Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 36: Cuộc gặp bất ngờ




Lần này hắn xuất hiện là trước một căn nhà rất lớn, hắn đứng đó trầm ngâm nhìn tấm bảng trong tay vẫn cầm khư khư hai chiếc nhẫn một cái màu xanh một cái màu trắng tất nhiên không nói cũng biết là trữ vật giới chỉ của Mục lão chuẩn bị cho hắn và cái còn lại tất nhiên là của seigen

hắn nhỏ máu nhận chủ với chiếc nhẫn màu xanh , chiếc nhẫn của Mục lão cho hắn, còn chiếc nhẫn màu trắng hắn tạm thời giữ cho con gái của seigen vậy.

“kí túc xá Hiinatsuki ... nơi đào tạo thiên tướng dự bị à... Rokuro cái tên đệ đệ ngốc của mình cũng ở đây thì phải... thôi kệ vào thăm tên đệ đệ ngu ngốc một chút cũng không chết...”

hắn nhìn tấm bảng thì những hình ảnh đánh yêu của Rokuro lại xuất hiện trong đầu hắn , hắn cũng suýt quên mất rằng mình vẫn còn một đứa em a, nói xong thì mỉm cười bước vào nói.

bước được vài bước thì có tiếng trẻ con từ sau vọng lại.

“ngươi là ai... đứng lại đó ngươi có biết đây là đâu không?''

“sao vậy... có ý kiến sao... Rokuro... quên ca ca vô tâm này rồi sao?”

hắn quay đầu lại thì thấy một đứa bé khoảng tám chín tuổi đầu tóc chỉu nhọn màu đỏ , hàm răng nhọn hoắc nhưng vẫn không giấu nổi vẻ chuẩn “đập chai” của mình, không sai đây là tên đệ đệ mà hắn gọi là ngu ngốc , Enmadou Rokuro.

“Ca ca... là ca ca ... thật rồi ... ca ca đi đâu cả một năm trời... đệ nhớ ca ca lắm... .”

Rokuro chạy đến ôm chặt hắn ,bật khóc nói.

“Nín đi nào... ca ca trở về rồi nè... mấy năm nay có luyện tập không đó... hay vẫn yếu như xưa..”

hắn lau đi nước mắt của Rokuro, sau đó nói.

“Ca ca đừng khinh thường đệ ... đệ bây giờ là đội trưởng đó... ghê không?''

Rokuro mỉm cười tự tin khoe chiến tích của mình.

nên nhớ muốn vào lớp dự bị này đều không đơn giản toàn bộ hết thảy là mười sáu đứa đều bắt đầu tu luyện lúc sáu tuổi mới tu luyện được một năm hai năm thôi nên bây giờ đa phần đều chỉ có bảy tám tuổi nhưng lực chiến ít nhất phải tiểu tướng hậu kì mà lên tiểu tử này mới có bảy tuổi làm đội trưởng thì càng không tầm thường rồi.

“Mới có tiểu tướng hậu kỳ mà cũng đòi... mà cũng không sao... ta chỉ luôn tiện ghé qua đây thôi. ''

hắn nhìn qua liền biết tu vi hiện tại của Rokuro không sai mới chỉ có tiểu tướng hậu kì thôi.

“... nhưng mà seigen thúc đâu?... không về cùng ca ca à?”

Rokuro gật đầu liên tục như gà mổ thóc hỏi.

“Seigen thúc ...không về với ca ca ...nhưng sẽ sớm về thôi... đệ cố gắng tu luyện đi không thúc ấy về thì... đệ khổ là có rồi đó...”

hắn không muốn Rokuro cũng chịu nỗi đau này bởi hắn biết Rokuro cũng giống hắn sớm đem seigen xem như người cha của mình nên đành phải nói dối như vậy.

“Mà ca ca đi đâu mất tích cả một năm dữ vậy... nghe nói ca ca trở thành song tinh ,thật à.”

Rokuro hào hứng nói.

“ca ca ra ''Ốc đảo“... đệ chắc cũng muốn ra đảo đó lắm nhỉ?...còn việc trở thành song tinh thì tất nhiên cũng là ...thật''

hắn mỉm cười nhưng trong con mắt thì ẩn dấu một nỗi buồn sâu không thấy đáy nói.

Mình sẽ giới thiệu một chút về đảo mà main đang nói:

Ốc đảo là tên viết tắt của tsuchimika-do, trụ sở chính của hiệp hội âm dương sư, hay còn có cái biệt danh khác là “ đảo áp thấp nam hải” , là nơi khởi nguồn của tất cả uế linh trong các trận chiến với Âm dương sư trước đây,

Đồng thời là tuyến phòng thủ cũng là nơi một ngàn năm trước diễn ra trận chiến “Đại thanh trừng “ huyền thoại đáng tiết bên thắng lại là Uế Linh vì thế trận chiến đó vẫn được diễn ra âm thầm cho đến tận bây giờ.

