Thiên Hạ Đệ Nhất Gả

Chương 27




Cam Đường giật mình kinh hãi, toan cất tiếng hỏi thì hán tử lại nói:

- Mời lão tiền bối xuống đây.

Bây giờ Cam Đường mới nhìn rõ Hồng Hổ đứng trên một vật rất kỳ quái chế ra để làm thuyền. Bên trên khe suối này có một sợi dây lớn treo lủng lẳng. Con thuyền quái lạ đó buộc vào đầu dây.

Cam Đường liền nhảy xuống theo.

Chiếc thuyền này nguyên là một cái mảng chế bằng da dã thú đủ chỗ ngồi cho ba bốn người ngồi.

Trên mặt nước còn có một sợi dây khác nhỏ hơn thả nổi lềnh bềnh.

Hồng Hổ đưa hai tay ra nắm lấy sợi dây nhỏ kéo mạnh cho chiếc mảng da lướt ngược dòng nước rất mau lẹ.

Cam Đường rất bội phục phương thức kỳ diệu này.

Chiếc mảng đi được độ chừng trăm trượng thì nước không chảy xiết nữa, thuyền đi càng lẹ hơn.

Đột nhiên một tia sáng ngoài trời từ trên đầu lọt vào khiến cho mây mù âm u dày đặc nhạt bớt đi.

Đường vào động bằng phẳng, không còn đá lởm chởm nữa.

Hồng Hổ buộc chiếc mảng da vào mõm đá rồi nhảy lên bờ nói:

- Mời lão tiền bối lên đi!

Cam Đường vừa nhảy lên thì đã thấy mấy chục bóng người đang chạy như bay tới nơi.

Đi đầu là một lão già ra chiều quắc thước, mình mặc áo bào đen.

Bên lão này có một gã mặc áo tía. Hiển nhiên là Bách Độc Công Tử Phùng Kỳ.

Vậy lão mặc áo bào đen quắc thước kia đúng là chưởng môn Phùng Thiếu Đan.

Cam Đường vừa thấy Bách Độc Công Tử đã giận sủi máu muốn xé xác gã ra ngay.

Nhưng lúc này chàng không thể làm thế được.

Đoàn người còn cách Cam Đường chừng một trượng thì dừng đứng lại. Chỉ có cha con Phùng Thiếu Đan là tiến thêm mấy bước.

Phùng Thiếu Đan khom lưng xá dài nói:

- Tiểu điệt xin bái kiến minh thúc.

Cam Đường cười ha hả nói:

- Hiền điệt miễn lễ.

Phùng Thiếu Đan quay lại bảo Bách Độc Công Tử:

- Hài nhi ra lạy thúc công đi!

Bách Độc Công Tử miệng hô “thúc công”, kính cẩn lạy phục xuống.

Cam Đường cười thầm trong bụng. Chàng bệ vệ nhận đại lễ của đối phương rồi nói:

- Đứng dậy đi! Lão nhân gia không ưa khách sáo.

Chàng nhìn Bách Độc chưởng môn Phùng Thiếu Đan hỏi:

- Đã bao nhiêu năm ta không tới đây nhỉ?

Phùng Thiếu Đan kính cẩn đáp:

- Đã mười mấy năm rồi. Minh thúc vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

- Ta vẫn như thường. Có điều từ ngày minh huynh tạ thế thì không còn hứng thú nữa, nên cũng chẳng muốn len lỏi vào chốn giang hồ tranh giành làm chi.

Phùng Thiếu Đan nói:

- Mời minh thúc vào nhà.

- Ừ thì đi.

Mấy chục tay cao thủ Bách Độc Môn đứng nghiêm chỉnh trang, hai bên để giữa nhường lối đi. Chúng đều kính cẩn thi lễ nói:

- Cung nghinh lão gia tử!

Cam Đường khoát tay nói:

- Xin các vị miễn lễ.

Chỉ trong nháy mắt đoàn người đến cửa nhà thạch khách.

Bách Độc Môn Chủ Phùng Thiếu Đan trông vào tòa nhà thạch thất đồ sộ, đứng né sang bên giơ tay nói:

- Mời minh thúc vào nhà.

Cam Đường gật đầu trịnh trọng đi vào.

Trong sảnh đường, ánh hạt châu sáng trưng như thể ban ngày.

Trên bức tường chính giữa treo một bức họa rất lớn, vẽ toàn rắn rết kỳ hình quái trạng, khiến người trông thấy phải ớn da gà. Phía trên bức họa đề ba chữ “Bách Độc Đồ”.

