Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 5





"Trước hết hãy gác lại chuyện Giáo đình, Băng nhi, ta hỏi ngươi, ngày hôm qua Âu Dương Nhược Lan đã nói chuyện gì với ngươi vậy?" Bần đạo nhìn Băng công chúa hỏi.

"À, thì chỉ nói những chuyện thông thường thôi, đơn giản như là cách ăn mặc của chúng ta nên dùng những loại tốt nào, đều là nói về mặc quần áo sao cho hợp. Mà mấy thứ này cũng rất trọng yếu sao?" Băng công chúa có chút lo lắng hỏi.

"Không có … không có, cái này không trọng yếu, à thì quen biết nhau nên thăm hỏi lẫn nhau thôi" Bần đạo sợ nàng áy náy, nên vội vàng nói tránh đi: "Các ngươi không có hỏi nàng thích cái gì sao hả?"

"Hỏi chứ, kỳ thật đúng là như vậy, chỉ là thái độ của nàng luôn luôn mê sảng khiến cho chúng ta rất khó nghe, hơn nữa lặp đi lặp lại hoài à.

Nếu không phải thần trí của nàng minh mẫn, ta đã nghĩ rằng nàng bị bệnh thần kinh đó?" Băng chúa bất mãn nói.

"Ân?" Lập tức bần đạo vội vàng cảnh giác, liền hỏi: "Nàng ta nói đã mê sảng cái gì với các ngươi vậy?"

"Nàng luôn nói là, gần đây nhất đám ô nha (quạ đen) trên thảo nguyên rất ư là chán ghét, buổi tối bay loạn xạ, còn không ngừng bài tiết độc phân xuống nữa cơ chứ" Băng công chúa tức giận đạo: "Nàng ta thật ghê tởm, làm người ta đều muốn ói ra hết sạch"

Nhất thời trong lòng bần đạo cả kinh, gia gia cùng phụ thân cũng đồng dạng như vậy, ta trầm ngâm gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý trong lời thoại này, sau đó vì muốn xác định một lần nữa, ta lại hỏi tiếp, "Nàng ta còn nói cái gì nữa không?"

"Tại chính bản thân nàng luôn luôn thổi phồng, nàng nói cái gì là, bệnh lâu trở thành lương y!" Băng công chúa thấy sắc mặt ta biến đổi, vội vàng truy vấn: "Chẳng lẻ những lời này còn có ngụ ý khác nữa hay sao?"

"Bệnh lâu trở thành lương y" Đưa tay vỗ vỗ cái trán chính mình, hối hận nói: "Ta xem nàng đã biết được, không nghĩ tới mưu kế của ta đã bị nàng phát giác được. Kỳ quái a, nàng như thế nào lại không nói ra vậy nhỉ?"

"Cái mưu kế gì? Chẳng lẻ nói ám chiêu của ngươi đã bị nàng xuyên thấu" Gia gia vội vàng hỏi, "Có nghiêm trọng lắm không?"

"Đừng lo!" Bần đạo cúi đầu trầm tư một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ai, ta hiểu được, là nàng không thể ngăn cản được, mới cố ý lấy lòng với ta ấy mà"

"Rốt cuộc là cái gì? Ngươi có thể nói rõ ràng cho ta biết một chút đi?" Gia gia có điểm tức giận nói.

"Như vậy nè… " Bần đạo vội vàng giải thích: "Lúc đó ta tại Hỏa Hán vương đô khi nghe được tin tức Liên quân xâm chiếm Đại Hán, liền nghĩ tới một cái kế hoạch, lúc ấy, ta viết thư gửi về Bác Lạp Tư bảo bọn họ đi chuẩn bị. Lúc Liên quân đã đến trước mặt, ngài còn nhớ rõ bấy giờ ta bí mật chỉ huy năm ngàn Dực Nhân bộ đội đó không? Bảo bọn họ chấp hành kế hoạch"

"Đương nhiên nhớ rõ. Ngươi vì bọn họ mà đi gây sức ép lên mấy vạn hỏa quân khiến mỗi ngày nghiêm mật hộ vệ, ban ngày hay buổi tối cũng không nghỉ ngơi được, biến thành những tiếng oán thán thấu trận trời xanh. Nhưng mà ngươi lại không nói rõ nguyên nhân, hiện tại phải nói rõ ràng cho ta nghe mới được" Gia gia nghiến răng nói.

