Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 16: Ngoại truyện 2 – Giận dỗi





Ngày hôm qua sau khi bần đạo cáo biệt gia gia, trở về suốt một đêm không có ngủ, Âu Dương Nhược Lan xuất hiện thật sự là nằm ngoài ý muốn của ta, đối với vị tài nữ này ta quả thật có chút khó giải quyết. Rốt cuộc phải dùng biện pháp gì để đâm sau lưng nàng đây? Giống như đối phó với Tây Tư Nhĩ thân vương, sùng mưu kế bình thường sợ là không được, nàng cũng không phải là vương thất Tạp Đặc có thể chế ước. A, đột nhiên, bần đạo hai mắt tỏa sáng, nhất thời có một chủ ý, vì thế ta lập tức viết một lá thư, sai người cấp tốc truyền về lãnh địa.

May mắn bần đạo tại thời kỳ chiến tranh từng tại giữa lãnh địa và vương đô xây dựng một dịch trạm không trung, do dực nhân đặc biệt phụ trách truyền lại tin tức, cho nên bức thư của ta, phỏng chừng không đến mấy ngày là có thể truyền về. Hiện tại vào lúc này, chính là tranh thủ thời gian a.

Vài ngày tiếp theo, tin tức xấu liên tiếp truyền đến, tình thế chuyển biến xấu rất nhanh. Có Âu Dương Nhược Lan xuất thủ, muốn không bị long trời lở đất cũng thật khó có khả năng. Ai, nữ nhân mà nổi lòng lưu manh thật sự là rất đáng sợ, nhất là nữ nhân có quyền thế, nếu các nàng cố chấp, quả thực có thể tương đương với một hồi đại tai nạn.

Âu Dương Nhược Lan lần này vì muốn lưu lại cho ta một cái hồi ức khắc sâu, có thể nói đã là vắt óc tìm kế. Tại sau khi nàng trở thành nhân vật số một của liên quân liền lập tức ngựa không dừng vó bôn tẩu khắp nơi, bằng vào tài ăn nói của nàng, vừa đấm vừa xoa, uy bức lợi dụ, thành công thuyết phục cơ hồ toàn bộ quốc gia không thể hòa hợp, thành lập một cái liên minh phản Hán. Trong nhất thời trên đại lục chia thành ba thế lực, cũng chỉ có Giáo Đình mới có thể bảo trì trung lập.

Mà Đại Hán bên này lại chỉ có một Tạp Tây Á vẫn không lay động ủng hộ chúng ta. Còn các quốc gia khác toàn bộ đều gia nhập vào liên minh phản Hán, điều này, khiến cho thế lực song phương thật sự là chênh lệch rất xa, nhau. Cũng may tuyệt đại đa số quốc gia bất quá là phất cờ hò reo, nhiều nhất xuất ra chút quân lương, cũng không phái quân đội tham chiến. Nhưng mà tại trên dư luận Đại Hán tuyệt đối là rơi xuống hạ phong.

Phản Hán liên minh các đại biểu tại vương đô Tạp Đặc tổ chức hội nghị, trong hội nghị luôn luôn nhận định Đại Hán chiếm đoạt lãnh thổ Tạp Đặc không hợp pháp, vi phạm nguyên tắc đạo nghĩa trên đại lục, yêu cầu Đại Hán lập tức đem thổ địa chiếm lĩnh trả lại cho Tạp Đặc, hơn nữa còn phải tiến hành bồi thường.

Thật sự là chó má, sự tình Tạp Đặc tiến hành tiến công Đại Hán trước, cùng với dụng vạn độc huyết chú mưu hại cha ta dường như cho tới bây giờ chưa có phát sinh qua. Bọn hắn không ngờ không có đề cập tới.

Hơn nữa, thời gian bọn hắn vẫn còn đang tổ chức hội nghị, có tìm đến một số quý tộc Tạp Đặc, hướng đại biểu các quốc gia lên án ta tội danh cướp đoạt tài vụ quý tộc. Đương nhiên, hành vi hắt nước bẩn lên người ta tuyệt đối không phải chỉ là một sự kiện này, những cái khác như là cướp bóc, cưỡng hiếp, giết người, phóng hỏa, yêu râu xa vân vân tất cả các chuyện vô sỉ hạ lưu đều có, hơn nữa nhân chứng vật chứng, bằng chứng như núi, đổ mồ hôi, cho dù là bản thân bần đạo cũng hoài nghi có phải là đã từng làm qua nhưng hành động này hay không?

