Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 6





"Lấy lòng? Vì cái gì?" Phụ thân kỳ quái hỏi.

"Hừ!" Bần đạo cười nói: "Ngay khi nàng phát hiện chiến mã bị trúng độc, cũng đã muộn rồi, nàng biết bản thân mình thì bất lực, kết cục Liên quân thất bại đã định hình rồi, cho nên mới hướng ta bày tỏ, đây là cấp cho mình một con đường lui a"

"Ân, rất có thể" Gia gia nói: "Theo tin tức tình báo ngày hôm nay cho biết, nàng đã điều một nửa bộ đội Liên quân đi chậm lại phía sau, tạm thời không đi hết lực, bất quá, trong số đó đại đa số là bộ đội Hoặc Phúc đế quốc, hiển nhiên là, nàng muốn bảo tồn thực lực của chính quốc gia mình"

"Cách dược hiệu phát tác còn hơn mười ngày, hiện tại bộ đội mà bỏ chạy, chúng ta cũng không hề có biện pháp. Rất có thể cuối cùng chỉ có thể bắt được người của Tạp Đặc và Mỹ Cách Lam mà thôi, cho dù quơ được cả nàng thì phải làm sao đây? Dựa vào nàng giữ bí mật cho ta, tiện thể gởi cái ân tình, ta còn có thể làm cho nữ nhân chết đi hay sao?" Bần đạo cười khổ nói: "Nữ nhân này, như thế nào mà thông minh đến vậy?"

Sáng sớm ngày hôm sau, vệ binh sang báo cáo, Âu Dương Nhược Lan đã tới trước cửa thành. Bần đạo cố ý chọc giận nàng, cho nên cùng gia gia, phụ thân kéo dài chút thời gian, sau đó cùng phụ thân, gia gia cùng nhau đi lên trên thành lầu.

"Làm cho một nữ nhân đợi lâu như vậy, là hành vi vô cùng không lễ phép" Âu Dương Nhược Lan đầu tiên là bất mãn chỉ trích nói.

"Xin hỏi, bắt cóc nữ sinh, sau đó tới cửa vơ vét tài sản bảo vật cấp Thần khí, vậy có phải là hành vi lễ phép không?" Bần đạo làm ra bộ dáng khó hiểu nói.

"Ai nha nha, Long tướng quân nhắc nhở ta đấy nha, ngươi trong lời nói nay mai chắc phải phát ra lời thề a, đều cho chúng tôi nghe rõ ràng, chẳng biết tướng quân các hạ có thực hiện lời hứa của chính mình không?" Âu Dương Nhược Lan bị ta nói cho đỏ mặt lên, lập tức quyết đoán buông tha vấn đề lễ phép với ta, quay đầu để thẳng vào chủ đề. Làm hại một bụng trào phùng của ta không có đất dụng võ.

"Ta tất nhiên thực hiện được, bất quá ta phải hỏi trước cho rõ ràng, các ngươi khi nào thì thả một vị công chúa?" Bần đạo bất đắc dĩ hồi đáp.

"Đương nhiên là sau khi các hạ thắng ở trận quyết đấu" Âu Dương Nhược Lan cười nói.

"Ta đây sau khi thắng sẽ đem thứ kia giao cho các ngươi" Bần đạo cười lạnh nói.

"Như vậy sao được, vạn nhất nếu bị thua thì sao, ta đi tìm ai để lấy thứ đó?" Âu Dương Nhược Lan vội vàng phản đối nói.

"Nếu như đưa trước cho các ngươi, vậy vạn nhất các ngươi thua, ta đi tìm người nào mà yêu cầu đây?" Bần đạo bắt chước ngữ khí của nàng hỏi ngược lại.

"Không được, trước hết đưa cho chúng ta" Âu Dương Nhược Lan giọng chém đinh chặt sắc nói.

"Kia trừ phi các ngươi đưa người trước cho ta" Bần đạo phản bác, nói: "Vừa lúc chúng ta là bằng hữu chưa có xung đột gì, cứ định như vậy đi?"

"Ha hả, quả nhiên tướng quân lợi hại" Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Nhưng mà sau khi chúng ta giao dịch xong, các hạ cũng còn quyết đấu với người của chúng ta chứ?"

