Thiên Hạ Truyền Kỳ

Chương 5: Chương 2.4. Trung tâm thường mại Sky




Cảnh Văn đâu phải tên ngốc, cậu chẳng qua là...... thường không cách nào tập trung chú ý được.

Thần kinh quá nhạy cảm, giống như một ăng-ten trên không, chỉ một điểm nhỏ cũng sẽ được khuếch đại trở nên rắc rối, phức tạp.

Cả một buổi tối tiêu tốn, rốt cục cuốn vở vẫn trắng tinh, có vài dòng ví dụ được ghi, ngay cả cách giải và quá trình suy luận cũng không chép.

Vừa bởi vì nam sinh mới đến ngồi bên cạnh không có ý thức luôn đem bút, mũ gây ra tiếng động loạch xoạch, có lúc thỉnh thoảng di chuyển ghế rin rít. Vừa bởi vì thiếu nữ xinh đẹp quỷ khí dày đặc, ánh mắt cứ lởn vởn, nếu như nam sinh mới đến không thể hiện ra là hắn vô cùng xấu tính thì Cảnh Văn rất muốn nói với hắn nên đổi chỗ ngồi.

Người khác có lẽ không cảm nhận được, nhưng Cảnh Văn không giống họ. Nơi bị nữ quỷ kia nhìn tới, nhiệt độ lạnh đến kinh người, phảng phất tồn tại một sức mạnh có thể xuyên thấu qua da, khiến Cảnh Văn cả tối tay chân đóng băng không đứng dậy nổi, phía sau cổ thỉnh thoảng có cảm giác giật giật.

“Tốt, hôm nay chúng ta dừng ở đây.” Thầy giáo gấp sách lại: “Ngày mai kiểm tra trắc nghiệm, mời các em chuẩn bị kỹ.”

Cảnh Văn thở hắt, không giống như bình thường vẫn thong thả thu dọn đồ dùng, động tác của cậu rất nhanh, đem tất cả mọi thứ trên bàn vơ lại nhồi trong cặp sách, vội vàng chạy ra ngoài.

Cậu hốt hoảng như sợ bị ai đuổi kịp, đến khúc rẽ ngoài hành lang. Xa xa nhìn thấy cửa thang máy đã đóng, Cảnh Văn trong lòng thốt lên một tiếng xui xẻo.

Phía sau là một hơi khí lạnh quen thuộc tiếp cận, Cảnh Văn tự hiểu nhích sang bên để tránh đường.

Nữ quỷ kia đeo cặp sách, an tĩnh đứng ở bên cạnh cậu. Cảnh Văn cúi đầu chăm chú nhìn chân mình, con mắt không chuyển động.

Cửa thang máy số 2 mở ra, những người khác như ong vỡ tổ chen chúc đẩy nhau vào, bao gồm cả nữ quỷ kia. Cảnh Văn chần chờ, đôi môi chuyển động, mở ra rồi ngậm lại nhưng chẳng phát ra tiếng nào.

Đâu có gì đáng sợ nhỉ?

Mặc dù bên trong thang máy kia khiến cậu cảm thấy không thoải mái, hơn nữa nữ quỷ cũng đang ở đó......

Nhưng thang máy nhiều người như thế, nên chắc chẳng sao......

Cho dù cậu có nói cho mọi người biết thang máy này không được bình thường, mọi người nên đi bộ, thì liệu có người nào nghe không?

Trong quá trình cậu đang chần chờ suy nghĩ có nên vào hay không thì cửa thang máy đã đóng lại, những con số màu đỏ đang từ từ nhảy, thang máy thong thả đi xuống.

Chớp mắt đèn trên đỉnh đầu bỗng tắt phụt!.

Cảnh Văn cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên.

Đèn báo khẩn cấp màu xanh khẽ chiếu sáng mơ hồ một mảnh

“Khốn kiếp, cái nơi quái gì thế này!” Có tiếng mắng chửi phía sau vang lên.

Cảnh Văn quay đầu liền thấy nam sinh xấu tính hôm nay ngồi cạnh, vóc dáng hắn so với Cảnh Văn cao hơn nửa cái đầu, đi giày thể thao, bờ vai rộng, đang chạy lại chỗ cậu, cành cạch ấn nút đi xuống của cả bốn thang máy, nhưng cả bốn thang máy đều đã đi xuống hết cả rồi, hắn nhíu mày thốt ra một câu: “Đếch đỡ được!”

Cảnh Văn từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, chưa bao giờ nói tục hay một câu thô thiển, đối với cái tên nam sinh xấu tính kia từ lúc mới gặp vẫn cứ tránh xa xa. Nhưng bây giờ đứng cạnh, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy trong lòng an tâm hơn rất nhiều, nam sinh kia quay đầu lại nhìn, đúng lúc ánh mắt hai người đối diện nhau.

“Aizzz, tối nay thầy giáo giảng cái gì vậy?”

Cảnh Văn sửng sốt: “Tôi......”

