Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 46: Nghiên cứu




Kim Tiệp Dư nằm trên người Phương Quan, vươn đầu ngón tay sơn móng màu hồng phấn vẽ vòng tròn khêu gợi trên lồng ngực quyến rũ của hắn: “Cửu Thiên Tuế chỉ là một hoạn quan, nay thế lực của hắn như mặt trời ban trưa, nếu bản cung không dựa vào hắn, hoặc nên nói nếu bản cung không có tác dụng với hắn, Thuận Nhi lại còn nhỏ, làm sao hắn có thể lựa chọn Thuận Nhi đăng cơ, nay ta và Thuận Nhi là cô nhi quả phụ, đợi Thuận Nhi lớn rồi, đến lúc tự mình chấp chính sẽ xảy ra chuyện gì còn phải nói sau.”

Phương Quan thấy Kim Tiệp Dư như vậy liền mỉm cười: “Kiều Kiều, Thuận Nhi còn nhỏ, bây giờ ngươi còn yên bình, nếu sau này để cho Cửu Thiên Tuế và Trinh Mẫn Quận Chúa phát hiện các ngươi có ý đồ khác sẽ không xong đâu.”

Kim Tiệp Dư chậm rãi nói: “Ít nhất trong vòng mười năm bọn họ sẽ không làm gì mẹ con ta.” Dứt lời, nàng ta thoáng dừng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Sao thế, Phương Quan, ngươi có vẻ rất chán ghét Cửu Thiên Tuế và Trinh Mẫn Quận Chúa thì phải?”

Tên của Kim Tiệp Dư là Kim Kiều Kiều, là con gái huyện lệnh thất phẩm, lúc trước sau khi tuyển tú tiến cung, không có thế lực chống lưng đành làm một cung nữ tư chế tầm thường. Bề ngoài của nàng ta tuy không thể nói là diễm quan quần phương nhưng có một gương mặt mềm mại yêu kiều trời sinh, dáng người thướt tha, lại cực biết nhìn mặt đoán lòng, gợi niềm vui của người khác, từ nhỏ đã được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, chọn cho cái tên là Kiều Kiều, ở địa phương nhỏ coi như thiên chi kiêu nữ, không ngờ bị bắt vào cung làm một nô tỳ.

Đương nhiên nàng không cam lòng, Kim Kiều Kiều rất nhanh đã phát huy sở trường của mình, cộng thêm một đôi tay khéo léo dỗ Thượng Cung có phần coi trọng nàng, đặc biệt đề cử nàng cho Hàn Quý Phi.

Hàn Quý Phi thấy nàng có tri thức hiểu lễ nghĩ, bề ngoài tuy xinh đẹp nhưng “tính tình mềm yếu”, lại có tay nghề chế tạo trâm cài rất tốt, trâm cài do nàng chế tạo cực kỳ hoa mỹ tinh xảo nên mới nhận vào cung của mình để sử dụng.

Bình thường nhìn thấy Tuyên Văn Đế tới cung của Hàn Quý Phi nàng luôn làm ra vẻ lảng tránh, khiến cho người cảnh giác như Hàn Quý Phi cũng yên tâm về nàng.

Hơn nữa, nàng rất biết cách nịnh hót, còn giúp Hàn Quý Phi dùng kế đối phó tần phi khác, lâu dần nàng tìm được cơ hội quyến rũ Tuyên Văn Đế thích luyện đan thích song tu, ở trong cung Hàn Quý Phi cùng tới bảo địa cực lạc. Tuyên Văn Đế rất thích mỹ nhân mềm mại thế này, trực tiếp phong Kim Kiều Kiều làm mỹ nhân có phong hào, còn ban thưởng ở cung điện khác.

Lúc này Hàn Quý Phi mới biết dưới khóe mắt mình xuất hiện phản đồ, đương nhiên hận Kim Kiều Kiều muốn chết, chỉ tội trong tay Kim Kiều Kiều nắm giữ quá nhiều bí mật của nàng ta, tuy trong lúc tranh đấu Kim Kiều Kiều thường ở thế hạ phong, nhưng Hoàng Đế luôn thương hại nàng dịu dàng ôn hòa, kiều mỵ săn sóc, hoàn toàn trái ngược với Hàn Quý Phi diễm lệ ngang ngược. Hàn Quý Phi không có cách nào lập tức giết chết nàng, hai người như nước với lửa.

Sau đó Kim Kiều Kiều sinh con trai, phong làm Tiệp Dư tam phẩm, lại quy hàng Cửu Thiên Tuế nên càng thuận buồm xuôi gió.

