Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 27




Ninh Thư yên lặng nhìn đại thúc đeo găng tay, thò vào trong nội tạng, cắt dạ dày ra kiểm tra cẩn thận.

Đúng là thích ứng nhanh quá nha, Ninh Thư yên lặng nuốt nước bọt.

“Cô cho rằng hung thủ là ai?” Trương Gia Sâm ở bên cạnh hỏi Ninh Thư.

“Tất cả mọi người đều trong diện tình nghi.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Người ở cùng phòng với người chết, gồm cả cô và Mai Tử Thanh đều đáng nghi, có khi lúc cô chưa nhập vào thân thể này, nguyên chủ đã giết người thì sao.

Cũng có thể là mấy người trong phòng này hợp tác với nhau giết người, cũng có thể là chủ nhân của bút vẽ - Phan Thìn.

Nói chung có vô số khả năng, cho nên không thể xác định được.

Sao chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương lại chọn một chỗ như vậy chứ, lúc Ninh Thư nhìn qua cửa sổ ra ngoài có thấy xung quanh có mấy gia đình, hết sức yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa.

Không có một bóng người.

Ninh Thư nghĩ nát óc cũng không ra, vì sao người chết đầu tiên lại là người bên cạnh cô.

Mỗi lần tử vong đều không giống nhau, trình tự cũng không giống nhau, căn bản không có chút quy luật nào.

Mỗi thành viên trong câu lạc bộ quốc họa đều khả nghi, nhưng ai cũng gặp nguy hiểm.

Trương Gia Sâm hé mắt: “Có khi nào là lực lượng quỷ quái gì không?”

“Chắc không phải là lực lượng quỷ quái đâu.” Mai Tử Thanh lắc đầu: “Tôi có thể chất thông linh, quanh đây cũng không có bất kỳ từ trường kỳ quái nào.”

Ninh Thư hơi kinh ngạc mà nhìn Mai Tử Thanh, không ngờ Mai Tử Thanh còn có bản lĩnh này.

Ninh Thư suy nghĩ một lát, cầm lấy tay Trương Gia Sâm bên cạnh, lấy chút máu trên đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm chú ngữ, bôi máu lên mí mắt.

“Mẹ kiếp, thân thể này không phải trai tơ.” Ninh Thư tỏ ra vô cùng ghét bỏ, kết quả không nhìn thấy gì hết.

Ninh Thư lau máu trên mí mắt đi.

“Quanh đây rất bình thường, những cái chết này do người tạo ra.” Đại thúc lạnh nhạt nói: “Mang thi thể ra ngoài.”

Đại thúc tháo găng tay xuống, ném lên trên thi thể, sau đó cầm bình phun sương sát trùng, điên cuồng phun lên người mình.

“Đây là bị làm sao vậy?’ Bà lão từ trong phòng bên cạnh nhà chính bước ra. Bà lão này lưng còng, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn của người già, tóc đã bạc trắng.

Bên người bà có một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, cô gái kéo góc áo bà lão. Cô gái đó mặc áo bông rất dày, ánh mắt rất quái dị, con ngươi là một chấm đen rất nhỏ, bộ phận khác đều là màu trắng xám, ánh mắt của cô ta như bị một lớp mây đen che phủ.

“Đây, đây…” Bà lão nhìn thấy thi thể lộ cả nội tạng, sợ đến lảo đảo một cái: “Các người đang làm gì vậy?”

“Các người đi đi, nơi đây không chào đón các người.” Sắc mặt bà lão hốt hoảng.

“Bà ơi, sao vậy?” Cô gái kéo chặt lấy góc áo của bà lão.

“Sao các người có thể giết người trong nhà ta chứ, các người đi đi, các người làm như vậy sẽ gặp báo ứng.” Bà lão gõ chiếc gậy trong tay.

“Bà ơi, người này không phải chúng cháu giết.” Nhiệm vụ giả siêu cấp Lô San San ôn tồn nói.

“Ta không quan tâm, nói chung các người không thể ở lại nhà ta nữa.” Bà lão khoát tay lia lịa, sắc mặt kiên quyết.

Lô San San nhíu mày, nói với cô gái mù: “Em gái, bây giờ tuyết rơi nhiều như vậy, chúng tôi không thể đi được, xin hãy để chúng tôi ở lại đây, người này thật sự không phải chúng tôi giết.”

Cô gái kéo góc áo bà lão: “Bà ơi, cứ để bọn họ ở đây đi, xưa nay trong nhà chưa từng có nhiều người như vậy.”

“Nha đầu, là do con không nhìn thấy việc họ làm thôi.” Bà lão lo lắng.

“Chúng tôi trả gấp năm lần tiền thuê nhà.” Lô San San nói.