"Đương nhiên" Bần đạo cười lạnh nói: "Kỳ thật, các ngươi cũng không cần làm thế, nghĩ muốn quyết đấu trong lời nói ta tuyệt đối sẽ không chối từ. Cho dù các ngươi có sáu người đi nữa, ta một chút cũng không cần. Thần Thú Tiên Tri mang lôi thú ta cũng cấp diệt hết. Liên quân các ngươi phái ra toàn là phế vật, ta thật đúng là không để vào mắt"

"Tốt, quả nhiên các hạ quyết đoán" Âu Dương Nhược Lan tán thưởng, lúc nàng nói chuyện, nàng lại vuốt mái tóc, ánh mắt quét lui quét tới người bên cạnh. Nơi đây là một vị quan quân có cách ăn mặc như người thường, thoáng trầm tư một hồi, lập tức nhìn Âu Dương Nhược Lan gật gật đầu.

"Được rồi, ta đáp ứng trước phần giao dịch này của ngươi, sau đó là quyết đấu, vẫn quy củ như trước, thỉnh các hạ ở trước mặt mọi ngươi tuyên thệ" Âu Dương Nhược Lan cười nói.

"Biến!" Bần đạo biến sắc, lập tức nổi giận mắng: "Ngươi bảo ta phát thì ta phát sao, ta là nô tài của ngươi à? Muốn trao đổi thì trao đổi, không đổi thì dẹp đi, dù sao nếu như trên người nàng có bị cái gì trong lời nói, hôm nay tất cả cao tầng Liên quân đều lưu lại ở đây cho ta, chờ biến thành oán linh đi, vĩnh viễn hưởng thụ tận cùng của thống khổ"

"Ngươi … ngươi" Âu Dương Nhược Lan thấy ta giận dữ, vừa tức lại vừa sợ, nên nói năng có chút lộn xộn. Hôm nay nàng vì cái gì mà đến sớm như vậy? Còn không phải bởi vì tại thiên không xảy ra một màn dọa người sao, khiến cho nàng mất ăn mất ngủ, chỉ cần ánh mắt vừa hé ra liền nghĩ đến linh hồn khóc lóc thảm thiết dưới bầu trời kia, suốt một đêm đều mở to hai con mắt mới được, cho nên sáng sớm tinh mơ đã chạy tới đây. Phát hiện linh hồn dọa người kia không thấy đâu, mới thoáng chút yên tâm. Kỳ thật, cái linh hồn kia đã được Khắc Lý thu vào trong Hắc Ám Long Cốt Trượng rồi.

"Ngươi … ngươi cái gì, đúng là không hổ là nữ nhân lề mề mà, đổi hay không đổi, nói mau?" Bần đạo không kiên nhẫn được thúc giục nói. Mặc dù trường hợp trên là ta chiếm thượng phong, nhưng trong lòng bần đạo lại không một chút cảm giác thành tựu, ai … ai ta đường đường là một đại tông sư, lại nhờ đến quỷ quái để hù dọa một cô nương, thật sự trong lòng không chút tư vị a, đều là buồn bực a.

"Được… được rồi" Âu Dương Nhược Lan rơi vào đường cùng, đành phải phải đáp ứng, sau đó còn nói thêm: "Ngươi là một đại nam nhân, lại dùng đến quỷ hồn để khi dễ nữ hài tử, thực không đẳng cấp tẹo nào"

"Ngươi đường đường là Thống soái Liên quân lại cần nhờ đến bắt cóc tống tiền để đối phó với đối thủ, vậy có đẳng cấp không vậy hả?" Bần đạo cười khổ phản bác.

"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều vui lắm sao?" Âu Dương Nhược Lan sau khi thốt ra lời này, lập tức ý thức được lời nói này có điểm không ổn, nên vội vàng giảo biện: "Ai bảo ngươi là một ngươi âm hiểm cho. Được rồi, không cần nói nhiều với ngươi nữa, ngươi chuẩn bị mục sư ở trong thành đi, còn chúng ta cũng bảo người gọi mục sư, để cho bọn họ trao đổi với nhau"

"Được, bất quá ngươi chẳng cần phải ra vẻ như vậy" Bần đạo thuận miệng nói.

Tại trên chiến trường, có rất nhiều thời điểm trao đổi tù binh, hoặc là đàm phán, hoặc là dùng tiền mua chuộc tướng lãnh quý tộc phản lại" Mấy loại tình huống này cũng là rất bình thường.