Nàng ở trong cung chịu nhiều ngày nghèo hèn nên thức thời hơn Hàn Quý Phi kiêu căng, tự hiểu được tình cảnh của mình, không vì Phương Quan xúi giục mà mất đi lý trí.

Phương Quan thấy nàng nói vậy ánh mắt hơi lạnh xuống, nhưng hắn cúi đầu rất nhanh, không để Kim Tiệp Dư trông thấy sự chán ghét trong mắt hắn, trong đầu cũng nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ.

Kim Tiệp Dư thấy hắn im lặng, trong lòng càng nghi ngờ, ngồi dậy khỏi người hắn nhìn hắn: “Phương Quan, ngươi và Trinh Mẫn Quận Chúa từng có khúc mắc gì à?”

Trực giác sâu sắc của nàng làm cho nàng nhận thấy điểm kỳ lạ rất nhanh.

Phương Quan than khẽ một tiếng, ánh mắt có phần bất đắc dĩ: “Không, không có gì, chỉ vài ngày trước, Trinh Mẫn Quận Chúa muốn…”

Hắn do dự rồi mới nói: “Trinh Mẫn Quận Chúa muốn ta tới hầu hạ nàng ta một thời gian.”

Kim Tiệp Dư sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, nàng đứng lên cầm áo choàng trắng khoác lên người, lạnh lùng nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi đồng ý rồi?”

Sau đó nàng lại nở nụ cười châm chọc: “Cũng đúng, ngươi đồng ý là phải rồi, Trinh Mẫn Quận Chúa tốt hơn biết bao nhiêu lần so với đám quả phụ chúng ta, nay địa vị của nàng ta rất đặc biệt, quan trọng hơn Thái Hậu tương lai bù nhìn như ta nhiều.”

Phương Quan nhìn Kim Tiệp Dư, không vội an ủi mà chỉ liếc nàng, lạnh lùng nói: “Nếu Kiều Kiều muốn ta đi hầu hạ Quận Chúa thì ta đi là được, nếu biết người trong lòng của ta khinh thường ta như thế, ta cần gì khổ sở đắc tội Trinh Mẫn Quận Chúa quyền thế ngập trời chỉ vì một người khinh thường ta.”

Hắn thoáng dừng, cười tự giễu: “Cũng đúng, dù sao ta vốn là một con hát, một món đồ chơi mà thôi, cho ai chơi cũng đều là chơi cả.”

Dứt lời, hắn đứng thẳng dậy mặc quần áo.

Kim Tiệp Dư không ngờ Phương Quan đột nhiên lạnh nhạt như thế, nhất thời tay chân hoảng loạn, đứng dậy đưa tay kéo hắn, vừa thẹn vừa giận: “Ngươi làm sao thế, nói vậy thôi, vì sao nói trở mặt là trở mặt ngay được, ta chỉ hỏi chút thôi mà!”

Phương Quan mặc quần áo nhìn Kim Tiệp Dư, trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng mang theo chút buồn bã: “Hỏi chút thôi? Nữ nhân các ngươi đều như nhau, khi cần ta thì nói cười dịu dàng, khi bảo các ngươi vứt bỏ vinh hoa phú quý lại chưa từng có ai bằng lòng cùng ta lưu lạc thiên nhai, ngược lại còn nói xấu ta cấu kết với người khác. Một khi đã vậy, ta thỏa mãn tâm nguyện của ngươi là được.”

Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

Kim Tiệp Dư sửng sốt nhìn bóng lưng Phương Quan, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nàng và Phương Quan chỉ theo như nhu cầu, thấy hắn hầu hạ Hàn Quý Phi trong lòng khó chịu mới quyến rũ hắn. Đối với tâm tư nữ tử hắn nắm vô cùng chắc, trên giường cũng khiến nàng cảm nhận được dịu dàng vô tận, không ngờ hắn lại có tâm tư này với nàng.

Lưu lạc thiên nhai?

Kim Tiệp Dư cười khổ, bất kể nàng có ham phú quý hay không, nàng tuyệt đối không thể lưu lạc thiên nhai với bất cứ kẻ nào.

Nhưng nói không cảm động cũng là giả, đến với Hoàng Đế chỉ vì vinh hoa phú quý, vì kiếp này không khốn khổ chết trong cung mới cúi mình hầu hạ, nàng tưởng trái tim mình đã bị rèn luyện rắn như sắt lạnh như băng, ai ngờ những lời của Phương Quan lại làm cho nàng mềm lòng chua xót.