Bời vì thế, bần đạo đường đường từ vị trí đứng đầu đại lục tứ kiệt, tức thì rơi xuống tình cảnh ai ai cũng chửi mắng, so với *** chó còn thối hơn. Địa vị của ta cũng vì đó bị Âu Dương Nhược Lan thay thế, còn ta, danh hiệu mới của ta rất nhanh bay tới đây, cái gì là vạn ác chi nguyên, cái gì ác ma lĩnh chủ, cái gì ác độ hạ lưu vô sỉ toàn bộ đã truyền ra ngoài hết.

Đồng thời, phàm là cái gì dính dáng đến ta đều theo đó bị liên lụy, lãnh địa của ta được gọi là ác ma lĩnh, Bác Lạp Tư chính là ác ma thành, sinh ý của ta xuống dốc không phanh, rất nhiều tiền nợ đều không trở lại, ngay cả thương hội của mẫu thân cũng liên tiếp bị người ta chơi xấu, còn thường xuyên bị cướp bóc. Mẫu thân tức giận đến nỗi cảnh cáo, ai dám động đến đồ của nàng, sẽ cùng với Tinh linh tộc là địch nhân, lúc này mới được yên ổn một chút. Bất quá, không ai đánh cướp, nhưng mà cơ bản cũng không ai dám buôn bán với bà.

Mẫu thân trong cơn giận dữ, tạm thời đình chỉ sinh ý của thương hội, yêu cầu đi tiền tuyến đánh giặc, nhưng bị gia gia khuyên bảo ngăn cản. Long gia chúng ta nếu luân lạc tới nỗi dựa vào nữ nhân ra chiến trường, vậy quả thật đừng ra ngoài lăn lộn nữa. Cuối cùng vẫn là bần đạo cười hì hì tìm cho mẫu thân việc để làm, ta bảo bà ấy làm công tác thống kê hết thảy tổn thất, ha ha, chỉ cần đánh xong một trận, ta sẽ khiến bọn hắn bồi thường gấp mười cho mẫu thân, lúc này mới làm cho bà ấy yên lòng. Mẫu thân ở mặt ngoài tham tài, kỳ thật hoàn toàn là vì ủng hộ phụ thân cùng gia tộc mới như vậy, cho nên bà ấy ở trong gia tộc địa vị so với phụ thân còn cao hơn, uy vọng cũng chỉ thua mỗi gia gia.

Bất quá, liên quân bọn hắn cũng không có ngừng lại như vậy, nhìn thấy đích xác đối với Đại Hán sinh ra ảnh hưởng không tốt, thì càng làm thêm trầm trọng hơn. Bọn hắn thậm chí còn trách ta dùng người toàn dùng người thân, độc đoán, chuyên quyền ngang ngược, bất kính thần minh, luôn luôn yêu cầu Giáo Đình thu hồi danh hiệu Quang Minh kỵ sĩ của ta.

Với đại lượng bằng chứng này, Giáo Hoàng " phi thường bất đắc dĩ" đáp ứng, cũng tỏ vẻ thống khổ khóc lóc tiếc hận đối với ta. Bất quá, bởi vì ta hiện tại đi sứ Thú Tộc vẫn chưa về, cho nên tạm thời không truy cứu trách nhiệm của ta. Hơn nữa Giáo Hoàng nhiều lần biểu thị, sẽ không quản đến chiến tranh thế tục.

Bất quá, bản thân Giáo Hoàng cũng không được dễ chịu, bà nội cùng Tiên Nhã bây giờ đối với hắn không ngừng ý kiến. Đặc biệt là Tiên Nhã yêu cầu được đi ma thú chi sâm tìm ta, Giáo Hoàng cũng khuyên không được, khiến cho bản thân buồn bực đến vò tai bứt tóc, cuối cùng vẫn là bị bà nội ngăn lại. Tuy rằng nhìn tại trên đại cục bà nội ở mặt ngoài là cùng một phe với Giáo Hoàng cũng không có ngăn cản liên minh xâm phạm.

Tuy nhiên ở sau lưng, tổ chức tình báo trong tay của bà nội đã bắt đầu toàn lực hành động vì Long gia, các loại tình báo cơ mật của liên quân liên tục không ngừng đưa đến trên tay gia gia. Hơn nữa, bà nội thậm chí lén lút sai cao thủ tâm phúc của mình đưa cho gia gia chỉ huy, tuy rằng nhân số chưa đến trăm người, nhưng mỗi người đều là hoàng kim chiến sĩ. Mấu chốt nhất chính là thái độ của bà nội, làm cho gia gia và ta đều rất cảm động.

