Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 4





Trong lời nói của Ni Khoa, khiến cho gia gia cùng phụ thân và tất mọi người sau khi nghe xong tin tức này, khẳng định là một đầu mờ mịt không hiểu, chỉ có ta mới hiểu được ý tứ của hắn. Nói vậy, khi hắn nhìn thấy Hương Hương, tức thì nhìn ra được thân phận Hương Hương là Thần Ngữ giả, bất quá hắn hiển nhiên là người thương hoa tiếc ngọc, nghĩ đến Đức Lỗ Y sớm đã bị diệt sạch, cả đời này của Hương Hương nhất định không trở thành Thần Ngữ giả được, cho nên mới bỏ qua nàng.

Cũng không như dự kiến, Hương Hương dưới sự trợ giúp của ta đã trở thành Thần Ngữ giả, hơn nữa dẫn động Thần phạt, Thánh Sơn chi dịch, tổng bộ giáo đình bị hủy hoại, nhân viên bị tổn thất thảm trọng, còn bị bức bách di dời ra Thánh Sơn, Ni Khoa cũng đã đổ lỗi tại trên người chính mình.

Bản thân tự trách thật sâu làm cho hắn buông tha hết thảy vinh dự và tôn nghiêm, hạ quyết tâm vãn hồi tổn thất này.

Hương Hương đã là Thần Ngữ giả, có năng lực câu thông với Thần minh, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà ta không giống nhau a, tuy rằng ta coi hắn là thân thuộc, nhưng theo lợi ích cự đại trước mắt của Giáo đình, thân tình chẳng có nghĩa lý gì ráo? Vì không muốn tạo ra một đối thủ cường đại đối địch với Giáo đình, đành lấy ta làm vật hy sinh, đây là cách lựa chọn tốt nhất của bọn hắn hiện giờ. Không có sự trợ giúp của ta, Đức Lỗ Y khó có thể theo kịp thế lực khổng lồ của Giáo đình cũng như truyền bá giáo lý, không có tín đồ và lực ảnh hưởng, Tự Nhiên Thần Giáo của Hương Hương sẽ rất nhanh tan biến theo gió.

Vì thế, bần đạo chính là người quan trọng nhất mà Tự Nhiên Thần Giáo muốn phục hồi lại, cho nên hắn mới không tiếc hết thảy đại giới cũng muốn tiêu diệt ta.

Cho dù là mang trên lưng lấy đại áp tiểu, lấy nhiều khi ít, thậm chí là tội danh bắt cóc cũng không tiếc. Ngày hôm nay, lão nhân này ôm tâm tình liều mạng chạy đến đây. Dù sao cũng đã biết được Đại Địa Chi Hùng cường hãn đến mức nào, vạn bất đắc dĩ, không một ai nguyện ý muốn đối địch với sinh vật cường đại như vậy.

"Lão nhân gia, ngài cường đại là không cần nghi ngờ, Đại Dự Ngôn thuật đích thật là pháp thuật đáng sợ nhất trên đại lục" Bần đạo mỉm cười nói: "Nhưng mà, nhân lực là có giới hạn, đối mặt với cửu cấp ma thú thượng vị Đại Địa Chi Hùng, vậy xin hỏi, ngài… có thể có bao nhiêu phần thắng vậy?"

Bần đạo nói xong, cưỡi Cái Thứ từ trên tường thành nhảy xuống, giữa không trung, thân bình Cái Thứ bỗng chốc bành trướng lên, trong nháy mắt, một con quái vật cự đại hiện ra tại trước mặt hơn mười vạn đại quân. Cái Thứ này sau khi trải qua vài năm cật lực ẩn giấu. Hôm nay có cơ hội, danh chính ngôn thuận hiện diện ở trước mắt moi người.

