Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 1





Bần đạo khó xử hướng về trên tường thành nhìn lại, lập tức gia gia hiểu được ý tứ của ta, nhìn ta kiên quyết lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng là: không muốn giết hắn.

Đúng vậy, bị trọng thương như vậy và chỉ là khá lên tạm thời thôi, và cũng khẳng định một thân ma lực kia cơ hồ vĩnh viễn mất đi, cái này cũng là điều bi ai nhất cho cộng đồng cao thủ cấp Pháp Thần, tuy rằng ma lực như sương như khói, nhưng một khi sử dụng sạch sẽ, rất có thể vĩnh viễn không có khả năng khôi phục lại được, cho nên vô luận bọn họ gặp nhiều cuộc chiến đấu trọng đại, thà rằng đào tẩu chịu thua cũng không muốn lưu lại một hai thành ma lực làm mầm móng, như vậy bọn họ mới có thể khôi phục lại rất nhanh. Mà lão nhân này vì muốn thu thập ta, cũng đem cái mạng già ra liều mạng giống như Mễ Nặc Á lúc này vậy. Sau khi bị ta khi nhục như thế, hắn không chỉ không có một tia e ngại, ngược lại càng thêm phẫn nộ, lại vọt về hướng của ta.

"Uy, ngươi còn không mau mau chiếu cố cho Ni Khoa, hắn muốn chết đó" Bần đạo nhìn hắn hô lên.

"Cái gì?" Mễ Nặc Á quá sợ hãi, lập tức bỏ lại ta, quay đầu chạy đến bên người Ni Khoa, bạch quang bắt đầu ẩn hiện ở trên tay hắn, hắn không ngừng đưa thần lực quán thâu đến bên trong cơ thể Ni Khoa. Đáng tiếc hiệu quả lại không lớn, năng lượng trên người Cuồng tín giả dưới trị liệu ngoại thương, có thể nói không chút khoa trương là đệ nhất đại lục, ngay cả đầu rơi ra cũng đều có thể chắp trở lại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là người này còn sống mới được. Nhưng Ni Khoa đã bị nội thương, hơn nữa sinh mệnh lực tiêu hao hết, nên hiệu quả thần lực của hắn quá sức nhỏ không đáng kể.

"Uy, đây là Tử Tinh Phong Vương mật, ngươi cấp cho Ni Khoa ăn, khẳng định sinh mệnh hắn có thể bảo trụ được" Bần đạo tùy tay phóng một bình mật nhỏ đến hắn.

"Ngươi đang rắp tâm gì đây?" Mễ Nặc Á sau khi chụp lấy, nghe nghe, lập tức biết là sự thật, khó hiểu hỏi: "Sẽ không có âm mưu gì nữa đó chứ?"

"Ngươi là tên ngu ngốc? Ta muốn tìm một người sắp chết để đùa giỡn sao? Bần đạo khinh thường trào phúng nói.

"Vậy, ngươi vì cái gì muốn cứu hắn? Chúng ta đang là địch nhân của ngươi mà" Mễ Nặc Á kỳ quái hỏi.

"Ngươi là tên đầu heo nếu như còn dài dòng nữa, hắn sẽ chết ngay bây giờ đó" Bần đạo không kiên nhân nói.

"Ngươi? Được…" Mễ Nặc Á mặc dù tức giận ta đã mắng hắn, nhưng công phu đấu võ mồm lại không bằng ta, đành phải vội vàng đút mật ong cho Ni Khoa trước. Tại thời điểm Mễ Nặc Á đứt mật cho Ni Khoa, Yêu Kiếm vô thanh vô tức từ trong ẩn trốn hiện ra, đi tới canh giữ bên người Ni Khoa, Yêu Kiếm làm trò hề này, bần đạo chỉ liếc qua cũng biết, hắn nhìn thấy nơi này không có người đánh nên mới xuất hiện, cũng may biểu hiện ở trước mặt Ni Khoa chính mình là trung thành. Nếu như vừa rồi bần đạo đại khai sát giới trong lời nói, hắn dám chắc sẽ không lộ diện, nhưng thật ra khẳng định rằng Mễ Nặc Á sẽ liều chết hộ vệ Ni Khoa.

