Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 97: Kết Thúc




Cố Mạc tắm rửa cho hai người, sau đó lấy áo tắm ra ôm lấy cô vào trong phòng tắm.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của quản gia: “Cậu chủ, canh gừng đã nấu xong.”

Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm lên trên ghế sofa, sau đó đi mở cửa: “Cảm ơn, bà có thể đi được rồi.”

Quản gia nhìn thoáng qua bên trong, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, làm phiền cậu tiếp điện thoại của tiểu thư Lynda đi, dường như cô ấy tìm cậu có việc gấp.”

Cố Mạc nhíu mày: “Biết rồi, đi xuống đi.”

Quản gia cung kính cong lưng, sau đó lui ra.

Cố Mạc đóng cửa lại, đưa canh gừng cho Tiếu Nhiễm: “Uống hết đi.”

“Có gừng.” Tiếu Nhiễm che miệng, lui ra phía sau. Tuy về khoản ăn uống, cô không có gì cấm kỵ, nhưng chỉ sợ vị gừng này. Từ nhỏ cô cũng chưa từng uống qua canh gừng.

“Em muốn tự mình uống, hay muốn anh đút?” Cố Mạc đứng ở trước mặt Tiếu Nhiễm, cao ngạo liếc cô, tràn đầy uy hiếp.

“Không uống!” Tiếu Nhiễm che miệng nhảy dựng lên.

Cô không tiếp nhận uy hiếp.

Nói không uống thì không uống.

Đến ba cô cũng chưa có thể ép cô uống một ngụm canh gừng nào, anh thì đặc biệt sao?

Cánh tay Cố Mạc duỗi dài ra kéo Tiếu Nhiễm về trong lòng, anh nhấp một ngụm canh gừng, bá đạo uy vào trong miệng Tiếu nhiễm, còn dùng đầu lưỡi đẩy cánh môi của cô: “Nuốt xuống.”

Tiếu Nhiễm bị ép nuốt cạn canh gừng, cay đến nỗi nước mắt nước mũi thiếu chút nữa chảy ra: “Người xấu.”

Cố Mạc hơi hất mày, cũng không hề phản bác, mà là tiếp tục dùng miệng đút canh gừng cho cô, mãi đến khi cô uống hết mới buông cô ra.

“Người xấu! Bạo hành! Cưỡng ép!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

Đây là thứ ghê tởm nhất mà đời này cô phải uống qua, cảm giác như dạ dày đang lật chuyển khuấy đảo, nhiều lần chỉ thiếu chút nữa là nôn ra.

Cố Mạc không để ý đến kháng nghị của Tiếu Nhiễm, ngồi một chỗ rồi ôm cô về phòng ngủ. Sau khi lấy chăn đắp cho cô xong, chỉ bỏ lại một câu: “Ngủ!”

Tiếu Nhiễm túm chặt lấy áo tắm của Cố Mạc, đáng thương tội nghiệp nói: “Có thể không tắt đèn được không.”

“Sợ tối?” Cố Mạc quan tâm nhìn thoáng qua cô.

“Chỉ là sợ cô đơn.” Tiếu Nhiễm sâu xa nói, tắt đèn, chỉ còn bóng tối và cô, cô đã bị cô đơn đánh bại. Cô thật sự rất sợ sự cô đơn này.

Cố Mạc hiểu rõ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm: “Anh nói chuyện điện thoại xong thì qua nằm cạnh em.”

“Cảm ơn.” Tiếu Nhiễm không được tự nhiên đỏ mặt. sao cô lại có cảm giác như đang cầu xin anh ở lại với mình?

Cố Mạc chỉa vào góc áo đang bị Tiếu Nhiễm túm lấy: “Có thể buông ra được chưa?”

Tiếu nHiễm a một tiếng, xấu hổ thu tay lại, tự mình vùi vào trong chăn.

Cố Mạc đi ra phòng ngủ, từ trong quần để trong phòng tắm lấy điện thoại ra, đi tới ban công gọi cho Lynda: “Là tôi.”

“Cố tổng, hiện giờ anh đang ở đâu? Máy bay bị trễ giờ rồi!” Âm thanh của Lynda vô cùng lo lắng.

“Cô và TRịnh Húc bay qua nói chuyện với ông Smith đi, tôi xong việc trong nhà sẽ qua đó.” Cố Mạc bình tĩnh nói.

“Cố tổng, lần hợp tác này rất quan trọng, tôi và TRịnh Húc vốn không được. Lại nói ngày mai đã thương lượng sẽ gặp mặt với ông Smith, anh bội ước thì không tốt.” Lynda khẩn trương nói: “Hiện giờ anh đang ở đâu? Tôi đi qua đón anh.”

“Các người hãy đi trước! Làm không được thì không được! Người muốn hợp tác với tôi cũng không chỉ có một nhà LEIH!” Cố Mạc nói xong, liền cúp điện thoại, không cho Lynda cơ hội giải thích.

Anh nhìn ra mưa đêm ngoài cửa sổ, phiền toái bớt đi một chút, mới vuốt vuốt tóc.

Năm năm qua, lần đầu tiên anh lại không khống chế được bản thân vì một cô gái, đặt sự nghiệp ở vị trí thứ hai.

Anh nắm tay thành quả đấm, nhớ tới nha đầu sợ hãi cô đơn trong phòng ngủ, liền thu lại phiền toái, đi vào phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.