Cam Đường an tọa rồi Phùng Thiếu Đan nói:

- Sao minh thúc không di giá tới đây để tiểu điệt sớm hôm thị phụng.

Cam Đường cười đáp:

- Ồ! Không được, không được! Số ta cô quả chiếu mệnh, không ưa những cảnh nhiệt náo.

Phùng Thiếu Đan nói:

- Mười mấy năm không gặp minh thúc mà tinh thần vẫn như xưa...

Cam Đường ngắt lời:

- Ta già đi nhiều! Có lẽ sắp về dưới đất rồi.

Phùng Thiếu Đan hỏi:

- Bữa nay minh thúc giá lâm có chuyện chi chăng?

Cam Đường thấy có cơ hội liền thản nhiên hỏi lại:

- Ta chịu người ủy thác. Hiền điệt có thể làm đẹp mặt cho ta một chút không?

- Minh thúc dạy quá lời! Có điều gì xin minh thúc cứ truyền dạy.

- Ta chịu lời ủy thác của môn chủ phái Kỳ Môn đến đây để tìm đứa con bảo bối của y.

Bách Độc Công Tử đứng lên, hơi biến sắc mặt.

Phùng Thiếu Đan nhăn tít cặp lông mày rậm hỏi:

- Tiểu điệt liệu có thể vì minh thúc mà ra sức được chăng?

Cam Đường ngạc nhiên hỏi lại:

- Gã không đến động Trường Âm này ư?

- Không có.

- Thế thì kỳ thiệt.

Phùng Thiếu Đan lại hỏi:

- Minh thúc nghe ai nói là Kỳ Môn thiếu chủ đến bản động?

Cam Đường đáp:

- Chính mẫu thân gã bảo vậy. Bà ta nói là gã cùng Kỳ nhi đây có chuyện xích mích.

Chàng quay lại nhìn Bách Độc Công Tử hỏi:

- Có chuyện ấy không?

Bách Độc Công Tử Phùng Kỳ nghiêng mình đáp:

- Vụ này có thiệt. Nhưng tiểu tôn vì muốn giữ cho môn phái được hòa hảo mà chịu nhường nhịn.

Cam Đường kinh ngạc hỏi lại:

- Ủa! Vậy gã không đến đây ư?

Bách Độc Môn Chủ Phùng Thiếu Đan đáp:

- Khi nào tiểu điệt dám nói dối minh thúc.

Cam Đường xem chừng không phải đối phương nói gạt. Chàng nghĩ thầm:

- Rõ ràng Lâm Vân bảo mình đến đây tìm thuốc, vậy thì y đi địa phương nào?

Phái Kỳ Môn có đệ tử khắp nơi, không chừng y đi tìm thuốc chỗ khác.

Rồi chàng lại hỏi:

- Hay là môn hạ của hiền điệt đánh chết gã rồi?

- Không có đâu! Những việc này khi nào chúng dám giấu giếm.

Cam Đường nóng lòng như lửa đốt. Chàng tự hỏi:

- Chẳng lẽ Lâm Vân chưa tới nơi đã quay trở về? Cũng có thể là Bách Độc Công Tử đã ngấm ngầm hạ độc thủ rồi giấu nhẹm để tránh cho hai phái khỏi gây cuộc huyết chiến?

Cam Đường nghĩ vậy rồi quay ra hỏi Bách Độc Công Tử:

- Phụ thân Kỳ nhi tất không dối ta. Riêng Kỳ nhi có biết gì không?

Bách Độc Công Tử hấp tấp đáp:

- Thưa thúc công! Kỳ nhi dù lớn mật đến đâu cũng không dám dối trá. Vụ này quả không có thật.

Cam Đường tiến gần lại một bước nói:

- Bình sinh thúc công không thất tín với ai bao giờ. Cha con ngươi đã nói thế thì ta đành quay về phúc đáp lệnh chúa phái Kỳ Môn. Nếu sau này hiền điệt cùng Kỳ nhi có tin gì...

Chàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Bách Độc Công Tử rồi lại nhìn Phùng Thiếu Đan.

Phùng Thiếu Đan thản nhiên ngắt lời:

- Tiểu điệt xin lấy thủ cấp ra mà bảo đảm quyết không có việc này.

Cam Đường giả vờ tức giận hỏi:

- Ta với phụ thân ngươi là bạn thâm giao, tình thâm như tay chân. Ngươi nói cái gì mà bảo đảm với không bảo đảm?

