Thiên Hạ Đệ Nhất Gả

Chương 4




Quái nhân buông một tràng cười rùng rợn, khiến người nghe phải ớn da gà.

Cam Đường hai tay vận đủ mười thành công lực, sát khí đằng đằng. Chàng được những mười tay cao thủ trong Thiên Tuyệt Môn trút cho mười năm công lực, lại được Thái phu nhân tặng cho hai mươi năm. Thế là trong bản thân của chàng có hơn một trăm hai chục năm công lực. Phát chưởng của chàng mãnh liệt đến trời long đất lở...

Giữa lúc ấy, bất thình lình một thanh âm phụ nữ lạnh lùng như băng từ ngoài xa lọt vào tai chàng:

- Trên ngọn Điệp Thạch này, ngoại trừ trong thạch trận, không được để xảy ra một cuộc đổ máu.

Thanh âm này rõ ràng là thanh âm người đàn bà từ trong thạch trận phát ra mà lúc nãy chàng đã nghe tiếng chứ không thấy bóng người.

Bạch Bào quái nhân toàn thân rung lên, mặt chiếu ra những tia sáng hung dữ nhìn Cam Đường một cái rồi biến đi như ma quỷ.

Bây giờ Cam Đường mới hiểu tại sao Thần Cơ Tử ẩn nấp trong huyệt động ngoài thạch trận năm năm mà không gặp hung hiểm. Té ra vì có luật lệ này. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên một cái rồi chàng vội chuồn vào trong huyệt động.

Thần Cơ Tử miệng, mũi vọt máu tươi. Lão chết rồi!

Cam Đường tan nát ruột gan. Chàng thò tay sờ vào người lão thì tâm mạch đã ngừng đập, chỉ có người còn hơi nóng. Chàng biết rằng thuật “Kỳ Hoàng” của bản môn có công hiệu cải tử hồi sinh. Nhưng tiếc rằng chàng mới chỉ luyện tập thiên “Võ Công”, nên không cứu sống được lão. Giả tỷ có nhị tỳ hoặc một vị trưởng lão đi theo đến đây thì có thể vãn hồi sinh mạng cho Thần Cơ Tử. Chàng muốn đem thi thể lão xuống núi nhưng chắc rằng không kịp nữa.

Chàng sực nhớ ra trong mình có đem theo bình “Vạn Ứng Đan”, chàng muốn thử xem nó linh nghiệm thế nào, liền móc ra năm viên nhét vào miệng Thần Cơ Tử. Rồi chàng chạy vào suối nước trong đáy động, vốc nước vào miệng lão và điểm huyệt cho lão nuốt xuống.

Thời gian lặng lẽ trôi, chừng uống cạn tuần trà mà Thẫn Cơ Tử vẫn nằm ngay như khúc gỗ, không thấy động tĩnh gì.

Cam Đường buông một tiếng thở dài não nuột cho là mình không còn cách nào vãn hồi được nữa.

Giữa lúc chàng đang tuyệt vọng thì Thần Cơ Tử đột nhiên cựa cạy chân tay.

Chàng mững rỡ khôn xiết, chàng lấy tay sờ người lão thì thấy mạch đã chạy và có cơ sống lại được.

Cam Đường mừng như điên lên, vội dùng phép trị thương thông thường đặt lòng bàn tay vào huyệt mạch môn Thần Cơ Tử để trút chân khí vào cho lão. Chừng nửa khắc, Thần Cơ Tử oẹ một tiếng, nôn cục máu ứ đọng ra. Lão mở mắt ngồi dậy.

Cam Đường thu tay về xúc động nói:

- Tiền bối không việc gì rồi!

Thần Cơ Tử hồi lâu mới cất tiếng hỏi:

- Tiểu hữu đã cứu mạng lão phu đấy ư?

Cam Đường đáp:

- Có chi đáng gọi là cứu mạng. Đây là vãn bối giúp công một chút mà thôi.