Hắc hắc, bần đạo tạm thời không để ý đến hắn, trước tiên chờ một lát rồi hẳn nói sau, ặc ặc, nhưng là một tên chết tiệt hỗn trướng nào cũng không chạy thoát được, bần đạo sớm đã đưa ra quyết định. Lần này Cái Thứ đã xuất đầu lộ diện, ta xem ra con bài chưa lật lớn nhất đã bại lộ, nếu không hảo hảo đứng thẳng lên lập uy, như thế nào làm ….. cho thanh danh Đại Địa Chi Hùng thất vọng được. Hôm nay ta muốn cho tất cả mọi người trên đại lục biết được một việc, đối địch với bần đạo là chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào. Ta muốn dựa vào trận chiến hôm nay, ít nhất vì Đại Hán tạo ra quang cảnh hòa bình vài chục năm.

Rốt cục, tại Tử Tinh Phong Vương mật và thần lực của Mễ Nặc Á cùng trợ giúp, sắc mặt Ni Khoa có chút ửng đỏ lên, người cũng đã thanh tỉnh lại, hắn nhép nhép miệng lập tức nhận ra ở trên miệng còn lưu lại hương vị ngọt ngào, hơn nữa hắn còn cảm giác được một cổ lực lượn ôn thuần đang bồi bổ ngũ tạng suy kiệt của chính mình, liền kỳ quái hỏi Mễ Nặc Á: "Ngươi cho ta ăn cái gì đó?"

"Tử Tinh Phong Vương mật, hắn cấp" Mễ Nặc Á chỉ vào người ta nói, "Đại nhân ngài không có việc gì đó chứ?"

"Tạm thời không chết được" Ni Khoa mỉm cười nhìn Mễ Nặc Á, sau đó quay đầu đối bần đạo nghiêm nghị hỏi: "Vì cái gì muốn cứu ta?"

Bần đạo cười khổ, rồi buồn bực nói: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao chứ? Chỉ là chuyện này không có biện pháp a. Ai bảo hai người chúng ta đều có liên quan đến tổ mẫu chi? Trước khi ngươi khai chiến cũng đã nói qua, ngươi muốn giết ta tất sẽ bị tổ mẫu cạo đầu nhổ râu sạch sẽ, nhưng ta cũng muốn giết ngươi, ai nha… khẳng định tổ mẫu sẽ mang theo bảo kiếm đuổi giết ta khắp cả đại lục? Nàng tại Long gia chính là một vị quản gia, ta làm sao dám đắc tội cho được"

"Ha ha, xem ra hôm nay ta cũng nhờ đến vinh quang của nàng mới lưu lại cái mạng già này" Ni Khoa cười khổ nói: "Được rồi, một khi đã như vậy, chúng ta hãy rời khỏi nơi này thôi, chúng ta nhận thua chạy lấy người" Có thể không chết, tự nhiên hắn cũng nguyện ý muốn sống tiếp, sự tình một khi đã không thể cứu vãn được, ngược lại hắn cảm thấy thông suốt, ngay cả một thân ma lực toàn bộ đã mất đi, đối với Giáo đình còn có lời giải thích cuối cùng, Giáo hoàng đã cho hắn cái tin tức tình báo sai biệt quá lớn. không ngờ Cái Thứ còn có được thần lực Tự Nhiên hệ, và đây cũng là nguyên nhân lớn dẫn đến thất bại của hắn. Hắn muốn sống là để mang tin tức này về.