Lại nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Phương Quan, giống như thật sự mặc kệ tất cả, đi hầu hạ Trinh Mẫn Quận Chúa…

Trong lòng Kim Tiệp Dư không khỏi càng khổ sở, hận mình bất lực, lại ghen tị Trinh Mẫn Quận Chúa đã có quyền thế vinh quang vô thượng còn muốn cướp mất một chút ấm áp của mình.

Bên này Kim Tiệp Dư đang âm thầm tưởng tượng, bên kia Phương Quan ra khỏi Lưu Danh Điện, vẻ buồn bã trên mặt lập tức biến sạch sành sanh.

Hắn lạnh lùng hừ một tiêng, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt.

“Phương gia, Kim Tiệp Dư không dễ đối phó như Hoàng Hậu nương nương và Hàn Quý Phi đâu.” Một bóng người như quỷ không biết xuất hiện phía sau Phương Quan từ bao giờ, người kia mặc một bộ trang phục đại thái giám nhị phẩm, lại cúi đầu làm cho người ta không nhìn rõ gương mặt hắn.

Phương Quan chậm rãi đi trên con đường không một bóng người, vẻ mặt khinh miệt và lạnh nhạt: “Nữ tử trong thâm cung, chỉ có một nam nhân làm sao thỏa mãn sự cô đơn của bọn họ, chỉ khác là Hoàng Hậu và Hàn Quý Phi đều là nữ nhân kiêu ngạo, tưởng mình có thể lấy thúng úp voi, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay nên mới dễ dắt mũi. Còn Kim Tiệp Dư từ bên dưới bò lên, đương nhiên cảnh giác hơn, nhưng nữ nhân đều như nhau, ham quyền lực lại đa tình, ả đã ngã gục dưới người ta, để ta nắm trong lòng bàn tay chỉ còn là vấn đề thời gian, dùng ả để đối phó Cửu Thiên Tuế và Trinh Mẫn Quận Chúa là không gì tốt hơn.”

Không biết thái giám kia muốn hất hắn một chậu nước lạnh hay muốn kiềm chế hắn mà nói một câu: “Xem ra Trinh Mẫn Quận Chúa là người duy nhất Phương gia khó có thể nắm giữ.”

Thân thể Phương Quan cứng đờ, hắn dừng bước quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm thái giám kia, hơi thở âm độc lạnh giá trong mắt hắn lập tức làm cho đại thái giám rùng mình một cái, giống như bị rắn độc theo dõi, hắn tức khắc tự tát lên mặt mình: “Phương gia, đều tại tiểu nhân lắm miệng, ngài tha cho tiểu nhân đi.”

Liên tục tát mười mấy bạt tai Phương Quan mới hừ lạnh một tiếng: “Được rồi.”

Thái giám kia mới dừng tay, càng cúi cái mặt sưng vù.

Phương Quan xoay người nhìn về phía Tốc Ngọc Điện, oán độc trong mắt càng sâu.

Đúng vậy, nữ nhân kia đúng là khác người.

Có điều, nhất định vì lúc trước hắn cho rằng nàng ta chỉ là quý tộc tầm thường như Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, dùng phương pháp quyến rũ để tiếp cận nàng ta mới chọc giận nàng ta, nếu dùng phương pháp khác, chưa chắc nàng ta có thể chạy thoát khỏi tay hắn.

Cho nên mới nói nữ nhân lạnh ngắt đúng là loại sinh nhật đáng ghét nhất trên đời.



Bên trong Tốc Ngọc Điện hoàn toàn tối om, một đôi đang giao gáy triền miên, đúng lúc tình nồng, Tây Lương Mạt không biết có người đã hận chết nàng, nhưng nàng biết…

Tây Lương Mạt bỗng đè lên đầu vai Bách Lý Thanh, không cho hắn lột quần áo mình, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Có người đang nhìn lén!”

Trực giác nữ tử xưa nay cực chuẩn, vừa rồi nàng luôn cảm thấy có chút bất an, nghiêng tai lắng nghe mới phát hiện bên ngoài có tiếng quần áo ma sát rất nhỏ.

Bách Lý Thanh thay đổi tư thế, ôm nàng lên người mình cười khẽ: “Ta biết, không cần để ý tới tên Tấn Bắc Vương ngu ngốc kia, có lẽ tới xem đêm hôm khuya khoắt chúng ta đang làm hoạt động gì.”

Tên ngu ngốc kia chắc đến giờ còn tưởng Tây Lương Mạt là nam nhân, nói không chừng còn tưởng Tây Lương Mạt là nam sủng của hắn.

Tấn Bắc Vương?

Tư Ninh Ngọc tự chạy tới thám thính tin tức à?