Gia gia cùng tổ chức hành chính cao nhất của Đại Hán cũng đã sớm chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới, cũng may là có một đám lão hồ ly tinh minh trấn thủ, Đại Hán mới không có loạn. Nếu như dựa theo ý tứ của quốc vương, phản Hán liên minh nếu như chính là muốn mười ba tỉnh kia, vậy thì cho luôn bọn hắn , không cần phải đánh một trận thực lực cách xa nhau như thế này.

Nhưng mà quốc vương ngu muội cơ hồ bị toàn bộ mọi người đứng lên phản đối, bọn hắn đều rất minh bạch, phản Hán liên minh muốn là không phải thổ địa mười ba tỉnh kia, mà là nơi hiểm yếu lưu hoa hà, một khi mất di tấm chắn này, Thanh Long, ngân hò cùng lan sắc tia chớp ba quân đoàn cộng lại hơn trăm vạn người, là căn bản không có khả năng ngăn cản liên quân tiến công.

Hơn nữa người ta xuất động mấy trăm vạn quân, hao phí vô số tiền bạc, chẳng lẽ vẻn vẹn đến trước cửa nhà ngươi dạo một vòng là xong sao? Ý nghĩ này quá ngây thơ, quả thực buồn cười tới cực điểm. Giống như là một đám cường đạo đằng đằng sát khí, cầm đao kiếm, chạy đến cửa nhà ngươi, nói với ngươi, 'mở cửa cho chúng ta vào, uống chén nước mát rồi sẽ bước đi' điều này có thể sao?

Cơ hồ người có chút đầu óc liền biết, lần này người ta xuất động lôi kéo thế này, kết cục cuối cùng chỉ có thể là liều mạng cá chết lưới rách, hoặc là giữ vững được một cái Đại Hán đế quốc, hơn nữa còn có được quang cảnh hòa bình năm mươi năm, hoặc là cứ đợi đến khi làm dân vong quốc đi. Cho nên lệnh tổng động viên chiến tranh ngay lập tức được ban ra ngoài, còn hướng toàn bộ đại lục biểu lộ Đại Hán không tiếc một trận quyết chiến trong thời gian ngắn nhất. Cỗ máy chiến tranh của Đại Hán quốc toàn lực phát động. Cả nước bắt đầu chiêu mộ binh sĩ vô thời gạn, toàn bộ mọi thứ có liên quan đến quân sự, đều thực hiện cả nước thống nhất điều phối. Xét thấy tình thế nghiêm trọng, quốc vương bổ nhiệm gia gia làm đại nguyên soái tổng lĩnh binh mã cả nước. Đây thật ra là chức vị thời kỳ chiến tranh mới có, có thể tùy ý điều quân binh mã cả nước, quyền cao chức trọng.

Gia gia sau khi nhậm chức, lập tức từ trong quân Chu Tước điều hai mươi vạn trợ giúp Thanh Long quân đoàn, sau đó cũng không vội đem tân binh đầu nhập vào mà là bắt đầu luyện binh đại quy mô. Đồng thời, đối ngoại tuyên bố, ông ấy đem bộ chỉ huy, thiết lập tại nơi chiếm lĩnh Tạp Đặc, hơn nữa đem quyền chỉ huy quân cận vệ vương gia trả lại cho bệ hạ, mời hắn tọa trấn trung ưng, quan sát tình huống tự động trợ giúp cho chiến trường xung quanh.

Dễ nhận thấy biện pháp này chiếm được sư tiến nhiệm tuyệt đối của bệ hạ và sự ủng hộ của những người có liên quan, gia gi làm nguyên soái tay nắm quân đội hùng hậu không có ở đô thành, làm bọn hắn ngủ được an giấc. Kỳ thật trên chiến trường ở ba nơi, chỉ có Ngõa Nạp thất công chúa là một phiền toái, còn hai đại quân khác thì không thành vấn đề.

Quốc vương chỉ cần thấy Bạch Hổ quân đoàn chịu không nổi, phái ra quân cận vệ vương gia trợ giúp là đủ rồi, chủ yếu nếu như Bạch Hổ quân đoàn cố thủ Bạch Hổ bảo, thất công chúa tiến công tới tính khả thi rất thấp. Mà trên thực tế, lấy sự thông minh của thất công chúa, trên chiến trường chính diện liều mạng, nàng sẽ không dễ dàng phát động.