- Bạch Bào quái nhân đâu?

- Hắn đi rồi!

Thần Cơ Tử run lên hỏi:

- Quái lạ! Không hiểu chủ nhân thạch trận này là ai? Trong võ lâm chưa có một người nào nói đến nhân vật này, nên không sao đoán được. Nhưng chắc chắn đối phương có một bản lãnh vô biên. Hãy nói một mình Bạch Bào quái nhân, e rằng trong võ lâm cũng khó có người địch nổi...

Cam Đường lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc là hắn bỏ đi rồi!

Giọng nói của chàng tỏ ra không cho câu sau cùng của Thần Cơ Tử là đúng.

Thần Cơ Tử hiểu ý chàng, liền nói:

- Tiểu hữu ơi, theo lời tiểu hữu thì Bạch Bào quái nhân vì ở đây phạm vào cấm lệ mà lui đi đó thôi, chứ hắn chưa chịu buông tha tiểu hữu đâu! Chắc là hắn xuống chân núi ra ngoài khu cấm địa để chờ tiểu hữu đó.

Cam Đường gật đầu nói:

- Có lẽ như vậy. Trong con người Bạch Bào quái nhân nhất định có những điều bí mật rùng rợn. Vãn bối xin từ biệt!

Chàng nói xong lùi ra ngoài động băng mình xuống núi.

Sự thực đã ra ngoài sự tiên liệu của hai người. Cam Đường xuống đến chân núi vẫn không thấy tông tích Bạch Bào quái nhân đâu cả.

Cam Đường vượt luôn mấy ngọn núi, bãi tha ma mộ địa phía sau Ngọc Điệp Bảo đã hiện ra trước mắt chàng...

Lúc này trời vừa sáng rõ, bức màn đêm đã vén lên. Những việc rùng rợn vừa qua dường như chỉ thích hợp với lúc canh khuya, bây giờ ban ngày đều mất biến.

Cam Đường thở phào một cái nhẹ nhõm. Chàng nhớ lại một đêm chưa quay về lữ quán, chắc hai ả nữ tỳ là Bạch Vi và Tử Quyên hoang mang nóng nảy vô cùng. Chàng muốn quay về cho hai ả yên lòng nhưng chàng nghĩ tới Ngọc Điệp Bảo Chúa Tây Môn Tung vừa là bạn với tiên phụ vừa là nhạc phụ mà sai người đi hạ sát mình thì vụ này cần phải điều tra cho ra manh mối.

Trong bụng nghĩ vậy, chân chàng từ từ thả bước quanh ra phía cổng trước Ngọc Điệp Bảo.

Chàng vừa đi vừa tính toán cách giải quyết vấn đề.

Hiện giờ, Tây Môn Tung không nhận ra tướng mạo chàng vì trước kia chàng là một kẻ cùng túng phiêu bạt, mà nay đã trở nên thiếu chủ của phái Thiên Tuyệt. Đó là một chuyện không ai nghĩ tới. Hơn nữa Tây Môn Tung tưởng Cam Đường đã mất mạng rồi nên lão không ngờ vực chi hết.

Cam Đường không biết mình nên xuất hiện bằng tư cách nào để vào trang bảo.

Chàng vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã nhìn thấy cổng trang bảo.

Làn gió ban mai lạnh căm căm. Tuy ánh triều dương đã tràn trề mặt đất mà cũng không sưởi ấm cõi lòng chút nào. Cánh cổng đen sì nửa khép nửa mở. Hai hán tử mặc võ phục tựa vào cánh cổng ra chiều rét run.

Cam Đường còn cách xa cổng chừng ba trượng, hai gã mới phát giác ra tiến lại gần.

Một gã đảo mắt nhìn Cam Đường từ đầu đến chân cất tiếng hỏi:

- Ông bạn có việc chi mà đến sớm vậy?

