Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 7: Chuyển ra




“Tiểu thư, ngày hôm qua cậu đi ăn trộm sao?”

Nhìn chằm chằm vết thâm quầng rõ ràng dưới mắt Tạ Mỹ Tiệp, Quan Điềm Điềm quả thực bị dọa sợ, cầm lấy cánh tay của cô dứt khoát hỏi tới cùng. “Đôi mắt thâm quầng kia ngay cả phấn cũng không che phủ được!”

“A..”

Tạ Mỹ Tiệp yếu ớt nặn ra một nụ cười gượng, không tiện giải thích bản thân vì sao mất ngủ. “Ngủ không ngon mà thôi, không có việc gì đâu.”

“Như thế thì tốt rồi.”

Quan Điềm Điềm cũng không dễ bị lừa gạt như vậy, chẳng qua cô cũng không tính vạch trần lời nói dối của bạn tốt. “Ông chủ muốn cậu phụ trách việc quảng cáo kia, cậu cùng phía bên kia đã nói chuyện qua chưa?”

“Đại khái đã nói chuyện ổn thỏa, chỉ còn lại một số phần chi tiết còn chưa có xác định được.”

“Tốt nhất nhanh lên một chút á! Ông chủ hôm qua còn cùng mình nói qua chuyện đó, mình xem cậu phải khẩn trương nhanh chân lên”. Quan Điềm Điềm cũng không hi vọng bạn tốt bị ông chủ la, liền có ý tốt nhắc nhở cô.

“OK OK, mình sẽ lên lịch hẹn gặp anh Thiệu, cũng rất nhanh là có thể bắt đầu”. Chẳng qua vừa nghĩ tới liên lạc cùng với Thiệu Dịch Ngạn, tâm tình của cô liền không vui.

Tên kia đối với cô dường như rất có thiện cảm, nhưng chỉ cần mình giữ vững nguyên tắc, không đáp ứng, không thỏa hiệp, không chấp nhận lời ngon tiếng ngọt, sau đó tỏ rõ thái độ, tin tưởng anh Thiệu cũng sẽ không kéo dài dây dưa mới đúng.

Đang lúc hai cô gái trò chuyện đến không chú ý xung quanh, cô gái trực lễ tân đột nhiên đàm tới.

“Chị Tạ, có một bà lão ... ách, cầm hai con gà nói muốn tìm chị.” Cô gái trực lễ tân hơi có vẻ cà lăm mà truyền đạt tin tức.

“Con gà?”

Tạ Mỹ Tiệp kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, không hiểu mà liếc mắt nhìn Quan Điềm Điềm, thấy cô nhún nhún vai, cô cũng chỉ có ý tốt mà cầm bộ đàm tiếp tục hỏi: “Ách, cô có hỏi bác ấy là ai không?”

“Bác ấy hình như nói bác là mẹ của cô.”

“Mẹ, mẹ người đến là tốt rồi, làm chi còn mang theo con gà a?” Dẫn mẹ tiến vào trong phòng làm việc, Tạ Mỹ Tiệp cảm thấy thật là đau đầu! Cô hiểu mẹ thương yêu cô, nhưng mang theo con gà lên Đài Bắc ....

Ách, cô chỉ nghĩ đào cái động chui người vào!

“Con biết cái gì? Đây chính là con gà vô địch, có nhận giải!” Mẹ Tạ Ngô Thục Hoa mở miệng trách mắng, trách con gái không biết nhìn hàng. “Mẹ đặc biệt cầm lên cho con để bồi bổ một chút, nhìn con gầy thành như vậy, là như thế nào, chưa ăn cơm phải không?”

“... Hiện tại không lưu hành mập nữa rồi mẹ!” Cô không nhịn được la lên.

“Mặc kệ! Mẹ vẫn cảm thấy con quá gầy.”

Ngô Thục Hoa đã cột chắc con gà, để xuống trên mặt đất, tiếp tục nói: “Đúng rồi, con gần đây có khỏe không?”

“Cũng được a! Cùng bình thường không sai biệt lắm.”

Cô vừa nhìn lịch làm việc, vừa nói chuyện với mẹ.

“Kia, có hay không có đối tượng mới?” Nói cái đến đây, Ngô Thục Hoa liền buồn bã, con gái là một người cực tốt, thế nhưng lại rơi vào kết cục ly hôn, cô nguyên tưởng rằng Bách Thuần nhà hàng xóm sẽ cùng con gái ở chung cả đời, không nghĩ tới...

Ai, tóm lại tạo hóa trêu người a!

“Ách...”

Lần này nên nói như thế nào? Có muốn hay không nói thật với mẹ, nói cô hiện tại thật ra lại cùng Bách Thuần “lộn xộn” ở cùng một chỗ? Như vậy không biết liệu tim mẹ có bị tê liệt hay không? “Cũng không có đối tượng nào, con một mình một người cũng không sao a!”

Không được, vẫn là đừng nói hay hơn, cô hôm qua mới cùng Bách Thuần huyên náo không quá vui vẻ, anh nói không chừng đã tức đến không muốn để ý đến cô, cô có thể nào lại cùng mẹ nói mình và Bách Thuần đã muốn “Ám Độ Trần Thương" rồi.

Này dù sao cũng không thể a!

“Cái gì một người không tệ chứ? Phụ nữ nhất định phải có người chiếu cố, nếu không sau này về già làm sao bây giờ? Cô đơn không chỗ nương tựa a!” Ngô Thục Hoa quan niệm tương đối bảo thủ, cho rằng phụ nữ chính là phải có gia đình, sau đó giúp chồng dạy con.