Tây Lương Mạt nhăn mày: “Bảo đám Mị Lục đuổi hắn đi.”

Bách Lý Thanh lười biếng nói: “Trong phòng đang tối thế này, hắn không nhìn thấy gì hết, để ý tới hắn làm gì.”

Nói xong dùng một tay ấn Tây Lương Mạt về phía mình.

Thứ vũ khí cứng rắn kia đột nhiên xông vào trong cơ thể mềm mại của mình làm Tây Lương Mạt không nhịn được hô lên một tiếng, đỏ mặt đấm một cái lên ngực hắn: “Ngươi điên rồi à? Ngươi không cần làm người ta còn cần đây!”

Tên biến thái này, thích nhất làm loại chuyện biến thái này!

Bách Lý Thanh cười khẽ, hưởng thụ cảm giác vui thích khi nàng căng thẳng siết chặt hắn: “Nha đầu ngươi tưởng làm nữ thánh quyến rũ Bì Na Dạ Già vương thích giết chóc đơn giản vậy sao? Nếu một chút giác ngộ lấy thân săn hổ còn không có thì làm sao tu thành đại cảnh giới được?”

Tây Lương Mạt thấy toàn thân vừa nóng vừa lạnh, dưới sự khiêu khích ác ý của hắn toàn thân run run lại không thể làm gì, lão yêu ngàn năm này một khi dịu dàng là không ai có thể chống lại được, làm cho người ta cảm thấy như bị ngâm trong mật nước; một khi tùy hứng phát điên là làm cho người ta vừa hận vừa giận, thật sự muốn bóp chết hắn, nhưng hắn luôn có thể thu tay trước khi chạm vào ngòi nổ của ngươi, rất khiến người ta vừa bất đắc dĩ vừa mang một chút ngọt ngào phức tạp, bị hắn dạy dỗ càng ngày càng không biết xấu hổ.

Cho đến khi ép buộc chết người ta.

“Nếu không muốn người ta nghe thấy âm thanh yếu mềm ngọt ngào đó thì đừng lên tiếng.” Bách Lý Thanh trêu tức ghé vào tai nàng nói nhỏ, động tác càng ngày càng hung ác.

Tây Lương Mạt đỏ bừng mặt, thân mình run rẩy, may là nàng không thắp đèn, nàng cắn một cái lên vai hắn tỏ vẻ trả thù: “Tên khốn nhà ngươi, ngươi đang trêu đùa hắn hay đang đùa ta vậy!”

Nàng phần nào có thể đoán ra Bách Lý Thanh lại nảy thói quen ác độc trêu đùa người khác, nhưng nàng cảm thấy mục tiêu trêu ghẹo chính của hắn vẫn là nàng!

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, có người ngồi xổm ở góc tường không nhịn nổi nôn ra.

“Ọe!”

Tư Ninh Ngọc nôn xong lập tức lấy khăn lau miệng, ném cái khăn đó đi, sắc mặt trắng bệch chạy mất.

Trong đầu luôn quanh quẩn hình ảnh vừa nhìn thấy, hoặc nên nói là nghe thấy.

Hắn nghe một lúc rồi không nhịn được nữa phải bỏ chạy.

Lúc trước hắn đã hoài nghi tiểu tử kia nhìn rất ẻo lả, không ngờ thật sự dựa vào bò lên giường Cửu Thiên Tuế mới có được địa vị quyền thế hiện nay, nghĩ đến thôi đã cảm thấy buồn nôn.

Vậy mà lúc trước cữu cữu và Ngọa tiên sinh còn kính nể hắn, nói hắn là thiếu niên anh hùng.

Lại nghĩ đến…

Một thái giám và một nam nhân ở kia điên loan đảo phượng, cả tiếng thở dốc rất nhỏ vừa nghe thấy, Tư Ninh Ngọc ghê tởm cực kỳ.

Loại người như thế còn dám dùng thủ đoạn ti bỉ uy hiếp hắn giúp Cửu Thiên Tuế!

Sớm muộn gì hắn cũng khiến tiểu tử thối kia xấu mặt một lần, vạch trần bộ mặt thật của tiểu tử thối đó!

— Ông đây là đường ranh giới bất đắc dĩ —

Thời đại cũ, thời gian cũ luôn như tuyết tan dưới ánh mặt trời, không còn tung tích.

Dân chúng không quan tâm ai cầm quyền, ai là hoàng tử chính xuất huyết thống thuần khiết.

Bọn họ chỉ quan tâm ai có thể cho bọn họ một cuộc sống tốt.

