Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 19: Lệ tình cờ gặp người làm mất bài kiểm tra




Khi Tiêu Dật mở mắt, thân thể vẫn giống như đang bị nước sông lạnh lẽo bao quanh, cảm giác nghẹt thở truyền tới từng chút một, lồng ngực nặng trình trịch. Y mở to miệng, nhưng lại chỉ thở ra vô số bọt nước. Y mở mắt nhìn mình từ mặt sông chìm thẳng xuống đáy, có đuôi rắn cực lớn quấn ngang eo, cầm cố tất cả giãy dụa. Cảnh tượng cuối cùng y thấy chính là điểm sáng màu vàng thuận theo sóng nước trôi về phía mình, sau đó trước mắt y tối đi, hoàn toàn mất đi tri giác.

“Phù!” Tiêu Dật ngồi bật dậy, cảm xúc trong mắt từ tuyệt vọng ban đầu, biến thành mù mịt, lại từ mù mịt hồi phục trấn tĩnh. Y ý thức dược, hiện tại mình không còn chìm trong đáy sông Linh Hư, mà đã trở về nhân giới, trở về thời gian nghỉ hè trước khi lên năm tư đại học.

Trên thực tế, y trở về đã hai ngày rồi, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập khó tin, mỗi khi ngủ, y đều lo lắng mình mở mắt ra thì vẫn là lòng sông băng lạnh, vì thế y đều gắng gượng tới lúc buồn ngủ không chịu nổi mới chợp mắt một lát.

Sau khi hít sâu mấy hơi, vẻ mặt Tiêu Dật hoàn toàn bình tĩnh lại. Y chậm rãi sờ lên tim, từ khi y trở về, tim y đột nhiên có một vết bớt nửa hình thái cực màu vàng, vết bớt sinh động như thật, hoàn toàn tự nhiên, giống như khi sinh ra đã có. Tiêu Dật không biết vết bớt này từ đâu ra, chỉ biết mỗi lần y sờ lên vết bớt, sẽ có một dòng ấm lưu tràn ra, vô cùng thoải mái.

“Tất cả đã khác rồi.”

Tiêu Dật tự nói với mình, y đã trở lại, tất cả đã khác.

Kiếp trước của Tiêu Dật nói ra thì là một bi kịch, y không phải người của nhân giới, mà sinh ra tại tiên giới.

Gia tộc Tiêu gia của Tiêu Dật, được gọi là Linh Hư thế gia, là kẻ chấp chưởng Linh Hư cảnh trong “cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu”, cũng là một trong mười lăm đại thế gia kéo dài trên vạn năm của tiên giới. So với nhân giới phân thành rất nhiều quốc gia khác nhau, tiên giới to hơn nhân giới không biết bao nhiêu lần chỉ có một kẻ thống trị là Tiên Đế, Tiên Đế phân khu vực thống trị thành “cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu”. Trong đó cửu thiên là chín nơi bảo địa tuyệt đẹp tràn đầy linh khí, thiên đình của Tiên Đế tọa lạc tại Lăng Tiêu thiên đứng đầu cửu thiên, cứ thế loại suy, tên xếp càng ở trước, tiên khí càng nồng, càng có ích cho tu hành, đương nhiên địa vị cũng càng quan trọng.

Tiêu gia chiếm cứ Linh Hư cảnh đã có lịch sử trên vạn năm, nghe nói tổ tiên Tiêu gia từng theo nhất đại Tiên Đế khởi sự, lật đổ tiên triều trước đó, kiến lập tiên triều Lan Thương hiện tại. Nhất đại Tiên Đế luận công ban thưởng, ban cho Tiêu gia chấp chưởng Linh Hư cảnh. Mấy vạn năm nay, Tiêu gia đời đời kéo dài, vì thế xưa nay hành sự thấp điệu, con cháu ưu tú liên tiếp xuất hiện, luôn chiếm giữ địa vị thế gia cao nhất tiên giới.

Sinh ra trong một gia tộc như thế, đáng lý Tiêu Dật phải là sinh ra trong hũ mật, càng huống hồ y còn là đích tử đích tôn của đời Tiêu gia này, nếu không có gì bất ngờ, đợi sau khi y trưởng thành, sẽ đường đường chính chính lên làm gia chủ tiếp theo của Tiêu gia, nhưng mà, sự ra đời của y lại mang tới một tin xấu kinh thiên.

Sinh ra dưới cái nhìn chăm chú của trên trên dưới dưới vạn người Tiêu gia, Tiêu Dật thế nhưng lại là phàm nhân trong người không có tiên cách, đây quả thật chẳng khác gì tát một bạt tai vào mặt Tiêu gia.