Gã kia chỉ ồ một tiếng rồi kéo tay bạn kính cẩn nói:

- Té ra là Thi thiếu chủ giá lâm tệ bảo, không hiểu có việc chi?

Cam Đường lạnh lùng đáp:

- Tại hạ muốn yết kiến bảo chúa đây.

- Xin thiếu chủ chờ một chút.

Đại hán mở cổng ra rồi vội chạy vào nhà trong. Chẳng mấy chốc có lão già mặt rỗ theo ra. Lão này chính là ngoại vụ quản sự Kim Hạo. Hôm qua Cam Đường đã gặp y, nên chàng vừa thấy đã nhận ra ngay.

Ngoại vụ quản sự Kim Hạo cười ha hả chắp tay hỏi:

- Thiếu chủ có điều chi dạy bảo?

Cam Đường lạnh lùng đáp:

- Tại hạ có việc gấp cần gặp bảo chúa.

- Ồ! Thiếu chủ không may rồi! Tệ bảo chúa ngẫu nhiên nhuốm bịnh, không thể tiếp khách được.

- Xin quản sự thông bẩm cho một tiếng được chăng?

- Tệ bảo chúa đã dặn kỹ là không tiếp bất cứ một ai.

- Tại hạ có việc khẩn yếu đặc biệt, không gặp quý bảo chúa không được.

Kim Hạo ra chiều khó nghĩ. Hồi lâu y miễn cưỡng đáp:

- Qúy khách đường xa tới đây. Hãy xin vào ngồi nghỉ ngơi xơi nước, để tại hạ vào bẩm xem sao.

Cam Đường gật đầu nói:

- Được rồi!

Chàng cất bước đi vào. Nháy mắt đã tới một căn tiểu khách sảnh.

Kim Hạo đưa khách vào ngồi rồi chạy đi ngay.

Lát sau, một lão già ăn mặc lịch sự thủng thỉnh bước vào nhà khách. Lão chính là bảo chúa Tây Môn Tung.

Cam Đường ráng dằn cơn xúc động, đứng dậy chắp tay nói:

- Bảo chúa vẫn bình yên!

Tây Môn Tung ra bộ người bịnh, mặt mũi ngơ ngác, khoát tay nói:

- Xin tha thứ cho lão phu khó ở, không ra nghinh tiếp được. Mời thiếu chủ an tọa.

Thiếu chủ có điều chi dạy bảo?

Hai người ngồi xuống rồi, Cam Đường mới lạnh lùng đáp:

- Không việc chi chẳng dám đường đột. Tại hạ đến đây có điều thỉnh giáo bảo chúa.

- Lão phu không dám! Thiếu chủ có điều gì xin cứ nói.

- Tại hạ có người bạn thân, nửa năm trước đến đây bái kiến bảo chúa, rồi không biết đi đâu...?

- Lệnh hữu là ai?

- Y là con trai ông bạn cũ của bảo chúa và đã có đính hôn với lệnh tiểu thư.

Tây Môn Tung mắt lóe hàn quang. Lão chau mày đáp:

- Tiểu nữ đã hứa hôn từ thuở nhỏ cùng thiếu bảo chúa Thanh Long Bảo và đã thành thân rồi. Câu chuyện thiếu chủ vừa nói tự đâu mà ra?

Cam Đường lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Chàng đứng phắt dậy, run lên hỏi:

- Có thiệt lệnh tiểu thư từ thuở nhỏ đã hứa lời gả cho Vệ Võ Hùng không?

Tây Môn Tung vẫn không lộ vẻ gì tức giận, lão thản nhiên đáp:

- Đúng thế!

Cam Đường không nhịn được nữa, hỏi thẳng vào mặt Tây Môn Tung:

- Vậy bảo chúa đã có lời hứa hôn với nhà họ Cam thì sao?

Tây Môn Tung làm bộ sửng sốt:

- Sao? Nhà họ Cam nào?

- Bảo chúa nói vậy thì ra con người...