Trong lúc bên trong hoàng cung xảy ra cuộc tranh phạt máu tanh kịch liệt, dân chúng kinh thành đều đóng cửa, chết cũng không ra, chỉ cần không phải ngoại tộc xâm phạm, không liên lụy đến mình thì coi như không biết gì hết, mặc kệ bên ngoài hô giết mấy ngày liền.

Cho đến một ngày, có tiếng chiêng trống “thùng thùng” vang vọng khắp kinh thành, giống như ném một hòn đá vào mặt nước tĩnh lặng, tạo thành vô số gợn sóng.

Đó là tiếng chiêng trống mà nha dịch được Thuận Thiên Phủ Doãn phái ra gõ để thông báo tân hoàng đăng cơ, vang khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Vì thế, dần dần có người thò đầu ra thăm dò, đi tới đầu đường, người càng ngày càng nhiều, nhìn ngã tư đường sạch sẽ, ánh mặt trời chói chang, mọi người có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Ừ, tân chủ đăng cơ, có vẻ tất cả mưa gió đã trôi qua.

“Tân chủ đăng cơ, ban bố ân chỉ, vạn dân nghe chỉ…”

Trên mỗi một con đường lớn có giọng nói sắc nhọn của công công ban chỉ quanh quẩn, tuyên cáo thời đại của tân đế đã đến, nhưng thời đại này là tốt hay xấu, có thể kéo dài bao lâu thì không ai biết.

Dân chúng chỉ biết Hoàng Đế của bọn họ chưa đầy hai tuổi, còn bú sữa, mẹ đẻ Kim Tiệp Dư đăng cơ làm Thánh Mẫu Thái Hậu, Hoàng Hậu trước kia thì được sắc phong làm Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu, vị Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu này rất nhanh đã có thụy hào – Trinh Liệt Hiếu Từ Tuệ Cung Mẫn Thuận Huệ Hoàng Hậu, bởi vì nàng tuẫn táng.

Đây là vị Hoàng Hậu tuẫn táng đầu tiên trong mấy trăm năm Thiên Triều thành lập, ngay cả mấy triều đại trước cũng chưa từng nghe nói có Hoàng Hậu tuẫn táng, bởi vậy từ đó về sau vị Hoàng Hậu nương nương này được xưng làm Trinh Liệt Hoàng Hậu.

Còn danh hiệu của tân đế là Thuận Đế, thay đổi niên hiệu thành Tân Chính.

Bởi vì tân đế còn nhỏ, tiên đế sắc phong Kim Thái Hậu buông rèm chấp chính, nguyên Thủ Tọa Tư Lễ Giám, Thái Tử Thái Phó, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ – Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh làm thủ phụ vương phụ chính, nguyên Cửu hoàng tử sắc phong làm Ninh Vương, cũng thành Thái Phó của Thuận Đế, dưới nữa là Thượng Thư chính nhất phẩm của sáu bộ.

Đồng thời, trong biên chế quân đội Thiên Triều lặng lẽ xuất hiện một vệ đội đặc biệt – Phi Vũ Quỷ Vệ, nó độc lập với tất cả hệ thống chỉ huy, giống như Cẩm Y Vệ, trực tiếp nghe lệnh Cửu Thiên Tuế.

Hoặc nên nói là nghe lệnh phu nhân nhỏ bé xinh đẹp không thường xuyên lộ diện bên cạnh Cửu Thiên Tuế, đương nhiên, trước mắt đây vẫn là một bí mật.

Mặt trời vẫn ngày ngày dâng lên, mặt trăng cũng ngày ngày lặn xuống, khói lửa biên quan không bay tới kinh thành, trong tiếng bàn luận sôi trào, một số chuyện bí mật lớn thuộc về thời đại trước đã mất đi theo phần lớn nhân vật phong vân gây kích động, bức màn lớn dần hạ xuống.



Nhưng, vẫn có những kẻ không cam lòng ẩn núp trong bóng tối, lẳng lặng nhìn mặt nước có vẻ phẳng lặng kia đợi thời cơ hành động.

“Hừ, tên Tư Thừa Kiền ngu ngốc kia đúng là vô dụng, đường đường Thái Tử chính thống lại để đế vị bị cướp mất!” Giọng nữ tử lanh lảnh vang lên trong ngõ nhỏ rất dài, nhân tiện xé bố cáo dán trên tường xuống.

“Ngươi nói chuyện không nhỏ giọng chút được à, ngại tay sai Tư Lễ Giám chưa đủ nhiều hay sao?” Giọng nam lạnh như băng ngắt lời nói khinh miệt của cô gái.