Hơn nữa với tư tưởng người Trung Quốc mà nói, phụ nữ không có lập gia đình chính là không thể nào tiến vào bài vị tổ tông, vậy sau này ai sẽ thờ cúng cô a? Ngô Thục Hoa suy nghĩ một chút đã cảm thấy khó chịu.

“Con thật sự rất tốt mà mẹ!”

Cảm giác vô lực thật sâu bao phủ trong trái tim cô, tình thương của mẹ đơn giản vốn có áp lực, cô còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể toàn bộ tiếp nhận.

“Được được được, khỏe mạnh là tốt rồi!”

Ngô Thục Hoa cả đời đều sinh hoạt tại nơi dân gian thôn quê bảo thủ, tự nhiên nói không lại con gái kiếm sống trên thành thị, huống chi con gái đều nói như vậy, cô cũng chỉ cần đồng ý là tốt rồi. “Con cũng đừng ngại mẹ dài dòng, mẹ chẳng qua là lo lắng cho con.”

“Con biết rõ, cảm ơn mẹ.”

Cô bước tới ôm mẹ hôn một cái, vành mắt hơi hơi nóng lên.

Trên đời chỉ có mẹ là tốt, có người mẹ nào không xem con cái giống như là bảo bối đâu, mặc dù cô còn chưa có làm mẹ, nhưng là có thể cảm nhận được mẹ đối với con gái yêu quý, là sâu xa mà vĩ đại như vậy.

“Được rồi được rồi, lớn như vậy còn làm nũng, con có xấu hổ thẹn thùng không a?” Ngô Thục Hoa nét mặt vui tươi, lấy đầu ngón tay chọc vào gò má của cô, trêu chọc cô vui vẻ.

“Ha, mẹ người làm chi cười người ta a!” Cô giống như một cô gái nhỏ vui vẻ làm nũng với mẹ.

Cốc cốc!

Đang lúc hai mẹ con đắm chìm trong thế giới thân tình, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ, ngay sau đó truyền đến thanh âm của cô gái trực lễ tân. “Chị Tạ, có hoa của chị a! Hơn nữa còn là hoa rất đẹp! Nhất định rất đắt...”

“Hoa?” Cô không hiểu đi đến cạnh cửa, mở cửa, nhận lấy một bó hoa.

“Ai tặng hoa cho con a?” Ngô Thục Hoa cũng tò mò bu lại.

“Không biết...” Trong bó hoa có tờ thiệp nhỏ, cô nhờ Ngô Thục Hoa cầm giúp cô bó hoa, chính mình lại cầm lên tấm thiệp nhỏ quan sát...

“Đừng nóng giận, thật xin lỗi.”

Cô bỗng chốc liền đỏ mặt đem tấm thiệp đóng lại, không để cho Ngô Thục Hoa nhìn thấy.

“Con làm chi giấu đi? Rốt cuộc là người nào tặng a?” Ngô Thục Hoa cũng tò mò, dính cô để hỏi không ngừng.

“Không có gì! Một người bạn tốt mà thôi.”

Lê Bách Thuần trời đánh này, tặng hoa cũng chọn được thời gian thật chuẩn xác a, đúng lúc chọn khi mẹ tới chơi thì đưa đến, hại cô trong lòng căng thẳng đến thiếu chút nữa nói không ra lời.

“Bạn tốt làm chi đưa hoa cho con?” Ngô Thục Hoa mặc dù chưa từng thấy qua việc đời, nhưng cũng không có dễ bị lừa như vậy.

A, rốt cuộc là người con trai nào đối với con gái nhà mình có hứng thú a? Cô thật muốn biết.

“Đây là lễ nghi giao tiếp cơ bản a! Mẹ chớ suy nghĩ nhiều đi.” Tạ Mỹ Tiệp mồ hôi lạnh toát ra không ngừng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười trước sau như một, chỉ sợ bị mẹ nhìn ra đầu mối.

“Quên đi, mẹ cũng lười cùng con nói thêm cái gì.”

Ngô Thục Hoa trở lại chỗ ngồi xong, cằn nhằn nói nhớ mãi. “Con cũng đã lớn như vậy, con gái thông thường đã sớm làm mẹ, chính con nhìn mà làm đi.”

Cái gì mà con gái bình thường đều đã làm mẹ?

Mẹ là ý nói cô không bình thường sao?

Vài con quạ đen bay qua đỉnh đầu, cô có cảm giác bị xem thường.

“Mẹ, con biết mình đang làm cái gì.” Cảm thán một câu, cô biết rõ mẹ không yên lòng về cô, cho nên không thể làm gì khác là trên miệng phải an ủi mẹ bớt buồn.

“Biết là tốt rồi, mẹ tối nay ngủ lại chỗ của con có được không?” Ngô Thục Hoa lười nói tiếp nữa, lại nói nữa, con gái không sai biệt lắm muốn nổi giận nữa rồi!

“Dĩ nhiên có thể, nhưng mà tối nay con mới có thể trở về.” Cô một chút nữa còn muốn cùng Thiệu Dịch Ngạn hẹn gặp bàn về nội dung quảng cáo, sợ rằng cô không có biện pháp về nhà sớm một chút.

“Không sao, mẹ cũng không phải là đứa trẻ, mẹ có thể tự giải quyết được.”

Tạ Mỹ Tiệp quả thực bởi vì chuyện của công ty mà lỡ thời gian về nhà, nhưng cô không nghĩ tới Lê Bách Thuần thế nhưng đến chỗ ở của cô tìm cô, cho nên cùng mẹ vừa vặn chạm mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.