"Chậm đã, ngài có thể đi tùy lúc, nhưng Mễ Nặc Á và Yêu Kiếm phải lưu lại" Bần đạo lạnh lùng nói: "Ta không có thói quen tha bổng bọn rác rưởi này"

"Tiểu tử, đừng có khinh người quá đáng, hai người bọn họ cũng không phải là người nói giết là giết" Ni Khoa bất mãn nói: "Một khi ta là kẻ chủ mưu, ngươi đều có thể phóng thích, vì cái gì cũng không thể phóng thích thêm hai người tòng phạm vậy?"

"Ngươi có thể đi, ngoại trừ có quan hệ đến tổ mẫu, nguyên nhân lớn nhất là nhân cách của ngài cũng không quá tệ lắm, phẩm tính cao thượng, ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, không có sự vô sĩ và dối trá như đám người Giáo đình. Ngài nếu vì lợi ích của chính mình mà dùng bất cứ thủ đoạn hại người nào, hoặc là ghê tởm giống như Mễ Nặc Á và Yêu Kiếm đây, hôm nay, cho dù ngươi là phụ thân của tổ mẫu, ta cũng dùng quân pháp mà không vì tình thân" Bần đạo nghiêm nghị nói: "Ngài đi đi thôi, còn hai súc sinh này không đáng để ngài cứu, bọn họ ít đi, trên đời này có thể ít đi phát sinh rất nhiều tấn bi kịch"

"Ai" Ni Khoa cảm thán một tiếng, nói: "Một khi ngươi đã nói như vậy, ta cũng không cản ngăn ngươi được nữa, nhưng mà ta muốn giải thích vài lời cho Mễ Nặc Á, hắn mặc dù phong cách làm việc cực đoan, nhưng nhân tâm không xấu, chuyện của hài tử kia, là hắn nhất thời xúc động, ngươi cũng biết đó, là một tín đồ thành kính, vô luận là ai khi nhìn thấy khinh nhờn Thần minh như vậy điều là nhịn không được phát hỏa, chỉ là cơn tức giận lại quá lớn, hơn nữa vào lúc đó hắn cũng đã hối hận, ngươi nghĩ có đúng không … "

"Đại nhân, ngài không cần nói, ta muốn quyết đấu với hắn, ngài đi trước đi, ta thà rằng chết ở trong tay hắn, cũng không muốn dựa vào lòng thương hại của hắn mà sống" Mễ Nặc Á bi phẫn cắt ngang lời nói của Ni Khoa.

"Ha ha, đúng là một hán tử" Bần đạo một bên cười, một bên nhìn về phía gia gia.

"Mễ Nặc Á giết người phần nhiều đều là quý tộc phạm pháp, bần dân lại rất ít, hơn nữa hắn cũng đã trợ giúp rất nhiều dân chúng, nhân tâm nhưng thật ra không xấu, chỉ là có chút kích động" Thanh âm của gia gia từ xa xa truyền đến, nói: "Nếu hắn đáp ứng sau này không đối địch với Đại Hán, thì thả hắn đi đi"

"Ngươi nghe thấy rồi đó, còn không mau phát thệ cho ta" Bần đạo nhìn hắn cười nói.

"Thúi lắm, hôm nay ngươi không giết ta, ta thề, một ngày nào đó ta muốn giết ngươi đã khinh nhờn Thần minh" Mễ Nặc Á không cam lòng nổi giận mắng.

"Ha ha, có ý tứ" Bần đạo không giận mà ngược lại vui mừng, một tên gia hỏa chính trực có tâm tư đơn giản, nhưng thật ra rất đúng khẩu vị với bần đạo, chỉ là thành kiến quá sâu, nếu có cứu được hắn, cũng có thể xem là một chuyện khá thú vị đây, là ta nghĩ nghĩ đến, nếu hắn là một cuồng tín giả đệ nhất trên đại đã cải biến tín ngưỡng trong lời nói, ặc ặc, đối với tín ngưỡng Giáo đình tuyệt đối đả kích không nhỏ a.

"Ngươi đừng để ý, đây chính là tính tình chân thực của hắn, bất quá, ngươi bảo hắn sau này không đại địch với Đại Hán, thật sự là quá khó khăn cho hắn" Ni Khoa khó xử nói: "Ai…, ngươi không thể vì mặt mũi ta mà tha cho hắn một lần sao?"