"Ha hả, ngài đừng tức giận, ta … là không phải đang nói cho ngài biết đây sao" Bần đạo nhanh nhạy cười làm lành nói: "Chuyện là thế này, a mà phải nói từ đầu, trò chơi này còn liên quan đến thủ hạ của ta, hắn là một người có chức nghiệp đã tuyệt chủng ở trên đại lục – Vu sư, ngài có ấn tượng gì không?"

"Vu sư?" Gia gia nói khác đi, "Có phải người làm chức nghiệp kia chính là người chuyên môn nghiên cứu ra dược tề hại người đó không?"

"Hắc hắc, không sai, thủ hạ này của ta có hơn một ngàn phối phương dược vật độc đáo a, công dụng thì thiên kỳ bách quái, trong đó có một loại dược vật, lúc ấy ta vừa nghe hắn nói xong, lập tức để tâm" Bần đạo đắc ý nói.

"Cái dược tề gì vậy?" Gia gia tò mò hỏi.

"Hắc hắc, thuốc này không có danh khí gì, là hắn ngẫu nhiên phối chế mà được, hiệu quả chỉ có một lần. Chỉ cần tại trong không khí rải ra một chút, lúc tuấn mã đi trên đường hít vào mũi, bảy ngày sau, chiến mã này tất chết. Chính là ta phái Dực Nhân đi đến trên thảo nguyên rải cái thứ dược tề này xuống" Bần đạo cười gian nói: "Thảo nguyên đại chiến, quan trọng nhất chính là chiến mã, chỉ cần một số dược hiệu này, ít nhất chiến mã của liên quân cũng chết đi hơn chín thành. Ta cũng không tin, 200 vạn bộ binh Liên quân còn thể ở bình nguyên ngăn cản được Thanh Long xung phong không? Trừ phi bọn họ đều là Thú Nhân"

"Ngươi quá âm hiểm" Gia gia kinh hỉ nói: "Ta bảo tiểu tử ngươi hãy định liệu trước đi, mà ngươi một chút cũng không vội, nguyên lai sớm đã có chuẩn bị a?"

"Đáng giận, như thế nào lại không nói sớm hả?" Phụ thân cũng nổi giận mắng: "Ngươi có biết hay không, từ khi đại quân tiến gần sát đến nay, ta chưa từng có được giấc ngủ an ổn. Sớm biết được ngươi có ám chiêu này, ta làm sao còn lo lắng thành ra như vậy chứ?"

"Ha hả, thật ra, trong lòng ta cũng không có nắm chắc a?" Bần đạo cười khổ nói: "Chiến mã của Liên quân cũng không phải có một hai thớt thôi? Mà là hơn một trăm vạn chiến mã đó, lúc hợp lại đã đi xa hơn trăm vạn dặm, ai ngờ được loại dược tề này có hiệu quả hay không, không ai biết được?. Vạn nhất lúc đó mất linh thì sao, ta nói cho các ngươi biết trước không phải làm cho các ngươi vui mừng quá sớm hay sao?"

"Vậy ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?" Gia gia vội vàng hỏi.

"Khoảng tám phần tả hữu đi" Bần đạo cười nói, "Bởi vì ta muốn có so sánh, hơn nữa cũng muốn số lượng hơn, còn không hy vọng nó phát tác quá nhanh, cho nên ta bảo thủ hạ kia sửa đổi phối phương dược, thời gian làm thí nghiệm lại không có nhiều, chỉ là làm vội vã rồi đưa tới đây mà thôi"

"Vì sao không cho chết luôn nhưng lại hy vọng không phát tác nhanh?" Phụ thân kỳ quái hỏi: "Thu thập bọn họ sớm một chút cũng không phải tốt hơn hay sao?"

"Dược vật chế tạo của ta khi gieo rắc cũng cần thời gian, đến ngày hôm sau mới tan hết, hy vọng của ta là kéo theo trại dưỡng ngựa Liên quân. Nếu phát tán nhanh, trước hết bọn họ sẽ cảnh giác, rất có thể sẽ bảo vệ số chiến mã còn lại không trúng độc. Chỉ cần bọn họ có thể bảo hộ được hơn ba mươi vạn chiến mã, chúng ta đừng tưởng nghĩ đến muốn tốc chiến tốc thắng" Bần đạo cười nói, "Kỳ thật, đúng ra hiện tại đã là phát tác có nhanh hơn một chút, ít nhất Âu Dương Nhược Lan cũng đã nhận ra, bất quá có điểm kỳ quái là, nàng dường như cũng không muốn truyền ra ngoài a, mà là lựa chọn trầm mặc cùng giả ngu"

"Nhưng, nàng như thế nào biết được vậy?" Gia gia kỳ quái hỏi, "Chẳng lẻ dược vật kia của ngươi có hương vị kỳ quái gì, nên rất dễ nhìn thấu được?"