An bài này của gia gia cũng là hành động bất đắc dĩ vì ổn định hậu phương, trên quân sự không thống nhất chỉ huy xem như đã bại một bước, thực ra là thứ nhất quân cận vệ vương gia gia vốn là chỉ huy không được di chuyển, thứ hai ông ấy thật sự rất cần củng cố hậu phương, như vậy lấy lòng được quốc vương cùng đám thế gia, có thể giảm được rất nhiều nghi kỵ cùng phiên toái không cần thiết. Nói tóm lại tính toán này vẫn là có lợi nhất, bằng không tiền phương đánh giặc, hậu phương cạn lương thực, vậy không phải thảm sao!

Vài ngày sau, bần đạo được yểm hộ của gia gia, đoàn người bắt đầu hướng tiền tuyến xuất phát. Ở trên đường, ta ngoại trừ ngồi nghĩ biện pháp đối phó với tình thế nguy hiểm trước mắt ra thì tối trọng yếu vẫn là lựa chọn binh khí thuận tay cho gia gia. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta vẫn là đem ánh mắt đặt trên sương chi bi thương. Dù sao có thể cùng thần khí đối kháng, cũng chỉ có bảo kiếm cấp bậc thần khí trong tay ta, ngoại trừ nó ra, không có thanh kiếm nào có thể là đối thủ của Long Văn cổ kiếm. Hơn nữa một trận chiến này đối với gia gia thật sự quá trọng yếu, trên người ông ấy lưng gánh rất nhiều trách nhiệm, áy náy cùng cừu hận, vốn lấy đấu khí của ông ấy, bên ngoài thoạt nhìn hẳn bất quá là trung niên mà thôi, nhưng mà hiện tại thì hình dáng tiều tụy, tuổi già sức yếu, hiển nhiên là áp lực tâm lý quá nặng.

Tuy rằng sau khi bà nội đến, ông ấy đã khôi phục không ít, nhưng nếu không thể hoàn toàn giải quyết những khúc mắc này, chỉ sợ ông áy cả đời cũng sẽ không khoái hoạt, thậm chí nếu như trận chiến này bị thua, ta không chút nghi ngờ ông ấy sẽ rút đạo tự vận. Bần đạo đối với vị gia gia nhìn ta từ nhỏ lớn lên chính là thập phần không muốn xa rời, cho nên, ta bất kể như thế nào cũng không thể để cho ông ấy một vị hào kiệt, trở thành câu chuyện anh hùng bi tráng.

Sương chi bi thương trải qua sự nghiên cứu nhiều lần của ta, rốt cục cuối cùng cơ bản suy đoán ra thuộc tính chung cực của nó. Lai lịch của thanh kiếm này so với ta tưởng tượng còn lớn hơn, nó hiển nhiên xuất thân từ trong tay của một vị thần minh, chỉ riêng thủ pháp luyện chế thân kiếm đã có thể thấy được, gia hỏa chế tạo nó thực lực phi thường cường hãn, tuyệt đối không kém hơn so với nữ thần Tự Nhiên.

Bất quá cái tên gia hỏa này hiển nhiên là ma vương, khiến cho thuộc tính của thanh kiếm này phi thường tà khí. Tự thân kiếm này có chưa ma lực rất mạnh, có thể khiến cho thực lực người sử dụng tăng lên, cho dù là người thường cầm nó, đều có thể tức thì tăng lên thực lực đến cấp bậc kiếm thánh. Bất quá người thường sau khi cầm lấy nó, khả năng nhất bị ma lực của nó hút cho cạn kiệt. Ít nhất cũng phải là cao thủ cấp ngoài hoàng kim mới có thể miễn cưỡng sử dụng.

Hơn nữa, kiếm này không phải là mới chế tọa, nó đã tồn tại ít nhất mấy vạn năm, trong khoảng thời gian này đã giết không biết bao nhiêu sinh vật, mỗi một sinh vật bị nó giết chết, nó đều cũng sẽ đem một phần lực lực của sinh vật chết đó hấp thu. Lực lượng hấp thu ngoại trừ cấp cho bản thân còn truyền cho người sử dụng để tăng cường thực lực người sử dụng, vì thế nó trên thân lây dính vô số oán khí, người định lực không đủ, sẽ bị oán khí này khống chế trở thành máy móc giết chóc vô ý thức.

