pháp bào đối với ma pháp sư là một sự hãnh diện.

A Ngốc xấu hổ đáp:

- Ma pháp bào của ta bị hủy, tới đây cũng muốn thuận tiện lấy một bộ. Ta là trung cấp ma pháp sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.