Phùng Thiếu Đan thẹn đỏ mặt lên nói:

- Dạ dạ! Tiểu điệt trót lỡ lời.

Cam Đường đi không về rồi cực kỳ chán nản lạnh lùng nói:

- Ta phải đi thôi!

Phùng Thiếu Đan đứng dậy hỏi:

- Mười mấy năm trời không được gặp minh thúc, sao minh thúc vừa đến lại bỏ đi ngay?

- Ta còn có việc khác.

- Minh thúc vội vã gì thì cũng uống mấy chén rượu đã.

- Bất tất phải thế, rồi ta quay trở lại.

- Minh thúc không thể để cho tiểu điệt tỏ lòng dạ một chút ư?

- Miễn đi thôi! Có phải người ngoài đâu mà khách sáo?

Bách Độc Công Tử Phùng Kỳ đột nhiên cười hì hì hỏi:

- Thúc công! Thúc công còn nhớ ngày trước có lời hứa gì không?

Cam Đường sửng sốt hỏi:

- Ta hứa điều chi nhỉ?

Bách Độc Công Tử đáp:

- Có lần thúc công xoa đầu tiểu tôn nói là khi lớn lên có đủ căn cơ về nội lực sẽ truyền môn “Bí Ma Trảo” cho. Chốc là mười mấy năm trời, tiểu tôn không thấy thúc công xuất hiện. Bữa nay không thấy thúc công nhắc lại vụ đó.

Cam Đường ngẩn người ra. Ba chữ “Bí Ma Trảo” chàng chưa từng nghe ai nói tới, thì còn biết là cái gì? Chàng cười ha hả đáp:

- Phải rồi! Ta có nói thế thiệt! Kỳ nhi còn nhớ thì giỏi đấy! Nhưng bữa nay thì không được đâu, vì ta có việc gấp đang chờ đợi.

- Thúc công vừa bảo không bôn tẩu giang hồ nữa kia mà?

- Thế nhưng vẫn có việc không làm không được.

- Bí Ma Trảo chỉ là một chiêu thức, thúc công hãy nán lại một chút giải thích cho tiểu tôn nghe rồi hãy đi được không?

Cam Đường bối rối vô cùng. Chàng nghĩ lại:

- Nếu mình còn từ chối thì mất mặt. Nhưng biết làm thế nào để lấp liếm câu chuyện này? Xú Diện Nhân Ma cùng tổ phụ Phùng Kỳ đã có mối quan hệ sâu xa thì mình khó mà gạt được...

Phùng Thiếu Đan cũng xen vào:

- Xin minh thúc thành toàn cho Kỳ nhi!

Cam Đường gặp lúc cấp bách liền nghĩ ra một kế, trầm giọng đáp:

- Muốn truyền chiêu này cần có người để thử đòn.

Phùng Thiếu Đan đáp:

- Cái đó dễ lắm! Kỳ nhi! Ngươi sai người đem tên gian tế vào nhà mật thất để luyện công.

Bách Độc Công Tử dạ một tiếng rồi xoay mình ra khỏi nhà đại sảnh.

Phùng Thiếu Đan kính cẩn nói:

- Xin minh thúc hãy ngồi đây một chút.

Cam Đường không sao được đành ngồi yên. Chàng nóng nảy đến toát mồ hôi. Coi chừng khó mà giữ cho khỏi bại lộ hành tung.

Chàng nghĩ tới nghĩ lui, nhớ ra chiêu “Nghiệt Long Thám Trảo” của bản môn, chỉ cần biến cải đi một chút và nói là mười mấy năm ở trong nhà bí thất nghĩ ra chiêu “Bí Ma Trảo” rất lợi hại này.

Chàng lại nhớ lời Kỳ Môn lệnh chúa nói là Xú Diện Nhân Ma lúc giết người tất hạ thủ đánh vào giữa mặt đối phương. Vậy mình sẽ đánh thử vào giữa mặt người đó một chiêu “Nghiệt Long Thám Trảo” là bịp được họ.

Quyết định chủ ý rồi, lòng chàng trấn tĩnh lại.

Cam Đường chờ chừng nửa khắc thì Bách Độc Công Tử trở ra nói:

- Xin mời thúc công vào.

Cam Đường cùng cha con Bách Độc Công Tử vào nhà mật thất.