"Ni Khoa đại nhân a, hắn mạnh mẽ như vậy, là ta thả hắn trở về, kia không phải là thả hổ về rừng sao?" Bần đạo bất mãn nói.

"Bớt nói nhảm đi, hiện tại chúng ta đánh một trận đi" Mễ Nặc Á gấp gáp nói.

"Ta là một người quý trọng nhân tài, cũng không muốn ngươi cứ như vậy mà bị hủy đi, thế này đi, trong chốc lát nữa ta một đôi, ngươi và Yêu Kiếm hai người cùng quyết đấu, nếu như ngươi bị thua, sẽ đi theo ta làm tùy tùng một năm, một năm sau ngươi có thể khiêu chiến với ta, chỉ cần có thể thắng, ta để cho ngươi được tự do, ngươi nếu có bản lãnh có khả năng giết ta cũng được" Bần đạo cười yêu mị hỏi, "Như thế nào?"

"Không được, ngươi cho là một tên ngu ngốc sao?" Mễ Nặc Á cả giận nói" Ta cho dù đánh trên một trăm năm, cũng không có khả năng đánh thắng Đại Địa Chi Hùng, ta đây không phải là làm tùy tùng cho ngươi suốt đời sao?"

"Ngày hôm nay, các ngươi lấy sáu đối một, ta sử dụng Đại Địa Chi Hùng không quá phận đó chứ?" Bần đạo vội vàng nói: "Chờ cho sang năm ở thời điểm ngươi một chọi một với ta, ta bảo đảm với ngươi rằng, sẽ không đụng tới một con sủng vật gì cả, tự bản thân ta sẽ cùng đánh với một mình ngươi mà thôi. Thế nào? Ngươi nếu còn nói lời không dám, hiện tại mau nhanh đi tự sát đi? Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ đến người của Cuồng Tín quân đoàn"

"Lời ngươi nói đều là sự thật sao?" Ánh mắt Mễ Nặc Á trừng lên, nói: "Nhưng ngươi phải bảo đảm, ở thời điểm quyết đấu, không được dụng cái loại pháp thuật ẩn thân đáng ghét kia để trốn đi"

"Không trốn, không trốn, tuyệt đối không sử dụng, ta muốn quang minh chính đại đem ngươi đánh cho bầm dập" Bần đạo đưa nắm tay nhỏ nhắn hưng phấn nói.

"Hiện tại chúng ta đánh liền đi, ngươi xuống đây" Mễ Nặc Á nhìn ta hô hoán lên.

"Ngươi đi chết đi" Bần đạo giận dữ nói: "Ta hiện tại bị mấy người các ngươi gây sức ép một chút khí lực cũng không còn, ngươi lại muốn quyết đấu cùng ta, ngươi có biết xấu hổ là gì không đó?"

"Này … nhưng mà hai người chúng ta lại không đánh thắng hắn được?" Mễ Nặc Á buồn bực chỉ chỉ Cái Thứ nói.

"Đánh không lại thì nhận thua đi, hôm nay vốn các ngươi sáu người đánh một người. Hiện tại cũng chưa có chết hết? Ta liều chết liều sống đánh mất một ngày mới thu được ngươi làm một năm tùy tùng, là ta thiệt thòi chết đi được" Bần đạo thẹn quá hóa giận nói: "Lại nói, cái này coi như là trừng phạt ngươi đã bắt cóc người của ta, cũng tính là không quá phận đó chứ? Nói nói đi, dùng thủ đoạn bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản hai kiện thần khí của ta, ngươi còn nói là không hài lòng sao hả?"