Lúc này thân hình Cái Thứ cao đến hai mươi thước, so với tường thành thì cao hơn rất nhiều, bần đạo ngồi trên lưng nó ngạo nghễ nhìn đối thủ ở phía dưới. Đại quân song phương bị dọa cho ngây ngốc đứng ra đó, tất cả các tướng sĩ đều mang theo biểu tình giống nhau, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, miệng thì há rộng hết cỡ, thần tình đều biểu thị bất khả tư nghị. Nhìn thấy bọn họ như vậy, trên mặt bần đạo cũng kìm không đậu hiện ra một cỗ đắc ý

Về phần đối thủ của ta, Giáo đình phái tới ba người tất nhiên cũng đã biết tin tức, cho nên mặc dù khiếp sợ, nhưng có thể miễn cưỡng bảo trụ bình tĩnh. Nhưng ba người khác hiển nhiên là không có chuẩn bị tâm lý, Băng hệ Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý khuôn mặt trắng bệch không chút máu, môi không ngừng run lập cập. Về phần hai tên góp vốn cho đủ số, bị dọa cho mất ý chí chiến đấu. Nếu không phải tại trước mặt đại quân song phương sớm đã quay đầu bỏ chạy mất dép.

"Rống … !" Đây là lần đầu tiên Cái Thứ xuất tràng, chính thức xuất trướng biểu diễn, rốt cục cũng không cần che giấu như trước đây nữa, cho nên nó có vẻ rất hưng phấn, vui mừng rống lên một tiếng, khí thế rống giận nghiêm nghị này của hắn trong bất tri bất giác quán nhập vào ma lực, lấy ma lực hùng hậu dự trữ không đáy của hắn, tiếng rống của nó truyền xa đến mấy chục dặm, tất cả chiến mã ở trong phạm vi này đều biết thân biết phận, toàn bộ bị dọa cho nằm rạp xuống đất, ngay đương trường đồ nhơ nhớp trong người đều chảy ra, thậm chí có một số bị dù dọa mà chết đi.

Đối thủ của ta đều là kỵ mã, ngựa của bọn họ cách ta gần như vậy, tất đứng mũi chịu sào, biểu hiện càng thêm bất lực, không ngờ sau khi ấn tượng dọa người trôi qua. Sáu người không kịp phòng bị đã làm ra trò cười cho thiên hạ, ba tên cao thủ Giáo đình có vẻ hoàn hảo hơn một chút, cũng nhanh chóng ổn định. Nhưng mà thân thủ Băng hệ Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý không thể linh hoạt được, một thân thể pháp sư yếu nhược như một lão già, có thể linh hoạt mới là lạ, cho nên bị té lăn quay trên mặt đất.

Mà hai gã cao thủ kia, bị dọa cho mềm nhủ, nhất thời tâm thần thất thủ, ảnh hưởng phát huy, một tên thì ngục ngã xuống đất, còn một gã thì đầu chúi xuống đất. Sau khi đứng lên là một thân bùn đất, miễn bàn đến chật vật.

"Ha ha, mới chỉ rống lên một tiếng, mà các ngươi đã bái phục rồi sao?" Bần đạo cười khẩy nói. Đồng thời cũng thúc dục Cái Thứ hướng bọn họ chậm rãi đi tới. Hùng chưởng cự đại của Cái Thứ đập trên mặt đất vang lên tiếng thùng thùng, lại phối hợp với thân hình cự đại của nó, quả nhiên cực kỳ uy mãnh. Đối với người nhát gan, chỉ sợ bộ dáng hung ác của nó liếc mắt nhìn một cái có thể bị hù dạo mà chết.

Điều bần đạo muốn chính là hiệu quả như thế này, là vì muốn thu thập trước phải áp chế tâm lý của bọn họ, quả nhiên hai tên gia hỏa góp cho đủ quân số kia mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất hiện tại bị danh khí cùng giật mình cấp hù dọa, cùng nhau la lên: "Ta mặc kệ! Cùng quyết đấu với Đại Địa Chi Hùng chính là muốn chết" Nói xong quay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc, bọn họ đã là cùng hội cùng thuyền, như thế nào có thể dễ dàng cho bọn họ xuống thuyền được.

"Hai tên hỗn đản dám đối với Thần bất kính, đi chịu chết đi" Mễ Nặc Á nổi giận gầm lên một tiếng, tùy tay xuất ra một cây Truyền Thừa trượng màu trắng ngà, một bước xa xa đuổi tới, theo đó chính là quét ngang một cái.

"A… !" Hai người đồng thời phát ra một tiếng hét thê thảm, đã bị Mễ Nặc Á chém thành bốn đoạn. Nhất thời ruột gan phèo phổi phun ra một lượt.

"Ngươi, có phải là muốn lâm trận bỏ chạy không?" Mễ Nặc Á mang theo Truyền Thừa Trượng còn vấy máu căm tức nhìn Băng hệ Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý hỏi.