"Không có, loại dược vật này không sắc không mùi, đương nhiên, hít vào sẽ có bất đồng, nhưng mà ai lại nguyện ý đi hít thứ đồ này chứ? Chỉ là có người ngẫu nhiên hít vào một ít bất quá chỉ cảm thấy có chút khó chịu mà thôi, ai ai cũng không thể hoài nghi được bên trong nó có độc" Bần đạo tự tin nói, "Hơn nữa thuốc này chỉ hiệu quả đối với ngựa, con người hít vào thì không có việc gì"

"Về phần Âu Dương Nhược Lan, ta đoán là nàng sau khi nhìn thấy rất nhiều chiến mã ngã bệnh, mới sinh ra hoài nghi, lập tức tiến hành chuẩn đoán bệnh cẩn thận đối với chiến mã này, cuối cùng cho ra kết luận, nếu như trước khi chiến mã không xuất hiện dị thường, ta bảo đảm nàng không có phát hiện ra" Bần đạo sau đó thán phục nói: "Ngài nghĩ xem, nàng vì cái gì mà cường điệu "bệnh lâu trở thành lương y"? Hiển nhiên, nàng nói là, bản thân nàng bị bệnh nhưng lại không thiếu dược vật, cho nên mới có thể nhận ra được bệnh trạng chiến mã trúng độc. Thật sự là một nữ nhân rất giỏi a"

"Ngươi nói nàng có thể hay không làm dáng làm bộ ra bên ngoài mà thôi, chờ cho khi chúng ta phóng ra, nàng đột nhiên đem số ngựa đó điều trị lành lại, sau đó là phản công ngươi một trận?" Gia gia lo lắng hỏi.

"Ha ha, tính khả thi không lớn lắm đâu" Bần đạo tự tin nói: "Thật ra độc dược này không khó trị liệu, không chỉ có Quang Minh pháp thuật có hiệu quả khu trục độc thuật, mà đến phối chế giải dược cũng không gặp khó khăn gì. Nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là số lượng. Ta dám bảo đảm, hiện tại chiến mã Liên quân tám phần mười đã bị trúng độc. Nhiều chiến mã trúng độc như vậy, nếu muốn giải khai trong lời nói, thật sự quá khó khăn. Một vị mục sư một ngày có thể chữa trị hơn mười thớt chiến mã cũng đã không sai biệt lắm. Mà mục sư Liên quân chỉ có chín trăm, nhất định chẳng bước qua ngàn. Bọn họ trị liệu nhiều ngựa như vậy không phải vì mệt mà chết sao? Không chờ đến lúc bọn họ trị liệu hết, thì toàn bộ đã chết ngủm rồi"

"Giải dược kia? Nếu trước tiên Âu Dương Nhược Lan phối chế giải dược thì phải làm sao bây giờ?" Gia gia vội hỏi: "Ngươi có thể phối chế, nàng có thể giải được a?"

"Càng không có khả năng" Bần đạo cười nói: "Không nói đến nhân thủ phối chế, dược vật này cơ hồ là tập hợp tất cả các Tinh Linh pháp sư tại lãnh địa của ta, dụng ma pháp đề thăng lên, nếu dựa vào thu hoạch trong lời nói, chính là phái đến bao nhiêu nhân mã cũng không đủ số lượng. Cho dù Âu Dương Nhược Lan biết được địa phương giải dược, nàng cũng không có nhiều dược vật để mà phối chế a? Hơn nữa ta cũng đã hỏi qua thủ hạ của ta là Vu sư ấy, có một vài loại ở trong dược giải kia căn bản là không có ở trên thảo nguyên, vậy chính nàng nuôi dưỡng nó à?"