“Bà ơi, có số tiền này, chúng ta có thể đến bệnh viện chữa mắt của cháu.” Cô gái hứng khởi nói.

Bà lão thở dài một hơi, không nói gì.

Lô San San đưa tay tạo hình chữ V về phía đại thúc, biểu cảm của đại thúc vô cùng lạnh nhạt, nhìn chằm chằm tay mình, đến trong kẽ móng tay cũng không thể có chút đồ bẩn.

Ninh Thư quan sát kỹ hai bà cháu này, hai bà cháu là chủ nhân của căn nhà, cô gái mù nghe nói là từ nhỏ có tật về mắt, sinh ra đã không nhìn thấy gì, ba mẹ đi làm ăn xa, đã nhiều năm chưa trở về.

Cũng không có tin tức gì, không biết đã chết hay chưa.

Chồng bà lão này đã chết từ lâu.

Hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương chọn ngôi nhà này bởi vì đây là ngôi nhà duy nhất có hai tầng ở quanh khu này, câu lạc bộ có ba mươi hai người mới đủ ở được.

Mặc dù có hai tầng lầu, nhưng lại rất cũ.

“Mang thi thể ra đi.” Đại thúc lạnh nhạt nói.

Ninh Thư không dám nhìn thẳng thân thể bị mở banh nội tạng ra kia, đưa tay nâng thi thể lên, Mai Tử Thanh cũng đến giúp: “Tôi giúp cô.”

Hai người bước nặng bước nhẹ giẫm trên tuyết, đặt thi thể cạnh chân tường ngoài vườn.

Ninh Thư nhét tuyết vào trong khoang bụng thi thể, sau đó dùng tuyết lấp thi thể lại, như vậy tốc độ phân hủy xác sẽ chậm hơn.

Mai Tử Thanh lấp tuyết lên thi thể, nói với Ninh Thư: “Cô cho rằng ai sẽ là người tiếp theo.”

“Không biết nữa.” Hoàn toàn không biết hung thủ dùng thủ pháp nào để giết người, cũng không biết tại sao hắn lại muốn giết những người này.

Động cơ giết người không rõ, thủ pháp giết người không biết, ai cũng là nghi phạm.

Ninh Thư dùng tuyết xoa máu trên tay, đột nhiên hỏi Mai Tử Thanh: “Cô nói cô có thể thông linh, cô nhìn thấy hồn người chết không?”

Mai Tử Thanh lắc đầu: “Không, không hề cảm nhận được gì hết.”

Người đều có linh hồn, linh hồn người chết tiêu tan nhanh như vậy sao?

Trong đầu Ninh Thư toàn là bã đậu, IQ của bản thân thấp quá rồi?

Tuyết rơi ngày càng lớn, trong chốc lát, trên người Ninh Thư và Mai Tử Thanh đã dính đầy tuyết.

Mai Tử Thanh kéo Ninh Thư vào phòng, trong nhà chính, mấy người ngồi xung quanh cái bàn.

Mấy người này đều là nhiệm vụ giả, bây giờ đang ngồi bàn chuyện.

Mỗi người có một cách nghĩ riêng, dần dần tìm hiểu mọi chuyện.

“Ôi, tôi bị nhiệt miệng rồi.” Một nam sinh che lấy miệng mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ánh mắt nam sinh kia chuyển lên mặt Ninh Thư, nói: “Nghe nói nước bọt của các em gái có thể chữa nhiệt miệng đó.”

Ninh Thư lắc đầu nói: “Chuyện này chưa được khoa học chứng minh.”

Sao lúc nghiêm túc này lại nói chuyện như vậy chứ?

Rõ ràng Lô San San rất xinh đẹp, sao không hỏi nước bọt của Lô San San mà lại hỏi cô, lẽ nào thân thể này cũng rất xinh đẹp?

Vừa nhìn dáng vẻ không đứng đắn này, Ninh Thư biết ngay đây là nhiệm vụ giả siêu cấp 795, mắng nhiệm vụ giả siêu cấp là kỹ nữ siêu cấp.

“Cho tôi ít nước bọt của cô, có được không, đau lắm đó, trắng loét đầu lưỡi rồi, khẽ chạm là thấy đau luôn ý.” 795 nói với Ninh Thư.

Ninh Thư thấy phiền không chịu được, khạc một tiếng, khạc ra một cục đờm từ trong cổ họng, nhổ lên bàn: “Cậu liếm đi.”

Những người khác:...

Đại thúc nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt tràn đầy sát khí: “Lau sạch đi.”

Ninh Thư:...

Ninh Thư lấy giấy lau sạch sẽ, 795 cũng không xin nước bọt của Ninh Thư nữa.

Trương Gia Sâm yên lặng nhìn Ninh Thư, ánh mắt thâm trầm, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

“A…”

“Chết người rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.