Quy củ tiên giới, mỗi anh hài vừa ra đời, đều sẽ do trưởng bối kiểm tra tiên cách trong nội thể, từ đó phán đoán tiền đồ sau này. Tiên cách nói cho dễ hiểu chính là tiềm chất của một người, nó quyết định thành tựu tu luyện sau này cao hay thấp. Tại tiên giới, tiên cách vì tiềm chất bất đồng, lại phân thành ba loại thượng phẩm tiên cách, trung phẩm tiên cách và hạ phẩm tiên cách.

Trong đó thượng phẩm tiên cách là tiên cách tốt nhất, người có thượng phẩm tiên cách, kém nhất cũng có thể lên tới tiên nhân bậc bảy. Mà hạ phẩm tiên cách tương ứng với tiên cách bình thường nhất, bình thường người có hạ phẩm tiên cách, có thể lên tới tiên nhân bậc năm đã là vận may cao nhất.

Ngoài tam phẩm tiên cách này ra, còn có một tình huống kém nhất xảy ra, chính là nội thể không có tiên cách, không có tiên cách làm sao tu luyện, người không thể tu luyện sống tại chỗ như tiên giới này, đồng nghĩa với phế vật.

Từ khi tiên giới xuất hiện tới nay, tình trạng kiểm tra nội thể không có tiên cách rất hiếm gặp, vì diện tích tiên giới bao la, nhân khẩu đông đúc, cứ cách mấy trăm năm sẽ xuất hiện vài trường hợp cá biệt, đương nhiên khả năng che giấu cũng nhiều. Chỉ là trước đây anh hài không có tiên cách đều xuát thân từ những gia đình tiên nhân bình thường, ai cũng không ngờ được thế gia Tiêu gia nhất đẳng lại phát sinh tình huống này, hơn nữa còn phát sinh trên người kẻ kế thừa Tiêu gia tiếp theo. Bạn có thể tưởng tượng người chấp chưởng Linh Hư cảnh đứng đầu thập nhị cảnh lại là một phế vật không?”

Từ khi có ghi chép, tiên giới tổng cộng trải qua năm tiên triều, tuy nói xưa nay đều có phân biệt đẳng cấp, nhưng cùng một đẳng cấp vẫn có tu vi thực lực cao thấp. Không có một tiên nhân nào cam tâm nhận một phế vật làm chủ, cho dù phế vật này là gia chủ Tiêu gia, cho dù tiên nhân này là tiên nhân cấp bậc thấp.

Kết quả kiểm tra của Tiêu Dật vừa đưa ra, gia chủ hiện nhậm của Tiêu gia, cha của Tiêu Dật, tiên nhân bậc tám đường đường Tiêu Đỉnh Lâu trực tiếp chịu không nổi đả kích, thổ máu tươi. Mấy canh giờ sau, Tiêu gia đã quyết định xong hướng đi cho Tiêu Dật, y bị đưa tới nhân giới, từ đó sinh tử do vận mệnh không còn liên quan gì tới tiên giới Tiêu gia.

Nếu chỉ có vậy, đối với Tiêu Dật mà nói thật ra không tính là gì. Tuy nội thể y không có tiên cách, nhưng dù sao cũng là hậu đại của tiên nhân, dung mạo tự nhiên là không thể bới móc, có thể nói là tuấn mỹ vô tà, hơn nữa y học tập không tệ, tính cách lại thấp điệu an tĩnh vô cùng, rất được cha mẹ nuôi yêu thương. Cho dù cha mẹ nuôi của y vào lúc y học năm nhất bất ngờ qua đời, cũng lưu lại cho y nhà ở và tiền bồi thường không ít, đủ để y cả đời không lo cơm áo. Vốn dĩ Tiêu Dật sẽ yên ổn trôi qua cả đời, nhưng vào năm tư khi y chuẩn bị đi thực tập, y bị Tiêu gia cưỡng ép đón về tiên giới.

Tất cả biến cố này khiến y không kịp đề phòng, mà nguyên do lại là vì ông ngoại của y trong lúc tình cờ có được bổn nguyên quả. Bổn nguyên quả, còn được gọi là ‘tiên cách quả’, là một loại tiên quả có công hiệu vô cùng nghịch thiên, dùng bổn nguyên quả làm nguyên liệu chính, phối hợp thêm một số nguyên liệu trân quý khác, luyện chế ra bổn nguyên đan có thể trợ giúp tiên nhân tạo lại tiên cách.