Tây Môn Tung ngắt lời:

- Thiếu chủ nói sao?

- Con người hèn hạ vô liêm sỉ!

Tây Môn Tung đứng phắt dậy quát hỏi:

- Thi Thiên Đường kia! Ngươi dám đến tận nhà mà sỉ nhục bản tòa ư?

Cam Đường lạnh lùng cười gằn nói:

- Tây Môn Tung! Bây giờ chưa nói chuyện khác vội. Ta hỏi ngươi:

Tại sao ngươi lại phái Ngũ Thiên Tài đi giết người rồi lại hạ sát y để bịt miệng?

Tây Môn Tung mắt lộ sát khí, trầm giọng nói:

- Bản tòa không hiểu ngươi nói gì?

- Ngươi không hiểu thật ư?

- Tiểu tử! Bản tòa không coi Thiên Tuyệt Môn các ngươi ra gì đâu nhé!

- Cái đó ngươi không cần biết. Ta chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi vừa rồi!

- Nếu ta không trả lời thì sao?

- Thì sẽ có cuộc đổ máu!

Tây Môn Tung trở về chỗ ngồi rồi bật lên tràng cười ha hả. Lão ngồi tựa vào thành ghế tỏ vẻ rất thản nhiên.

Cam Đường sát khí đằng đằng, vẻ mặt xám xanh, chàng nghiến răng quát hỏi:

- Tây Môn Tung! Ngươi tưởng ta không giết được ngươi ư?

Cặp mắt Tây Môn Tung lấp loáng ánh hàn quang. Lão nói:

- Thằng lỏi con! Đây không phải là chỗ cho ngươi đến hỗn xược. Ngươi biết điều thì cút đi! Ta nể mặt gia tiên nhà ngươi mà buông tha cho.

- Tây Môn Tung! Ta cần hỏi ngươi cho ra câu chuyện đã!

- Bản tòa không hơi đâu mà đi nói chuyện rườm rà với ngươi. Người nhà đâu!

Hai gã đại hán dạ một tiếng rồi xuất hiện ngoài cửa nhà khách.

Tây Môn Tung lại thét:

- Bắt lấy nó!

- Xin tuân lệnh.

Hai gã hán tử hùng hổ nhảy vào vươn tay ra chụp Cam Đường.

Cam Đường quát lên một tiếng:

- Bọn mi muốn chết chăng?

Đồng thời chàng vung chưởng phản kích.

Hai tiếng rú vang lên. Cả hai gã đại hán hung hãn miệng, mũi, mắt đều ứa máu ra, chết ngay đương trường.

Tây Môn Tung không khỏi ra chiều khiếp sợ. Lão đạp chân hất ghế ra lùi lại đến bên vách.

Cam Đường cặp mắt tóe lửa nhìn chầm chập vào mặt Tây Môn Tung rít lên:

- Nói mau!

Tây Môn Tung thấy Cam Đường mới cất tay trái đã đánh chết hai tay cao thủ bậc nhất trong bảo, tuy lộ vẻ kinh hãi, nhưng chỉ thoáng qua, lão định thần lại ngay. Mắt lão chiếu ra những tia sáng hung dữ. Lão lại băng mình lướt qua mặt Cam Đường về ngồi chỗ cũ, mau lẹ phi thường. Trước cử động chớp nhoáng này, Cam Đường chỉ thấy hoa mắt lên một cái mà bảy chỗ tử huyệt trong người chàng đã bị điểm trúng. Thân pháp của lão thật là kinh thế hãi tục.

Người Cam Đường lảo đảo hai cái rồi lại đứng vững như núi.

Võ công phái Thiên Tuyệt khác hẳn với đường lối võ công thông thường. Vì khí huyệt chạy ngược đường, nên huyệt mạch dĩ nhiên dời vị trí. Cách điểm huyệt thông thường chẳng ăn thua gì.