Người đến làm trung gian, chính là người Giáo đình được gắn thêm cái chiêu bài này, có bọn họ bảo đảm, hai bên đều có tin tưởng. Tuy rằng hiện tại Giáo đình đang đứng ở bên phe Liên quân, chẳng qua lần này bần đạo cũng vẫn tin dùng bọn họ, dù sao dưới cặp mắt trừng trừng của bao mọi người, bọn họ cũng không làm ra điều thái quá gì.

Huống chi một tràng quyết đấu sau đó còn phải chờ ta lên sân khấu, lúc này bọn họ tuyệt đối sẽ không giả dối. Hắc hắc.

Nhưng mà có giả dối đi nữa thì sao nào, Nộ Long Chi Bào Hao đã được ta dùng Tam muội chân hỏa trộm cắt dây cung và cánh tay cung, chỉ để lại một chút kết dính mà thôi, khi kéo dây cung khẳng định sẽ bị đứt toàn bộ, tương đương một phế vật. Về phần Sương Chi Ái Thương, cạc cạc, kia căn bản là một vật tai họa, ta có thể vứt đi cũng cầu còn không được nữa là.

Rất nhanh mục sư trong thành đem thứ kia đi ra ngoài, mang Hỏa công chúa trở về. Bần đạo vội vàng chạy tới an ủi, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết nàng cùng với Băng công chúa ôm ta khóc rống lên một trận, hơn nửa ngày mới dừng lại.

"Uy, Long Thanh Thiên, việc của ngươi xong rồi, thì phải là nên bàn về chính sự đi" Âu Dương Nhược Lan ở bên ngoài hô lên.

Bần đạo đành phải buông hai vị công chúa ra, mang theo các nàng đi lên trên thành lầu, nhìn Âu Dương Nhược Lan nói. "Ta đây lưu lại để cho ngươi đi kiếm tra thứ kia mà"

"Sặc, nói thật dễ nghe, rõ ràng là tình chàng ý thiếp" Âu Dương Nhược Lan nhỏ giọng thì thầm, sau đó nàng lớn tiếng nói với ta, "Tốt, ta đi kiểm tra thứ kia, cũng không tệ lắm, chúng ta không phải là hài tử"

"Đừng nóng vội" Một cái thanh âm âm thầm chỉ huy Âu Dương Nhược Lan, đột nhiên hổn hển hô lên. Sau đó hắn thúc giục ngựa chạy đến bên người Âu Dương Nhược Lan, hắn làm cho tin tức vừa mới nhận được thì thầm kể lể tại bên tai Âu Dương Nhược Lan.

Nguyên lai, tiếp nhận thứ kia căn bản không phải là Âu Dương Nhược Lan, cho nên nàng cũng không biết vật kia tốt xấu thế nào, lấy phép mà đưa tiễn, chính là khẳng định không thành vấn đề gì, lại nói, biểu hiện bên ngoài của Nộ Long Chi Bào Hao là rất tốt, nhìn qua, căn bản là không nhận ra được tốt xấu. Chờ cho đến khi vào trong tay bọn hắn, mời pháp sư tràn đầy ma lực lôi kéo dây cung, hì hì vừa mới kéo ra, ở thời điểm được hơn phân nửa, thì thân cung và dây cung đồng loạt đứt đoạn. Sau khi thân cánh cung gảy đoạn do tác động cự lực liền bay tứ tung ra ngoài, làm cho hai tên đang quan kháng nhận lấy xui xẻo, một người bị bắn cho đứt chân, còn người khác thì nhận xui xẻo hơn, trên bụng hình thành một cái động xuyên thấu, chắc sẽ không sống nổi.

Một người sắc mặt trắng bệnh nhanh nhạy đem tình huống này báo cáo lại, thẹn quá hóa giận, vội vàng đứng lên cắt ngang lời của Âu Dương Nhược Lan, liền đem sự tình nói qua cho nàng biết, muốn nàng tìm bần đạo hỏi cho rõ ràng.

"Ngươi … ngươi được đấy?" Âu Dương Nhược Lan nghe xong, tức thì giận tím mặt, nhìn thấy sự tức giận không nhẹ a, nhưng mà trong tinh nhãn lại mang vẻ cười, bất quả khẩu khí vẫn là rất nghiêm khắc, nhìn bần đạo lớn tiếng chỉ trích: "Ngươi … ngươi như thế nào có thể như vậy được chứ ?"

