Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 6: Sau khi ăn xong




"Đói bụng không, mau ăn cơm đi." Sở Chiến cưng chìu dịu dàng nói, sau đó thuận tiện đặt bữa ăn tình yêu ở trên khay trà cách đó không xa.

Nhìn sang, Đường Tố Khanh trong nháy mắt ngẩn người, thì ra người đàn ông mới vừa đi là chuẩn bị thức ăn, thật ra thì không chỉ trong công việc đàn ông mới đẹp trai, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n ngay cả bình thường làm chuyện nhỏ đàn ông cũng mê người đến rối tinh rối mù, nhìn cảnh tượng bình thường trước mắt, lỗ mũi cô đột nhiên vô duyên vô cớ ê ẩm, lúc trước cô thường đói bụng để lúc làm công việc, Đường Tố Khanh cảm thấy có người quan tâm mình rất tốt.

Sở Chiến bày thức ăn lên phát hiện cô gái nhỏ vẫn đang bất động ngồi trên ghế sau bàn làm việc ngơ ngác nhìn anh, có chút ngây ngô sờ mặt gò má cười nói: "Trên mặt của anh dính gì sao?" .

Thấy cô gái nhỏ theo bản năng lắc đầu một cái, nếu đổi lúc bình thường người khác nhìn mặt của anh như vậy, anh đâu thèm để ý trên mặt có dính gì không, cái nhìn đó sớm bị người của anh giết chết, nhưng cô gái nhỏ là quả tim mềm trên người anh, ở trước mặt cô, Sở Chiến không tự chủ muốn chú ý đến hình tượng của mình, cho nên chuyện này anh lập tức đặt ở trong lòng, nhưng chuyện anh để ý nhất vẫn là vấn đề no ấm của cô gái nhỏ.

Sở Chiến bước nhanh đến chỗ Đường Tố Khanh, từ phía sau ôm bả vai của cô đẩy cô đi tới bên cạnh khay trà ngồi xuống, bất đắc dĩ cưng chìu hỏi: "Làm việc lâu như vậy vẫn chưa đói sao? tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n. Nếm thử một chút xem có thích ăn hay không, nếu không thích anh lại đi làm món khác.".

Nghe vậy, Đường Tố Khanh thu hồi tâm tình cảm động ở trong lòng, gắp thức ăn lên ăn mà người đàn ông mang tới, hương vị món ăn so ra kém với đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng làm, nhưng Đường Tố Khanh nếm ra được mùi vị đặc biệt chỉ thuộc về người đàn ông này, không biết tại sao, ăn thức ăn của người đàn ông này làm, miệng của cô cũng thay đổi rất nhiều, chỉ cần nếm không đúng mùi vị đặc biệt của người đàn ông này, cô sẽ theo bản năng cau mày, khẩu vị cũng không tốt như vậy.

Đường Tố Khanh từng nay hoài nghi anh cho thuốc gì đó vào trong thức ăn để làm người ta nghiện, nhưng quan sát nhiều lần cũng không nhìn thấy, cuối cùng không thể không thừa nhận là cô nghiện thức ăn của anh làm. Hôm nay trong miệng ăn đúng hương vị mình thích, bên tai nghe lời nói anh quan tâm cưng chìu, tâm tình Đường Tố Khanh đặc biệt tốt.

Sở Chiến ở bên cạnh thấy dáng vẻ cô gái nhỏ ngậm thức ăn ở trong miệng đến thất thần, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ thức ăn không hợp khẩu vị, cầm chiếc đũa gắp một ít lên thả vào miệng của anh nếm, phát giác hương vị cùng bình thời nấu giống nhau, không khó ăn, nhưng đối với chuyện của cô gái nhỏ, Sở Chiến cũng vô cùng quan tâm, trong nháy mắt dịu dàng nói: "Ăn không ngon sao? Nếu không anh đi mua cái khác?" .

Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại nghi ngờ nhìn anh, chỉ thấy trong mắt của anh trừ quan tâm còn có một chút ngượng ngùng, lập tức hiểu vẻ mặt của mình làm cho người đàn ông này hiểu lầm, khoát tay nói: "Không cần, ăn rất ngon.", nói xong gắp thức ăn lên từng ngụm từng ngụm ăn.

Người đàn ông thấy cô ăn ngon như vậy, bất kể mùi vị có phải ăn ngon thật hay không, trong lòng của anh đều rất ngọt, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n. nhìn cô gái nhỏ yêu mến vui vẻ ăn thức ăn tự tay mình nấu, hạnh phúc nhất trên cái thế giới này chính là thời khắc này không có gì so được.

Sở chiến giúp cô gắp món ăn mà cô yêu thích buồn cười cưng chìu nói: "Từ từ ăn, kẻo nghẹn, không có ai giành với em." .

"Ha hả, đói bụng rồi, anh không ăn sao?" Đường Tố Khanh đang ăn cơm ngẩng đầu lên nhìn anh, trong miệng mơ hồ không rõ hỏi.

