Thiên Giáng Đại Vận

Chương 12




Vương Kiên nhìn đoàn người của Dương Nguyên Khánh rời đi mới quay về Tấn Dương cung. Trong cung có hơn một trăm thái giám và cung nữ sống, còn có mấy trăm binh lính thủ vệ, đề phòng nghiêm ngặt.

Trong lịch sử, việc Lý Uyên khởi kinh có quan hệ rất mật thiết với Tấn Dương. Trong dã sử và diễn nghĩa có nói là vì Lý Uyên có quan hệ với cung nữ của cung Tấn Dương, bị buộc tạo phản. Kỳ thực Lý Uyên đã có mưu đồ tạo phản từ lâu, cho nên mới có quan hệ mật thiết với Tấn Dương cung, y muốn cướp kho thành của Tấn Dương cung trước để thu về vật tư chiến lược bên trong.

Phòng làm việc của Vương Kiên ở bên ngoài Tấn Dương cung, chức trách của y là giữ gìn sự vận hành bình thường của tòa cung điện này. Bình thường y chẳng có việc gì nhưng hôm nay bước đi của y lại cấp bách lạ thường. Y quay về phòng làm việc vội vàng dặn dò một chút rồi xoay người lên ngựa. Y định đi vào thành Thái Nguyên nhưng lại tới Tấn Dương cung, y do dự một lát rồi lại quay ngựa chạy vội tới kho thành.

Đoàn người Dương Nguyên Khánh đi theo Thương tào Triệu Khai Nguyên tới kho thành. Kho thành còn lớn hơn cả Tấn Dương cung, bốn phía được xây tường cao, bốn góc đều có chòi canh, ngày đêm đều có binh lính thủ vệ. Bên kho thành còn có hơn trăm binh sĩ canh gác, ra vào kho thành bắt buộc phải có lệnh bài đặc thù.

Dương Nguyên Khánh phụ trách xây dựng cải tạo Phần Dương cung, hắn có lệnh bài ra vào kho thành, hắn dẫn theo năm trăm tên binh sĩ và chủ bạc Lý Xuân theo Triệu Khai Nguyên vào kho thành.

Giữa kho thành là một đường trục tuyến, hai bên được phân bố hơn trăm kho to nhỏ đủ các loại, chia thành 4 khu vực, khu nghi thức, khu lương thực, khu vũ khí và khu tạp vật. Trong đó khu lương thực là lớn nhất, chứa được năm trăm ngàn thạch lương thực, khu vực Dương Nguyên Khánh và đoàn người đi tới là khu tạp vật, ở trong nhất của kho thành lại được gọi là kho hậu. Được tạo thành từ hơn hai mươi gian kho to nhỏ khác nhau, bên trong chất đống các đồ linh tinh.

Triệu Khai Nguyên dẫn Dương Nguyên Khánh và đoàn người tới trước một nhà kho lớn,

-Mở cửa ra!

Y ra lệnh một tiếng, một gã mở cái khóa đồng to ra, mấy tên kho dịch to lớn ra sức đẩy chiếc cửa ra, một đống những cây gỗ to nhỏ các loại xuất hiện trước mặt họ.

-Chính là nơi đây!

Lý Xuân cũng nhận ra chính là nhà kho này, y bước nhanh tới góc tây bắc chỉ vào đống gỗ,

-Dầm gỗ chính vốn được đặt ở góc này … Bây giờ phỏng chừng bị vùi lấp xuống bên dưới rồi.

-Đúng vậy!

Triệu Khai Nguyên lật lật sổ ghi chép cười nói:

-Ở đây tôi có ghi chép lại, tổng cộng có 43 cây, chắc là bị vùi lấp phía dưới, Lý chủ bạc bây giờ muốn xem không?

Lý Xuân gật gật đầu:

-Tôi muốn xem xem có bị hư hỏng gì không!

Triệu Khai Nguyên lập tức ra lệnh cho mấy thanh niên cường tráng dỡ bỏ những thanh gỗ bên trên ra, một lát sau có hơn mười người nữa ở các kho khác cũng tới giúp, trong kho trở nên bận rộn.