"Ta thế nào hả?" Bần đạo giả ngu nói.

"Ngươi đã động tay động chân ở trên Nộ Long chứ cái gì nữa, vì cái gì phá hư của chúng ta vậy?" Âu Dương Nhược Lan hỏi.

"Ai nha nha, có chuyện này nữa à?" Bần đạo vô cùng thương tiếc nói: "Thật ra bên trong đó cũng có tình có lý a?"

"Cái tình lý gì?" Âu Dương Nhược Lan kỳ quái hỏi.

"Ngươi không nghe nói sao chứ?" Bần đạo giải thích nói: "Có chứ, nhưng thật ra "Lương cầm trạch mộc nhi tức, thiện ma trạch chủ nhi thị" (?). Đây là ngôn luận Đông Tây sáng suốt lựa chọn cho mình một chủ nhân. Nghĩ muốn Nộ Long Chi Bào Hao là tuyệt Thần khí như vậy, tự nhiên sinh ra linh khí, nó tại trên tay ta, như là bảo kiếm xứng danh anh hùng, tự nhiên uy lực vô cùng. Nhưng mà vừa đến tay mấy người các ngươi chỉ có biết lật ngược phải trái, chỉ am hiểu bắt cóc vơ vét tài sản, bình thường chuyện ác nào không làm sao là chủ nhân của nó được, tự nhiên sẽ kháng nghị. Điều này nói lên rằng, các ngươi thật sự rất xấu xa, mà nó là vật có linh tính, thà rằng hủy thân mà chết, cũng không muốn làm đồng lõa với các ngươi.

"Ngươi … ngươi, ngươi đúng là đang nói bậy nói bạ " Âu Dương Nhược Lan nghe ta nói một hơi, lại vừa bực mình vừa buồn cười, nên nói năng có chút lộn xộn.

"Tuyệt đối không nói bậy, sự thật chính là như thế mà, nói cách khác, ngươi nghĩ đi, nó vì cái gì khi còn ở trên tay ta cũng không hủy hoại vậy?" Lập tức bần đạo hỏi ngược lại.

Ân, Nhược Lan vừa nói xong, lại bị ta hỏi ngược lại cái nguyên nhân, vì bực mình mà chết, thật ra nàng sớm đã hiểu dược, kết cục chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, mọi người cùng nhau trở về, còn thể tìm ta đòi lại sao? Chỉ vì ứng phó với lão gia hỏa kia mới tùy tiện nói với ta năm ba câu, nhìn thấy bộ dáng của ta không chút sợ sệt, lập tức mượn cơ hội kéo dài. Dùng một dáng không hiểu cho lắm nhìn về phía lão nhân giả dạng thành một quan quân bình thường kia. Mà lão gia hỏa kia không có ngốc, biết sự tình hiện tại cũng không thể vãn hồi được, đành phải cười khổ nhìn Âu Dương Nhược Lan, sau đó trở lại vị trí của mình, tỏ vẻ vô sự không hề truy cứu chuyện vừa rồi.

"Là ngươi lợi hại, ta chẳng nói qua ngươi được" Âu Dương Nhược Lan cũng không truy cứu, đành cười khổ nhận thua, nói: "Chuyện này ta không truy cứu nữa, hiện tại chúng ta hãy đến chính sự là quyết đấu đi"

"Được" Bần đạo thắng một trận, nhìn Âu Dương Nhược Lan đắc ý nói: "Ngươi có thể kêu đối thủ của ta ra đi. Bất quá, ta muốn nói trước, ta xuống tay nặng, vạn nhất giết chết ai đó, cũng đừng trách ta đấy"

"Ha hả, đương nhiên không thể trách tướng quân được, cũng là bọn hắn tự tìm lấy, chẳng qua tướng quân cũng phải cẩn thận. Tấc có người khác tốt hơn" Lúc Âu Dương Nhược Lan nói ra lời này, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, không có một tia phập phồng, phải nói là không rõ thật tâm dặn dò hay thuần túy là nói mát mà thôi.