"Việc này …. ? Được rồi, lần này chúng ta quá phận, ta đáp ứng với ngươi trước đánh một trận" Mễ Nặc Á hung hăng nói, sau đó hắn quay đầu nghiêm mặt nhìn Ni Khoa nói: "Đại nhân, thỉnh ngài trở về bẩm báo lại với bệ hạ, ta Mễ Nặc Á đối với tín ngưỡng Thần vĩnh viễn thành kính và kiên định, một năm sau, nếu ta không thể mang theo đầu hắn trở về hướng bệ hạ thỉnh tội, thì phải là bản thân ta đã chiến bại mà thân vong"

"Ai… được rồi, có lẽ đây là kết cục tốt đẹp nhất cho ngày hôm nay, chẳng qua, nếu thật sự không được, ngươi có thể đánh thêm vài trận nữa cũng không sao, chúng ta đối với ngươi vô cùng tín nhiệm, vô luận là như thế nào cũng sẽ không hoài nghi sự thành kính của ngươi đối Thần" Ni Khoa bất đắc dĩ nói. Hiển nhiên, hắn không xem trọng kết quả chiến đấu giữa ta cùng với Mễ Nặc Á. Hơn nữa còn có một con đường hy vọng, nói chung so với hiện tại chết đi tốt hơn nhiều. Hai người bọn họ đều được Giáo đình tận lực cất giấu đi thực lực, giao tình nhiều năm khiến cho tình cảm hết sức thâm hậu, hiện tại sắp cách biệt, làm cho Ni Khoa và Mễ Nặc Á cũng đều vạn phần thương cảm.

"Ân, ta biết rồi, đại nhân bảo trọng" Sau đó Mễ Nặc Á đối với Ni Khoa thi lễ thật sâu nói.

"Ngươi cũng phải bảo trọng đó" Ni Khoa nói một cách bất đắc dĩ. Lập tức mấy tên hắc y nhân ở trong đại doanh đến dìu nâng hắn trở về.

"Tiểu tử, chúng ta bắt đầu đi" Mễ Nặc Á nhìn thấy bọn họ đi đã xa, liền nổi giận gầm lên một tiếng, hướng ta vọt tới.

"Đạp một cước tàn nhẫn cho ta" Bần đạo đối Cái Thứ nói. Ta lần này muốn đánh bại hắn, nhưng lại lập uy, đương nhiên không thể khách khí. Cái chưởng như chiếc xe buýt của Cái Thứ đánh xuống, hướng đến cái đầu của Mễ Nặc Á hung hăng vỗ xuống. Mễ Nặc Á dưới Trọng Lực thuật làm cho hành động có chút không nhanh, vì thế hắn dứt khoát không né không tránh, hai tay cử trượng đón đỡ hùng chưởng Cái Thứ.

Đây đang là trên thảo nguyên, đất đai hết sức qua quít, lực lượng Mễ Nặc Á mặc dù cường đại, nhưng ai bảo đất đai dưới chân hắn không quá cứng rắn, cho nên hắn giống như một cái đinh, trực tiếp bị lực lượng cự đại của Cái Thứ đập cho lún xuống trong đất, thoáng cái đỉnh đầu của hắn xuống ngang mặt đất.

Yêu Kiếm thấy thế, biết rằng hôm nay trận đại chiến lần nữa là điều không tránh khỏi, không thắng thì chết, cho nên lập tức xuất ra tất cả tuyệt chiêu vốn có, hắn lắc mình một cái chui xuống dưới bụng Cái Thứ, vận dụng lực lượng mà mình có bắt đầu công kích bụng Cái Thứ. Bộ vị nơi đây đích thật là rất mềm mại, nhưng mà nó được bảo hộ bởi ma pháp Hộ bích lại không chút mềm yếu, đại chiêu như lưu tinh của Yêu Kiếm đột kích đâm vào, toàn lực mà phát, chỉ thấy đấu khí hình thành hàng vạn hàng ngàn tiêm thứ (mũi nhọn) không ngừng điểm điểm lên trên hộ bích, tuy nhiên chỉ làm cho hộ bích dâng lên từng đợt gợn sóng, nhưng không có đánh vỡ được nó.