Trong nhà này, một gã hán tử áo đen đứng ngay như tượng gỗ tựa lưng vào tường.

Cam Đường vừa nhìn thấy mặt gã áo đen thì giật mình kinh hãi. Gã chính là đệ tử Ngô Hữu Trí dưới trướng viện Thiên Oai của bản môn. Không hiểu sao gã lại lạc vào tay Bách Độc Môn?

Cam Đường cố ý lên tiếng hỏi:

- Gã hán tử này là ai?

Bách Độc Công Tử đáp:

- Gã là người phái Thiên Tuyệt.

- Phái Thiên Tuyệt ư?

- Dạ phải!

- Sao ngươi biết là người phái Thiên Tuyệt?

- Vì phép điểm huyệt thông thường không kiềm chế được gã.

- Tại sao gã lại bị bắt?

- Gã tự tiện lén vào cấm địa của bản môn.

- Nếu đánh chết gã há chẳng gây nên thù oán với phái Thiên Tuyệt?

- Dù sao thì cũng không thể tha gã được. Bây giờ giết gã đi thần không hay quỷ không biết, còn lo gì nữa.

Cam Đường nghĩ thật mau để cứu hán tử. Chàng tìm ra được một kế liền lạnh lùng hỏi:

- Kỳ nhi! Ngươi bảo gã này không sợ điểm huyệt ư?

- Đúng thế!

- Vậy thì hay lắm! Ta đã nghĩ ra được một chỉ pháp chuyên để điểm huyệt những kẻ có võ công của tà môn. Bữa nay ta thử coi. Bây giờ ngươi hãy khôi phục lại công lực cho gã đi.

Bách Độc Công Tử liền lấy một viên thuốc nhét vào miệng Ngô Hữu Trí rồi đập một chưởng vào gã.

Ngô Hữu Trí tỉnh lại rồi phục hồi cả công lực. Gã hoang mang đưa mắt nhìn khắp nhà mật thất. Đột nhiên gã lộ vẻ cực kỳ căm hận, quắc mắt lên nhìn ba người, quát hỏi:

- Các ngươi muốn làm gì đại gia?

Cam Đường co ngón tay lại búng một cái. Ngô Hữu Trí ngã lăn ra tức khắc.

Bách Độc Công Tử mừng quá reo lên:

- Hay tuyệt! Hay tuyệt! Thúc công truyền cho tiểu tôn chỉ pháp này! Tiểu tôn không cần học Bí Ma Trảo nữa.

Cam Đường trong lòng ngấm ngầm đắc ý. Chàng đã là người thừa kế chưởng môn phái Thiên Tuyệt và đã hoàn thành đoạn thứ tám trong thiên võ công, trở nên tay cao thủ bậc nhất của bản môn. Chàng lấy thủ pháp của bản môn để kiềm chế người bản môn dĩ nhiên là không cần phải tốn một chút hơi sức. Nhưng chàng cố ý hỏi:

- Tại sao thế?

Bách Độc Công Tử không ngần ngừ gì đáp ngay:

- Tiểu tôn học chỉ pháp này để đối phó với phái Thiên Tuyệt hóa chẳng tuyệt diệu ư?

- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?

- Kỳ nhi đã kết oán với thiếu chủ phái Thiên Tuyệt. Hài nhi e rằng còn phen chạm trán gã.

Cam Đường cười thầm trong bụng, hững hờ hỏi:

- Ta nghe nói công lực gã đó rất cao thâm phải không?...

Bách Độc Công Tử vênh mặt lên đáp:

- Kỳ nhi học được chỉ pháp này lại biết dùng độc nữa thì còn sợ gì gã?

Cam Đường lại hỏi:

- Bây giờ là lúc nào đây?

- Cuối Thân sang Dậu.

- Mặt trời chưa lặn chứ?

- Phải rồi!

- Được rồi! Ta mượn gã này để thử cho cha con ngươi biết một thứ kỳ công.

- Kỳ công gì?

- “Song Dương Thần Công”.

Phùng Thiếu Đan nghi ngờ hỏi:

- Sao lại gọi là “Song Dương Thần Công”?

Cam Đường giương cặp lông mày lên đáp:

- Khí dương trong người mình với khí dương ngoài trời nên gọi là Song Dương.

Công lực này phát ra có thể làm cho xương thịt đối phương nát ra như cám.

- Úi chà!

Hai cha con cùng la lên một tiếng kinh hoảng.