"Ai nói ta muốn bỏ chạy? Ta muốn truyền bá tín ngưỡng Thần, chiến đấu tới giọt máu cuối cùng" Băng hệ Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý dõng dặc nói. Tư Đặc Lạp Lý nói như thế nào cũng đã hơn trăm tuổi, kiến thức rộng rãi, đại danh của Mễ Nặc Á đương nhiên hắn biết. Hắn cũng không phải là người ngu ngốc, lúc này, hắn làm sao còn dám nói nửa lời không chứ? Kia không phải là muốn chết sao?

"Tốt lắm, ngươi hãy kiên định tin tưởng nơi Thần, dưới sự chỉ dẫn của Thần, chúng ta không thể không chiến thắng. Chỉ có một con Đại Địa Chi Hùng nho nhỏ, như thế nào là đối thủ của chúng ta được?" Mễ Nặc Á hưng phấn nói, "Hiện tại, chúng ta là muốn nghe chỉ huy của Ni Khoa đại nhân, hắn là người tiến rất gần đến Thần"

"Ha hả, Tư Đặc Lạp Lý, đừng có lo, có chung ta ở đây, ngươi không có việc gì đâu" Ni Khoa mỉm cười và an ủi nói.

"Nhưng mà, Ni Khoa đại nhân, đây là cửu cấp thượng vị ma thú ở trong định nghĩa của chúng ta, đều là không thể tồn tại a?"

"Thậm chí chúng ta đều không hiểu được hết được thực lực của bọn họ mạnh đến cỡ nào" Tư Đặc Lạp Lý cười khổ nói, "Chẳng biết ngươi có biện pháp chiến thắng hắn sao?"

"Thật ra ma thú cửu cấp thượng vị cũng không phải là tuyệt đối không thể thắng được, ít nhất trong lịch sử cũng đã có vài lần thành công giết chết bọn nó" Ni Khoa nhíu mày nói: "Chỉ là Đại Địa Chi Hùng này thật sự rất đặc biệt, chỉ cần chân của nó còn giẫm trên mặt đất thì ma lực của nó tựa hồ vô cùng vô tận. Nếu muốn thắng nó quả thật khó khăn. Thật không biết Long gia tiểu tử này như thế nào thu phục được nó, độ khó khăn này quả thực rất cao nằm ngoài tưởng tượng của mọi người"

"Chúng ta đây làm sao bây giờ?" Tư Đặc Lạp Lý gấp đến độ như muốn khóc lên.

"Câm cái miệng của ngươi lại" Mễ Nặc Á nhìn Tư Đặc Lạp Lý tức giận quát lên. Tư Đặc Lạp Lý cũng sợ tới mức run lên cầm cập không dám nói thêm lời nào nữa, sau đó Mễ Nặc Á đối Ni Khoa nói: "Để ta đi trước đập hai gậy xem, ta cũng không tin còn không có đập nát ma thú bất tử kia?"

"Không cần" Ni Khoa đã tính trước mọi việc nói: "Đừng quên, mục tiêu chúng ta không phải là Đại Địa Chi Hùng mà là Long gia Tiểu Ngũ. Ta mặc dù không có bổn sự giết chết Đại Hùng, nhưng ta có biện pháp vây khốn nó trong một đoạn thời gian. Chỉ cần các ngươi tại trong thời gian này giết Long Ngũ, thì nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành. Đến lúc đó làm cho con Đại Hùng này nổi điên lên, và tùy tiện cho nó điên khùng luôn đi"

"Vậy ngài có thể vây khốn nó được bao nhiêu thời gian?" Tư Đặc Lạp Lý vội vàng hỏi.

"Ân, ba mươi phút, ít nhất ba mươi phút. Ba người các ngươi có nắm chắc tại trong thời gian này giết được Long Ngũ không?" Ni Khoa hỏi.

"Hừ, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi. Ta ba giây đồng hồ có thể làm thịt hắn" Mễ Nặc Á kiêu ngạo nói.

"Ba giây đồng hồ ta có thể giết chết hắn mà quay về" Yêu Kiếm cũng mở miệng cười nói.