Cô gái lập tức mềm giọng nói: “Giáo hoàng đại nhân… Ngài đừng nóng giận, chẳng phải nơi này đều là người của chúng ta hay sao.”

Dứt lời, nàng ta cúi đầu đá hai nha dịch nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nịnh nọt: “Xem này, giáo hoàng đại nhân, bọn chúng còn chưa chết hẳn đâu, lát nữa ta bảo hạ nhân mang về cho ngài luyện công được không?”

Nam tử tuấn mỹ mặc một bộ đồ trắng lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái: “Tư Hàm Hương, thứ bản tọa bảo ngươi luyện ngươi luyện đến đâu rồi?”

Gương mặt búp bê xinh đẹp của Tư Hàm Hương cứng đờ: “Giáo hoàng đại nhân…”

Tư Lưu Phong nắm cằm nàng ta, ánh mắt âm u: “Ngươi cũng biết nội đan của bản tọa mỗi ba ngày cần độ khí một lần, lần này ngươi định kéo dài tới khi nào?”

Trong đôi mắt to của Tư Hàm Hương tràn đầy cầu xin, giống như lấy dũng khí nói: “Ta không muốn… không muốn hầu hạ nam nhân khác, bọn chúng khiến ta cảm thấy ghê tởm, chúng ta dùng phương pháp khác để tu tập khí nội đan được không?”

Tư Lưu Phong khó lường nhìn nàng: “Ngươi không muốn hầu hạ nam nhân khác, vậy ngươi muốn hầu hạ ai?”

Tư Hàm Hương cắn môi, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, lấy dũng khí nói: “Ta chỉ muốn hầu hạ ngươi, lần đầu tiên của ta chẳng phải đã cho ngươi sao?”

“Chát!”

Nàng ta vừa dứt lời đã bị một cái tát của Tư Lưu Phong đánh ngã xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn lập tức sưng đỏ lên, cái miệng nhỏ cũng chảy máu, có thể thấy một cái bạt tai vừa rồi của Tư Lưu Phong dùng nhiều sức đến mức nào.

Tư Hàm Hương rưng rưng nước mắt: “Ca ca!”

“Đừng để bản tọa nghe thấy ngươi gọi bản tọa như thế lần nữa, bản tọa chỉ có một muội muội, nàng ngây thơ lương thiện, muội muội đã chết trên tay ngươi!” Tư Lưu Phong từ trên cao nhìn xuống nàng ta, trong mắt chỉ có sự tàn nhẫn lạnh giá.

Trong lòng Tư Lưu Phong, Tư Hàm Ngọc khác với Tư Hàm Hương, tuy đều là muội muội nhưng Tư Hàm Ngọc là con vợ cả, hơn nữa bề ngoài cũng giống lão Đức Vương như hắn, hai huynh muội từ nhỏ đã tình cảm tốt, thậm chí sau khi Tư Lưu Phong biết Đức Vương phi là hung thủ hại chết mẫu phi của hắn, hắn cũng chưa từng oán hận muội muội đã chết này, ngược lại còn càng thương tiếc người còn gái ngây thơ mất sớm kia.

“Giáo hoàng… Giáo hoàng đại nhân…” Tư Hàm Hương sợ hãi rụt lui thân thể, càng nhiều vì đau lòng, cảm giác đau lòng này làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng ta có vẻ cực kỳ điềm đạm đáng yêu mê người.

Nàng thương hắn như thế, vì sao hắn lại làm như không thấy, nàng đã hối hận lúc trước giết Tư Hàm Ngọc, nay nàng đã ra sức bù lại, vì sao hắn vẫn đối xử với nàng như vậy?

Tư Lưu Phong nhìn ra sự thống khổ của nàng ta lại vẫn tát thêm muối lên đó: “Không phải ngươi muốn bản tọa tha thứ cho ngươi sao? Vì sao không luyện khí nội đan cho bản tọa đi, ngươi nên biết thể chất của ngươi tốt nhất để làm lò luyện đan, chỉ cần ân ái với nam tử, thu được càng nhiều khí huyết của bọn họ thì đan khí trong cơ thể ngươi càng nặng, bản tọa dùng bao nhiêu thánh vật dược liệu sang quý lên người ngươi, nay ngươi lại bảo bản tọa vô duyên vô cớ lãng phí? Nếu biết ngươi là phế vật thế này, lúc trước bản tọa hoàn toàn có thể tìm nữ tử khác làm lò luyện đan khí!”

Tư Hàm Hương nghe vậy lập tức mặt mày trắng bệch: “Giáo hoàng đại nhân, không phải Hương Nhi không muốn luyện đan khí cho ngài!”