“ Ốc đảo là cái gì... có ăn được không?''

Rokuro lơ ngơ hỏi .

“Crốp... ăn với chả uống gì ở đây...đây là nơi chỉ có những âm dương sư hùng mạnh nhất mới được sinh sống... tất nhiên đây cũng là nơi thực hiện ước mơ của đệ ...trở thành âm dương sư mạnh nhất ...còn bây giờ lấy phù ra đấu với ca ca một trận ...ok”

hắn giúp Rokuro cao thêm năm cm sau cú đấm vừa rồi, mỉm cười nhìn vị đệ đệ ngốc này sau đó rút một tấm phù “Magano”ra ném đến trước mặt nói.

“đồng ý....”

nói xong thì hai người xông vào cánh cổng màu vàng mới được hắn mở ra.

trước mặt hai người là một mảnh hỗn độn , kí túc xá khang trang bây giờ chẳng khác gì một đống phế tích.

“Oa... sao kí túc xá đổ nát thế này... hahaha... đánh mạnh không sợ vỡ đồ nữa rồi.”

Rokuro hào hứng nói.

“Nói nhiều thế... xông vào đi chỉ cần chạm được ca ca là ok.”

hắn lúc này mang một bộ đồ màu đen ( đây là bộ đồ hay gọi là bộ giáp chuyên dụng để thanh tẩy uế linh mà âm dương sư thường sử dụng phân làm ba màu: trắng(tiểu tướng, thiên tướng) ,đen(thiên chủ) và đỏ (thiên đế ) bên trên tất nhiên còn có thứ mà chỉ có 12 thiên tướng mới có., còn ở đâu ra thì là ở trong chiếc nhẫn còn mặc lúc nào thì...không biết.)hắn nhìn Rokuro cười tà tà nói.

“Ặc... ca ca ngầu quá đó.. xem đệ đây... liên trang phù , hiện.”

Rokuro trợn tròn mắt nói nhưng trong tay vẫn xuất hiện một tấm phù,tấm phù hóa thành một phù văn bao phủ lấy cánh tay phải của Rokuro,

“Yaa... phặp.”

Rokuro xông thẳng tới một quyền thẳng vào mặt hắn thì hắn cầm lấy cổ tay của Rokuro rủ xuống đất một cái bộp...tiếp theo thì ...Rokuro ăn hành còn hắn tất nhiên là kẻ bán hành ( đoạn này mình không muốn miêu tả ...thằng main hành tên tiểu đệ đệ ghê quá)

khoảng mười lăm phút trôi qua, hắn vẫn đứng đấy không nhúc nhích chút nào còn Rokuro thì thảm không tả nỗi áo quần te tua máu me đầm đìa.

“Rokuro.. đệ còn đứng lên được không?.”

thấy Rokuro không cử động nữa nên hắn bước đến hỏi.

“bắt được ca ca rồi...”

Rokuro cầm chặt lấy chân của hắn cười nói sau đó thì ngất xỉu.

“đệ thắng rồi... sư phụ người đem tên “tiểu tử” kia ra kêu ra được không?.. con muốn nhờ hắn một chút chuyện “

hắn lẩm bẩm nói.

“sư phụ... ai là sư phụ của người... tiểu tử ngươi ra đây đi ta không làm hại ngươi đâu.”

Atula xuất hiện trên vai của hắn, nhìn Rokuro nói

“các ngươi là ai sao lại thấy được ta...”

Một đứa bé mặc bạch y hiện ra nhìn cũng không biết là con trai hay con gái nữa , không chút hoảng sợ nhìn bọn hắn nói.

“Ta là Ngao Trần là ca ca của tên nhóc này ...còn ông ta là sư phụ ta ... ta không có thời gian nên ta nói nhanh luôn... .”

hắn lạnh giọng nói.

“Ta không làm hại hắn nên ngươi yên tâm đi... “

hắn chưa nói xong thì đứa bé cũng lạnh giọng nói.

“được rồi ta biết ngươi không hại hắn ... người ca ca vô dụng này không thể bên cạnh bảo vệ hắn.. nên đành phải để hắn tự bước đi trên con đường của mình thôi ... nên ta mong ngươi sau này nếu có thể giúp hắn vượt qua khó khăn... ta đi đây ... sẽ có người đến đem hắn đi.”

hắn vừa nhìn đứa bé nói vừa điểm vào mi tâm kéo một thứ gì đó ra sau đó đặt nó vào mi tâm của Rokuro , sau đó thì hắn đứng dậy triển khai long dực nhanh chóng biến mất ở phương xa.

Số từ: 1525

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.