Kỳ thật, chủ lực đề cao sinh trưởng dược vật kia chính là Đức Lỗ Y, không có bọn họ, ta thậm chí ngay cả nhân thủ phối dược cũng không đồng đều. Nhưng mà bây giờ thân phận bọn hắn lại rất mẫn cảm, tạm thời vẫn không gọi bọn họ ra ngoài, đến khi nào mấy vị Đức Lỗ Y này dung hợp xong linh hồn cửu cấp ma thú mà ta đưa cho, cạc cạc, cũng là lúc bọn họ chính thức ra mặt chống đối đám Giáo đình kia.

"Nói như vậy, chiến mã Liên quân chết chắc rồi?" Gia gia vừa lòng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Tuyệt đối chết chắc" Bần đạo cười nói: "Bất quá, vì để ổn thỏa …., ta sẽ phái Lôi Đạt (ra đa) hảo hảo tuần tra, chiến mã của bọn họ không chết, chúng ta tuyệt đối không đánh"

"Ha ha, thật tốt quá, chúng ta hay là kéo dài thời gian, chờ sau khi chiến mã bọn họ chết hết, ngươi ra mặt can thiệp với Âu Dương Nhược Lan, bảo bọn hắn thành thật giao công chúa ra" Gia gia cười nói: "Ta nghĩ, ở cái thời điểm kia, bọn họ sẽ không được lời tí nào cả"

"Nhưng, ta ngay tại đương trường phát thệ qua, muốn ngày mai phải trả lời thuyết phục cho bọn hắn? Nếu không thực hiện, danh dự Long gia sẽ vất đi?" Bần đạo khó xử nói.

"Ai! Danh dự Long gia cố nhiên là trọng yếu rồi, nhưng cùng so sánh với cái mạng nhỏ của ngươi, thà rằng ta ngã xuống cũng không sao!" Gia gia cảm khái nói: "Long gia không thể không có ngươi a"

"Ai, ui, không phải đang ngốc nghếch đấy chứ? Gia gia cũng đừng để ý đến, ta có Cái Thứ, tại sao phải sợ đám người bọn hắn?" Bần đạo bất cần nói.

"Nhưng mà Giáo đình đã biết Cái Thứ, lại còn đưa ra điều kiện này, hiển nhiên bọn họ có biện pháp đối phó với ngươi" Gia gia lắc đầu thở dài nói.

"Hắc hắc, không thể nào đâu? Bọn họ có thể có biện pháp nào chứ?" Bần đạo cười nói.

"Đúng rồi, có một câu mà Âu Dương Nhược Lan luôn lặp đi lặp lại, có quan hệ đến Cái Thứ" Băng công chúa đột nhiên xen mồm vào nói.

"Là câu gì?" Gia gia vội vàng hỏi.

"Nàng nói, Cái Thứ thật đáng yêu, nàng ngay cả vài sợi lông trên mình Cái Thứ cũng hiểu biết rất rõ ràng" Băng công chúa kỳ quái hỏi: "Chẳng lẻ nói Cái Thứ còn có cái bí mật gì nữa sao? Vì sao trong các ngươi ai ai cũng coi trọng nó như vậy thế?"

"Thật ra cũng không có cái bí mật gì, bất quá nó chỉ là một con Đại Địa Chi Hùng mà thôi" Bần đạo cười meo meo nói.

"Đại Địa Chi Hùng?" Băng công chúa giật mình khiến cho hai tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài, giọng bất khả tư nghị nói: "Long ca ca, là đang thổi phồng lên đúng không"

"Ha ha" Ba người chúng ta đồng thanh cười phá lên, phụ thân từ nơi gia gia mới biết thân phận Cái Thứ cách đây không lâu, ngay lúc đó cũng có phản ứng như Băng công chúa bây giờ không khác biệt lắm.

"Có đúng không, ngày mai ngươi sẽ biết thôi ma" Bần đạo cười ha ha nói: "Một đánh sáu, ha ha, ta dám nói, trừ phi Giáo hoàng hoặc là bà ngoại, hoặc những người khác cùng cấp, nói cách khác, cho dù sáu Kiếm Thần và thêm sáu Đại Ma Đạo Sư cũng không có khả năng là đối thủ của Cái Thứ"

"Trời ạ! Chẳng lẽ là sự thật sao" Băng công chúa khiếp sợ nói: "Ngày mai ngươi nhất định phải cứu muội muội ra a"

"Ha ha, yên tâm đi, hãy xem ta như thế nào thu thập mấy tên ngu ngốc này nha" Bần đạo tự tin nói. Hắc hắc, Giáo hoàng biết đến Cái Thứ là trước khi Cái Thứ được Tự Nhiên Nữ Thần quán thâu thần lực, tất cả phương pháp đối phó với Cái Thứ của hắn khẳng định là chiếu theo thực lực khi đó mà chế định Cái Thứ, hiện tại thực lực Cái Thứ đã trở mình một lần nữa, ta cũng không tin ám chiêu của hắn còn có thể hiệu quả. Hơn nữa, chính bản thân bần đạo cũng không phải Bạch cấp a.