Cái Thứ sau khi chụp được Mễ Nặc Á , tức thì phát giác có người dám đối với cái bụng của nó hứng thú, cơ hồ ngay lập tức nó nghĩ đến kết cục thê thảm, làm sao còn dám chậm trễ được, vội vàng bước lùi phía sau hai bước, nghĩ muốn làm cho Yêu Kiếm lộ ra ngoài, nhưng nó lui, Yêu Kiếm cũng lui, vẫn còn ở dưới bụng Cái Thứ, một khắc cũng không ngừng công kích lên phòng ngự hộ kích của nó.

Cái Thứ gấp đến độ chạy loạn lên, thân thể nó to lớn, đối phó với một đối thủ linh hoạt như Yêu Kiếm vậy thật sự khó khăn, tác dụng của Trọng Lực thuật lên đối thủ cấp bậc Kiếm Thần cũng không nhiều, ít nhất tốc độ của Yêu Kiếm sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, mà cho đến hiện giờ Yêu Kiếm là nằm ngoài tầm mắt của Cái Thứ, muốn dùng dây trói buộc hắn cũng khó.

"Ngu ngốc, ngươi không nằm xuống được sao hả?" Bần đạo cười mắng đối với Cái Thứ.

"Rống …!" Cái Thứ thực sự nghe lời, lập tức bốn chân co lại, đổ nằm sấp xuống trên mặt đất. Cái này thì Yêu Kiếm cũng không có cách nào khác, nhìn thấy cái bụng Cái Thứ nện xuống đất, hắn nhanh chân chạy ra ngoài, hơn nữa hắn không muốn nếm tư vị Thái Sơn áp đỉnh, lấy thể trọng Cái Thứ lúc áp lên hắn thành miếng sắt lá cũng là điều bình thường. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sau khi Yêu Kiếm thoát ra, vừa vặn ở sau cái mông của Cái Thứ, hắn cũng không khách khí, đối với cái mông và cái đuôi ngắn thử thử đâm vài cái thăm dò, tuyệt vọng phát hiện, căn bản một chút hiệu quả cũng không có. Điều này làm cho Yêu Kiếm hoàn toàn mất hết hy vọng, hắn hiểu được, lấy bổn sự của hắn là, vô luận như thế cũng không có khả năng đánh lại Đại Địa Chi hùng. Một khi đánh không lại, vậy chạy thì sao, nhưng mà Yêu Kiếm không có vinh dự quan niệm này, cũng không để ý tới Mễ Nặc Á đang còn giãy dụa dưới sâu nên đất, thân mình lóe lên, quay đầu hướng đại doanh Liên quân chạy tới.

Mà bần đạo có thể cho hắn chạy được sao? Ta thúc dục Cái Thứ đuổi theo, ta còn cố ý không cho Cái Thứ dùng Đằng Mạn thuật, bởi vì ta muốn chơi trò chơi mèo vờn chuột với Yêu Kiếm, thuận tiện mời Liên quân hiểu biết một chút, cửu cấp ma thú thượng vị rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

Dưới sự dung túng của bần đạo, rất nhanh Yêu Kiếm lủi vào bên trong đại doanh, cạc cạc, bần đạo cưỡi Cái Thứ cao hơn hai mươi thước, dài đến mấy chục mét quang lâm đến trong này, nghênh đón đầu tiên với ta là, cung tên, nỏ tiễn và đầu thạch xa (xe ném đá), nhưng căn bản là không thể trúng được Cái Thứ, toàn bộ đã bị Trọng Lực thuật hít xuống mặt đất.

Bần đạo đối với tàn sát người thường đều không có hưng trí, cho nên chỉ vẻn vẹn làm cho Trọng Lực thuật hạn chế trong phạm vi mấy chục thước chung quanh Cái Thứ, nói cách khác, cung tiễn thủ căn bản ngay cả cơ hội kéo cung cũng đều không có, đã bị trọng lực cự đại phóng cho ngã xuống đất. Người bình thường cơ hồ không có khả năng ngăn cản trọng lực tàn phá, ngẫm lại một gã binh lính nặng hơn trăm cân, tính áo phục, binh khí v.v… cũng có ít nhất một trăm hai mươi cân phụ trọng a. Thêm vào Trọng Lực thuật, một lần chính là một ngàn hai trăm cân, có mấy người không có thể bị áp xuống mà chết chứ?