Bây giờ Tây Môn Tung kinh hãi thật sự.

Sát khí trên mặt Cam Đường lại càng dày đặc. Chàng nói gằn từng tiếng:

- Tây Môn bảo chúa! Thú thật đi! Dù ngươi có mặc nhiên thừa nhận thì ta giết ngươi cũng không phải là quá đáng!

Bất thình lình có thanh âm trong trẻo vọng lên:

- Thi thiếu chủ! Thiếu chủ có chuyện gì cứ ôn hòa mà điều giải. Hà tất hễ mở miệng là nói đến chuyện giết người?

Thanh âm vừa dứt thì một thiếu phụ đứng tuổi nhan sắc cực kỳ xinh đẹp từ sau bình phong bước ra.

Cặp mắt mụ long lanh sóng gợn nhìn Cam Đường không chớp.

Cam Đường vừa thấy mặt mỹ phụ đứng tuổi toàn thân chàng run bắn lên như bị điện giật, cơ hồ đứng không vững. Chàng cũng giương cặp mắt thao láo ra mà nhìn mỹ phụ xuýt nữa chàng buột miệng gọi:

- Kế mẫu!

Nhưng rồi chàng cũng dừng lại được.

Thiếu phụ trung niên xinh đẹp này chính là Lục Tú Trinh, kế mẫu chàng. Tuy quá mười năm không gặp mặt, nhưng vừa nhìn chàng đã nhận ra ngay. Chàng tự hỏi:

- Đây có phải là kế mẫu mình không? Chẳng lẽ bà cùng một số phận như mình được sống sót thoát cơn kiếp nạn? Tại sao bà lại gửi thân trong Ngọc Điệp Bao này? Lần trước mình đến thoái hôn sao không thấy bà ta lộ diện?

Thiếu phụ xinh đẹp cũng biến sắc mặt. Từ nghi ngờ chuyển sang kinh hãi, rồi sau cùng sát khí nổi lên.

Cam Đường không khi nào nghĩ đến sau khi Thánh Thành máu đổ chan hòa thì không ai sống sót mà kế mẫu chàng lại thoát nạn.

Chàng tự hỏi:

- Chẳng lẽ bà cũng không nhận ra được mình ư? Tây Môn Tung cùng vong phụ là chỗ thâm giao thì hắn thu dụng kế mẫu mình cũng là hợp lý. Nhưng sao hắn lại phái người đi hạ sát mình? Tại sao hắn phải giết luôn Ngũ Thiên Tài để bịt miệng? Bà kế mẫu có biết vụ này không mà sao chẳng ngăn trở? Hay là trong vụ này còn có điều chi ngoắt ngoéo?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì thấy Lục Tú Trinh tươi cười quay lại bảo Tây Môn Tung:

- Sư huynh! Sư huynh khó ở thì vào nghỉ đi thôi, để tiểu muội phụ trách mọi việc cho.

Cam Đường nghe mụ nói trong lòng không khỏi kinh nghi lẩm bẩm:

- Sao mụ lại là sư muội Tây Môn Tung. Chẳng lẽ mình nhận lầm ư? May mà mình chưa mạo muội lên tiếng, không thì đã phải cái lầm to. Sao thiên hạ lại có người giống kế mẫu đến thế?

Tây Môn Tung ừ một tiếng, toan trở gót đi vào...

Cam Đường giơ tay lên ngăn lại nói:

- Khoan đã!

Thiếu phụ xinh đẹp thu nụ cười lại nghiêm giọng hỏi:

- Thiếu chủ muốn điều chi?

- Việc này phải chính Tây Môn bảo chúa mới quyết đoán được.

- Ta đây tác chủ cũng thế chứ sao?

- Không được!

Thiếu phụ cười gằn hỏi:

- Quyết đoán việc gì?

- Trước hết hãy nói nguyên nhân vì sao mà giết người? Rồi sau...

- Rồi sau làm sao...