Phùng Thiếu Đan rất khâm phục nói:

- Điệt nhi không bao giờ nghĩ tới mười mấy năm nay mà minh thúc lại tiến mau đến thế!

Cam Đường khiêm tốn nói:

- Cái đó tầm thường thôi, có gì đáng kể đâu? Kỳ nhi! Ngươi đem gã này đi! Chúng ta ra ngoài động để thử môn này và không cho một ai được nhìn thấy.

- Dạ!

Bách Độc Công Tử vui mừng cắp Ngô Hữu Trí lên.

Ba người ra khỏi nhà mật thất. Phùng Thiếu Đan gọi người nhà lại dặn dò mấy câu rồi ra khỏi động Trường Âm.

Cam Đường hít một hơi chân khí để hưởng khoái cảm lại được thấy mặt trời.

Lúc này bóng tịch dương đã ngậm non đoài tỏa ra một kim quang rực rỡ.

Cam Đường tìm một khu đất bằng phẳng, bảo đặt Ngô Hữu Trí xuống.

Cha con Phùng Thiếu Đan lùi ra xa ba trượng, Cam Đường dùng phép truyền âm đặc biệt phái Thiên Tuyệt bảo Ngô Hữu Trí:

- Ta là thiếu chủ! Lát nữa ngươi dời khỏi nơi đây và phải chạy thật lẹ. Bây giờ thì ngươi đừng có nhúc nhích.

Chàng dặn xong len lén bật ngón tay để giải khai huyệt cho Ngô Hữu Trí.

Cha con Phùng Thiếu Đan ngồi lặng lẽ, giương cặp mắt loang loáng nhìn Xú Diện Nhân Ma giả hiệu thi triển môn “Song Dương Thần Công”.

Cam Đường trong lòng sát khí nổi lên bừng bừng. Chàng quyết tâm không buông tha Bách Độc Công Tử, nhưng chưa biết hạ thủ cách nào?

Giữa lúc ấy, một bóng người nhảy vọt tới trước mặt Phùng Thiếu Đan quỳ gối xuống nói:

- Ngoại Đường đệ tử là Lý Dũng có việc bẩm báo.

Phùng Thiếu Đan lạnh lùng hỏi:

- Việc gì?

- Bọn đệ tử đi theo Hà hương chủ tuần tra phía sau núi đã phát giác ra một tên gian tế...

- Gian tế ư?

- Dạ phải! Gã là một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Cam Đường động tâm quay lại.

Phùng Thiếu Đan nóng nảy hỏi:

- Lai lịch gã thế nào?

- Đệ tử không biết.

Phùng Thiếu Đan ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

- Tình hình lúc phát hiện ra gã thế nào?

- Bọn đệ tử đi vòng ra phía sau núi, đến một chỗ thạch động thì phát giác ra tên này. Xem chừng gã đến để dọ thám bản môn. Gã trúng phải chất kịch độc truy hồn đoạt mệnh rắc ra khắp khu tử vong địa. Vì chất độc phát tác nên gã phải nấp vào trong thạch động. Bọn đệ tử vây bắt được nhưng bên mình cũng thiệt mất ba vị đồng môn...

Phùng Thiếu Đan trợn mắt lên ngắt lời:

- Sao? Gã đã trúng độc mà còn cự địch giết người được ư?

- Chính thế! Theo lời phán đoán của Hà hương chủ thì lai lịch đối phương không phải tầm thường vì chất độc đã phát tác mà gã không chết.

- Hiện giờ gã ở đâu?

- Đã có người sắp áp giải về đây.

- Được rồi! Ngươi hãy lui ra!

Chỉ trong nháy mắt một lão râu quăn chạy nhanh như chớp đi đến. Dưới nách lão cắp một người máu me đầm đìa.

Lão râu quăn gần đến trước mặt Phùng Thiếu Đan liệng người kia xuống, khom lưng nói:

- Ngoại Đường hương chủ là Hà Tử Phòng xin tham kiến môn chủ.

- Miễn lễ!

Cam Đường đảo mắt nhìn vào người máu me nằm dưới đất bất giác trống ngực đánh thình thình. Chàng buột miệng la lên:

- Chính y rồi!

Bách Độc Công Tử Phùng Kỳ cũng kích thích, buột miệng nói:

- Thiếu chủ phái Kỳ Môn!

Người bị bắt hiển nhiên chính là Lâm Vân. Tính ngày ra thì từ hôm y trúng độc thoát thân đi ẩn nấp đến nay đã được ba ngày hay hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.