“Tôi thấy cậu rất tập trung nghe giảng a, cứ nhìn chòng chọc tấm bảng đen.”

Tuy nhiên...... trong lòng Cảnh Văn cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Cậu chẳng nhớ rõ lắm, mặc dù nhìn chòng chọc lên bảng, nhưng hoàn toàn không thể tập trung.

“Đinh” một tiếng vang lên, thang máy đến.

Nam sinh kia tiêu sái bước vào, Cảnh Văn ngây ngốc một lúc, cũng theo vào.

Cửa thang máy đóng lại.

Hai người ở bên trong một không gian hẹp. Cảnh Văn không dám nhìn hắn ta, thế là nãy giờ cứ cúi gằm nhìn chân của mình.

“Này, Cậu học trường nào?”

Cảnh Văn ngẩn người, nam sinh kia mất kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa: “Cậu học trường nào?”

Cảnh Văn nói nhỏ: “Tôi học Tứ Trung ” suy nghĩ một chút cũng hỏi hắn: “Còn cậu?”

“Tam Trung!”

“À.” Cảnh Văn hơi gật đầu. Trong thành phố này, mỗi trường học đều có đặc điểm thế mạnh riêng của mình. Trường trung học cơ sở Tam Trung có lượng học sinh khá giỏi về môn thể d*c đặc biệt nhiều. Nam sinh này...... Vừa nhìn đã cho người ta cảm nhận được một loại năng lượng sung mãn.

“Hạ Thụy Bác.”

Cảnh Văn giật mình, nam sinh kia lại nhíu mày cái nữa, Cảnh Văn chợt hiểu ra, có chút ngập ngừng: “Tôi,.. tôi tên là Trương,… Trương Cảnh Văn.”

Nam sinh kia, tên và người của hắn...... Chẳng có tí liên quan nào.

“Tôi nhận ra cậu.” Hắn bỗng nhiên nói.

Cảnh Văn ngạc nhiên: “Ah?”

“Ở Cung thiếu niên, cậu học môn mỹ thuật ah?” Hắn nhìn nhìn: “Lúc các cậu ở đài phun nước vẽ tranh, bọn tôi đang chơi bóng rổ.”

“Vậy..... Vậy ư?” Cảnh Văn hoàn toàn không có ấn tượng gì.

“Cậu bị quả bóng đập trúng mặt, chảy rất nhiều máu.”

“A!”

Cảnh Văn bỗng nhớ ra, đúng rồi! Hè năm ngoái, cậu có tới cung thiếu niên mấy ngày, kết quả chẳng biết xui xẻo thế nào, lúc lớp cậu ra đài phun nước vẽ phác họa, thì chợt có quả bóng màu lam bắn tới, cậu nghe thấy phong thanh tiếng hô liền quay đầu, kết quả %¥#@ (beep! tắt âm)!! Bị quả bóng đó bay thẳng mặt!

“Là tôi bế cậu vào phòng y tế.”

“Ah eh......” Cảnh Văn cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có một nam sinh vóc dáng cao to bế cậu, nhưng lúc đó cậu đang nước mắt nước mũi, máu chảy đầy mặt, tai chỉ còn tiếng ù ù, mắt căn bản không thể mở, nên không có ấn tượng gì về người đó.

“Cậu vẫn ổn chứ?”

“Ah?”

“Lần đó…., ừm, không để lại di chứng gì chứ?”

Cảnh Văn cảm thấy buồn cười, chẳng qua là bị quả bóng đập vào thôi mà: “Không có gì, nghỉ ngơi một ngày là ổn cả.”

“Ừ......”

“Chẳng lẽ quả bóng đó là cậu ném sao?” Cảnh Văn đùa đùa nói.

“Ừ, là tôi ném.” Hạ Thụy Bác hít một hơi thừa nhận.

“A, ” Cảnh Văn thật không ngờ hắn có thể thừa nhận thành thật đến vậy, không kịp phản ứng: “Vậy à......”

“Hôm sau tôi tới đó, còn tìm thầy giáo dạy mỹ thuật của cậu hỏi xem thân thể cậu thế nào, nhưng thầy giáo đó nói rằng không thấy cậu đi học.”

“Ừm......” Cảnh Văn chần chờ một chút nói: “Bởi vì bắt đầu vào trung học rồi, cho nên gia đình không cho học ngoại khóa nữa.”

“À, tôi hiểu.”

“Kỳ thật không có gì đáng ngại cả.”

Hạ Thụy Bác không nói gì, uể oải chỉnh ba lô, bàn tay nắm chặt, tiếng thang máy di chuyển tạo ra âm thanh cành cạch.

Một lúc sau, Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn Hạ Thụy Bác, mỉm cười lịch sự.

Đứng chờ cửa thang máy mở, sau đó mỗi người sẽ đi về phía con đường riêng của mình.

Lần này có người cùng đi, cũng không cảm thấy thời gian trong thang máy trôi qua lâu nữa.

Trên bảng điều khiển, chữ số màu đỏ 1F vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Tuy nhiên cửa mãi vẫn không mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.