Nếu bản thân tiên nhân là hạ phẩm tiên cách, dùng xong bổn nguyên đan sẽ có vài tỉ suất nhất định thăng lên thượng phẩm tiên cách, đối với người nội thể không có tiên cách mà nói, dùng bổn nguyên đan, thậm chí có vài tỉ suất nhất định là tạo ra tiên cách. Ông ngoại của Tiêu Dật năm đó sau khi có được bổn nguyên quả, trực tiếp tìm tới Tiêu gia, nhắc tới việc muốn luyện chế bổn nguyên đan để Tiêu Dật tạo tiên cách, vì thế Tiêu Dật dược Tiêu gia đón từ nhân giới về tiên giới. Đáng tiếc, y sống tại tiên giới chỉ hai tháng ngắn ngủi, còn chưa đợi được bổn nguyên đan luyện xong, đã chết trong đáy sông Linh Hư.

Hồi ức tới đây, Tiêu Dật lắc đầu, không nguyện ý tiếp tục suy nghĩ. Trên thực tế, hai tháng được đón về tiên giới đó, là hai tháng tệ nhất Tiêu Dật từng trải qua. Cho dù Tiêu gia cung cấp cho y cẩm y ngọc thực, nhưng loại cuộc sống tràn đầy vẻ mặt cười nhạo của người khác, ánh mắt khinh bỉ, còn có thái độ địch ý, y quả thật một ngày cũng không muốn lặp lại.

Càng huống hồ, Tiêu Dật chết rất kỳ lạ, y tại Tiêu gia sống như người trong suốt hai tháng, lại đột nhiên vào ngày nào đó bị phụ thân hời đó sắp dặt cùng vài huynh đệ cùng cha khác mẹ xuất sơn tuần thị gia sản Tiêu gia. Sau đó bị kịch phát sinh, trên sông Linh Hư, bọn họ gặp phải tiên đình Kim Ngô Vệ đang truy bắt yêu thú bậc chín vừa vượt tiên ngục, Trì Mu. Trì Mu đầu hổ đuôi rắn, sức mạnh cực lớn, chỉ cần một phát cuốn đuôi, y liền bị kéo xuống sông Linh Hư, rồi không còn nổi lên nữa. Trong dòng nước sông lạnh lẽo bao quanh toàn thân, y vẫn luôn nghĩ, gặp phải Trì Mu là tình cờ hay do người sắp đặt? Dù sao sự tồn tại của y khiến rất nhiều người bất an, không có ai thích y trở lại tiên giới, có lẽ chỉ có ông ngoại của y là ngoại lệ.

Tiêu Dật vô thanh thở dài một tiếng, hiện tại vẫn còn mấy tháng trước khi kiếp trước của y bị đón về tiên giới, y vẫn chưa nghĩ xong, đời này nên làm thế nào?

“Reng reng reng!” Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, gọi sự chú ý của Tiêu Dật về.

Tiêu Dật hít sâu một hơi, cầm di động nhìn cái tên bên trên, Bạch Kỳ, là bạn tốt nhất của y tại nhân giới. Từ sau khi y bị Tiêu gia mang đi, y không còn cơ hội liên lạc với Bạch Kỳ nữa.

“A lô?”

“Tiểu Dật cậu đang ở đâu? Mau tới cứu cấp giang hồ.”

“Cứu cấp giang hồ?” Tiêu Dật nghi hoặc hỏi, cố gắng nghĩ trong đầu kiếp trước vào lúc này Bạch Kỳ tìm y có chuyện gì.

“Ai ya, trong điện thoại không nói rõ được, cậu mau tới hội trường học viện nghệ thuật, mình ở đó đợi cậu.”

Mấy chữ học viện nghệ thuật gợi lên ký ức cho Tiêu Dật, hình như chị gái Bạch Vi của Bạch Kỳ ở đó tiến hành biểu diễn thiết kế thời trang tốt nghiệp, tạm thời tóm y đi làm người mẫu. Tiêu Dật nghĩ nghĩ y và Bạch Kỳ tuy mới mấy tháng không gặp, nhưng thật ra đã cách hai thế, lập tức cầm bóp tiền chạy tới học viện nghệ thuật.

Chị Bạch Vi của Bạch Kỳ là nghiên cứu sinh của khoa thiết kế thời trang trong học viện nghệ thuật, vì Bạch Kỳ, Bạch Vi đối với Tiêu Dật cũng rất chăm sóc, trong mắt Tiêu Dật, đối phương giống như chị của y. Học viện nghệ thuật của Bạch Vi và trường đại học của Tiêu Dật nằm trên cùng một con đường, từ nhà y chạy qua không tới nửa tiếng ngồi xe. Tiêu Dật vừa xuống taxi, đã thấy Bạch Kỳ gấp gáp chạy tới, tóm y kéo về phía hội trường. Vừa chạy vừa giới thiệu chuyện lát nữa y phải làm.