"Các ngươi vạn lần không nên chủ quan, tiểu tử này có một pháp thuật rất thần kỳ, có thể che giấu chính mình, giống như loại Ẩn Thân Thuật vậy, đến lúc đó hắn cùng các ngươi chơi trò chơi trốn tìm, ba người các ngươi cũng không nhất định có thể tìm ra được hắn đâu" Ni Khoa nghiêm túc nói: "Tư Đặc Lạp Lý, lần này tìm đến ngươi là vì ngươi là một pháp sư, trọng yếu nhất là dựa vào ma pháp của ngươi duy trì để đối phó với một chiêu này của hắn, về công kích cũng không cần đến ngươi, bởi vì trong Đại Phong Ma Chú của hắn ngươi một chút làm phép cũng không có.

"Nhưng trong Đại Phong Ma Chú của hắn, dấu hiệu ma pháp của ta cũng không dùng được a?" Tư Đặc Lạp Lý vẻ khó xử nói.

"A ha" Ni Khoa cười nói, "Vậy đúng lúc, hắn cũng đừng nghĩ muốn dùng pháp thuật a. Được rồi, hắn cũng đã đến, tất cả mọi người hãy chuẩn bị cho thật tốt, vì sinh tồn Giáo đình, mời chư vị cần phải dốc hết toàn lực ứng phó

"Ân, thỉnh đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm thịt tên tiểu tử kia" Mễ Nặc Á hưng phấn nói.

"Ân" Lần này Ni Khoa không có đáp lời, chỉ mỉm cười gật gật đầu, bắt đầu phóng ra tinh lực hạng nặng hướng trên người bần đạo chậm rãi mà đến.

"Chư vị đang nói cái gì vậy kìa? Sao lại vui vẻ như thế" Bần đạo cưỡi ở trên lưng Cái Thứ, ở xa xa nhìn thấy hết thảy sự tình của bọn họ, bất quá một cái thanh âm gì cũng không nghe thấy, nói vậy là Ni Khoa cũng đã dùng tới cách âm kết giới. Chờ cho ta đi tới nơi cách xa bọn họ hơn mười thước, thì cuộc nói chuyện của bọn họ cũng kết thúc rồi, chuẩn bị thật tốt để chiến đấu.

"Ha hả, chuyện chúng ta tự nhiên cũng có liên quan đến ngươi a" Ni Khoa cười cười, sau đó nghiêm túc nhìn ta nói: "Thẳng thắn mà nói, nếu trong lúc này dứt bỏ đi quan hệ đối địch, có thể nói ta đối với ngươi vô cùng bội phục và thưởng thức, ngươi mới mười lăm tuổi mà đã đạt đến thành tựu này, có rất nhiều người đã đời cũng không thể đạt tới"

"Cám ơn ngài đã khích lệ, ta đối với ngài bỏ qua ngôi vị hoàng đế, mới thật sự bội phục vạn phần" Bần đạo tán dương tự đáy lòng: "Trí tuệ như thế, có thể nói không tiền khoáng hậu"

"Ha ha, chẳng qua thời trai trẻ hết sức bồng bột thôi, không tính là cái gì" Ni Khoa cười hỏi: "Bất quá, ta có một chuyện đối với ngươi mà cho đến bây giờ không nghĩ ra được, hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết đáp án không?"

"Xin cứ hỏi, ta nghĩ ta không có nhiều bí mật trọng yếu nào" Bần đạo cười gật đầu nói.

"Ha ha, cái ta hỏi cũng không phải chuyện cơ mật của ngươi, ta chỉ là rất kỳ quái, tổ mẫu của ngươi là cao tầng Giáo đình, thậm chí là người trong Giáo hoàng tộc, và hầu gái của hiện là Thánh Nữ Giáo đình, ngươi còn có quan hệ mật thiết với Quân đoàn trưởng Cuồng Tín quân đoàn, ngươi vì nữ nhi của hắn mà tại cửa Thánh thành náo động một trận thật lớn?" Ni Khoa hỏi nhỏ, "Những điều ta nói đây là sự thật sự?"

"Đúng vậy, đều là sự thật" Bần đạo thừa nhận rất rõ ràng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Ta đây không rõ, ngươi một khi đã có quan hệ thâm sâu với Giáo đình, vì cái gì còn muốn trợ giúp ngoại nhân đến đối phó với thân nhân của chính mình? Ngươi biết không? Việc làm này của ngươi khiến cho ta là trưởng bối rất là đau lòng a" Ni Khoa với vẻ mặt đau lòng nhìn ta nói.