Nay nàng chỉ có hắn, nếu hắn vứt bỏ nàng, nàng sẽ sống không bằng chết.

Tư Lưu Phong lạnh lùng hỏi: “Thật không?”

Tư Hàm Hương gật đầu khẳng định: “Thật!”

Tư Lưu Phong châm chọc nhếch khóe môi: “Rất tốt, vậy ngươi luyện ngay ở đây đi.”

Tư Hàm Hương mở to mắt không dám tin: “Ngài nói cái gì?”

Nàng không thể tin được hỏi lại.

Tư Lưu Phong đá hai nha dịch vừa bị Tư Hàm Hương siết cổ ngất đi, cười tàn nhẫn: “Bản tọa nói luyện ngay ở đây đi, không phải ngươi nói người chúng ta ở bên ngoài canh chừng sao, hơn nữa ngay cả mị dược bản tọa cũng đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi.”

Tư Hàm Hương tái mặt nhìn Tư Lưu Phong rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi cúi đầu, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay nàng ta, nàng ta nhẹ giọng nói: “Tất cả nghe ngài sai bảo.”

Khi trong ngõ nhỏ vang lên tiếng rên vô liêm sỉ của nam nữ, Tư Lưu Phong đứng bên ngoài nhìn người đến người đi, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Tiểu tiện nhân Tư Hàm Hương này còn dám muốn hầu hạ hắn, không nhìn xem thân thể bị ngàn người ngủ vạn người cưỡi kia bẩn thỉu đến mức nào.

Lúc trước không giết ả báo thù cho Tư Hàm Ngọc, giữ lại cái tiện mệnh cho ả chỉ vì ả có cùng mạch máu với mình, dùng ả để tu tập tà công trong quyển sách phụ thân để lại, rồi rút nội lực từ đan điền của ả là có thể tránh được thương hại khí nội đan. Nhưng, tiện nhân đó là đầu sỏ giết Hàm Ngọc, hại Trinh Mẫn trở mặt bỏ hắn, làm cho hắn bị đuổi giết khắp nơi!

Hắn tuyệt đối không để tiểu tiện nhân đó sống yên ổn.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng Tư Hàm Hương chống tường chậm rãi đi ra từ ngõ nhỏ, sắc mặt gầy yếu tái nhợt thất thần, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tư Lưu Phong, khó khăn nói: “Xong rồi.”

Tư Lưu Phong thản nhiên liếc nàng ta nói: “Nếu có lần sau, trong ba ngày không thể tu tập được khí nội đan thì số lần tiếp khách của ngươi ở Mẫu Đơn Các sẽ tăng gấp đôi.”

Thân thể mềm mại của Tư Hàm Hương chấn động, sau đó nàng ta cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hương Nhi đã biết.”

Tư Lưu Phong nhịn sự chán ghét vỗ đầu vai nàng ta, dịu dàng nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bản tọa sẽ để ngươi luôn ở bên cạnh bản tọa.”

Tư Hàm Hương gật đầu, lại bỗng ngẩng đầu nói: “Ca ca, nếu chúng ta bắt được Tây Lương Mạt, có thể giao ả cho ta không?”

Lời Tư Hàm Hương nói làm cho Tư Lưu Phong nhăn mày, lạnh lùng nhìn nàng ta một lát: “Ngươi điên rồi à, cho dù nàng phải chết cũng không tới lượt ngươi động thủ.”

Khi nói chuyện, bỗng nghe thấy cách đó không xa có tiếng ngựa phi trên đường, người của Cẩm Y Vệ đi trước mở đường, có người cao giọng quát lớn người xung quanh nhường đường: “Người không nhiệm vụ tránh ra, Phi Vũ Đốc Vệ phụng chỉ đi Thái Miếu phụng tế!”

Trong mắt Tư Lưu Phong hiện lên một tia sáng khác thường, lập tức quay mặt lại nhìn về phía đường lớn không xa, đám người rộn ràng nhốn nháo đã bị người của Cẩm Y Vệ và Thuận Thiên Phủ Doãn ngăn ở ven đường, một đám kỵ sĩ mặc quần áo đen thêu hoa bỉ ngạn hùng hổ phóng như bay, hộ vệ một bóng người yểu điệu ở giữa.

Tuy người đó mặc nam trang, anh khí hơn dáng vẻ dịu dàng ngày xưa nhiều, còn che mặt, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra người kia là ai.

– Tây Lương Mạt.