Sau khi Âu Dương Nhược Lan nói xong, nhẹ nhàng vung tay lên, nàng chầm chậm lui dần về phía sau, hiển nhiên, lần trước nàng bị trận chiến đấu giữa gia gia và A Nhĩ Bá Đặc làm cho sợ hãi, để không thể ảnh hưởng đến, cho nên lần này di chuyển đi. Sau khi nàng vừa đi không lâu, sáu người cưỡi sáu con ngựa, không vội không vàn đi tới trước cửa thành ngừng lại.

Ta vừa nhìn thấy có thể phân cao thấp a, trong đó có bốn người là cao thủ, hai người kia chỉ góp cho đủ con số. Bất quá, cho dù hai người kia góp cho đủ số, cũng có trình độ ngang bằng với lão Mã không sai biệt lắm. Mà trong bốn vị cao thủ kia, ta chỉ vẻn vẹn nhận ra một gã pháp sư.

Sắc mặc hắn lộ ra băng hàn, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, một thân trường bào ma pháp lam sắc, chính là Băng hệ, một thân dao động ma lực cường hãn. Chứng minh rằng thực lực của hắn tối thiểu cũng ngang bằng một Đại Ma Đạo Sư, không cần hỏi, người này tuyệt đối chính là Đại Ma Đạo Sư Băng hệ của Kham Mạt Tư đế quốc Tư Đặc Lạp Lý.

"Ha hả, xuất thủ chính là Đại Ma Đạo Sư, cũng vừa tầm mắt của ta a" Bần đạo cảm thấy ngoài ý muốn nói.

"Cùng so với ba người bên cạnh của hắn, hắn chỉ là một tên Đại Ma Đạo Sư thì tính cái rắm gì" Gia gia tức giận mắng: "*** mấy tên này là cô hồn dã quỷ ở trong thâm sơn cùng cốc, không biết Âu Dương Nhược Lan tìm đâu ra thế?"

"Ngài quen biết sao?" Bần đạo cảm thấy ngoài ý muốn hỏi.

"Ha hả, đương nhiên nhận biết, lúc trước chúng ta đã từng giao tiếp qua. Có phải không? Tiểu lôi tử" Là từ một tên phát ra thanh âm yêu khí và cách ăn mặc kia. Tên gia hỏa này trên thân là một áo choàng đỏ thẫm, trên khuôn mặt như bôi phấn, thoạt nhìn từ bề ngoài rất khó nhận biết là nam hay là nữ, cách nói chuyện cũng kỳ quái nữa đấy. Một câu nói này của gia gia làm ta nổi da gà đầy người, ghê gớm chết đi được, như thế nào nghe giống như thái giám vậy ta.

Bất quá, mặc dù người khác khinh nhờn, nhưng bổn sự lại khiến cho bần đạo nhìn với cặp mắt khác. Hắn đang ở ngoài ngàn thước, với khoảng cách xa như vậy, mà cuộc nói chuyện của ta và gia gia hắn đều có thể nghe được một cách rõ ràng, hiển nhiên thực lực của hắn tương đối đáng sợ.

"Ngươi *** như thế nào không chết hả?" Gia gia bị hắn gọi là tiểu lôi tử, tức giận đến mặt tái méc, phẫn nộ mắng: "Ngươi là là một xú nhân? Lúc trước không phải bị lão tử làm thịt rồi sao? Tên hỗn trướng nào đã cứu sống ngươi thế?"

"Ha ha" Tên gia hỏa kia đột nhiên ngửa mặt lên trời cười cuồng nộ, thật lâu mới dừng lại, hung tợn nói: "Lúc trước mấy tên tiểu quỷ nhà ngươi âm mưu hại ta, sau lại liên thủ vây công, đáng tiếc là không thể khống chế giết chết ta. Hôm nay ta muốn đùa giỡn với ngươi, làm thịt tôn tử của ngươi, để ta một trận xả giận. Ha ha, ta muốn ngươi sống không được chết cũng không xong"

"Hừ, bằng ngươi cũng xứng sao" Gia gia khinh thường nói: "Tiểu Ngũ, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, tên gia hỏa này so với ta cao hơn một đời, không ai biết được tên của hắn, chỉ biết hắn giống như nhân yêu, trên người không chỉ có tà khí, mà vũ kỹ cũng có tà khí, sau này mọi người đều gọi hắn là Yêu Kiếm" Tiếp đó, gia gia nói qua lai lịch của tên Yêu Kiếm này cho ta nghe.