- Giết người thì phải thường mạng!

- Xem chừng giọng lưỡi các hạ cũng ghê gớm lắm. Ai đã giết ai và thường mạng cho ai?

- Cái đó bảo chúa đã tự biết rồi!

- Các hạ có đúng là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt không?

- Cái đó còn phải hỏi?

- Nghe nói ba chục năm trước đây, phái Thiên Tuyệt đã gặp kỳ họa và bị tuyệt diệt rồi, nên ta hãy còn hoài nghi thân thế các hạ.

Cam Đường vẫn chưa hiểu thiếu phụ có phải là kế mẫu Lục Tú Trinh hay không?

Đột nhiên chàng nhớ tới một điều là kế mẫu Lục Tú Trinh không hiểu võ công, mà chỉ là người đàn bà bình thường. Sau khi bà ta về nhà mình rồi, không bước chân ra khỏi cửa và không gặp mặt ai nữa. Sao mình không thử coi để phá tan mối nghi ngờ này?

Cam Đường nghĩ vậy, chàng tiến lên một bước nói:

- Đàn ông không đấu với đàn bà. Tôn giá lánh đi là hơn!

Thiếu phụ xinh đẹp cười lạt hỏi:

- Đừng điên khùng nữa! Sao không thử hạ thủ đi coi?

- Theo thể lệ của bản môn thì mỗi lần ra tay là phải giết người.

- Các hạ cứ thử đi! Đừng ngại gì hết!

Cam Đường liền quát lên:

- Hãy tiếp chiêu đây!

- Chiêu thức của chàng nhanh như điện chớp, lại kỳ ảo tuyệt luân. Nhưng thực ra chàng chưa vận dụng đến chân lực.

Bóng người thấp thoáng. Chưởng phong đã đánh tới cạnh sườn đối phương. Mụ ra tay mau lẹ mà thân pháp cũng tuyệt diệu chẳng kém gì Tây Môn Tung.

Cam Đường tiếp nhận phát chưởng, người chàng run lên phải lùi lại một bước, chàng lẩm bẩm:

- Sự thực đã chứng minh. Võ công thiếu phụ tuyệt cao, vậy mụ không phải là Lục Tú Trinh.

Thiếu phụ thấy mình phóng chưởng đánh trúng Cam Đường mà chàng ta vẫn vô sự thì trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Cam Đường sau khi thử đối phương, yên trí là mình nhận lầm. Chàng ra tay thực sự, vì biết rằng nếu không hạ mụ này đi thì không còn cách nào bắt buộc Tây Môn Tung phải cung xưng được.

Chàng liền quát lên:

- Tiếp chiêu đây!

Lần này chàng vận đến tám thành công lực để phóng chưởng.

Võ công phái Thiên Tuyệt chỉ có công mà không có thủ. Nếu gặp phải tay kình địch mà không giết được đối phương thì mình phải chết. Cam Đường ra chiêu này đã có ý niệm giết người.

Thiếu phụ rú lên một tiếng, miệng ứa máu tươi, sắc mặt lợt lạt lùi lại ba bước.

Mụ tiếp chiêu này mà không mất mạng, đủ rõ mụ là một tay cao thủ phi thường.

Cam Đường đảo mắt nhìn Tây Môn Tung...

Bỗng “choang” một tiếng vang lên. Một đường giậu sắt hạ xuống phân cách làm hai nửa. Môn bên là Cam Đường, một bên là Tây Môn Tung và thiếu phụ xinh đẹp.

Cam Đường trong lòng hồi hộp, đảo mắt nhìn quanh thì ba mặt kia cũng bị giậu sắt ngăn chặn, tựa hồ như chàng đã bị nhốt vào trong một cái lồng sắt lớn.

Tây Môn Tung nổi lên một tràng cười khanh khách nói:

- Sư muội! Sư muội coi đó mà thu xếp mọi việc.

Lão nói xong trở gót đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.