Tuy Tiêu Dật đã sớm biết, nhưng vẫn nghiêm túc nghe một lượt, chỉ là lần trước khi y nghe Bạch Kỳ muốn y thay một người mẫu bị bệnh biểu diễn thời trang đã do dự nửa ngày, lần này sau khi đối phương nói xong, lại không chút do dự gật đầu.

“Tiểu Dật, nghe mình nói, cái này rất đơn giản, thật đó, chỉ cần mặc đồ vào đi lên bước vài bước, cậu xem, mình cũng đi chung với cậu…”

Bạch Kỳ nói tới đây mới phản ứng lại: “Cậu đồng ý hả?”

Tiêu Dật gật đầu: “Ừ.”

Bạch Kỳ chớp chớp mắt, nhất thời không tin nổi đáp án này. Cậu và Tiêu Dật quen biết nhiều năm, rất hiểu tính cách của Tiêu Dật. Tiêu Dật từ nhỏ bản tính an tĩnh, lại vì ba mẹ qua đời mà trở nên càng thấp điệu tự bế, cậu còn cho rằng muốn thuyết phục Tiêu Dật sẽ rất khó nữa chứ, không ngờ Tiêu Dật lại đáp ứng đơn giản như vậy, khiến cậu cao hứng đồng thời cũng không còn chút cảm giác thành tựu nào.

Biểu tình của Bạch Kỳ in rõ trong mắt Tiêu Dật, Tiêu Dật không nhịn được nhếch môi, lộ ra nụ cười ấm áp.

“Bạch Kỳ, Tiêu Dật mấy đứa đang làm gì? Mau qua đây!” Tiếng gầm của Bạch Vi từ sau bục diễn truyền ra, Bạch Kỳ tỉnh táo lập tức, kéo Tiêu Dật chạy tới phòng thay đồ sau bục diễn.

Lần biểu diễn này vô cùng thành công, trang phục nam do Bạch Vi thiết kế mang theo cảm giác phục cổ, nhưng vẫn có cảm giác rất thời trang, hai cái kết hợp lại, tóm chặt được mắt người. Tiêu Dật mặc một cái áo gió màu đen mang phong cách phục cổ, phối hợp với dung mạo của y, dưới ánh đèn chiếu, không biết hấp dẫn cỡ nào.

Biểu diễn xong Tiêu Dật an tĩnh ngồi sau bục diễn, đợi tập thể ra sân lần cuối, Bạch Kỳ cười híp mắt ném một chai coca qua, “Cho cậu, uống chút nước đi, đợi lát xong xuôi, chị mình sẽ mang chúng ta đi ăn khuya.”

“Được!”

Bạch Kỳ cũng không ở lại hậu đài quá lâu, cậu ngoài kiêm chức người mẫu, còn kiêm luôn chức trợ lý cho Bạch Vi, vội sắp chết.

Tiêu Dật vừa cầm chai coca uống một hớp, một ông chú mang mắt kính tươi cười đi qua, “Xin chào, tôi là người quản lý của công ty người mẫu Thiên Kiều, Triệu Ba, cậu rất có thiên phú, có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi không?”

Tiêu Dật lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của đối phương, y không thích loại công việc hội tụ ánh mắt người này, huống hồ mấy tháng sau y còn không biết mình đang ở đâu.

Sự cự tuyệt của Tiêu Dật khiến đối phương vô cùng bất ngờ, phải biết xã hội hiện tại rất nhiều thanh niên thích cuộc sống nổi bật của minh tinh, người mẫu, trước đây mỗi lẫn chỉ cần ông mở miệng, đối phương sẽ không chút do dự đáp ứng, đây là lần đầu tiên ông đụng phải vách tường.

Trong lòng người đàn ông này cực kỳ không vui, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười tiếp tục khuyên nhủ. Nếu không phải thấy thiếu niên này điều kiện quá tốt, với tính cách địa vị của ông, sớm đã hất mặt bỏ đi.

Ông chú trung niên này lằn nhằn khiến Tiêu Dật không kiên nhẫn, nhưng vì phải đợi lên sâu khấu lần cuối nên không thể tùy ý bỏ đi, Tiêu Dật khẽ nhíu mày khó thể nhận ra, trong đầu chỉ hy vọng mau được ra khỏi chỗ này.

Ý niệm lóe qua, một dòng ấm lưu từ trong lòng trào lên, rất nhanh truyền ra toàn thân, Tiêu Dật chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, khắc tiếp theo, cả người đều biến mất.

Triệu Ba trừng mắt nghẹn họng nhìn trước mặt đột nhiên trống không, thiếu niên vừa rồi đột nhiên biến mất trước mắt ông, Triệu Ba đăm đăm nhìn mãi, nửa ngày cũng không tỉnh táo được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.