"Anh ở nhà ăn rồi, em từ từ ăn, đều là của em." Sở chiến cưng chìu sờ sờ tóc cô, không biết là cố ý hay vô ý, đem sợi tóc đã chải cẩn thận tỉ mỉ của cô làm cho rối loạn, nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt Sở Chiến rất vui vẻ hài lòng, mà người trong cuộc một lòng chỉ ở trên thức ăn, căn bản không biết hình tượng bản thân bây giờ cùng với bộ dáng lúc bình thường trong phòng làm việc chỉnh tề sạch sẽ hoàn toàn trái ngược nhau.

Thấy cô gái nhỏ ăn hết thức ăn sạch sẽ, Sở Chiến giống như người đàn ông của gia đình đem thu thập đồ trên khay trà xong, đi ra bên ngoài phòng làm việc, trong ánh mắt của một đám công nhân viên kia cười híp mắt rót một ly trà xanh trở lại, cô gái nhỏ đã bắt đầu nghiêm túc công tác, Sở Chiến đau lòng cô bán mạng như vậy, đem trà đặt vào bên cạnh bàn của cô, sau đó nhẹ nhàng đi tới phía sau xoa bóp bả vai cho cô.

"Anh bận gì thì anh cứ làm đi." Đường Tố Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói, mặc dù cô rất hưởng thụ việc người đàn ông giúp cô xoa bóp bả vai, nhưng lo lắng anh ngày ngày vây quanh cô sẽ buồn bực, hơn nữa bây giờ là thời gian làm việc, cô cũng lo lắng như vậy ảnh hưởng không tốt.

Sở Chiến không biết cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì, anh chẳng qua nhìn cô liều mạng làm việc như vậy, không đành lòng thấy cô mệt nhọc, thuê người khác tới giúp cô xoa bóp anh lại sẽ ghen, cho nên chỉ có thể tự mình ra trận, Sở Chiến chú ý lực đạo trên tay, dịu dàng nói: "Không có, sức tay như vậy có được hay không? Có quá mạnh không?" .

Đường Tố Khanh hiện tại bận rộn đến trời đất mùi mịt, mới vừa bổ sung năng lượng, hiện tại tinh thần cực kỳ tràn đầy, không trả lời vấn đề của anh, tiếp tục công việc. tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, kèm theo âm thanh chữ viết cùng lật xem tờ giấy, hai người đắm chìm vào việc của mình bên trong thoạt nhìn vô cùng âm áp.

Không lâu sau, cửa phòng làm việc bị gõ, Đường Tố Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói một câu 'Mời vào', cô hoàn toàn đắm chìm vào trong công việc của mình, không nhớ đến sau lưng còn có một người đàn ông săn sóc đang nắm bả vai của cô.

Nghe được tiếng cho phép, thư ký đẩy cửa ra đi tới, xa xa nhìn thấy một màn ấm áp này, hơi sửng sờ, trong lòng nghĩ đến Phó thị trưởng có phúc khí thật tốt, gả cho một người chẳng những dáng dấp xuất sắc, còn quan tâm cô ấy như vậy, không trách được Phó thị trưởng lợi hại như vậy đã sớm lập gia đình, đổi lại là mình, cũng sẽ làm như vậy.

Thư ký lập tức che giấu tâm tình của mình, mỉm cười đưa tài liệu trong tay cho Phó thị trưởng đang làm việc, thoải mái nói: "Phó thị trưởng, đây là ghi chép của hội nghị mới vừa họp mà thị trưởng kêu thư ký của hắn đưa xuống." .

Nghe vậy, Đường Tố Khanh đang đắm chìm trong công việc ngẩng đầu lên, trở mình lấy tài liệu thư ký đưa tới, gật đầu một cái bày tỏ biết, trong lòng không rõ được thị trưởng là có ý gì, chẳng lẽ lúc nãy đi họp chuyện cô thất thần bị phát hiện, nghĩ như vậy, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh không kìm được đỏ lên.

Thấy thư ký vẫn còn tò mò nhìn mình, Đường Tố Khanh rốt cục phản ứng kịp phía sau mình có một người đàn ông đang giúp cô xoa bóp bả vai, nhìn dáng vẻ thư ký tuyệt đối có JQ qua lại giữa trên người mình cùng của người đàn ông sau lưng, rốt cục không nhịn được ho nhẹ một tiếng, trong trẻo lạnh lùng nói: "Còn có chuyện gì sao?"

"Không có, Phó thị trưởng, vậy tôi đi ra ngoài trước." Thư ký gật đầu nói, sau đó mang theo vui vẻ đi ra khỏi phòng làm việc.

Đường Tố Khanh quay đầu lại trợn mắt nhìn anh một cái, trong lòng suy nghĩ không cần chờ bao lâu, cả tòa cao ốc sẽ có lời đồn đại về cô, không có JQ gì cũng sẽ bị nói thành có QJ.