Ánh mắt Tư Lưu Phong đầy những cảm xúc phức tạp, hắn lạnh lùng nhìn nàng đi xa.

Ngoại trừ hắn, Tư Hàm Hương cũng nhận ra Phi Vũ Đốc Vệ đó là ai.

Tư Hàm Hương nhìn chòng chọc bóng dáng nàng đi xa, trong mắt hiện lên một tia oán độc.

Tây Lương Mạt, tiện nhân nhà ngươi, dựa vào cái gì ngươi vinh quang phong cảnh, chỉ nhờ quy phục Cửu Thiên Tuế cho nên mới đắc ý như thế?

Còn nàng thì lưu lạc tới trong bụi bậm, thậm chí cả ca ca cũng luôn nhớ thương tiện nhân hủy hoại tất cả của hắn là ngươi!

Sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ khiến tiện nhân đó quỳ gối dưới chân nàng, khóc lóc cầu xin, sống không bằng chết!

— Ông đây là đường ranh giới —

Tây Lương Mạt không biết có người đang tính làm cho nàng chết không được tử tế, có điều cho dù biết có lẽ nàng cũng chẳng quan tâm. Người muốn nàng chết không phải chỉ một, hai người, đây gọi là rận nhiều hết ngứa, nợ nhiều không lo, đến một người giết một người, đến một đôi giết cả đôi là được!

Huống hồ nay nàng đã nhận chức Phi Vũ Đốc Vệ, để xây dựng quỷ quân một lần nữa, đây là lúc đám Samuel, Chu Vân Sinh, Túc Vệ, và đám thống lĩnh chín bộ đang bận tối mày tối mặt.

Ví dụ như chuyện phụng tế hôm nay, vốn nên do tiểu Hoàng Đế tự mình tới Thái Miếu, ai ngờ đêm qua tiểu gia Thuận Đế gặp ác mộng, tè dầm, hôm nay không chịu rời khỏi vòng tay vú nuôi, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Làm cho Kim Tiệp Dư cũng không còn cách nào, chỉ có thể mời thủ phụ Cửu Thiên Tuế điện hạ giúp đỡ soạn chỉ để người khác thay Thuận Đế đi phụng tế.

Phong cảnh gần Thái Miếu không tệ, Bách Lý Thanh thấy thời gian qua Tây Lương Mạt luôn chui trong thư phòng, nếu không thì chạy tới đại doanh quỷ quân, mệt đến mức ngả lưng là ngủ, hắn có lòng để nàng tới Thái Miếu giải sầu, cho nên gọi nàng đi, ai ngờ vừa phụng tế xong Tĩnh Quốc Công lại đặc biệt phái người mời nàng trở về.

Truyền lời có vẻ cực kỳ thận trọng, làm nàng còn tưởng vị lão phu nhân của nhà mình cuối cùng cũng thông suốt, thăng thiên mà đi, thì ra vì muốn mượn người bộ chữ Tiền của quỷ quân của nàng dùng chút.

Từ lúc Bách Lý Thanh lấy được bản đồ bố trí phòng thủ của lão Hoàng Đế Tây Địch từ chỗ Đại Trưởng Công Chúa, hắn sai người truyền tin cho Tĩnh Quốc Công, ý là để Tĩnh Quốc Công đến cầu xin hắn.

Không ngờ Tĩnh Quốc Công không bỏ qua thể diện được, tình nguyện đi tìm khuê nữ không thân thiết với mình, hơn nữa tin tức của người bộ Tiền luôn linh thông nhất, nói không chừng còn đáng tin hơn bản đồ mười mấy năm trước trên tay Bách Lý Thanh.

Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, không ngờ giữa hai người này đấu khí còn chưa chán, cảm thấy cha già trên trời rơi xuống này của nàng tuy không có trách nhiệm lại bạc tình một chút nhưng đánh giặc quả thật có ngón nghề riêng, hơn nữa mấy ngày nữa sẽ phải xuất chinh nên sai người giao tất cả tình báo và bản đồ địa hình mà bộ chữ Tiền lấy được từ Tây Địch cho Tĩnh Quốc Công, bản thân lại chui vào doanh trại thí nghiệm ở thành Tây của quỷ quân, cho đến khi mặt trời lặn mới hồi phủ.

Không biết mình đã phá hoại kế hoạch của phu quân nhà mình.

“Quận Chúa, cuối cùng ngài cũng về, Thiên Tuế gia đợi ngài đã lâu!” Tiểu Thắng Tử ngồi xổm trước cổng lớn, khó khăn lắm mới thấy Tây Lương Mạt, lập tức chạy tới giúp nàng giữ cương ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.