Dương Nguyên Khánh lại vỗ vỗ vai Triệu Khai Nguyên mỉm cười,

-Ta muốn đi tới kho vũ khí xem một chút!

Triệu Khai Nguyên ngạc nhiên,

-Dương tướng quân muốn tới kho vũ khí làm gì?

-Sao, ta không thể đi à?

Dương Nguyên Khánh trầm mặt xuống hỏi.

-Đương nhiên là được, hay là thế này! Ta sẽ đi cùng tướng quân.

Triệu Khai Nguyên thấy việc dỡ chuyển những tấm gỗ chắc cũng cần một khoảng thời gian, bèn dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới kho vũ khí.

Kho vũ khí ở ngay cạnh kho tạp vật, đi vài trăm bước là tới, tổng cộng có năm toàn nhà tạo thành, chứa được 30.000 bộ khôi giáp và một trăm mấy chục ngàn binh khí các loại.

Trước mỗi nhà kho đều có mười mấy binh sĩ đứng thủ vệ, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ, Dương Nguyên Khánh vừa định bước vào thì bị binh sĩ thủ vệ chặn lại.

Triệu Khai Nguyên vội vàng quay sang Dương Nguyên Khánh áy náy nói:

-Dương tướng quân, kho binh khí không giống với các kho khác, nơi này đề phòng rất nghiêm ngặt, không được mang bất cứ binh khí nào vào trong. Đao và kiếm của Dương tướng quân đều không được mang vào, thực sự rất xin lỗi.

Dương Nguyên Khánh tháo kiếm xuống đưa cho thuộc hạ,

-Các ngươi ở bên ngoài chờ, ta đi xem một lát rồi ra ngay!

Bọn họ vào trong qua một cửa nhỏ bên cạnh, là kho khôi giáp nên bên trong chi chit các loại áo giáp. Mỗi mười bộ khôi giáp được bó vào một bó cũng giống như bó củi được chất đống vậy, đều được đặt ngay ngắn trên á sắt, rất dễ dàng kiểm kê.

-Tổng cộng có bao nhiêu tòa kho khôi giáp?

-Hồi bẩm tướng quân, kho khôi giáp chỉ có một tòa này, tổng cộng có 30.000 bộ khôi giáp, tháng 6 và tháng 12 hàng năm Binh bộ sẽ cho người tới thanh tra.

-Ta muốn biết số lượng chính xác.

-Để thần xem!

Triệu Khai Nguyên lấy ra một quyển sổ từ ngăn kéo bên cạnh, lật vài trang cười nói:

-Tổng cộng là 30.080 bộ.

-Năm nay có người lĩnh chưa?

Dương Nguyên Khánh không chút để ý hỏi lại.

Triệu Khai Nguyên giật nảy mình cuống quít lắc đầu:

-Chưa, năm nay vẫn chưa xuất ra.

-Phải không đấy? Ngươi đưa quyển sổ trên tay cho ta xem!

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh sắc bén nhìn quyển sổ trên tay Triệu Khai Nguyên.

Triệu Khai Nguyên sợ tới mức lùi lại một bước, liên tục xua tay nói:

-Quyển sổ này tướng quân không được xem một cách tùy tiện.

Dương Nguyên Khánh giơ tay ra giật lấy quyển sổ trên tay y, trong lòng Triệu Khai Nguyên nơm nớp lo sợ nhưng lại không dám tiến đến giật lại. Trong lòng y bắt đầu sợ hãi, tại sao Dương Nguyên Khánh lại quan tâm như thế chứ, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện đó rồi?

Trực giác mách bảoTriệu Khai Nguyên là Dương Nguyên Khánh tới xem gỗ chỉ là cái cớ, mục đích chính của hắn là tới xem vũ khí. Triệu Khai Nguyên chỉ cảm thấy hai tay run rẩy, cả người lạnh toát mồ hôi.

Dương Nguyên Khánh nhanh chóng lật tới trang cuối cùng, nhưng đây chỉ là một quyển sổ tổng kết số dư của khôi giáp, không có bảng kê chi tiết xuất kho. Có thể nhìn thấy số liệu tổng kết đầu năm là 39.000 bộ, bây giờ chỉ còn lại 30.080, sao lại không xuất chi chứ? Tên Triệu Khai Nguyên này rõ ràng là nói dối một cách trắng trợn.