"Đau lòng? Ha ha aaaa, ta cũng rất đau lòng đây" Bần đạo cười khinh thường nói.

"Ngươi đau lòng? Đau lòng về cái gì? Chúng ta có làm cho ngươi đau lòng sao?" Ni Khoa kỳ quái hỏi.

Bần đạo nghiêm nghị nói: "Mấy người các ngươi đều là trưởng bối, vô cớ giết chóc dị giáo vô tội, hơn nữa lại đuổi giết người ta hơn hai ngàn năm, chỉ vẻn vẹn bởi vì có tín ngưỡng bất đồng, đưa tới một trận đại họa sát thân, ngay cả hài tử các ngươi cũng không buông tha. Vẫn cho một mồi lửa thiêu sống, với hành vi như thế, so với cầm thú cũng không bằng, ta sao không đau lòng cho được chứ?"

"Việc này … !" Mặt Ni Khoa đỏ lên, vội vàng biện giải nói: "Kia điều là chuyện mấy ngàn năm trước, hiện tại làm sao có được?"

"Ngươi sai lầm rồi, có một chuyện cách đây vài năm trước, địa điểm là một trấn nhỏ sát bên Tinh Linh Chi Sâm ở Hoắc Phúc đế quốc.

Gia gia của một vị hài tử chỉ là một trong những Đức Lỗ Ý cử hành nghi thức cho Thần Ngữ giả" Bần đạo cười lạnh nói: "Cái lúc ngươi phát hiện được thân phận của Hương Hương, ta muốn hỏi ngươi có hay không động sát khí?"

"Có, đối với ngươi dù sao ta cũng buông tha nàng" Ni Khoa nói: "Bởi vậy có thể thấy được, chúng ta cũng không có đáng sợ như trong lời ngươi nói"

"Ha ha! Ngươi có thể nói ta nói chuyện giật gân, nói hưu nói vượn. Nhưng trước mắt lại rất rõ ràng. Ngươi như thế nào giải thích đây, lại như thế nào không bảo ta đau lòng đây?" Bần đạo khinh thường hỏi.

"Ngươi nói cái gì đó?" Ni Khoa khó hiểu hỏi han.

"Ta nói chính là Yêu Kiếm đó, chẳng lẻ ngươi có thể phủ nhận là bị Giáo đình khống chế lợi dụng sao?" Bần đạo bỉu môi nói.

"Một tên súc sinh tội ác tày trời như vậy mà các ngươi còn muốn dưỡng cung lợi dụng. Các ngươi còn có cái thể diện gì là nhân từ nữa chứ. Còn có ngữ nghĩa Quang Minh? Trời ạ, chính bản thân ngài không biết đây là chọc giận thiên hạ sao?"

"Ai, có một số chuyện không phải ta làm chủ được" Ni Khoa bất đắc dĩ nói, "Xem như ngươi nhìn thấy một mặt hắc ám của Giáo đình đi, nhưng chúng ta không thể bởi vì vậy mà phủ định Thần vĩ đại. Người trẻ tuổi, ta muốn biết tín ngưỡng của ngươi có hay không vứt Quang Minh Thần sang một bên?"

"Ta … ta cũng không rõ lắm" Bần đạo do dự một hồi, nói chung là không thể thẳng thắng nói đến tín đồ của ta? Cho nên vẫn không có hoàn toàn phủ định.

"Tốt lắm, ngươi đang do dự, nói lên rằng ngươi còn cứu được, vậy ta hỏi, ngươi phủ định tín ngưỡng Tự Nhiên Nữ Thần chứ?" Ni Khoa hưng phấn hỏi.

"Chưa từng có" Bần đạo đáp rất nhanh. Hắc hắc, tín đạo của ta, Tự Nhiên Nữ Thần so với ta cũng không hơn, ta như thế nào có thể tín nàng được?

"Thật tốt quá, ta có thể cứu ngươi khỏi lầm đường lạc lối" Ni Khoa hưng phấn nhìn ta nói: "Hài tử, chỉ cần ngươi phân rõ giới hạn với Đức Lỗ Y, đuổi bọn họ đi khỏi lãnh địa của ngươi, không cho phép bọn họ truyền bá giáo lý. Chúng ta có thể tha thứ sai phạm lầm lỗi mà ngươi từng vấp phải, thế nào?"