Nguyên lai, gã Yêu Kiếm khi còn trẻ tuổi là một tên hái hoa, hơn nữa là một loại người bán nam bán nữ, thủ đoạn quá tàn nhẫn, hắn hoành hành trên đại lục được chín mươi năm, tuấn nam nữ mỹ chết ở trên tay hắn không biết bao nhiêu mà kể. Hoàn toàn có thể nói tội ác của hắn chồng chất thành đống.

Phải biết rằng, tuấn nam mỹ nữ đều là người xuất phát từ quý tộc, còn hài tử nghèo khổ làm lụng vất cảm, có thể lọt vào mắt hắn, cũng không dễ dàng gì. Cho nên, số người chết ở trên tay hắn đều là con dòng cháu giống của tầng lớp quý tộc, kể từ dó, hắn được xem như là đắc tội với toàn thể tầng lớp trên đại lục

Thế cho nên cơ hồ các quốc gia trên đại lục muốn truy tìm hắn, lần đầu tiên truy nã hắn, tổng tiền thưởng treo giải tuyệt đối hơn một trăm triệu. Nhưng mà vẫn không có biện pháp cầm nắm giữ hắn. Tên Yêu Kiếm này không chỉ có vũ kỹ mạnh mẽ, ngay lúc ấy không dưới Kiếm Thánh, mà còn am hiểu hóa trang và bổn sự tiềm hành chạy trối chết, làm cho đại lục không yên bình, ai ai cũng không biết hắn khi nào thì đột nhiên hiện ra, cho nên cũng có vài lần bố trí bẫy rập vẫn không thể thành công, hắn không phải không có tới, mà là đều bị hắn đào thoát được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sau lại, tên gia hỏa này ngàn vạn lần không nên … không nên đánh chủ ý lên trên người tổ mẫu, lúc đó tổ mẫu đã trở thành Thánh Nữ, đi du lịch vòng quanh đại lục, dưới tình hình chung, nàng mang theo hai người, một người là gia gia, một người kia chính là A Nhĩ Bá Đặc, sau lại có thêm Khách Thu Toa. Ba người tuổi cũng còn rất trẻ, hơn nữa Khách Thu Toa và tổ mẫu đều là tuyệt thế mỹ nữ, A Nhĩ Bá Đặc lại là tuyệt mỹ nam tử, và gia gia, lúc ấy là một nam tử hắn có vẻ mặt dương đồng như vừa tức giận.

Yêu Kiếm ngẫu nhiên nhìn thấy bốn người chúng ta đi cùng nhau ở trên đường cái, nào có hiểu đạo lý khiếp tâm là gì đâu. Hắn lúc ấy vừa bước sang tuổi chín mươi, thực lực rất mạnh, so với Mã Hách hiện tại cũng không kém hơn, nhưng kẻ có tài thường có gan lớn, hắn nghĩ đến, đối phó ba người trẻ tuổi giống như chúng ta, còn không phải dễ dàng như trở bàn tay sao? Đáng thương cho tên ngu ngốc này quá xem nhẹ Khách Thu Toa, lại không biết đây là điểm chết người a. Cho nên hắn không chút cố kỵ nào, nghênh ngang tiếp tục theo dõi chúng ta, một chút sợ bại lộ hành tích cũng không cần.

Làm hộ vệ cho Thánh Nữ, gia gia và A Nhĩ Bá Đặc cũng không phải là một bao cỏ, rất nhanh phát giác có người theo dõi, đi thêm một đoạn nữa phát hiện thân thủ Yêu Kiếm rất cao minh và còn xuất hiện tà khí, đám người gia gia chỉ nhìn qua một lần liền nhận biết được. Bốn người bọn ta chỉ e thiên hạ chưa loạn thôi, một thoáng thương lượng, lập tức quyết định muốn tóm con cá lớn này.

Vì thế, bốn người bọn ta dẫn Yêu Kiếm ra ngoại thành, đi tới một bên vách núi tử địa, làm bộ như không thấy đường về, ngay khi đi ngang qua Yêu Kiếm, trước tiên tổ mẫu nhìn hắn mỉm cười một cái, lập tức Yêu Kiếm đắc ý như mất hồn vía, bất giác có chút ngây người. Sau đó đột nhiên bị bốn người chúng ta liên thủ đánh lén một trận, trực tiếp làm chân hắn bị thương, sau đó lại bị đám người gia gia chặn đường không cho xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.