Sau khi bị bại lộ ra, ta cũng đã chuẩn bị tích cực rồi, kỳ thật cho dù không có Cái Thứ, chỉ vẻn vẹn dựa vào bản thân ta đối chọi sáu người, cũng có thể nắm chắc tám chín thành, ai sợ ai chứ?

"Thiên phương bất khả đại ý" Gia gia nghiêm nghiêm túc nói: "Đừng quên, ngươi ngày mai sẽ đem Sương Chi Ai Thương và Nộ Long Chi Bào Hao giao nộp ra. Nếu bọn họ dùng tới hai kiện này để đối phó với ngươi, ngươi cũng có thể nguy hiểm đó"

"Ân! Đúng vậy, đối với Sương Chi Ai Thương bọn họ còn cố kỵ oán khí ở bên trong, nên sẽ không dễ dàng vận dụng nó. Nhưng Nộ Long Chi Bào Hao sẽ không băn khoăn a, nó thật sự quá lợi hại. Ngươi không có thể trốn tránh được?" Phụ thân cũng lo lắng nói.

"Đúng vậy, Nộ Long Chi Bào Hao uy lực quá mạnh mẻ. Long ca ca ngàn vạn lần không đem giao cho bọn hắn, muội muội nhất định sẽ không trách ngươi đâu mà" Băng công chúa cũng sốt ruột nói.

"Ha ha, không cần lo lắng, ta có biện pháp mà" Bần đạo cười cười lấy Nộ Long Chi Bào Hao mang ra, nói: "Không biết Sương Chi Ai Thương có thể hay không chém nát nó"

"Chém nát nó? Gia gia cả kinh, sau đó lập tức hiểu được, tiếc hận nói: "Hủy nó đi đích xác vẫn có thể xem là một biện pháp, chỉ là rất đáng tiếc thôi"

"Ai nha, không được" Băng công chúa sốt ruột nói: "Đây chính là Thần khí a, ngươi còn muốn dựa vào nó để đả bại địch nhân nữa đó?"

"Ha hả, thật ra đồ chơi này hiện tại đối với ta mà nói lại không có tác dụng quá lớn gì" Bần đạo cười giải thích: "Công tích của nó quá lớn, lực uy hiếp thì quá mạnh mẽ, thế cho nên tất cả mọi người đều phải cẩn thận đề tâm điệu đảm phòng ngừa ta. Chỉ cần thứ này trên tay một ngày, ta chính là công địch của toàn bộ đại lục. Các quyền lực các quốc gia sẽ không tiết đại giới tìm đến ta phiền toái, các ngươi ngẫm lại mà xem, ta cũng có vài lần đánh đố tranh đấu với nhau cùng người ta, kỳ thật đều có chút mạc danh kỳ diệu, mục đích của bọn họ rất đơn giản là vì thứ này ở trên tay mà tới, thất phu vô tội, mang báu vật có tội"

"Nhưng, không có nó, ngươi sau này làm thế nào để uy hiếp pháp sư được a?" Gia gia khó hiểu nói: "Đừng quên, Liên quân còn có hai vị Đại Ma Đạo Sư. Không có Nộ Long Chi Bào Hao, ngươi cho rằng bọn họ còn có thể ẩn náu mà không đến kiếm người nữa sao? Đến lúc đó, ta hỏi ngươi lấy cái gì mà ngăn chặng ma pháp công kích của bọn họ"

"Ha ha, ta có một mục đích khác chính là dẫn bọn họ ra ánh sáng, bọn họ luôn ẩn náu từ một nơi bí mật gần đó, nên ta chán ghét ấy chứ, muốn là bọn họ phải lộ diện ở trước mặt của ta, hắc hắc, ta tự nhiên có biện pháp thu thập bọn họ" Bần đạo tự tin cười nói. Đối với thực lực của ta, Nộ Long Chi Bào Hao có thể là trợ giúp không tồi, nhưng hiện tại cũng quá yếu đi.