Mặt khác, trên thân kiếm này còn để lại chiến đấu kỹ xảo chiêu số cùng với vài loại pháp thuật thực dụng của người chế tạo, người sử dụng chỉ cần vừa tiến vào trạng thái chiến đấu thì những thứ này liền có thể tự động tiến vào trong đầu, cũng dung nhập một cách không tự giác đến phong cách chiến đấu của mình. Lẽ dĩ nhiên, cho dù là một tên ngu ngốc không hiểu biết chiến đấu, cầm lên thanh kiếm này, cũng sẽ lập tức biến thành một vị cuồng nhân chiến đấu kỹ xảo cao mình.

Cuối cùng chính là, thanh kiếm này sau lại bị người nào đó động tay động chân, bần đạo trải qua một hồi cẩn thận nghiên cứu, mới phát hiện trên chuôi kiếm có một viên bảo thạch nhỏ phi thường không hài hòa, viên bảo thạch màu đen lớn bằng hạt gạo này tuyệt đối là sau này bị khảm lên, bên trong còn bám vào một tia linh hồn của đại chủ quân cùng với một tòa không gian pháp trận tọa độ, chỉ cần thanh kiếm này hấp thu đủ năng lượng, như vậy linh hồn trên bảo thạch sẽ ra ngoài khống chế người sử dụng, đồng thời khởi động ma pháp trận, đem vị đại chủ quân này đến một vị diện khác.

Hắc hắc, nếu như đã tìm được ám chiêu của đại chủ quân, vậy thì tìm biện pháp đối phó quả thật rất dễ dàng. Ta đầu tiên đem mật ngân hòa tan dính trên bảo thạch, đem nó hoàn toàn che kín. Lại tại trên mật ngân chế tạo một ma pháp trận ngăn cách năng lượng, hoàn toàn đem một tia linh hồn của đại chủ quân ngăn trở. Chỉ cần hắn không đi ra quấy rối, vậy ta càng yên tâm hơn.

Còn về phần oán khí, thật sự là quá mãnh liệt, cho dù là gia gia muốn không bị khống chế cũng rất khó. Muốn trừ bỏ chúng nó cũng rất phiền toái, hơn nữa không có bọn nó, uy lực của kiếm này sẽ giảm lớn. Cho nên ta dứt khoát bỏ công sức trên người gia gia, không chỉ truyền cho ông ấy một bộ công pháp băng tâm quyết để tăng định lực, còn đem một khối ngọc bội trừ ta cho gia gia mang theo bên mình.

Có thể được bần đạo nhìn vào mắt, đương nhiên không thể nào là đồ bỏ đi, khối ngọc bội này ở phương diện trừ tà thanh tâm, công hiệu phi thường rõ rệt. Hơn nữa trừ tà bất xâm, đối với chống cự pháp thuật tinh thần rất có hiệu quả, còn có thể giảm bớt rất nhiều xác suất đả tọa luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, chính là bảo bối hiếm có của đạo gia.

Có nó, chỉ dựa vào oán niệm trên thân kiếm là không thể nào khống chế tâm thần gia gia, từ đó ta mới yên tâm đem sương chi bi thương tạm thời gia cho ông ấy. Hơn nữa chúng ta còn hợp lại diễn ra một vở kịch hay cho mọi người xem, gia tăng sự nổi tiếng ở nơi đây, ha ha, sương chi bi thương chính là bảo vật có một không hai a.

Vào tháng sáu, đoàn người chúng ta cuối cùng đi tới Tạp Tháp Nhĩ thành cách xa đã lâu, ngoại trừ ta và gia gia, thủy hệ đại ma đạo sư Tạp Lạp cũng mang theo ma đạo quân đoàn theo chúng ta cùng đi. Sớm có phụ thân, Ni Cổ Lạp Tư cùng nhạc phụ Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng ngân hồ quân đoàn chờ ở nơi này. Đại Hán binh mã đại nguyên soái đích thân tới nơi này chỉ huy tác chiến, đối với sĩ khí quân Đại Hán có thể nói là phi thường phấn chấn. Mấy chục vạn đại quân ra khỏi thành hơn ba mươi dặm nghênh đón, tràng cảnh phi thường nhiệt liệt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Vị gia chủ của Long gia này ở trong quân đội Đại Hán uy vọng chính là rất cao, tuyệt đố là nhân vật cấp truyền kỳ, hắn không chỉ từng có qua chiến tích cực kỳ huy hoàng, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ viện trưởng học viện quân sự của vương quốc như vậy, môn sinh khắp thiên hạ, cơ hồ toàn bộ tướng lãnh cấp cao trong quân đội Đại Hán không phải là bộ hạ thì cùng là đệ tử của ông ấy, cho nên nói gia gia là đệ nhất nhân trong quân đội Đại Hán là tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng.