Nhìn thấy chúng ta đi vào nơi nào thì nơi đó đều sợ hãi, binh lính thủ doanh cũng không có cách, nói chung là không thể tiếp tục vật lộn được? Dũng sĩ cưỡi chiến mã cầm thương bất quá miễn cưỡng có thể công kích đến đầu gối Cái Thứ, bộ binh cũng chỉ có thể ngang với hùng chưởng Cái Thứ sao, đối mặt với ma thú khủng bố cường đại như thế, đại đa số đều co giò chạy trốn, cơ hồ trong nháy mắt chúng ta đã tiến vào quân doanh, người công kích chúng ta toàn bộ đã trốn chạy không còn một mống.

Đương nhiên, giữa con người cũng có sự khác nhau, vô luận lúc nào cũng có, đều có không ít dạng người như vậy xuất hiện, đặc biệt là tại bên trong quân đội nhiệt huyết, vĩnh viễn không thiếu chiến sĩ dũng cảm. Lúc này, một gã quan quân, ở dưới thời điểm binh lính bộ hạ bôn đào, dũng cảm đứng lên, hắn trước chém giết mấy tên binh lính chạy trốn đầu tiên, sau đó lấy thân làm gương, tự mình dẫn dắt đám thị vệ của mình hướng ta ở nơi này vọt tới.

Ai, bần đạo bất đắc dĩ nhìn đám ngu ngốc này đi chịu chết, thì thầm nói, tự các ngươi đều muốn chết cũng đừng có oán trách ta, không có các ngươi là gương, những người khác nói không chừng thật đúng là muốn bắt ta lo hồi sự? Lập tức, bần đạo để cho Cái Thứ rung động đến đây để chấn động, pháp thuật tiêm thứ thạch siêu phạm vi lớn đột nhiên hiện ra tại bên trong quân doanh, nội trong phạm vi hơn một ngàn thước, người ngựa, lều trại, hàng rào, đầu thạch xa, v.v… toàn bộ đều bị từng đợt sóng nối tiếp từng đợt măng đá cắm vào biến thành những mảnh nhỏ.

Các măng đá này sau khi được ma lực quán nhập vào, bay tứ tung khắp nơi, nơi nơi đều là thi thể huyết nhục mơ hồ và những liều trại bị phá hủy, cây cối thì bị nghiền nát thành bột phấn. Những binh lính ở bên ngoài phạm vi pháp thuật đều bị cảnh tượng trước mắt này dọa cho choáng váng. Thật lâu không nói được lời nào, bần đạo cưỡi Cái Thứ tiếp tục đuổi bắt Yêu Kiếm, bọn họ mới từ trong mộng tỉnh lại, đồng thanh hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy trối chết.

Cái này là do bần đạo bảo Cái Thứ hạ thủ lưu tình, bằng không phạm vi sẽ lớn hơn nữa. Bị một trận như thế, sĩ khí Liên quân biến mất thành con số âm. Từ đó về sau, bần đạo tại bên trong đại doanh, đấu đá lung tung, chạy hơn nửa ngày, cũng không có một người nào dám đứng ra nói một lời. Phàm là bần đạo và Cái Thứ chạy đến chỗ nào, tuyệt đối là muôn người đổ xô ra đường chạy tán loạn, Thần quỷ lui tránh, thường xuyên nhìn thấy ngàn vạn chiến sĩ bị ta đuổi chạy. Bần đạo một người một thú ở bên trong đại doanh Liên quân trăm vạn binh lính, quả thực xuất nhập như vào chỗ không người. Hoàn toàn giống như một lão hổ giữa bầy cừu dê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.