-Chắc là vẫn còn một quyển sổ ghi chi tiết nữa, đưa ra cho ta xem.

Dương Nguyên Khánh vừa nói xong, bên ngoài kho truyền tới một âm thanh dồn dập, theo sau là tiếng của Vương Kiên,

-Triệu thương tào, ngươi ở đâu?

-Bỉ chức … bỉ chức ở đây ạ!

Dương Nguyên Khánh thấy bóng dáng của Vương Kiên xuất hiện ngoài cửa, liền tiện tay đưa quyển sổ trả lại cho Triệu Khai Nguyên cười cười:

-Quân nhân biên tái đều như vậy, rất hiếu kỳ, cũng rất nóng nảy, mong Triệu thương tào thứ lỗi.

-Không có gì!

Triệu Khai Nguyên nhận lấy quyển sổ nhưng lại cúi đầu, Vương Kiên tiến tới nhìn họ một cách nghi ngờ:

-Sao các ngươi lại ở đây?

-Triệu thương tào dẫn ta tới kho vũ khí thăm quan một lát, Vương cung giám có vấn đề gì không ổn sao?

Dương Nguyên Khánh lành lùng hỏi.

Vương Kiên cười một tiếng:

-Không có gì, ta cảm thấy không đích thân đi cùng Dương tướng quân thực sự là thất lễ cho nên liền chạy tới đây.

-Vậy đi thôi! Tới kho gỗ đi, chắc bọn họ đã tìm thấy rồi.

Dương Nguyên Khánh xoay người đi ra cửa, Triệu Khai Nguyên bước nhanh hai bước rồi đi theo sau hắn. Vương Kiên nhìn theo sau họ ánh mắt lại càng nghi ngờ.

Thành Thái Nguyên bị chia thành hai huyện cai quản, một bên là huyện Thái Nguyên, một bên là huyện Tấn Dương. Nhà của Triệu Khai Nguyên ở trong một con ngõ gần Thành Nam thuộc huyện Tấn Dương. Gia cảnh nhà y cũng coi là giàu có, có một tiểu viện chiếm khoảng một mẫu đất, trong đó có khoảng hơn hai mươi gian nhà ngói, có hai sân trước và sau … Ngoài thành còn có hàng trăm mẫu ruộng.

Triệu Khai Nguyên năm nay hơn 40 tuổi, sinh được hai con trai, đều đã thành gia thất, trong nhà y chỉ còn y và thê tử cùng với hai người hầu.

Thừa cơ khi Dương Nguyên Khánh đi làm thủ tục lĩnh gỗ, Triệu Khai Nguyên chuồn ra ngoài kho thành trốn về nhà. Về nhà y liền nhốt mình trong phòng rồi dùng chăn trùm kín lên người, trong lòng y sợ hãi tới cực điểm. Hôm nay trực giác mách bảo y chuyện Nguyên Thượng Ứng tư lĩnh vũ khí bị bại lộ, Dương Nguyên Khánh đang muốn điều tra chuyện này. Một khi chuyện này bị triều đình biết được, y chết chắc là điều không còn nghi ngờ gì nữa.

Triệu Khai Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, y vùng chăn dậy đi tới góc tường lật một viên gạch ra rồi lấy ra một cái hộp sắt nhỏ từ bên dưới. Y chắp tay run rẩy mở nắp hộp sắt ra, bên trong có một cuốn sổ nhỏ, đây mới là ghi chép số lượng xuất vũ khí thực tế. Năm ngàn bộ khôi giáp, cung tên, trường mâu, hoành đao, lá chắn, mỗi loại năm ngàn. Đây là số lượng vũ khí tư lĩnh của Nguyên Thượng Ứng và những người khác trong hai năm liên tục, y đã ghi chép tỉ mỉ những việc này.

-Rầm, rầm!

Bỗng nhiên truyền tới tiếng đập cửa bên ngoài, làm cho tim của Triệu Khai Nguyên muốn nhảy ra ngoài.

-Là ai … vậy?