"Không được tốt lắm" Bần đạo lạnh lùng nói: "Ta tự hỏi rằng ta chưa từng mắc phải sai lầm, cũng không cần người khác tha thứ. Ni Khoa các hạ, ngươi lúc trước không xuống tay đối với Hương Hương, có thể thấy được trong tâm ngươi còn có một chút thiện lương. Ngươi từ bỏ ngôi vị Giáo hoàng thì có thể thấy được, ngươi là một người thuần khiết, không nên làm bạn cùng với mấy tên rác rưởi kia, ngài đi đi thôi, rời đi nơi này ấy, tìm một địa phương trong sạch mà sống một cuộc sống ẩn cư khoái hoạt. Chiến trường này không thuộc về ngài"

"Ngươi… ngươi là người không phân biệt tốt xấu phải trái, là ta thành tâm cứu vớt ngươi, cũng không phải là sợ ngươi và con Đại Hùng này" Ni Khoa tức giận nói.

"Ta biết lấy thực lực của ngài tự nhiên không có khả năng sợ một ai, chỉ có điều, ngày hôm nay lại không thể tránh được một cuộc chiến, ta nhất định phải đánh rồi, hơn nữa phải giết người lập uy" Bần đạo đằng đằng sát khí nói.

"Ngươi lại là vì cái gì vậy?" Ni Khoa khó hiểu hỏi.

"Cái sai lầm lớn nhất của các ngươi chính là không nên bắt hai vị công chúa để uy hiếp ta" Bần đạo cả giận nói: "Long là có nghịch lân, ai xúc phạm đến, chết!"

"Ai, là chủ ý này là của bọn hắn, chẳng qua ta cũng không có phản đối" Ni Khoa ngượng ngùng nói: "Dù sao các ngươi cũng đã không có tổn thương gì rồi, chỉ cần ngươi chịu chiếu như lời ta nói, ta có thể hướng ngươi giải thích"

"Ai, Ni Khoa các hạ" Bần đạo chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi vẫn rất thuần khiết, hoặc là quá ngây thơ rồi.

Ta và Giáo đình đã như nước với lửa, căn bản không có khả năng giải hòa. Năm đó gia gia ta bị các ngươi tính kế, mà người đứng sau chính là Giáo hoàng. Chỉ vẻn vẹn điểm điểm, ta cũng muốn tìm đến Giáo đình đòi cái công đạo"

"Những lời ngươi nói điều là sự thật sao?" Ni Khoa kinh hãi nói, "Ngươi nói bậy bạ, điều đó là không có khả năng"

"Sự thật chính là như thế đó, Long gia đã bị Giáo hoàng tính kế vài ba lần chịu nhiều thiệt thòi mà quay về, bởi vậy mà hai bá phụ của ta chết trận, gia gia tàn phế vài chục năm, cha ta thân lâm vào bên trong Vạn Độc Huyết Chú, cửu tử nhất sinh cũng có liên quan đến hắn. Gần đây nhất, ta bị hắn lừa đi Ma Thú Chi Sâm, thiếu chút nữa cũng không quay trở về được, mà hiện tại hắn ở sau lưng, cổ động Liên quân đến đánh người chúng ta, bắt cóc hai vị công chúa, còn vơ vét tài sản của ta là hai kiện Thần khí, còn bị bức bách quyết đấu với các ngươi" Bần đạo nói xong, hỏa khí bốc lên, cả giận nói: "Ta đã chịu đủ mọi điều, hôm nay, ta muốn dụng máu tươi của mấy tên hỗn trướng các ngươi hướng tên Giáo hoàng hỗn đản kia tuyên chiến. Ni Khoa các hạ, ta không nghĩ đến trên tay dính đầy máu huyết thân thuộc của chính bản thân mình, ngươi có thể tránh sao một bên được không?"

"Chỉ sợ không thể" Ni Khoa tỉnh táo lại, dụng ngữ khí vô cùng phức tạp nhìn ta nói: "Vô luận Giáo hoàng hắn làm cái gì đó, hắn đều là phát ngôn Thần ở trên thế gian này, ta cũng kiên định cùng đứng chung một chỗ với hắn. Ngươi đã lựa chọn một con đường khác chúng ta mà đi và quyết liệt như vậy, nên ta cũng chỉ hảo hảo nói một tiếng thôi, thực xin lỗi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.