Phi kiếm của ta từ sau khi hấp thu năng lượng Đại Giáp Trùng, uy lực tăng lên nhiều, phối hợp với kỹ năng phóng xuất kiếm của ta, lấy thủ cấp ở ngoài mấy ngàn thước cũng như lấy đồ ở trong túi. So với Nộ Long Chi Bào Hao thì mạnh hơn rất nhiều, sở dĩ ta dụng nỏ mà không cần dùng kiếm, đơn giản là muốn giấu con bài chưa lật này, chỉ là chưa tới thời khắc quan trọng mà thôi. Nhưng vì sự tồn tại của Nộ Long Chi Bào Hao, khiến cho toàn bộ đấu thủ của ta ẩn trốn hết. Không có một thân bổn sự hơn người, trong lòng thật đáng buồn a. Lần này chỉ cần làm cho Nộ Long Chi Bào Hao ném quẳng ra thành công, hắc hắc, tự nhiên sẽ có mấy tên ngu ngốc nhảy ra cho ta thử kiếm.

"Nhưng, thứ này cũng quá quý giá đi mất? Như thế nào nói hủy là có thể hủy được" Phụ thân có chút luyến tiếc nói.

"Ha ha, ý tử của ta là chẳng qua âm mưu chém nát cánh tay cung của nó, hai bộ phận ở trên nỏ này rất quan trọng, nhưng Nộ Long Chi Bào Hao cao, kỳ thật cũng không quý hiếm lắm, ít nhất ta có biện pháp tìm vật phẩm thay thế chữa trị nó, cho nên chúng ta chỉ cần đánh thắng trận này, cho dù Nộ Long Chi Bào Hao có bị tàn phá, ta cũng có thể thân thiện hữu hão như thường" Bần đạo cười gian nói, "Hắc hắc, đến lúc đó người khác cũng đã biết nó hỏng rồi, sẽ không đề phòng nhiều hơn trước, ta có thể xuất kỳ bất ý dùng nó mà thắng bất cứ âm mưu nguy hiểm nào"

"Thật sự tu bổ được sao?" Nhãn tình gia gia sáng lên, cười nói: "Cái kia thì không có vấn đề gì chứ"

"Có thể Sương Chi Ái Thương cũng rất mạnh, ta nghe nói hiện tại nó đúng là một loại được bài danh là Thần khí đệ nhất, như thế nào có thể để cho Liên quân lấy đi được?" Băng công chúa sốt ruột nói.

"Cái này ngươi cũng đừng quá lo, ha hả, tóm lại, nó là một loại không may mắn, ai cầm được nó liền nhận lấy xui xẻo" Bần đạo cười nói.

"Ngươi không tin thì hỏi gia gia đi ha, hắn đã từng dùng qua một lần rồi"

"Ta đảm bảo nó là không may mắn" Gia gia cười khổ nói: "Ta đã dùng qua một lần, chẳng quá hơn mười giây đồng hồ, lập tức cả người bị đông cứng mà chết, nếu ai muốn thì cho quách cho rồi, một chút cũng không tiếc"

"Nhưng mà … " Băng công chúa còn muốn nói thêm nữa … nhưng bần đạo lại không muốn dài dòng thêm nữa, dù sao chuyện tình ma quỷ ở dị giới vẫn là không nên nói về nó nhiều, vì thế nhanh nhạy chuyển đề tài khác.

"Được rồi, không nói vấn đề này nữa" Bần đạo có chút truy vấn nói, "Âu Dương Nhược Lan còn có nói mê sảng gì khác nữa không?"

"Hết rồi, nàng chỉ lặp đi lặp lại ba câu này mà thôi" Băng công chúa nói.

"Ngươi xem Âu Dương Nhược Lan là có ý tứ gì a?" Gia gia cười yêu mị nói: "Sẽ không nhen nhóm lửa với người tình cũ đấy chứ?"

"Ha ha!" Phụ thân cùng Băng công chúa đều có vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm ta, làm cho ta không được tự nhiên cho lắm.

"Ta là người chất phác mà" Bần đạo vội vàng phủ nhận: "Ta đoán, nàng rất có thể đã bị người ta khống chế, bị bắt buộc đảm đương thủ lĩnh Liên quân, rất có thể trong tâm lại không muốn chút nào, mấy câu nói mê sảng này là nhờ Băng nhi chuyển đến cho ta, hướng ta lấy lòng đó mà".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.