Tràng cảng hoan nghênh náo nhiệt diễn ra ầm ĩ cả ngày, cỗ tiệc đón tiếp thẳng đến đêm khuya mới tan, tửu lượng của gia gia thật kinh người, hàng trăm hàng ngàn quan chức mời rượu, nhưng cũng không có vẻ gì là say xỉn, hơn nữa ông ấy không chối từ một ai làm cho người mời rượu cảm giác phi thường có mặt mũi, không chỉ có như thế, gia gia còn dựa vào trí nhớ kinh người của ông ấy đương trường đem lý lịch đơn giản của người mời rượu nói ram vẫn không quên bình luận hai câu, hơn nữa còn khuyến khích một phen.

Điều này cũng thật là quá ghê gớm nằm ngoài sức tưởng tượng, không chỉ khiến các tướng lãnh hòa đồng càng thêm cảm kích gia gia, cho dù là các tướng lãnh có chút không phục trong quân cũng bởi vì mấy câu nói này của gia gia cảm động không thôi. Có thể được thống soái tối cao của quân đội Đại Hán nhớ kỹ, đó là chuyện tình vinh quang như thế nào a! Cho nên gia gia chỉ dựa vào nói mấy câu trên bàn rượu, liền chiếm được sự ủng hộ nhất trí của toàn thể tướng lãnh.

Bần đạo lúc ấy tự nhiên không có hiện thân, mà ẩn ở một góc nhỏ, chậm rãi quan sát, trong lòng đối với những hành động của gia gia thật sự là vô cùng bội phục, chẳng trách ông ấy có thể trở thành tướng lãnh xuất sắc nhất trong thời đại này, có thể dễ dàng hòa mình cùng với những tướng lãnh mà mình không quen thuộc mấy, ít nhất đã chiêm được lợi thế nhân hòa, chỉ cần trên phương diện chỉ huy có chút bổn sự, hơn nữa với vũ kỹ cường hãn của bản thân, ông ấy cho dù muốn thua trận cũng rất khó a?

Ngày hôm sau, gia gia mời toàn thể tham dụ hội nghị dự thính, tuyên bố một chuyện chính là lệnh cấm rượu, sau đó nhấn mạnh một chút các hạng mục công việc cần chú ý, cùng yêu cầu toàn quân luôn sẵn sàng cho chiến tranh, rồi cũng không có nói thêm sẽ đánh giặc như thế nào. Sau khi tan họp, gia gia mời phụ thân, Ni Cổ Lạp Tư cùng nhạc phụ của ta Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng ngân hồ quân đoàn tới trong mật thấy, cùng bần đạo họp mặt.

"Hắc hắc, phụ thân đại nhân, nhạc phụ đại nhân, Ni Cổ Lạp Tư thúc thúc gần đây vẫn mạnh chứ ?" Bần đạo cười mị mị hỏi thăm bọn họ.

"Kháo, không thể nào, tiểu tử ngươi trở về lúc nào thế?" Phụ thân kinh hỉ hỏi.

"Trời ạ, ngươi trở về là tốt ròi!" Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng cao hứng nói.

"Ta chỉ biết, tiểu tử ngươi khẳng định sẽ xuất hiện, lần này lại sắp có tên xui xẻo bị ngươi chơi đây!" Ni Cổ Lạp Tư cười gian nói.

"Ha ha!" Bần đạo ngượng ngùng nói :"Trùng hợp mà thôi!"

"Ha ha, các ngươi đừng có nghe hắn nói bậy bạ, đây cũng không phải là trùng hợp." Gia gia cười mỉm phá đi kế hoạch chơi đùa của ta, trêu chọc nói :"Hắn nghe nói mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục cách xa từ ngàn dặm tới đây đuổi theo hắn đuổi tới Đại Hán, liền khẩn cấp từ ma thú chi sâm chạy trở về, muốn cùng mỹ nữ gặp gỡ! Ha ha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.