Y hỏi lại với giọng run rẩy.

-Là thiếp!

Là tiếng của thê tử y,

-Chàng đóng cửa lại làm gì vậy? Mau mở cửa đi!

Triệu Khai Nguyên tiện tay đem hộp sắt nhét vào trong chăn, đi ra mở cửa, thê tử y Trương Thị bưng một chén canh nóng đi vào, giận dỗi nói:

-Ngày mặt khóa cửa trong làm cái gì vậy?

Triệu Khai Nguyên thở dài ôm đầu ngồi xuống trước bàn, Trương Thị cảm thấy kỳ lạ sờ trán y,

-Khai lang, chàng bị bệnh sao?

Triệu Khai Nguyên đau khổ nói:

-Ta khả năng không thể sống nổi nữa rồi!

Trương Thị giật mình kinh hãi:

-Chàng nói linh tinh gì đấy?

-Ta không … nói linh tinh!

Triệu Khai Nguyên lặng lẽ nắm tay thê tử, cả người run rẩy nói:

-Tề Vương khả năng sẽ tạo phản, ta là đồng mưu, ta lén xuất cho y rất nhiều binh khí. Bây giờ đã có người điều tra chuyện này rồi, nương tử, lần này ta chắc chắn là không thoát được.

Trương thị cũng sợ tới mức phát run lên,

-Hay là chúng ta bỏ đi bây giờ, trốn tới phía nam.

Triệu Khai Nguyên lắc lắc đầu,

-Nếu chúng ta chạy rồi, còn Đại Lang và Nhị Lang phải làm sao? Bọn chúng sẽ chết chắc.

-Hay là dẫn cả bọn chúng đi luôn, cả nhà cùng đi.

Lúc này, Triệu Khai Nguyên đã dần dần tỉnh táo, y đột nhiên phát giác sự việc cũng không đến nỗi tồi tệ như y nghĩ. Chưa chắc Dương Nguyên Khánh đã phát hiện ra bí mật đó, hơn nữa cho dù hắn có biết được gì đi chăng nữa thì trong sổ sách của mình hắn cũng nhìn không ra vấn đề gì.

Là do mình có tật giật mình mới sợ hãi như vậy, ngược lại sẽ dễ dàng khiến cho người khác nghi ngờ, đặc biệt không thể làm cho Vương Kiên nghi ngờ được.

Triệu Khai Nguyên suy nghĩ một lúc lâu bèn lấy hộp sắt ở trong chăn ra, rồi lại viết một tờ giấy để vào trong và chôn vào góc tường trước mặt thê tử, hắn nhỏ giọng dặn dò với thê tử đang đầy vẻ không hiểu:

-Nếu chẳng may ta có chuyện gì thì nàng lấy hộp sắt này ra, ta có để một tờ giấy ở trong hộp.

Vương Kiên thúc ngựa chạy nhanh vào thành Thái Nguyên, nhanh chóng đã tới trước cửa một tòa phủ, y xoay người xuống ngựa, tiến lên đập cửa rầm rầm. Két một tiếng cửa được mở ra một khe nhỏ, người mở cửa là một nam nhân trẻ tuổi, gã nhìn thấy là Vương Kiên liền mở cửa, loáng một cái Vương Kiên đã vào trong, cửa lại “rầm” lên một tiếng rồi đóng lại.

-Trần tham quân có ở trong phủ không?

Vương Kiên hỏi người mở cửa.

-Hoàng cung giám, là trận gió nào đưa ngươi tới đây vậy!

Một nam nhân cười sảng khoái bước ra.

Nam nhân này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, làn da trắng bệch, đúng là tâm phúc Trần Trí Vĩ của Tề vương Dương Giản. Y phụng mệnh của Dương Giản tới Hà Đông tuần tra, ba ngày trước mới tới Thái Nguyên, y ở tòa nhà này là do Vương Kiên sắp xếp.

Trần Trí Vĩ thấy Vương Kiên vẻ mặt rất căng thẳng liền thu lại nụ cười hỏi:

-Đã xảy ra chuyện gì rồi?

-Hôm nay Dương Nguyên Khánh tới Tấn Dương cung!

Y vội vàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.