Sở Chiến cũng không để ý cái này, mà lúc mới vừa thư ký đưa tài liệu nhắc tới một đại tình địch, gương mặt trắng mịn cô gái nhỏ đỏ lên, người đàn ông bá đạo giống như là ngày ngày ngâm mình trong thùng dấm, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n người khác có thể thấy được cảm xúc khác thường của cô gái nhỏ ngoại trừ anh ra, cho nên thấy cô gái nhỏ khác thường như thế, lần này Sở Chiến ghen.

Người đàn ông ghen hậu quả rất nghiêm trọng, chỉ thấy Sở Chiến dừng lại động tác trong tay, hơi ngồi xổm người xuống, đem cô gái nhỏ đang làm việc trên ghế xoay tới đây, khiến cho cô không thể không cùng anh mặt đối mặt, anh cực kỳ nguy hiểm nói: "Bảo bối, mới vừa em đỏ mặt." .

Lúc Đường Tố Khanh đang không hiểu anh có ý gì, Sở Chiến đã đem gương mặt anh tuấn của mình tiến tới trước mặt cô, một cái tay lớn nâng đầu nhỏ của cô lên, một cái tay khác ôm eo của cô, bá đạo mà cuồng dã ngậm miệng nhỏ đỏ bừng của cô, mang theo ghen tức cùng trừng phạt, Sở Chiến hôn rất cuồng dã, lúc cô còn chưa có chuẩn bị, đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng của cô mang theo hơi thở đặc biệt của anh, quấn cái lưỡi thơm tho của cô chơi đùa, bàn tay ôm eo ếch cô giống như cái bàn ủi, thẳng tắp dán trên da của cô.

Nụ hôn dài nóng bỏng để cho Đường Tố Khanh cảm thấy sự khó thở, giống như sinh vật chết chìm, hai tay bắt được cánh tay của đàn ông, cô mơ mơ màng màng trong nháy mắt, anh dùng lực mạnh, vị trí hai người đã hoàn toàn thay đổi, người đàn ông ngồi ở trên ghế sau bàn làm việc của cô, mà cô ngồi trên đùi của anh động tác cực kỳ mập mờ, thấy cánh tay của anh bắt đầu hạnh kiểm xấu chuyển động, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đường Tố Khanh nghiêng về phía sau thật vất vả có được cơ hội thở, lo lắng nhìn cửa phòng làm việc, lo lắng có người đột nhiên gõ cửa, khàn khàn cổ họng nói: "Đừng, đừng như vậy, đây là ...... " .

Lời còn chưa nói hết, đôi môi bị anh hôn đỏ bừng trong nháy mắt lại bị anh ngậm, động tác trong tay anh không có dừng lại, Đường Tố Khanh mơ mơ màng màng trầm mê trong biển tình nghe anh nói một câu 'Bảo bối, đây là phương thức trừng phạt của anh với em.' .

Đường Tố Khanh khóc không ra nước mắt, cô làm gì sai mà phải trừng phạt cô như vậy, không phúc hắc như vậy. Sự thật chứng minh không thể đắc tội với đàn ông, nhất là đàn ông đang ghen, Đường Tố Khanh bị ăn sạch sẽ, cuối cùng mặt người đàn ông tinh thần sảng khóa vì cô xử lý quần áo, sau đó ngồi ở một bên nhu tình nhìn cô, trái tim nhỏ Đường Tố Khanh đập liên hồi, đâu còn có ý định xử lý công vụ, suy nghĩ lần đầu tiên bọn họ cuồng dã như vậy ở trong phòng làm việc, nhiệt độ trên gò má cô không hạ xuống được, trợn mắt nhìn người đàn ông một cái, hồi lâu sau mới không thể không bình tĩnh lại để xử lý công vụ.

Đợi đến giờ tan việc buổi chiều, Đường Tố Khanh lúc này mới đem công vụ trong ngày xử lý xong, sau đó trực tiếp cầm áo khoác tây trang cùng người đàn ông đi ra khỏi phòng làm việc, đi ra khỏi phòng làm việc trước, Sở Chiến cưng chìu ôm thân thể của cô, bắt đầu vì cô tỉ mỉ xử lý sợi tóc trên đầu, còn có cổ áo, mặc dù rất muốn cùng cô gái nhỏ cứ như vậy đi ra ngoài để cảnh báo cô gái nhỏ là người của mình, nhưng lo lắng vì vậy đối với hình tượng bản thân cô không tốt, chuyện của cô gái nhỏ vĩnh viễn bị anh đặt ở vị thứ nhất, cho nên không thể không giúp toàn thân cao thấp cô sửa sang lại thỏa đáng.

Thấy người đàn ông giúp cô sửa sang lại quần áo, Đường Tố Khanh bị dọa sợ, lập tức đi tới cửa sổ thủy tinh bên cạnh, phát hiện không có chỗ nào không ổn, lúc này mới hơi yên tâm, trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền quần áo xốc xếch đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.